Chương 5


Số từ: 1192
Dịch giả: Khanh Khanh
Biên tập: Lê Huy Vũ
NXB Thanh Niên
- Trời đất! - Viên cảnh sát thốt lên,
- Trời đất! Thì ra là một tượng người bị đập nát.
Anh ta giơ tay làm dấu thánh giá rồi quay người đi. Cả tôi cũng rất bất ngờ. Bởi xác người hóa đá vẫn còn nằm trong quan tài. Dù đá đã bị đập vỡ nhưng chúng không bị xáo trộn nhiều trong quan tài chật hẹp, vẫn còn nhìn rất rõ hình người. Có một ai đó đã phải phá hủy xác chết này khi nó đã nằm trong quan tài, để rồi đưa nó về đây và chôn cất. Một hình ảnh đau lòng. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm và nhìn lên trên. Những khuôn mặt người trân trân hướng xuống. Trong nét mặt nào cũng là nỗi kinh hoàng trần trụi. Chỉ một khuôn mặt chuyển động. Bà Sarah đang gật đầu với tôi, như muốn nói rằng bà đã biết trước chuyện này. Giờ đến lượt tôi hành động, bởi chắc chắn người ta sẽ hỏi tôi phải làm gì với xác chết hóa đá này và tôi cũng đã tìm ra lời giải. Tốt nhất là lại hất đất xuống và để cho ngôi mộ chìm vào quên lãng. Vụ án này cần phải được giải quyết bằng một phương thức đặc biệt, với sự cộng tác của Jane Collins. Người lái xe đào đất đứng ở phía đầu quan tài, anh lẩm bẩm nói một mình. - Quái lạ thật. Vậy là thật sự đã có ai đó đặt cái tượng này vào trong quan tài rồi chôn nó ở đây. Càng ngày càng có nhiều người điên. Đúng là thế giới này rồ dại hết rồi! Tôi rất mừng khi nghe anh ta nói như vậy. Nếu tất cả cùng nghĩ như anh ta, tình thế càng trở nên nhẹ nhàng đối với tôi.
Cả anh bạn đồng nghiệp mặc cảnh phục cũng đã bình tĩnh lại.
- Ta phải làm gì đây, thưa ngài?
- Vùi mộ này lại. Tôi nghĩ vậy.
- Còn sau đó?
- Quên nó đi.
Anh ta ngẩn ra nhìn tôi một lúc, rồi hối hả gật đầu.
- Chính thế đấy, thưa ngài. Làm như vậy là tốt nhất. Thật đấy, tôi chúc mừng.
- Cám ơn!
Sau đó một chút, tôi trèo ra khỏi huyệt. McHart đưa tay kéo tôi lên. Tôi dừng lại bên cạnh anh ta. Quần áo tôi loang lổ vết bẩn, giày bê bết bùn.
- Tôi đã nghe ông nói rồi, ông Singlair. Chả lẽ ông muốn cho vùi cái mộ này lại?
- Chính thế.
- Hừ. - Anh ta suy nghĩ và giơ tay nắn vành mũ. - Sáng kiến không đến nỗi tồi. Bộ máy hành chính thành phố chẳng việc gì phải quan tâm đến một bức tượng đá bị chôn. Mặc dù tôi không thực sự hiểu, nhưng thế giới của chúng ta đúng là đang có quá nhiều người điên. Tại sao lại không có những kẻ điên thích chôn tượng đá? Tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta.
- Chính thế đấy, rất chính xác, ông McHart.
- Chẳng lẽ vì vậy mà ông phải tự thân đến đây?
- Thế việc này cảnh sát không làm thì ai làm? Anh ta nhìn tôi cười.
- Thật thà mà nói, tôi không tin ông. - Tại sao?
- Tôi biết ông là ai. Người ta không thể coi ông là một cảnh sát viên bình thường, ông Singlair ạ. Chuyên ngành của ông là những vụ án mà người ta không muốn lôi ra ánh sáng công luận. Mà liệu thân hình nằm dưới kia có phải chỉ là một tượng đá...?
Ánh mắt anh ta nhìn tôi rình mò, chờ câu trả lời.
- Thế không phải tượng thì là gì?
- Tôi không biết. Nếu đã thấy ông xuất hiện ở đây, người ta phải tính đến mọi chuyện bất ngờ.
- Ông đề cao tôi quá.
- Nếu không thì tại sao ông lại quan tâm tới vụ này?
- Anh chàng nhất quyết không buông tha.
- Tôi chỉ muốn làm vừa lòng một người thôi, ông McHart. Rõ cả rồi chứ ạ?
- Rõ như đêm tháng mười một.
- Vậy là hai ta cùng hài lòng. Thế nhé. Chúc ông một ngày tốt lành!
Nói xong, tôi để anh ta đứng đấy rồi đi về hướng bà Sarah lúc đó đã giơ sẵn cây dù về phía tôi.
- Rõ chứ? - Bà lẩm bẩm.
- Ta đi được rồi.
Anh thợ lái xe đào đất lại trèo lên cabin. Chỉ vài phút nữa thôi, huyệt mộ lại sẽ được lấp lại. Đó không phải là vấn đề của tôi nữa, mặc dù những điều phiền toái vừa mới thật sự bắt đầu cùng với khám phá này. Sarah Goldwyn giữ im lặng trong suốt con đường trèo xuống dưới. Bà bám thật chắc vào tôi và mừng ra mặt khi tôi mở cửa xe, mời bà lên. Tôi ngồi xuống đằng sau tay lái, nhưng chưa mở máy mà nhìn vào làn kính mờ nước mưa đằng trước.
- Thất vọng sao? - Bà già mê chuyện giả tưởng hỏi.
- Không.
- Nhưng nó chỉ là một bức tượng thôi, anh bạn ạ.
Tôi bật cười, cứ theo giọng nói thì rõ là bản thân bà cũng chẳng tin vào câu đó.
- Nó không phải tượng đâu. - Tôi nói. Chắc bà cũng đang nghĩ như vậy.
- Nghĩ gì nào?
- Đó là một người đã bị hóa thành đá, và chết trong quá trình hóa đá. Sự thật là như thế.
- Đúng. - Một người biểu diễn lưu động. - Chính xác, và không phải là người đầu tiên. Tôi lấy hơi thật sâu.
- Không phải người đầu tiên bị hóa thành đá khi nhìn một kẻ nào đó. Bà Sarah nói rõ hơn.
- Khi nhìn thấy một nhân vật nổi tiếng có tên là Medusa.
- Chính xác.
- Vậy là nó có thật.
Bà Sarah nói sau một hồi ngưng hẳn. Tôi nhìn xuống tay lái.
- Tôi không thật tin như vậy. Không phải là con quỷ Medusa khởi thủy đâu.
- Cậu đã có lần gặp nó mà.
- Tôi thật phục trí nhớ của bà. Và cũng phải công nhận rằng những vụ án đó dẫn ta về thời Hy Lạp cổ. Chẳng lẽ chúng đã bị đánh thức dậy?
- Và chúng đã tìm nạn nhân.
Bà Sarah duỗi dài chân ra, giơ tay sửa mũ.
- Jane đã chỉ cho tôi một dấu vết. Tất cả những vụ giết người đều xảy ra trong ngành biểu diễn lưu động. Người trong ngành giữ mồm giữ miệng, không báo cho công luận biết. Việc đến tay cậu rồi đấy, John ạ!
Tôi xoay chìa khóa, mở máy xe.
- Tôi sẽ không lẩn tránh đâu. Tôi rất thích nhiệm vụ này là đằng khác. Tôi rất yêu phụ nữ, bà biết đấy, nhưng không phải thứ phụ nữ có rắn độc trên đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Con Gái Quỷ Medusa.