Chương 20 :Thiên Cơ Hữu Nguyệt (4)


Hoa Hiểu Sương viết xong, quay đầu nhìn hai ngọn núi phía xa, nhẹ giọng nói:

- Bất quá, cái tên Thạch Trứ phong quả là bình đạm, hơn nữa nghe cũng không hay lắm.

Lương Tiêu thầm kêu chính hợp ý mình, liền lườm Hoa Mộ Dung một cái cao giọng nói:

- Đúng vậy, gọi là Nhị Chỉ phong (núi hai ngón tay) là hay nhất.

Hoa Hiểu Sương lắc đầu nói:

- Nhị Chỉ phong cũng không hay, theo muội nên gọi là Phu Thê phong (núi vợ chồng) mới phải. Núi bên phía Nam trái cao lớn đúng là bố, núi bên phía Bắc nhỏ thấp chính là mẹ, kề vai cùng đứng, vĩnh viễn không bao giờ rời nhau.

Hoa Thanh Uyên toàn thân chấn động, ngẩn người ra nhìn Hiểu Sương, trong mắt lộ thần sắc kinh hoàng.

Hoa Mộ Dung cười nói:

- Cô bé ngốc, con nhầm rồi. Gọi là Phu Thê phong rất không ổn, con có biết tại sao không ?

Hoa Hiểu Sương im lặng lắc đầu, Hoa Mộ Dung nói:

- Con xem, giữa hai ngọn núi có một con suối, vì có dòng nước này mà hai ngọn núi phải đứng từ xa mà nhìn nhau, vĩnh viễn không thể cầm lấy tay nhau. Con có muốn bậc cha mẹ phải đứng nhìn, cả đời không được gặp nhau không ?

Hoa Hiểu Sương lập tức đỏ mặt, lén liếc nhìn phụ thân, thấy Hoa Thanh Uyên đang nhìn trân trối vào hai ngọn núi đó, sắc mặt trắng bệch.

Lại nghe Hoa Mộ Dung nói tiếp:

- Nếu đem so với người thì gọi là "Oán Lữ phong" (núi giận hờn) hoặc giả chính xác hơn. Tự cổ đã có nhiều oán lữ, người hữu tình nhưng không thể trở thành quyến thuộc. Thơ cổ đã có câu:

"Điều điều khiên ngưu tinh, kiểu kiểu hà hán nữ.

Tiêm tiêm trạc tổ thủ, trát trát lộng ky trữ.

Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.

Hà hán thanh thả thiển, tương khứ phục ki hứa ?

Doanh doanh nhất thủy gian, Mạch mạch bất đắc ngữ."

(Tạm dịch:

Xa xa kìa sao Ngưu, sáng sáng Ngân Hà nữ.

Nhỏ nhỏ tay trắng ngần, rì rào khung cửi gỗ.

Trọn ngày không thành lời, khóc nghẹn lệ như mưa.

Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử ?

Nhởn nhơ một dòng nước, cách biệt không ra lời.)

Hai ngọn núi đó tựa như Ngưu lang Chức nữ, chỉ vì bị ngăn cách bởi một con sông mà kết quả là phải xa cách cả năm, không được gặp mặt.

Truyền thuyết Ngưu lang Chức nữ đã được lưu truyền từ ngàn năm, mỗi đêm hai ngôi sao lạnh trên dải Ngân Hà đó không biết đã khiến bao nhiêu người phải thở ngắn than dài, không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ phải thương tâm. Hoa Hiểu Sương đọc lại bài thơ cổ đó mấy lần, bất giác nước mắt rơi xuống. Hoa Mộ Dung thấy cô rơi lệ nhất thời hoảng hốt, ôm cô bé vào lòng ôn tồn nói:

- Sương nhi, nói vui thôi mà, con tưởng thật à ?

Lương Tiêu đối với hàm nghĩa của thơ cú không hiểu rõ lắm, nhưng truyện Ngưu lang Chức nữ đã nghe phụ thân nói qua, y thấy Hoa Hiểu Sương rơi lệ, cảm thấy vô cùng bất phẫn, hừ lạnh nói:

- Ngưu lang Chức nữ thật là vô dụng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, như một đôi chim ngốc vậy. Nếu là ta, ta sẽ lấy đất lấp sông Ngân Hà, vậy thì có thể vượt qua rồi.

Hoa Mộ Dung nói:

- Ngươi mới là con chim cực ngốc, Ngân Hà vô biên, ngươi có biết nước Ngân Hà sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu không ? Chỉ biết tỏ vẻ, chẳng làm được gì.

Lương Tiêu cười lạnh nói:

- Hay lắm, nếu Ngân Hà vô cực, mùng một tháng bảy Ngưu lang Chức nữ gặp được nhau trên thước kiều thì cần bao nhiêu con hỉ thước mới đắp thành được thành thước kiều ? Nếu loài chim còn có thể bắc thành cây cầu đó, chẳng lẽ con người lại không thể lấp sông Ngân Hà sao ? Nếu không, chẳng lẽ người lại không bằng chim ư ?

{Chú thích: với những bạn không biết truyện Ngưu lang Chức nữ, xin tóm tắt như sau: Chức nữ là tiên nữ trên trời, xuống hạ giới tắm, bị Ngưu lang là người thường bắt gặp giữ lấy áo không trở về thiên giới được nên ở lại lấy Ngưu lang sinh một đứa con trai, vì nhớ nhà nên nhân lúc Ngưu lang đi vắng lấy lại áo bay về trời. Ngưu lang đuổi theo lên trời gặp được vợ, nhưng Vương Mẫu nương nương không bằng lòng nên vạch ngón tay giữa hai người tạo thành dòng sông Ngân Hà vô cùng vô tận, từ đó Ngưu lang và con trai ở một bên cầm gầu múc nước Ngân Hà đổ đi hy vọng 1 ngày múc cạn nước để qua sông, Chức nữ ở bên kia dệt cửi, tiếng khóc khiến loài chim ô thước/hỉ thước cảm động, hàng năm cứ đến ngày mùng một tháng bảy lại kết với nhau thành cây cầu ô thước bắc giữa hai bờ Ngân Hà để Ngưu lang Chức nữ đi lên mà gặp nhau, hết ngày mỗi người lại phải về phía bờ của mình. Ngưu lang Chức nữ gặp nhau thường khóc nên ngày mùng một tháng bảy thường có mưa ngâu, loài ô thước kết cầu để hai người đi trên đầu nên đầu thường dẹt xuống.}

Nó nói có lý, Hoa Mộ Dung tức giận đến mức mặt trắng bệch, nhưng lần này Lương Tiêu lập luận nghiêm mật, cô không tìm được cách nào phản bác nó, đành phát tiết bằng miệng. Ba người đứng bên đường tranh luận không ngừng, Hoa Thanh Uyên sắc mặt lúc sáng lúc tối, thủy chung không nói lời nào.

Trong lúc đấu khẩu thì đã đi gần tới hai ngọn núi, Lương Tiêu mục lực không tốt, đến lúc đó mới nhìn thấy trên đỉnh núi có người. Trên đỉnh ngọn phía Bắc có một cây tùng cổ thụ, tán lá xum xuê, hai vị lão nhân râu bạc đang ngồi dưới gốc cây, thản nhiên đấu cờ, bên cạnh còn có một đồng tử đang đốt lò nấu trà, phía trên cái bầu trà bằng đồng khí trắng tỏa ra nghi ngút bốc lên trời. Ngọn núi phía nam bốn phía đều là vách đá, nhẵn bóng không có chỗ đặt chân, nhưng trên đỉnh núi lại có một lão giả áo đen đang cầm cần câu cá, dây câu dài hơn trăm xích thả xuống hồ nước dưới núi. Lương Tiêu thấy vậy cả kinh, trong lòng nghĩ: "Cao như vậy làm sao câu cá ?" Vừa nghĩ như vậy bỗng nghe tiếng nước vang lên, một con cá chép xanh từ hồ vừa bay vọt lên vừa vùng vẫy tạo thành một đường cong trên không trung, bay lên khoảng mười trượng rồi rơi vào tay của lão giả đó.

Một trong hai ông già đánh cờ cười nói:

- Chúc mừng chúc mừng, Đồng lão tam bó tay đã nửa ngày trời, bây giờ đã mở hàng được rồi đấy à ?

Lúc ấy trên hai ngọn núi cương phong cuồn cuộn, lời nói của lão giả đó vẫn vượt qua khoảng cách hơn một trăm xích, từng câu từng chữ đều rõ rõ ràng ràng rơi vào tai mọi người. Lão giả câu cá cười lạnh nói:

- Hừ, Tu lão tứ, ngươi còn mặt mũi để nói à, ngươi ba lần bảy lượt kêu lớn hô nhỏ, đuổi hết cá lão phu đang câu đi mất.

Lão giả đánh cờ còn lại nói:

- Ngươi không biết tự trách mình, thật là quái nhân.

Đồng lão tam hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tả lão nhị, luận về câu cá, trừ Minh lão đại, ai có thể hơn ta được.

Trong giọng nói đầy vẻ đắc ý tự phụ. Tả lão nhị đó cười nói:

- Ba hoa khoác lác, thừa thời gian vô ích thì ta biết.

Đồng lão tam cười lạnh nói:

- Tốt lắm, thua thì bắt đầu nói nhăng nói càn ư.

Đi đến mép núi, mọi người đều xuống khỏi trâu gỗ ngựa máy, Lương Tiêu ngồi mới được một lúc, chưa đủ thỏa thích, nhưng làm thế nào con ngựa gỗ cũng không đi. Hoa Hiểu Sương tiến lên một bước, hướng về phía Đồng lão tam nói:

- Chú công công.

Lại hướng về hai ông già đánh cờ nói:

- Nguyên công công, Cốc công công.

Không ngờ ba người nghe mà như không nghe, Lương Tiêu tức giận nói:

- Ba lão đầu này thật vênh vang quá, bọn họ tưởng là thần tiên chăng ? Hừ, có gì là ghê gớm chứ.

Hoa Thanh Uyên cười nói:

- Lương Tiêu, cậu hiểu nhầm rồi, hiện giờ gió đang lớn, Sương nhi trung khí không đủ, lời nói không đến nơi được.

Liền hít một hơi, cười dài một tiếng rồi nói:

- Tam vị hạc lão, từ lúc chia tay đến nay vẫn khỏe chứ ?

Âm thanh lãng lãng như long ngâm hổ khiếu, vọng đi vọng lại trên núi không dứt. Lương Tiêu trong lòng bội phục: "Hoa đại thúc thật lợi hại, chỉ sợ cha ta cũng không hơn được y."

Ba vị lão giả đó nghe tiếng liền nhìn về phía y, nhìn thì nhìn nhưng không đứng dậy. Chỉ có Đồng lão tam lạnh nhạt nói:

- Ngươi về rồi đấy à ? Thật là chậm chạp.

Hoa Thanh Uyên vòng tay cười nói:

- Đồng lão đã nói vậy, lần sau Thanh Uyên xuống núi sẽ cố gắng đi nhanh hơn.

Lương Tiêu nghe vậy nổi giận nói:

- Mấy lão đầu tử đó đều hung dữ, Hoa đại thúc cần gì phải khách khí với bọn họ ?

Đồng lão tam quay đầu lại nhìn Hiểu Sương một cái, mắt hơi cười, hạ cần câu trong tay xuống nói:

- Sương nhi, cho con này.

Con cá trong tay ông ta liền lắc đầu quẫy đuôi, như một viên đạn bay đến Hiểu Sương. Hiểu Sương không ngờ ông ta đột nhiên hí lộng, trong lòng kinh hãi, không biết đón lấy như thế nào. Lương Tiêu đứng bên thấy vậy tiến lên một bước, sử ra "Quyển tự quyết" trong Như ý ảo ma thủ, hai tay một lật một ôm, đỡ lấy con cá dài hơn một xích đó rồi quay người đưa cho Hiểu Sương.

Hiểu Sương nhận lấy, vội chạy ra mép hồ thả nó xuống nước, con cá đó lúc đầu tưởng như đã chết, không động đậy gì, nhưng nó thoát chết được thả ra bỗng nhiên lại có sinh khí, bơi vào trong hồ. Lương Tiêu ngạc nhiên nói:

- Hiểu Sương, sao muội lại thả nó ?

Hoa Hiểu Sương thấy con cá đó bơi lội tung tăng, trong lòng sung sướng, cười vui vẻ nói:

- Bắt cá rời khỏi nước, nó không chết sao ?

Lương Tiêu cười lạnh nói:

- Nói như vậy, muội chưa từng ăn cá sao ?

Hiểu Sương giật mình nói:

- Muội có ăn, bất quá ... bất quá ...

Mặt cô chợt đỏ lên:

- Muội thấy nó đáng thương ...

Lương Tiêu trong lòng cười lạnh: "cha là hảo nhân, con gái cũng là hảo nhân".

Bỗng nghe Đồng lão tam lại nói:

- Thanh Uyên, tiểu hài nhi này là ai ?

Hoa Thanh Uyên thấy ngữ khí của ông ta bất thiện, ngần ngại nói:

- Nó là đứa trẻ Tần đại ca đưa cùng đến Lâm An, tên là Lương Tiêu.

Đồng lão tam nói:

- Võ công của nó là do ngươi dạy ư ?

Hoa Thanh Uyên lắc đầu nói:

- Không phải.

Đồng lão tam hừ lạnh nói:

- Như ý ảo ma thủ của Tiêu Thiên Tuyệt, ngươi cũng chẳng dạy nổi.

Lương Tiêu giật mình nghĩ: "Lão đầu này mắt tinh thật, ta chỉ lộ ra nửa chiêu, lão đã tìm ra lai lịch ư ?"

Hoa Thanh Uyên nghe vậy cả kinh, đúng lúc định quay lại hỏi Lương Tiêu, bỗng thấy Đồng lão tam cầm cái lưỡi câu giơ lên, móc vào trên tảng nham thạch, tung mình một cái liền như một con hạc lớn màu đen, bám sát vào mặt vách đá phiêu nhiên hạ xuống, trong nháy mắt dây câu hết giữa lưng chừng không, Đồng lão tam đột nhiên bỏ cần câu, lật người hạ xuống cạnh hồ, thân ảnh rung lên một cái đã đến trước mặt Lương Tiêu, co tay xuất trảo. Trảo đó tinh vi mỹ diệu, ngực Lương Tiêu bị túm chặt, bất giác tức giận nói:

- Xú lão đầu, ông túm ta làm gì ?

Đồng lão tam bị câu thóa mạ "xú lão đầu" làm tức run lên, biến sắc nói:

- Tiểu tử, ngươi là môn nhân của Tiêu Thiên Tuyệt sao ?

Lương Tiêu cũng đại nộ, hét lên:

- Ai là môn nhân của lão quái đản đó chứ ?

Liền phùng mang trợn mắt phun ra một bãi nước bọt, Đồng lão tam vội nghiêng đầu tránh qua. Hoa Thanh Uyên đại kinh, định tiến lên khuyên giải nhưng lại hồ nghi, vội liếc muội tử một cái, ra hiệu cho cô tiến lên ngăn cản. Không ngờ Hoa Mộ Dung vẫn hận bị Lương Tiêu chiếm thượng phong lúc nãy, chỉ muốn nó mất mặt để tiêu khứ sự bực tức trong lòng nên không chịu lên tiếng, tồn tâm đứng xem tiểu tử này lộ ra cái xấu của mình.

Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau một lúc, Đồng lão tam sắc diện dần hòa hoãn, thả Lương Tiêu ra nhíu màu nói:

- Cậu bé, sao cậu lại gọi Tiêu Thiên Tuyệt là lão quái đản ?

Lương Tiêu nói:

- Lão ấy vốn như vậy.

Đồng lão tam cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ Lương Tiêu nếu là hậu bối của Tiêu Thiên Tuyệt thì tuyệt sẽ không nhục mạ y, bất giác trong lòng hoài nghi, không ngờ Lương Tiêu thừa lúc ông ta phân thần liền cắn một cái lên vai ông. Đồng lão tam cả kinh, vội vận kình, nội công của ông ta liền chấn cho răng Lương Tiêu đau nhức, có điều y chết cũng không nhả ra. Đồng lão tam khó khăn lắm mới thoát ra được, trên vai đã xuất hiện một vết cắn rỉ máu, nhất thời vừa kinh vừa nộ, cao giọng hét lên:

- Tiểu tử thối, ngươi điên à ?

Lương Tiêu hậm hực nói:

- Ông còn nói ta là môn nhân của Tiêu Thiên Tuyệt, ta sẽ cắn tay ông tiếp.

Đồng lão tam nhướng đôi mày rậm, tức giận nói:

- Ngươi không phải môn nhân của hắn, sao lại biết dùng công phu của hắn ?

Lương Tiêu trừng mắt nói:

- Ông quản được sao ?

Đồng lão tam sắc mặt trầm xuống, cao giọng nói:

- Ngươi không nói minh bạch việc này thì đừng mong vượt qua Thạch Trứ phong.

Lương Tiêu ra sức đẩy ông ta, nhưng Đồng lão tam như mình đồng da sắt, chẳng nhúc nhích tẹo nào, Lương Tiêu đẩy vài lần liền đầu hoa mắt váng, chỉ muốn ngã lăn ra.

Bỗng nghe từ xa có người cười ha hả nói:

- Đồng Chú, ông càng già da mặt càng dày, ra tay đối phó với một đứa trẻ, không ngại mất mặt sao ?

Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tu lão tứ không biết từ lúc nào đã xuống núi, đang phiêu nhiên tiến lại. Chỉ còn mỗi mình Tả lão nhị vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngưng thần nhìn thế cờ, tựa hồ những việc dưới núi với ông ta hoàn toàn vô can.

Đồng lão tam bị ông ta trêu chọc, vừa hổ thẹn vừa tức giận nói:

- Tu Cốc, ngươi chỉ biết lắm lời, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có tra hỏi nó không ?

Tu Cốc cười hi hi đi đến trước mặt Lương Tiêu, ôn tồn nói:

- Cậu bé, cho ông biết, Tiêu Thiên Tuyệt là người thế nào với cháu ?

Ông ta mặt mũi hiền từ, cười lên đầy vẻ hòa khí. Lương Tiêu thấy ông ta ra tay trêu chọc Đồng Chú, ăn nói lại dễ nghe, bất giác trong lòng dịu lại, buột miệng nói:

- Hắn là đại cừu nhân của tôi.

Tu Cốc nhướng mày, lại nói:

- Cậu bé đừng nói dối - vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một quả ô mai, ôn tồn nói - nếu cháu chịu nói thật, ông sẽ cho cháu quà.

Lương Tiêu nói thật lại bị ông ta bảo là nói dỗi, trong lòng có ủy khuất liền sinh ra tức giận, đột nhiên vung tay đánh ra, Tu Cốc tuy tự thị là võ học cao thủ nhưng không ngờ nó lại ra tay, bị đánh cho chân tay luống cuống.

Đồng Chú cười ha hả nói:

- Tu lão tứ, ngươi chẳng phải là hảo nhân sao ? Tại sao cậu bé lại đánh ngươi ?

Tu Cốc sắc mặt lúc hồng lúc trắng, mười phần tức giận.

Trên đỉnh núi, Tả lão nhị nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng:

- Hai lão già các ngươi lớn tuổi rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào, hừ, nếu tiểu tử đó nhất định không nói thì đuổi nó đi.

Hoa Thanh Uyên cả kinh, vội nói:

- Tả lão xin đừng nói vậy, tôi đã hứa trước với hài tử này, nhất định đưa y vào cốc.

Đồng Chú, Tu Cốc đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày. Tả lão nhị cười lạnh nói:

- Ngươi là thiếu chủ trong cung, chẳng để bọn lão già chúng ta vào đâu, ngươi nói gì thì sẽ được đó, ta có nói ra cũng chỉ như đánh rắm mà thôi.
 
Nhất kiếp chân tiên, bách thế phong lưu.Tiên Giới viên mãn, Thần Giới tiêu dao.Phong Lưu Chân Tiên
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Côn Luân.