Chương 4


Số từ: 1613
Hốpnich đã không nhầm về ý nghĩ của Hoàng thân đối với lão. Chỉ luôn gặp sự chiều đãi một cách nô dịch, Vlađimia cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì sự cản trở mà tên bần cùng ty tiện kia, tên nông nô kia đã cố gây ra để chống lại chàng. Vì thế, ngay sáng hôm sau, chàng cho gọi người đội trưởng gác rừng để ra lệnh cho hắn tuyên bố với Nicôla Hốpnich lệnh trục xuất lão.
- Lão sẽ phải ra đi trong vòng hai ngày. Anh sẽ chon gay một người nào đó đến ở nhà lão.
Trong lúc điểm tâm, Vlađimia nói với khách của mình:
- Ông vẫn cương quyết muốn đi vào ngày kia?
- Vâng, thưa Ðiện hạ. Cha tôi đợi tôi, người sẽ rất thất vọng nếu tôi chậm trễ hơn nữa.
- Trong trường hợp này, tôi không thể cố giữ ông ở lại. Còn tôi, có lẽ tôi còn ở đây thêm tám đến mười ngày nữa, vì Xtanitza cổ xưa này quả là làm cho tôi thích thú.
Ôbe mỉm cười:
- Tôi cho rằng nó gợi nguồn cảm hứng cho Ðiện hạ như cho một nhạc sĩ.
- Ông thấy thế sao? Phải, cũng có thể. Ở đây tâm trí tôi như được tắm trong thanh lặng và tươi mát, đây cũng là thú ẩn dật ở rừng.
Hôm sau, trước ngày ra đi, Ôbe cùng Hoàng thân cưỡi ngựa đi chơi rất lâu. Vlađimia đãng trí nên ít chuyện trò. Chàng nghĩ đến người thiếu nữ trú ở nhà Hốpnich. Ông già rất lúng túng khi chàng hỏi đến giấy tờ mà theo lời Xtretnôp, hiện không tồn tại. Như vậy là chàng nắm được điểm yếu của cô gái lạ mặt là bị đe dọa sẽ bị cảnh sát tìm tòi xem cô từ đâu đến và cô là ai. Vả lại, dù thế nào thì cô cũng không thoát được chàng. Hốpnich và người em họ sẽ bị tách riêng ra dễ dàng như gạt bỏ một hòn đá trên đường đi.
Hai kỵ sĩ phi nước kiệu trở về dưới bong cây ẩm ướt của khu rừng. Trời mưa khi đêm và nươ’c còn chảy từ lá cây xuống đất lầy lội. Con Yamin chạy tót lên trước ngựa. Thỉnh thoảng nó biến vào các lùm cây thấp trong đà thích thú phóng như điên. Rồi nó quay lại, rối rít nhảy chồm lên thật mềm mại chung quanh ngựa của chủ và ngước nhìn chủ bằng đôi mắt thú rừng bộc lộ sự gắn bó hoang dã.
Nó lại biến đi một lúc rồi có tiếng chó sủa, sau đó là những tiếng tru tức giận và đau đớn.
Vlađimia nói không hề xúc động:
- Yamin đang trừng trị một đồng loại của nó, có lẽ có bộ dạng nó không ưa.
- Một ngày kia nó sẽ gặp kẻ mạnh hơn nó.
- Mạnh hơn à? Tôi không nghĩ thế… nhưng ta cứ đến xem sao.
Chàng giật cương cho ngựa chồm lên và chỉ mấy giây đồng hồ đã tới khu rừng thưa có nhà Hốpnich.
Yamin đang đè lên con chó săn long cứng, vần nó và cắn thật hung dữ. Hốpnich vừa hiện ra trên bậc cửa và chạy bổ đến chỗ chúng đang đánh lộn nhau. Hoàng thân gọi:
- Yamin… lại đây…!
Con chó buông ngay nạn nhân chạy đến bên chủ. Trên bãi cỏ của quãng rừng thưa, con chó Grifông vẫn nằm sóng sượt, hai mắt hiền lành và như cầu khẩn quay về phía Hốpnich:
Vlađimia quát lên giận dữ:
- Con vật ghê tởm của lão làm rách tai chó của ta! Ðược, ta sẽ dạy cho lão biết có một con vật như thế thì phải như thế nào! Lấy súng bắn chết nó đi, ngay lập tức, trước mặt ta!
Người gác giật mình:
- Giết nó?… giết con chó của tôi vì nó tự bảo vệ? Ôi, xin điện hạ!
- Lão dám cãi lại? Tuân lời ta ngay tức thì, ta bảo làm ngay.
Con chó Grifông vừa cố nhổm dậy để ngồi lên hai chân sau. Máu chảy trên bộ lông xám. Nó vẫn nhìn chủ nó bằng đôi mắt tình cảm và đau đớn.
Hốpnich nghẹn ngào:
- Xin điện hạ tha lỗi cho, tôi không thể … làm việc ấy ư, không, tôi cầu xin điện hạ, con chó này là bạn của tôi, bạn trung thành…
- À, lão từ chối không vâng lời ta? Lát nữa ta sẽ trừng phạt lão đích đáng. Còn con chó đáng nguyền rủa của lão, nó sẽ làm quen với một viên đạn súng ngắn của ta.
Ôbe có cảm giác nặng nề, chàng cố can thiệp:
- Con vật này có lẽ chỉ tự vệ! Còn ông lão tội nghiệp kia…
Vlađimia quay lại phía chàng, mặt đanh lại, trong đôi mắt thẫm màu hiện lên vẻ tức giận lạnh lung còn đáng sợ hơn sự phẫn nộ:
- Ðừng quan tâm đến việc này, ông bạn ạ, nếu ông quá đa cảm, xin hãy lui ra.
Chàng đưa tay vào túi áo lấy súng. Nhưng cử chỉ này không thực hiện kịp.
Trên thềm nhà vừa xuất hiện một thiếu nữ. Hai tay chắp lại, cô tiến đến Hoàng thân, giọng run run nói:
- Ôi! Xin điện hạ, ngài đừng giết no! Nó hiền lắm! Nó chỉ tự vệ thôi. Tôi chắc chắn như thế.
Thế là Vlađimia đã thấy cô gái trước mặt chàng, cái cô Lilia mà chàng muốn thấy lại. Giữa ánh sáng ban ngày, cô còn xinh đẹp hơn chàng đã tưởng tượng. Khuôn mặt non trẻ hình trái xoan thật hoàn hảo, nét mặt rất thanh, làn da mịn màng lúc này đang đỏ gắt lên vì cơn xúc động mạnh, tóc hung thẫm có ánh vàng tết thành hai bím dài buông xuống vai, và đôi mắt, nhất là đôi mắt, màu nâu ấm áp, êm dịu như nhung. Có thể đọc thấy ở đấy vừa sự năn nỉ, sợ hãi, vừa lời chê trách phẫn nộ. Thật thế, tất cả những yếu tố ấy thể hiện thành một khuôn mặt đàn bà đẹp tuyệt diệu mà hoàng thân Ðờ Vitengrat chưa bao giờ được ngắm.
Ðôi mắt đang sa sầm xuống vì tức giận bỗng rạng rỡ lên. Vlađimia mỉm cười trả lời ngay tức thì:
- Khi cô đã yêu cầu, ta thôi trừng phạt, vì ta thực không đáng được tha thứ nếu làm cho đôi mắt đẹp như thế phải khóc.
Ðôi môi tươi như nét vẽ tinh tế, hồng như đoá hoa tươi, ấp úng trả lời cảm ơn, cô hơi hạ mí mắt xuống, hàng lông mi thanh mảnh, thẫm hơn màu tóc, khẽ rung lên. Hoàng thân nói nhỏ với ông Ðờ Grơiy:
- Một sắc đẹp lý tưởng biết bao!
Máu dồn mạnh lên mặt cô gái bộc lộ rõ cô hiểu lời chàng nói.
Cúi xuống cổ ngựa, Vlađimia hỏi và mỉm cười làm cho vẻ mặt chàng có sức hấp dẫn đặc biệt:
- Cô biết tiếng Pháp chứ?
- Thưa điện hạ, vâng.
Mắt Lilia lại ngước lên nhìn chàng, chàng lại nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, bí ẩn, lo âu, rồi gần như ngay lập tức lại nấp dưới đôi mí mắt run rẩy.
Trong mấy giây chàng ngắm nhìn cô đứng trước mặt chàng, thanh tao, lịch sự lạ lung trong chiếc áo đen cũ kỹ trang trí thêm một cái cổ áo trắng nhỏ. Rồi chàng chào cô bằng giọng nói ấm áp có tiếng rung sôi nổi:
- Tạm biệt, Lilia Vêrin.
Và chàng quay ngựa đi, Ôbe theo sau, khá sửng sốt.
Ði khỏi đấy một lát, Vlađimia quay lại người sĩ quan trẻ đang cưỡi ngựa đi cạnh chàng:
- Thế nào, ông nghĩ sao? Cái lão già Hốpnich ấy giấu chúng ta một kho báu vô song!
Ông Ðờ Grơiy nói:
- Cô ấy có vẻ rất quý tộc, chắc phải có điều gì bí ẩn ở đây.
- Tôi sẽ thu xếp để biết rõ. Việc này sẽ là sự giải trí cho tôi trong mấy ngày còn ở đây. Cô Lilia xinh đẹp kia đã sống lén ở trên đất của tôi cho đến bây giờ. Cô ấy sẽ phải làm sáng tỏ cho tôi những gì cần thiết. Tôi sẽ không quá nghiêm khắc như ông nghĩ. Vì đôi mắt huyền dịu của cô ấy, tôi sẽ nhắm mắt mình nếu cần.
Ôbe nghĩ:
- Ông ấy kéo dài thời gian ở lại chính là vì thế!
Và lòng chàng se lại vì luyến tiếc và thương xót. Cô gái có cái nhìn đẹp quá … và cô còn trẻ quá! Nhưng người gác rừng già làm thế nào được, đối với người chủ nắm số phận của bọn họ trong tay.
Tâm hồn chàng vô cùng phẫn nộ với người mà tính tàn nhẫn kiêu căng bộc lộ rất rõ trong hoàn cảnh ngắn ngủi và nặng nề vừa rồi. Nhất là chàng buồn phiền và toàn thân như nổi lên sự phản kháng đột ngột khi nghĩ đến ông Vitengrat đẹp trai có trái tim vô cảm này, vốn quen đùa cợt không thương tiếc những người đàn bà yêu ông ta, lại nắm trong ty số phận của cô bé xinh đẹp mà sắc đẹp trong trắng đã làm cho người sĩ quan trẻ xúc động sâu sắc.
Lúc này ông Ðờ Grơiy cảm thấy bắt đầu ghét người chủ nhà của mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Con Nai Trong Rừng.