38 …như khi ta buông thả trong cơn cực khoái hằng mong đợi.


Số từ: 2439
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Thoạt đầu, Yeruldelgger nhận ra mùi hương hung đỏ của vỏ thông rụng lá, rồi sau đó đến thứ mùi tơi bột hơn của đất xám được mặt trời vàng chói đốt nóng dưới đám cỏ lưa thưa vàng úa. Tiếp theo, ông nhận ra chút mùi tươi mới và phơn phớt xanh của những hương thơm toả ra từ bóng râm của tán rừng. Mùi chua chua của những cây bạch dương non…



Ông mở mắt và hiểu mình đang nằm sấp trong một trảng trống. Ông buộc mình nằm yên bất động, theo phản xạ và do thận trọng, cố nghe ngóng bất cứ tiếng động nào dù nhỏ nhất, nhưng không nghe thấy gì. Má ông ngập trong đám đất bụi và mắt ông nhìn nghiêng chỉ thấy một bên trảng. Ông cố gắng để nhấc đầu lên và đưa cảnh vật về góc độ tự nhiên, rồi chậm chạp quay đầu để cố đoán xem mình đang ở đâu. Vào đúng khoảnh khắc đó, ông nhận đòn đầu tiên.



Yeruldelgger tìm cách nhổm dậy quỳ trên gối, nhưng cơ thể vẫn còn đau nhức vì trận đòn nhừ tử hôm trước cộng thêm cú ngã khi nãy đã đánh gục ý muốn của ông. Vào đúng khoảnh khắc ông cảm thấy mình yếu ớt, thở không ra hơi, bầm giập, quỳ trên cả tứ chi, cú đánh thứ hai gạt đổ hai tay ông, làm ông đập úp mặt xuống đất. Nhưng cho dù đã có tuổi và kiệt sức, Yeruldelgger vẫn giữ được ý chí đối đầu mãnh liệt. Ông nhỏm dậy quỳ trên gối, lần này giữ hai tay tự do để đánh trả thì đòn thứ ba giáng vào bên hông, và trong khi ông nhăn nhó quay người để đối diện với kẻ tấn công thì đòn thứ tư nện trúng thái dương bên phải. Yeruldelgger lảo đảo, thiếu chút nữa lại ngã nhào, nhưng vẫn loạng choạng đứng dậy được. Đòn tấn công tiếp theo gạt đổ cả hai chân ông trong cùng một đường ra đòn, và viên cảnh sát nặng nề ngã ngửa ra, cú va đập xuống đất làm ông nghẹt thở, như thể chấn động đã rút bong cả hai lá phổi trong lồng ngực. Vị cảnh sát trưởng phải mất vài giây để lấy lại nhịp thở và trấn tĩnh. Ông tận dụng khoảng thời gian đó để cố tìm kiếm các đối thủ của mình, song trảng trống vẫn yên tĩnh bất động hệt như lúc ông tỉnh lại.



Tuy vậy ông cảm thấy chúng hiện diện ở khắp nơi. Ông hiểu ra chúng đang đùa cợt mình. Những cú đánh được tung ra không phải để gây thương tích, càng không phải để sát hại, mà chỉ để quấy rối, để làm ông điên đầu. Làm ông hoảng sợ. Chúng sắp sửa tấn công ông tiếp, từ nơi ông không thể trông thấy chúng. Ông lật người nằm úp bụng xuống, song chỉ nhìn thấy một bóng trắng nhảy bổ vào mình. Khi tìm cách ngồi dậy để đối diện với đối phương thêm lần nữa, viên cảnh sát tại trúng một đòn nữa vào thái dương và ngã lăn ra đất. Trong lúc đang ngã xuống, ông nhận thêm một đòn nữa vào dưới sườn phải. Hai giây sau, cơn đau lan ra khắp cơ thể ông. Dẫu vậy, Yemldelgger vẫn vùng dậy, lảo đảo giữa trảng trống, như một kẻ say đang bị những võ sĩ giác đấu vô hình tấn công.




Chúng mày chường mặt ra nào!
ông hét lớn.



Một cú đánh dữ dội hơn những cú trước được tung ra, nhằm rất cao vào giữa hai xương bả vai và hất ông bắn ra tận tít bên kia trảng trống. Khi ông nghĩ mình đã rơi xuống đất, thì có ai đó tóm lấy ông ở đằng sau vai rồi xoay người ông lại. Trong lúc ông tìm cách nhận diện xem kẻ tấn công mình là ai, cái bóng trượt dưới người ông và hất ông lên không trung. Yeruldelgger cảm thấy thứ cảm giác hoảng loạn khủng khiếp đẩy người ta đến chỗ buông xuôi trước đều không tránh khỏi. Thôi đề phòng, buông xuôi tay, buông xuôi tất cả và để mặc mình bị đánh đập, hứng chịu mọi cú đòn giáng xuống. Đồng thời hy vọng kẻ đó, bằng sức mạnh hay sự chính xác của hắn, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời hành hạ. Nhưng trong ông vẫn còn lại chút bản năng cảnh sát, và ông bám chặt lấy tay áo kẻ đang giữ mình. Chỉ vô ích. Vừa ngã xuống đất, kẻ tấn công ông đã lập tức ra đòn bằng một chiêu thức khiến ông không thể nhận ra, làm ông thêm lần nữa nằm sấp bụng đo đất trước khi hắn biến mất như thể đã bốc hơi.



Yeruldelgger lại nằm ở đúng tư thế như lúc ông hồi tỉnh và lại phạm phải cùng sai lầm cứng đầu là tìm cách nhổm dậy. Ông lại hứng đúng cú đánh vào hai cánh tay làm ông đập úp mặt xuống đất. Vậy là cơn phẫn nộ trong ông bùng lên, ông dồn sức đứng bật dậy và hét lên đầy tức giận.




Chúng mày chường mặt ra nào! Chường mặt ra, tao không sợ chúng mày đâu! Chường mặt ra!




Ông lảo đảo, cả người đau như dân, như một võ sĩ quyền Anh đang choáng, và quay người vòng vòng để tìm cách gây bất ngờ cho các đối thủ.




Chúng mày chường mặt ra đi!





Ông không tin rằng việc nghĩ chúng tôi cần phải có nhiều người có phần hơi tự phụ sao?




Yeruldelgger quay người lại để xem ai đã lên tiếng sau lưng mình. Ông quay ngoắt lại gấp tới mức thiếu chút nữa thì mất thăng bằng, và không thấy gì khác ngoài một cái bóng đi vòng quanh mình, vừa lướt qua vừa tấn công ông. Ông vẫn còn đủ khả năng phản xạ để nhảy lên tránh cú đòn quét, song vừa hạ hai chân chạm đất thì một đòn vào hõm sau đầu gối làm ông loạng choạng. Lần này, Yeruldelgger dự kiến trước được cú ngã liền lộn người ra trước thật xa rồi lập tức bật dậy, đứng vững trên đôi chân chùng xuống, hai bàn tay thủ thế, sẵn sàng phản đòn kẻ tấn công minh.



Cái bóng trắng đã biến mất, song bản năng của Yeruldelgger nhanh chóng hối thúc ông quay người lại đấm vào ngang tầm mặt. Ông lão khô héo như một khúc gỗ cứng chặn nắm đấm của viên cảnh sát lại chỉ bằng một bàn tay, lòng bàn tay xòe ra. Yeruldelgger có đấm vào bức tường bằng cẩm thạch thì nắm đấm cũng không khiến ông phải loạng choạng đến vậy. Thế rồi, không cần ông lão phải nhúc nhích lấy một sợi lông mi, một luồng năng lượng ghê gớm nhấc bổng viên cảnh sát lên khỏi mặt đất và hất ông bắn ra sau. Ông ngã ngồi xuống rồi trượt lùi thêm ba mét, chẳng khác gì bị một vụ nổ đột ngột thổi dạt đi.




Quá giận dữ!
ông lão nhận xét trong khi chỉnh trang lại bộ kimono trắng của mình.




Ông là ai?
Yeruldelgger hỏi, thẳng người dậy ngồi đối diện với ông lão.




Vậy ra cậu đã quên hết tất cả đến độ không nhớ ra nữa sao?




Yeruldelgger dồn hết sự tập trung trong cơ thể bầm giập của mình vào ông lão, cố nhớ ra xem ông ta là ai.




Ông là… ông là Batbayar, đúng không? Ông là một trong các đại huynh tại thiền viện, tôi có nhầm không nhỉ?





Cậu nhầm rồi!
ông lão xác nhận.




Không, tôi nhận ra ông. Ông là Batbayar. Chính ông đã dạy tôi săn sóc cừu hoang và hươu, tôi vẫn còn nhớ chuyện đó.





Tốt hơn cậu nên nhớ lại những gì đã được học để chiến đấu.





Vậy thì ông đúng là Batbayar rồi!





Không, bây giờ ta là Nerguii
.




Nerguii!

Yeruldelgger thốt lên trong lúc đúng dậy.
Từ bao lâu rồi?





Kể từ khoảng thời gian cũng dài như thời gian cần thiết để cậu quên mất con người ta trước khi là ta hiện tại.





Tôi chưa bao giờ quên thiền viện hay Nerguii
,
Yeruldelgger nói dối.



Cú đánh làm ông quay tròn trên không và nặng nề rơi úp bụng xuống, quay lưng về phía ông lão. Nhưng khi Yeruldelgger ưỡn người để ngẩng đầu lên, đôi bàn chân trần của Nerguii
đã đặt vững trên mặt đất trước mặt ông.




Được rồi,
viên cảnh sát phản đối mà không buồn nhỏm dậy,.
tôi hiểu bài học rồi!





Cậu vẫn chưa hiểu gì cả, và đây không phải là một bài học. Nếu là bài học, ta sẽ không để cậu có cơ hội nào ngóc dậy đâu.





Vậy thì đây là cái gì, một màn thể hiện chăng?





Chỉ là lời nhắc nhở cậu trở lại khuôn khổ.





Lời nhắc nhở về cái gì kia chứ?





Nhắc cậu về con người cậu lúc này: một con người đầy tức giận. Những kẻ tức giận không thể trở thành người tốt hay chiến binh giỏi. Nhìn lại cậu đi, cậu thậm chí tức giận với cả cơ thể mình. Cậu phì nộn, núc ních mỡ và chậm chạp. Đệ tử nhập môn trẻ nhất của chúng ta chỉ cần ba cú đá là loại cậu khỏi vòng chiến đấu!





Đó là vì cậu ta hẳn là chẳng có gì khác để làm ngoài chuyện đó!
Yeruldelgger phật ý lẩm bẩm.
Cuộc sống bên ngoài thiền viện hơi phức tạp hơn một chút, thưa Nerguii
. Bên ngoài khu rừng này, là rừng rậm. Hết ngày này qua ngày khác tôi điều tra về những điều ghê rợn. Một cô bé con bị chôn sống, ba người Trung Quốc bị thiến… Ông nghĩ sao nào? Rằng cuộc sống đó để cho tôi có thời gian cho thiền định và tập các bài quyền kempo chăng?





Ta thấy cậu quá ngạo nghễ so với một anh chàng vừa bò lê bò càng trên mặt đất đấy. Nhưng hãy nói cho ta nghe xem, liệu cơn tức giận của cậu có giúp cậu giải quyết được vụ án cô bé con hay vụ mấy người Trung Quốc không, hay vì để chúng ta giúp cậu làm việc đó mà cậu đã gọi cho chúng ta?





Tôi ư? Tôi chẳng gọi cho ai cả, Nerguii
. Cho ông lại càng không: tôi đã quên các vị từ lâu lắm rồi.





Cậu tưởng thế thôi, Yeruldelgger ạ, những cơn tức giận và nỗi đau của cậu hiển hiện tới mức chúng xì xào trong tán lá của mỗi cái cây trên đất nước này. Cơn hỗn loạn của cậu chạy khắp thảo nguyên theo những cơn gió than vãn mỗi ngày mỗi đêm kể từ sau cái chết của đứa con gái nhỏ của cậu





Làm sao ông biết!? Đừng bao giờ nhắc tới tên…





Ta biết nghe nhắc đến tên Kushi khiến con tức giận của cậu bùng lên. Chúng ta đã dõi theo cậu trong từng cơn quay cuồng của cơn hỗn loạn, trong mỗi vực thẳm của những nỗi khiếp sợ. Chúng ta đau lòng trước mỗi vết thương cậu phải chịu, mỗi cú đánh cậu phải nhận, mỗi hy vọng lụi tắt đi.





Vậy tại sao các ông không tới giúp tôi?





Tại sao cậu không yêu cầu gì?





Ông vừa nói là tôi đã làm thế còn gì!





Cậu làm thế mới chỉ vài ngày trước. Hôm cậu đánh Saraa. Hôm đó, cuối cùng chúng ta cũng cảm thấy trái tim cậu đang cầu cứu, và chúng ta đã dẫn dắt cậu tới tận đây để cậu tìm lại con đường của mình. Cậu còn nhớ cái trảng trống này chứ?





Có,
Yeruldelgger trả lời, đột nhiên cảm động khi đưa mắt nhìn quanh mình.
Hồi đó ông là đại sư huynh của tôi và ông dạy võ kempo cho tôi ở đây. Có phải chính ông đã vô hiệu hóa kẻ muốn giết tôi trong rừng không? Chuyện gì đã xảy đến với hắn rồi?





Chỉ cần một đệ tử mới nhập môn là đủ. Hắn cũng là một kẻ đầy tức giận. Cơn tức giận giá lạnh hắn luôn mang trong mình từ sau những quãng thời gian tàn khốc. Hắn đã chết, và chúng ta đã chăm lo cho linh hồn của hắn.




Yeruldelgger đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, trống rỗng không còn chút sức lực. Ông ngồi xổm trên gót chân, úp mặt vào hai lòng bàn tay để dụi mạnh đôi mắt vào phần gốc dày thịt của hai ngón tay cái.




Tôi mệt mỏi quá rồi, Nerguii
, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi cầu xin ông tiếp đón, hãy làm ơn. Tôi cầu xin ông đấy!





Thiền viện thứ sáu của Thiếu Lâm luôn là ngôi nhà của những ai từng thụ giáo tại đó. Cậu không phải cầu xin được tiếp đón, nơi đây là nhà cậu. Nhưng việc rèn luyện với tất cả mọi người là giống nhau. Cậu cần phải tham gia vào các công việc, tham gia luyện võ và ngồi thiền.





Tôi xin ông đấy, Nerguii
. Tôi sẽ không chịu đựng nổi đâu. Tôi quá kiệt quệ rồi. Tôi không còn chút sức lực nào nữa, không còn nữa…





Sức mạnh luôn ở trong cậu, Yeruldelgger. Là linh hồn cậu đang yếu đuối. Cậu sẽ ngủ hai ngày hai đêm, trong thời gian đó, cậu cần phải kết nối lại với vật tổ của mình. Sau đó, cậu sẽ chiến đấu chống lại toàn bộ mười đệ tử mới nhập môn và bốn võ sư trong năm ngày năm đêm, rồi cậu quay về nhà.




Yeruldelgger không nghe thấy những lời cuối cùng của Nerguii. Ông ngủ thiếp đi, kiệt quệ, rũ rượi trong lớp bụi trắng của trảng trống, không ngửi thấy mùi hương hung đỏ của vỏ thông rụng lá, thứ mùi tơi bột hơn của đất xám được đốt nóng bởi mặt trời vàng chói dưới lớp cỏ lưa thưa vàng úa, chút mùi tươi mới và phơn phớt xanh của những hương thơm toả ra từ bóng râm của tán rừng, mùi chua chua của những cây bạch dương non… Ông đã chìm vào một giấc ngủ mệt nhoài, như khi ta buông thả trong cơn cực khoái hằng mong đợi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Lý Thảo Nguyên.