41 …để lấy xe và quay lại chỗ Solongo.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 1977 chữ
- 2020-05-09 04:29:05
Số từ: 1957
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Oyun leo lên mấy tầng gác cho tới tận phòng làm việc của Yeruldelgger. Cô có tầm nhìn rõ hơn về toàn cảnh của ban cũng như về cái bể cá nơi Mickey cố thủ sau những bức mành nhỏ kiểu cổ. Thỉnh thoảng, anh ta lại luồn ngón trỏ và ngón giữa vào giữa hai thanh mành tách chúng ra và quan sát các thuộc cấp của mình, chủ yếu để đảm bảo họ đều có mặt ở đó hơn là để thúc giục họ làm việc. Oyun cần tìm ra một ai đó. Cô do dự không muốn nhắm tới Billy, cậu thanh tra tập sự trẻ tuổi đẹp trai luôn liếc mắt đưa tình với cô mỗi khi cô đi qua bàn làm việc của cậu ta. Cậu ta sẽ phải bỏ cả sự nghiệp cho chuyện này, và điều này làm cô thấy không vui! Nhưng cùng lúc đó, một anh chàng cao lêu nghêu có khuôn mặt hốc hác gõ lên thành cửa.
Cô thay thế ông ấy à?
Ai cơ?
Yeruldelgger!
Theo tôi biết thì cảnh sát trường vẫn chưa chết!
Đó không phải chuyện tôi muốn nói!
Vậy anh muốn nói gì?
Khỉ thật, chuyện của mấy người lôi thôi quá đấy!
anh chàng to con thở dài uể oải.
Ông ấy có mặt, ông ấy vắng mặt, người ta đuổi việc ông ấy, ông ấy trở lại, ông ấy biến mất… Tôi biết làm gì với các phân tích đường đạn này đây?
Đường đạn của cái gì?
Oyun hỏi, đột nhiên cô thấy quan tâm.
Vụ bắn hạ mấy tay Trung Quốc, một khẩu Makarov do Yeruldelgger đưa cho tôi và những viên đạn cô đã yêu cầu tôi phân tích hôm trước.
Thế thì sao?
Sao à? Tôi bắt đầu với cái nào đây?
Với mấy viên đạn…
Đều là đạn cỡ 9 li..
Tuyệt làm sao!
Tất cả đều là đạn cỡ 9 li 22 đặc biệt kiểu Xô viết được bắn ra từ những khẩu súng ngắn tự động Makarov. Cô biết đấy, những viên đạn có đường kính lớn hơn một chút so vói cỡ 9 li để phòng trường hợp mấy gã xấu xa bên phía NATO chạm tay vào các kho đạn của Hồng quân Liên Xô! Hơn nữa, lò xo lá dùng đồng thời làm búa kim hỏa lẫn cò súng tạo ra cú chạm nổ rất…
Tôi không quan tâm!
Oyun cắt ngang.
Còn gì nữa?
Xin cảm ơn về lòng biết ơn đồng nghiệp, đồng chí thân mến! Còn gì nữa ư? À… hết rồi!
Thế còn khẩu súng?
Khẩu súng á? Súng ngắn tự động Makarov Xô viết, đương nhiên rồi!
Chỉ thế thôi à?
Phải, ngoại trừ là cô còn nhớ về cuộc chạy loạn của người Nga vào đầu những năm chín mươi chứ? Tchör, năm 1992 ấy?
Khi đám người Nga về nước họ à? Thế thì sao?
Khi đó những anh chàng lính trơn khốn khổ phải về nước nhục nhã với cái túi thủng trống trơn, đã nhiều tháng không được trả lương. Họ đã tháo tung cả căn cứ vác ra chợ đen bán theo đúng nghĩa đen, còn vũ khí thì bán nguyên cả thùng. Súng ngắn tự động Makarov là súng ngắn tiêu chuẩn của quân đội Liên Xô. Họ có đến hàng nghìn quân ở Tchör, và thực tế là tất cả binh lính đều về nước không còn súng gài thắt lưng. Ngày nay, Makarov là một trong những loại súng ngắn được lùng mua nhiều nhất tại Mỹ, và tôi cam đoan với cô là việc buôn lậu món này đã giúp một vài người ở Oulan-Bator giàu to.
Có liên hệ gì với các vụ điều tra của chúng ta không?
Cô còn quá trẻ để có thể nhớ được sự hoang tưởng của các vị Xô viết. Bộ tham mưu của họ đã bí mật cho thay đổi từng lô bộ phận kim hỏa để có thể lần tới từng khẩu súng dựa vào một cái vỏ đạn nếu cần. Dấu vết điểm hỏa trên tất cả các vỏ đạn cô đưa cho tôi đều giống nhau. Những khẩu súng đã tạo ra đống vỏ đạn này đều cùng thuộc về một lô. Một lô hai trăm khẩu Makarov được mua tại chợ đen ở Tchör và bán lại ở đây qua mấy tay trung gian cho các nhóm nhỏ theo chủ nghĩa dân tộc. Tôi thậm chí còn tin rằng ông bạn Yeruldelgger của cô đã nhận diện được mấy khẩu súng này trước khi… cô biết đấy, câu chuyện bi kịch của con gái ông ấy!
Điều anh muốn giải thích với tôi, nếu tôi không nhầm, đó là trong tất cả những vụ này, chúng ta tìm thấy điểm chung là những khẩu súng được nhận diện có vẻ rốt cuộc đã rơi vào tay các nhóm theo chủ nghĩa dân tộc, đúng thế không?
Đó chính xác là những gì tôi vừa nói!
Oyun trầm ngâm một lúc lâu trong khi anh chàng to con uể oải mở to mắt và cụp tai xuống để thể hiện sự ngạc nhiên… rồi trông đợi… rồi sốt ruột!
Oyun dường như đột nhiên nhớ ra sự hiện diện của anh ta liền bảo anh ta rời đi.
Tốt lắm, anh có thể đi!
Sao, chỉ thế thôi à? Như thế này sao? Như xua một con chó vậy sao?
Thế còn thế nào nữa,
Oyun bực mình,.
đó là việc của anh mà, phải không? Anh không định muốn được tặng cả huân chương đấy chứ!
Cái chuyện ông ta làm tính khí của cô trở thành ẩm ương thế này thật là điên rồ, quý ông Yeruldelgger đấy, vì nhìn cho kỹ ra thì cô cũng là một cô nàng bắt mắt ra phết, nhưng giờ thì, thẳng thắn mà nói, chẳng còn gì để cứu vãn nữa, cô bé tội nghiệp, thực sự chẳng còn gì để cứu vãn nữa!
Anh ta quay người ở ngưỡng cửa như một người làm trò uốn dẻo vừa trườn ra từ một thùng đựng xà phòng và đang chuẩn bị bỏ đi thì Oyun chặn anh ta lại.
Này, đợi đã! Chờ đấy!
Ồ, đó chỉ là một lời khen thôi mà, Oyun!
Anh ta thận trọng xin lỗi. Cô chỉ nên coi đó như một lời khen thôi !
Tôi mặc xác những gì anh nói. Anh muốn nghĩ thế nào về tôi thì tùy. Điều tôi muốn là anh ở lại đây cùng các hồ sơ của anh trong lúc tôi đi gặp Mickey. Hiểu chưa?
Mickey hả? Nhưng tôi thì có liên quan gì tới Mickey chứ hả?
Đừng quan tâm và đừng có nhúc nhích!
Oyun quả quyết bước ra khỏi phòng. Phải thử ngay bây giờ. Các tầng đều có máy quay theo dõi, và văn phòng của viên đại úy được khóa trái ngay khi anh ta rời khỏi ban ra về. Thậm chí còn có lời đồn rằng anh ta đã cho lắp cả hệ thống báo động và các micro để phòng xa. Vậy nên cô phải làm việc đó ngay lúc này. Với những gì vừa biết được từ ông lão du mục và anh chàng bên nghiên cứu đường đạn, cô có thể thành công bằng cách đánh liều.
Cô cầm chiếc iPhone, gõ lia lịa lên màn hình cảm ứng, và thẳng tiến tới văn phòng của Mickey, không cho cô thư ký có thời gian để phản ứng. Cô vừa gõ cửa vừa mở, bắt gặp cấp trên của mình đang đọc dở một tập hồ sơ mà anh ta lập tức tìm cách giấu xuống dưới các giấy tờ khác.
Nhưng có chuyện gì…
Tôi cần nói chuyện với anh, Sukhbataar. Chuyện này rất quan trọng.
Tôi cấm cô vào kiểu này…
Im miệng lại và lắng nghe, anh làm vậy được không? Đây là chuyện sống còn với cả ban đấy!
Gì cơ? Thế nghĩa là sao? Những chuyện ngớ ngẩn này là sao?
Oyun đứng cách xa viên đại úy, buộc anh ta phải đứng dậy để tới gần quát vào mặt cô. Và đó chính xác là điều cô muốn.
Nghe này, Sukhbataar, đằng kia có một anh chàng bên nghiên cứu đường đạn, cái gã to con nguều ngoào ấy, trong phòng làm việc của Yeruldelgger. Anh ta đi lang thang khắp nơi ôm theo đống hồ sơ thực sự là một khối thuốc nổ, về chuyện này anh có thể tin tôi!
Cô đang nói đến hồ sơ nào hả?
Mickey đột nhiên lo lắng hạ thấp giọng xuống một chút, bị thuyết phục bởi giọng cảnh báo của cô.
Cô nàng thư ký nghĩ tốt hơn nên ló đầu vào thanh minh về chuyện đã để Oyun lọt vào trong, và Mickey quát tháo yêu cầu cô ta quay về với đống giấy tờ của mình.
Sukhbataar, anh chàng đó đã đối chiếu rất nhiều hồ sơ, và đang chứng minh cho tôi thấy mối liên hệ giữa các vụ ăn cắp vũ khí từ căn cứ quân sự trước đây của Nga với các nhóm dân tộc chủ nghĩa và cảnh sát! Ở đằng kia kìa, trong phòng làm việc của Yeruldelgger, lù lù giữa ban, trước toàn thể bàn dân thiên hạ, anh có tưởng tượng được không!
Đồ đần độn ngu ngốc!
Mickey gầm lên, sấn sổ lao ra khỏi văn phòng, các cơ trên cổ căng lên vì nổi đóa, hai nắm tay siết chặt lại đến trắng bệch ra.
Oyun chỉ có vài giây để giơ chiếc iPhone cô đã đặt ở chế độ quay phim ra và ghi lại toàn bộ bức tường đầy ắp ảnh, nơi cô đã lưu ý để không rời xa. Đúng lúc định lao theo sau Mickey, Oyun cảm nhận thấy ánh mắt cô nàng thư ký đang nhìn mình.
Cô mà nói với anh ta về chuyện này, tôi sẽ trở lại dùng dao thái thịt xẻo cả hai núm vú của cô đấy!
Hiểu chưa? Oyun thì thầm vào tai có thư ký khi đi ngang qua.
Không đội câu trả lời, cô lao vội theo viên đại úy và bắt kịp anh ta đúng lúc Mickey xồng xộc lao vào phòng làm việc nhỏ của Yeruldelgger, tung nắm đấm hung hãn nện trúng đấu anh chàng tội nghiệp bên nghiên cứu đường đạn vốn không hề thấy thứ gì đang lao tới.
Khi ba thanh tra rốt cuộc cũng khống chế được Mickey, khi anh ta đã nhặt nhạnh hết các hồ sơ rơi vãi tứ tung, khi anh ta đã gân cổ lên quát nạt rằng anh ta là lãnh đạo và tất cả các hồ sơ, không có ngoại lệ, phải được trình qua anh ta và chỉ anh ta mà thôi, Oyun đã kịp tới hàng hiên của Câu lạc bộ Dorgio nằm trên khoảng sân nhỏ không cây cối phía sau hai tòa nhà của Tòa án Tối cao và Bộ Trang thiết bị. Cô gọi một chai bia, tìm chút bóng mát dưới một mái che, và xem lại đoạn phim cô đã quay vội vàng trong văn phòng Mickey. Không mất nhiều thời gian để cô tìm ra bức ảnh muốn tìm, nhưng khi quan sát nó kỹ hơn, Oyun nhận ra thực tế còn tồi tệ hơn những gì cô mường tượng ra trước đó. Cô đứng dậy đúng lúc người phục vụ mang bia đến, trả tiền mà không động đến món đồ uống, rồi chạy vội tới bãi đỗ xe của sở cảnh sát để lấy xe và quay lại chỗ Solongo.