71 …nhưng không tìm thấy con quỷ, vì lúc đó nó đã bị con gấu cái ăn thịt…
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 6865 chữ
- 2020-05-09 04:29:14
Số từ: 6855
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Món kuushuur
của ông sẽ nguội ngắt mất!
Colette nói trong khi ngon lành thưởng thúc phần của mình.
Cô đưa mắt nhìn Yeruldelgger bước vào lều, lần này là đi qua cửa.
Lần này ông không lách qua lớp da nữa à?
Không cần nữa, hắn không còn ở trạng thái có thể nhận ra tôi,
ông giải thích trong lúc lôi thân hình bất tỉnh của Adolf vào.
Hắn ngoẻo rồi à?
Chưa đâu,
Yeruldelgger đáp theo đúng giọng điệu của cuộc trò chuyện.
Cái gì đã khiến ông nhảy dựng dậy bám theo hắn như thế?
Những quả pháo. Chuyện phát pháo cho đám khách này quả là kỳ lạ. Nó làm tôi nghĩ tôi những phát súng và kiểu dàn cảnh để có thể bắn hạ ai đó dễ dàng hơn. Và quả thực anh chàng nhãi nhép ranh mãnh này muốn lợi dụng màn đốt pháo để thịt Gấu!
Và ông đã ngăn cản hắn? Em cứ nghĩ ông kiên quyết muốn giết gã khốn đó cơ đấy!
Đúng thế, nhưng trước hết tôi cần bắt hắn khai ra thi thể bố mẹ cô bé ở đâu…
Và?
Và tôi muốn tự mình quyết định cái chết của hắn!
Thế thì ông chằng buộc gã cho kỹ vào rồi lại đây ăn đi trong khi đồ còn nóng.
Yeruldelgger dùng đầu ngón tay nhón lấy một miếng bánh to từ món nước hầm béo ngậy của ông rồi giơ lên thật cao, ngửa đầu ra để thưởng thức giống hệt chú hải cẩu trong rạp xiếc. Rồi ông chùi hai bàn tay lên quần áo của Adolf vẫn đang bất tỉnh trước khi trói hắn lại để hắn không thể cựa quậy được khi tỉnh dậy. Ông đang định tới bên Colette, trong khi cô múc cho ông một đĩa kuushuur
thì cô gái làm bếp quay lại mang theo món boodog
làm từ thịt chuột chũi. Món ăn nhanh chóng toả khắp cả căn lều mùi thơm dễ chịu, song cô gái phục vụ có vẻ lo lắng và sợ sệt. Trong khi cúi người để bước đúng bên chân qua cửa, cô đột ngột chúi người ra trước, cái đĩa rơi khỏi tay. Đằng sau cô, một gã Hàn Quốc râu rậm vừa cợt nhả tốc váy cô lên vừa cười hố hố, hai cánh tay lùa vào dưới chiếc váy. Rồi hai khuôn mặt say khướt nữa xuất hiện trên khung cửa, và cổ vũ gã này lôi cô gái ra khỏi lều.
Yeruldelgger đỡ món boodog
nóng giãy và bóng loáng mỡ khỏi cuộc loạn đả rồi đứng bật dậy. Gã Hàn Quốc vừa cợt nhả cô gái trẻ nấu bếp bị hất bắn ra khỏi lều bằng một cú đánh dữ dội gọn gàng tới mức thân hình bất động của gã va vào làm hai gã kia ngã nhào. Viên cảnh sát bước ra khỏi lều và bằng một cú đã đánh vỡ đầu gối gã đầu tiên đang cố nhỏm dậy. Gã còn lại thì đã quá say để có thể thử làm bất cứ thứ gì.
Quanh đống lửa, nhiều tay chơi mô tô đã nằm mềm nhũn say như chết, trong khi những gã khác nhảy múa như lũ cuồng. Những kẻ say nhất trong số còn đứng được thay nhau giành lấy micro để rống lên giai điệu sai bét của bài Thriller
bằng tiếng Hàn qua dàn karaoke. Hai gã xoay ra dùng nắm đấm để tranh giành micro. Những gã khác nhảy qua lửa, chai vodka cầm trên tay, vừa nhảy vừa rú lên như người hùng cảm tử kamikaze Một chai rượu bắt lửa cháy bùng lên, và gã cầm chai lăn ra đất để dập lửa trên cánh tay. Không ai còn sức để giúp hắn, nhưng cả đám đồng loạt phá lên cười để đáp lại tiếng cười của kẻ bị thương đang giơ cánh tay bị bỏng lên như một chiến công. Mặt đất la liệt mảnh chai vỡ và những lon bia bị giẫm bẹp. Đám khách đã hất đổ những chiếc cặp lồng đựng kuushuur
, còn món boodog
bị móc toạc bụng ra. Trong ánh sáng của ngọn lửa cháy bùng lên do cồn, Yeruldelgger nhận ra bà lão làm bếp đang cố nhặt nhạnh những gì bà có thể nhặt giữa mấy gã say nằm lăn lộn dưới đất. Khi bà đi giữa hai tay Hàn Quốc không còn khả năng nhỏm dậy, một trong hai gã đưa tay lên thộp cổ bà, kéo bà chúi xuống hắn. Bằng tay bàn tay còn lại, gã tóm lấy một bên vú bà lão và rống lên những lời hẳn phải cực kỳ tục tĩu trong ngôn ngữ của gã. Gã thứ hai lợi dụng tư thế của bà lão để rúc vào đuôi váy bà.
Yeruldelgger dùng cả hai tay vặn cánh tay gã này rồi dùng chân đạp gã trật khớp vai trong âm thanh của bản Macarena rồ dại phát ra từ dàn nhạc. Gã gào tướng lên trong khi gã còn lại cố nhỏm dậy, nhưng Yeruldelgger đã nện vỡ hàm hắn bằng một cú cùi chỏ. Rồi ông đi ngang qua đám ngổn ngang, hướng thẳng tới chỗ dàn nhạc, súng cầm trong tay, và làm nó nổ tung bằng mấy phát súng bắn liên tiếp vào máy đánh trống. Thế là im lặng buông xuống. Mênh mông. Khổng lồ. Cuối cùng cũng đến lúc này!
Từ phía bên kia đống lửa, một gã đàn ông lên tiếng. Vị cảnh sát trưởng hiểu gã đang nổi giận, và hỏi có chuyện gì xảy ra, rằng ông là ai mà dám bắn súng như thế, liệu ông có biết mình đang gây chuyện với ai không, rằng chuyện này sẽ khiến ông gặp rắc rối to… Qua ánh lửa, Yeruldelgger bắn nốt viên đạn cuối cùng của ông, viên đạn cắm xuống cỏ ngay giữa hai chân của kẻ hung hăng vừa lên tiếng.
Trong các người có phiên dịch không?
ông vừa hỏi vừa lắp một băng đạn mới vào súng.
Tôi…,
một cái bóng đứng hơi tách ra khẽ lên tiếng với giọng không mấy tự tin.
Vậy nói cho bọn họ biết cuộc vui đã kết thúc!
Người phiên dịch dịch lại, và vài tiếng la lối nghênh đón những lời anh ta nói, sau đó giọng điệu đột ngột trở thành tiếng la ó. Gã phụ trách dàn nhạc hô hào đám đồng bào của y bằng cách chỉ vào đống thiết bị bị phá hủy.
Họ nói họ đã trả tiền cho cuộc vui này. Họ hỏi ai sẽ bồi thường cho những gì bị ông phá hỏng…
Vậy thì hãy nói cho họ biết thế này,
Yeruldelgger vừa đáp vừa lấy thẻ cảnh sát của ông ra rồi giơ lên trước cả đám,.
hãy nói với họ là tất cả họ đang bị bắt vì đã xâm nhập vào khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia được bảo vệ. Tôi muốn thấy tất cả đứng áp sát vào tường nhà bếp, hộ chiếu cầm trên tay!
Anh chàng phiên dịch lại dịch lần nữa, và một giọng khiêu khích hét lên đáp lại anh ta. Yeruldelgger quay về phía kẻ vừa lên tiếng.
Ông ấy nói không sợ ông. Rằng họ không cần được cho phép, và họ được bảo vệ bởi những người sẽ khiến ông phải trả giá rất đắt cho sự ngạo mạn của ông.
Vậy hãy nói với hắn là nếu hắn nghĩ tới Park Kim Lee thì gã này đã cúp đuôi quay về Hàn Quốc rồi, và Mickey đã chết, còn Adolf đang bị trói gô trong lều của tôi.
Phần lời dịch được đón nhận trong sự im lặng khiến đêm tối đột nhiên trở nên tối hơn, lạnh hơn ngoài phạm vi đống lửa. Yeruldelgger nhắc lại mệnh lệnh của mình. Những tay Hàn Quốc có sẵn hộ chiếu trên người lập tức tập hợp lại thành hàng nghiêm chỉnh dọc theo tường nhà bếp. Những kẻ còn lại vội vàng lục tìm hết xe này tới xe khác để lấy giấy tờ tùy thân trong khi cam đoan bằng những cử chỉ sợ sệt rằng họ không tìm cách bỏ trốn. Cơn hốt hoảng đã đột ngột giúp cả đám tỉnh rượu. Khi cả đám đông đủ, Yeruldelgger tịch thu giấy tờ tùy thân của bọn họ
Các người sẽ nhận lại những thứ này ở Oulan-Bator, tại sở cảnh sát. Trong lúc chờ đợi, các người gói ghém hành lý lại và đi chỗ khác ngủ, và phải đi xa quá khỏi ngôi làng. Tôi không muốn thấy mặt bất cứ ai trong số các người ở đây nữa. Kẻ nào sau một giờ nữa vẫn còn ở đây, hoặc quay lại đây vào ngày mai, tôi sẽ bắn một phát đạn vào đầu gối kẻ đó. Hiểu rõ chưa hả?
Cả đám người lo lắng đứng nghiêm im thin thít trong lúc chờ nghe dịch lại, rồi chấp nhận bằng cách cúi đầu xuống như thể đang tuyên thệ. Sau đó Yeruldelgger ra hiệu bảo bọn họ giải tán, và đám người lặng lẽ tản đi trong đêm. Bọn họ đã trở lại là những người Hàn Quốc dễ bảo và nghe lời.
Trước khi quay lại căn lều của mình, nơi ông thấy mấy phụ nữ làm bếp chui vào ẩn náu, Yeruldelgger đưa mắt tìm kiếm Gấu, kẻ đã không xuất hiện trong suốt màn trình diễn nho nhỏ của ông. Ông đang định thôi tìm kiếm thì tiếng xì xào vang lên sau lưng ông, tiếp theo là tiếng vó ngựa phi nước đại. Ông quay người lại và thấy hắn hiện ra từ màn đêm, cưỡi trên lưng một con ngựa thiến đang lồng lên phi rất nhanh thẳng về phía ông. Ông nhào người sang bên để tránh con ngựa đang phát cuồng, hai bên mép sùi bọt trắng xóa, mang theo mùi lạnh lẽo của bàn đạp, mùi da…
Này!
bà lão nấu bếp gọi to.
Yeruldelgger quay ngoắt lại. Bà lão đã tháo dây buộc một trong những con ngựa đi qua sau lều, rồi thúc nó chạy về phía ông bằng một cú vỗ vào mông. Con ngựa bị kích động, tất cả các thớ thịt trên mình nó run lên, hai vó trước điên cuồng bới vào đất. Nó đã cảm thấy con ngựa kia phi nước đại chạy qua và chỉ muốn rượt đuổi theo. Yeruldelgger lợi dụng khoảnh khắc do dự của con vật, sợ sệt trước một quầng tàn lửa bắn tóe lên khi một thanh củi đang cháy dở sụp xuống trong đống lửa, để chộp lấy dây cương và leo lên cưỡi nó không cần yên. Con ngựa giậm chân vì sợ và cả vì bị kích động, rồi viên cảnh sát thúc nó phi nước đại đuổi theo Gấu.
Tình cờ, một khoảng trống giữa những đám mây đã để lọt xuống ánh trăng dìu dịu, làm hiện rõ đường nét của cảnh vật. Yeruldelgger trông thấy Gấu ở trước ông chừng một trăm mét, và lập tức rẽ phải để lao xuống triền đốc. Ông không muốn hắn tìm được chỗ ẩn náu trong làng. Khi Gấu hiểu kẻ truy đuổi đã cắt đường hắn, hắn liền đổi hướng, thúc ngựa vòng theo hồ nước và lao về phía khu rừng. Yeruldelgger chẳng mấy chốc đã ở đằng sau hắn. Ông chợt ngạc nhiên khi thấy mình thật hào hứng với cuộc phi ngựa ban đêm này, cũng như thứ ánh trăng trải ra trên đồng cỏ vươn tới tận khu rừng trên hơn năm trăm mét. Con ngựa của ông phi nhịp nước đại ngắn và mềm mại, ổn định, không giật cục. Ông cảm thấy hai bên sườn con vật phập phồng giữa hai đùi mình, giống như khi còn nhỏ, ông từng phi ngựa đến khi thở không ra hơi, đầy tự do, hạnh phúc và kiêu hãnh, đua tài trên những chặng thảo nguyên dài trong ngày hội naadam
. Vừa thúc ngựa phi nước đại và không rời mắt khỏi bóng Gấu, Yeruldelgger vừa mỉm cười trong lòng khi nhớ lại những cuộc đua điên cuồng đó. Những chiếc áo đua ngựa bằng xa tanh, những bài ca bằng giọng kim của bạn bè, tiếng hò reo cổ vũ của các đô vật, những chiếc xe tải bám theo bên ngoài đường đua, những tiếng hò hét, những lời cổ động, những lời cảnh báo cần cẩn thận với…
Con ngựa của ông đạp chân trước bên phải vào một lỗ hang chuột chũi, khựng lại đột ngột trong đà chạy, ngã lộn nhào. Không có cả yên lẫn bàn đạp, Yeruldelgger văng đi trong màn đêm. Ông rơi đập lưng xuống cách đó mười mét, mạnh tới mức ông có cảm giác hai buồng phổi bị rút tung ra. Một phần tư giây sau khi cơn đau lan ra, đầu ông đập xuống đất và tất cả trở nên tối đen. Ông chỉ kịp thấy Gấu phi nước đại quay lại chỗ mình trước khi bất tỉnh. Trong một quầng sáng lớn chói chang…
Ông tỉnh lại ở tư thế ngồi trên cỏ, tựa lưng vào bánh chiếc xe của mình. Gấu đang ngồi xếp bằng cách ông vài mét, hai bàn tay úp trên đầu, trong luồng sáng đèn pha. Colette buộc hắn phải ngoan ngoãn bằng khẩu Makarov cô chĩa vào gáy hắn. Ông cảm thấy có một người khác phía bên trái mình, và ngửi thấy một mùi hương mạnh làm mũi ông nóng rực rồi xộc vào óc ông. Bà lão nấu bếp đang ở đó, bên cạnh ông, và để dưới mũi ông một lọ dụng dịch chiết thảo mộc.
Ô tô là lựa chọn tốt hơn,
cô gái giễu cợt,
chúng không bị vấp vào các lỗ hang chuột chũi.
Cú ngã mới gớm làm sao, tôi đã thực sự nghĩ mình toi rồi!
Yeruldelgger vừa đáp vừa thử đứng dậy.
Thậm chí tôi còn tin đã thấy quầng sáng chói lòa màu trắng của đường hầm…
Đèn xenon của chiếc ô tô địa hình 4x4,
Colette giải thích.
Làm thế nào hai người tóm được hắn?
ông vừa hỏi vừa hất cằm về phía Gấu, cử động khiến cả phần gáy như bị điện giật.
Bọn em đã làm ngựa của hắn hoảng sợ. Và hắn cũng ngã ngựa. Khi hắn nhỏm dậy, em đã cho hắn một viên vào bàn chân,
cô gái vừa nói vừa giơ khẩu súng ra.
Em học nhanh đấy,
viên cảnh sát trưởng mỉm cười nhỏm dậy.
Em đã thấy ông làm! Điều khó khăn nhất là ngăn cản bà lão nện vỡ đầu hắn bằng thanh tay quay của cái kích!
Cô ấy làm đúng đấy,
Yeruldelgger nói, hướng về phía bà lão,.
hiện tại tôi vẫn còn cần hắn sống.
Tôi biết cậu tìm gì,
bà lão trả lời và cũng đứng dậy để vuốt ve khuôn mặt ông.
Và tôi biết chỗ đó ở đâu!
Thi thể bố mẹ cô bé ư?
Phải. Tôi đã nói với cậu là hắn chạy xe vào rừng. Đằng đó là lãnh địa của lũ gấu. Những con gấu thực sự. Gấu và sói. Tôi tin chắc hắn đã vứt mấy cái xác ở đó để lũ thú hoang cắn xé họ.
Mày đã làm thế ư?
Yeruldelgger hỏi, kìm nên cơn phẫn nộ, quay về phía gã kia.
Hắn không trả lời, ánh mắt ngoan cố dán chặt xuống đám cỏ giữa hai đầu gối. Viên cảnh sát coi sự im lặng của hắn là lời thú tội liền quay sang bà lão.
Bà có thể băng bó cho hắn được không? Tôi cần hắn đi bộ được vào lúc rạng sáng.
Tôi dùng ngựa của hắn,
bà lão nói,.
ngựa của cậu bị gãy chân rồi. Cậu cần giúp tôi bắn hạ nó. Một giờ nữa tôi trở lại.
Yeruldelgger chỉ vừa kịp lấy lại thăng bằng để giúp bà lão leo lên lưng ngựa, bà đã phi nước đại mất hút vào màn đêm. Ông tìm thấy trong cốp xe mấy sợi dây đai để trói Gấu vào thanh chống sốc của chiếc xe, rồi bảo Colette vào trong xe để tránh cái lạnh ban đêm. Hai người ngồi hồi lâu tựa lưng vào ghế của mình mà không nói gì, rồi cô gái than thở tiếc nuối vì đã không mang thuốc lá theo, và Yeruldelgger không trả lời. Ông tắt đèn pha để tiết kiệm ắc quy, và ánh trăng lại bao phủ cảnh vật. Những đám mây đã biến mất. Đằng xa, tại bìa rừng, trong bóng đêm, họ nhiều lần nghĩ đã trông thấy thân hình nặng nề của một con gấu đang đi lang thang, để rồi trong thoáng chốc chỉ còn thấy một cái bóng giữa những cái bóng.
Ở đây có gấu thật sao?
Phải,
ông trầm tư đáp,
đây là một vùng đất đẹp…
Một giờ sau, bà lão trở lại trong khi hai người đang ngủ Colette đã buông xuôi chịu thua nỗi mệt mỏi, đầu gối lên bờ vai vững chải của Yeruldelgger. Bà lão ngưỡng mộ ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông với đôi mắt khép lại, khỏe khoắn, bình thản, để rồi luyến tiếc cho thời tuổi trẻ dãi dầu với những cơn gió thảo nguyên. Bà lão đắp lên họ chiếc chăn ấm bà mang theo.
Đắp cả cho Gấu nữa, để hắn không chết vì lạnh,
viên cảnh sát nói, không hề mở mắt.
À! Cậu thích trò giả vờ ngủ lắm hả?
Bà lão giả bộ phật ý.
Chỉ khi nào có một phụ nữ đẹp ngắm nhìn tôi thôi!
ông đáp, mắt vẫn nhắm.
Bảnh trai thì hay nói phét!
bà lão vừa thốt lên vừa vỗ vào vai ông.
Ái!
Yeruldelgger làm bộ và mở mắt ra.
Bà hãy lo việc bắt Gấu phải chịu khổ sở đi! Nhưng nhớ lo liệu để đến sáng mai hắn còn bước đi được.
Nhất trí thôi, nhưng là vì cậu đã hứa với tôi sẽ giết hắn! Nhìn này, tôi mang đến cái này, cậu đã không có thời gian để tận hưởng.
Ông lặng lẽ chui ra khỏi xe không gây tiếng động để khỏi đánh thức Colette. Bà lão đã tranh thủ thắng yên cương cho một con ngựa. Bà đứng dậy để gỡ một cái đãy hai túi quàng trên yên xuống, lấy từ trong đó ra một cặp lồng nhỏ đựng món kuushuur
và cả một phần boodog
làm từ chuột chũi. Trước khi ông kịp cảm ơn, bà lão đã nhóm lửa bằng bó củi bà cũng mang theo. Ông ngồi xếp bằng quay mặt vào ngọn lửa vàng ấm áp, lưng quay ra hơi lạnh xanh xao của bóng đêm. Nước để pha trà bơ muối đã sôi, và ông cảm thấy chảy khắp người mình một tình yêu giản dị của những cư dân thảo nguyên.
Colette đã thức giấc, đến ngồi áp sát vào ông trong im lặng mà ông không hề nghe thấy tiếng cô lại gần, trên vai khoác tấm chăn. Bà lão bày món boodog
bốc hơi nghi ngút trên một tấm vải trước mặt họ, rồi dùng con dao bầu cắt những mối dây buộc giữ cho con chuột chũi không bị bung ra. Phần bụng đã được nấu chín của con chuột chũi từ từ mở ra dọc theo chiều dài. Lớp da bên ngoài hơi chín quá và nứt ra vì bà lão đã phải làm nóng lại món boodog
, song bên trong thì vừa chín tới, bốc hơi nghi ngút. Những viên đá nóng giãy đã làm mỡ chảy ra, ngấm vào phần thịt mềm. Yeruldelgger đưa tay thọc vào lòng con chuột chũi lấy ra viên đá nóng hổi đầu tiên rồi trân trọng đưa cho bà lão. Bà lão đón nhận nó với một nụ cười đầy hạnh phúc và biết ơn, rồi hất qua hất lại giữa hai lòng bàn tay để không bị bỏng. Ông đưa viên đã thứ hai cho Colette để hơi nóng và mỡ mang đến cho cô, cũng như cho bà lão, sức mạnh và nghị lực cho những ngày sắp tới. Cô gái trẻ nâng niu viên đá trên các đầu ngón tay mình, ngắm nhìn nó như nhìn một món trang sức thần kỳ. Yeruldelgger lấy ra viên đá của mình và lăn nó giữa hai bàn tay như một cục xà phòng nóng hổi để rửa sạch đi điều ông sắp làm. Rồi ông rút từ bên trong con chuột chũi ra những miếng thịt mềm, nóng hổi đưa cho hai người phụ nữ. Họ cầm lấy thịt bằng ngón cái và ngón trỏ, bàn tay còn lại khum lại hứng bên dưới để không để mất chút mỡ nào, và cùng chia sẻ với ông món boodog
theo đúng truyền thống, ở ngoài trời, dưới các vì sao, trên mặt cỏ, quanh đống lửa, với một con ngựa ẩn trong bóng tối và cả đất nước Mông Cổ trải rộng tới tận bốn phía chân trời của màn đêm.
Đã lâu lắm rồi,
Colette thì thầm nhớ lại thời thơ ấu của mình, đôi mắt ứa lệ,.
lâu lắm rồi! Làm sao em lại có thể quên hết tất cả những điều này chứ?
Rồi sau đó, bằng thứ ngôn ngữ thì thầm dịu dàng rì rầm như dòng suối chảy dưới tán lá lao xao, họ kể lại cho nhau nghe tới tận lúc rạng sáng thời thơ ấu hạnh phúc của mình, thưởng thức thứ trà mặn nóng bỏng môi. Và thời thơ ấu của họ tất cả đều giống nhau, bất chấp cuộc sống hiện tại khác nhau đến thế. Trong đêm, Yeruldelgger tự hỏi liệu gã đàn ông bị thương, bị trói vào chiếc xe kia cũng từng có thời ngây ngất trong không gian và hạnh phúc chăng. Hai người phụ nữ ngủ thiếp đi mà không thể trả lời câu hỏi của ông.
• • •
Ít lâu trước khi ánh hừng đông màu trắng bắt đầu ló rạng ở chân trời phía Đông, bị cắt xẻ bởi ngọn thông rụng lá, vào giờ vang lên bản hợp âm lộn xộn của hàng nghìn con chim ngạc nhiên khi lại một lần nữa ra khỏi màn đêm, bà lão thức giấc thu dọn mọi thứ. Khi đã buộc chắc tất cả lên con ngựa của mình, bà lão nhẹ nhàng đánh thức cô gái trẻ dậy và ra hiệu bảo cô leo lên yên. Sau đó, bà cũng leo lên ngồi sau rồi điều khiển nó quay về khu trại. Với Colette đang ngạc nhiên đưa mắt nhìn mình, bà khẽ trả lời rằng những thời khắc khủng khiếp sắp tới sẽ chỉ thuộc về Yeruldelgger, và chỉ mình ông. Ông nghe thấy hai người phụ nữ rời đi nhưng quyết định không cựa mình, thầm cảm ơn bà lão vì đã hiểu điều ông muốn.
Khi hai người phụ nữ đã đi khuất hẳn, rời xa trong màn đêm đang dần ửng hồng, đến lượt ông thức dậy, hất đất lên đống lửa, rồi đánh thức Gấu vốn chỉ ngủ chập chờn. Ông cởi trói cho hắn khỏi thanh chống sốc, trói quật hai tay hắn ra sau lưng, buộc chằng một đoạn dây nối hai chân hắn để hắn không thể chạy rồi giúp hắn đứng lên.
Mày đi được chứ?
Tao có thể giết mày!
Gấu hầm hè với vẻ khiêu khích, bất chấp đống dây trói và vết thương của hắn.
Cái đó chúng ta sẽ xem xét sau,
Yeruldelgger đáp.
Mày biết tao muốn gì!
Đây không phải là một câu hỏi và Gấu không hề hiểu nhầm nó. Chỉ một bên má hắn biến dạng thành cái nhếch mép đểu cáng, rồi hắn nhổ xuống chân Yeruldelgger trước khi trả lời.
Chỉ có thể còn lại mấy khúc xương gãy bị thú hoang tha đi vứt khắp nơi!
Mày đã bỏ mặc họ lại cho thú hoang?
Yeruldelgger phẫn nộ.
Đó là việc người Mông Cổ luôn làm,
Gấu đáp.
Đừng nói với tao về truyền thống, nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức!
Mày sẽ không giết tao đâu,
gã kia đáp lại một cách chắc chắn.
Cái đó thì để rồi xem! Đi trước đi, tao muốn tìm thấy họ.
Nguy hiểm đấy,
gã kia giải thích.
Bây giờ là thời khắc lũ gấu…
Tao không sợ.
Tao thì có.
Yeruldelgger bắt đầu trông thấy khuôn mặt hắn trong ánh sáng rạng dần. Ông thấy trên đó một biểu hiện lạ lùng và hiểu ra rằng kẻ hung bạo này lần đầu tiên thực sự cảm thấy sợ. Ông xô vào vai đẩy hắn về phía khu rừng. Hai người tới bìa rừng khi tảng sáng trở thành rạng đông, rồi im lặng tiến sâu vào bóng cây nhợt nhạt tối tăm dưới tán rừng. Gã đàn ông dường như nhận ra đường đi giữa rừng cây, bất chấp những cành cây cào vào mặt hắn. Yeruldelgger dừng hắn lại, cho hắn nằm dài ra nghiêng người sang một bên rồi ra lệnh cho hắn luồn hai tay bị trói ra đằng trước. Gã uốn cong người lại và bật rủa vì đau đớn khi bàn chân bị thương của hắn bị cọ vào dây trói chảy máu. Rồi Yeruldelgger giúp hắn đứng dậy, ra hiệu cho hắn đi tiếp. Bây giờ, hắn có thể dùng hai cánh tay bảo vệ bản thân chống lại đám cây cối, song Yeruldelgger trở nên cảnh giác gấp đôi vì hắn cũng có thể bất ngờ tấn công và đánh gục ông. Ông đi lùi lại sau đủ xa để tránh không để hắn đánh vào mặt mình và khiến ông bị choáng với một cành cây bị kéo uốn cong rồi buông ra đột ngột.
Bà lão đã thấy lại chiếc xe ba giờ sau khi Gấu lên đường. Bất chấp sức mạnh của hắn, gã khốn hẳn đã không thể mang cả hai cái xác đi cùng một lúc. Hắn đã phải mang cái xác thứ nhất đi, rồi quay về vác cái xác thứ hai tới cùng chỗ, rồi lại quay trở lại… Hắn không thể đi sâu vào rừng nhiều hơn nửa tiếng đồng hồ. Yeruldelgger bật mặt có phát sáng của chiếc đồng hồ ông đeo trên tay và theo dõi tiến trình của họ. Nhưng trong nửa giờ tiếp theo, Gấu vẫn tiếp tục dẫn ông đi sâu vào dưới tán rừng. Những tia nắng xiên mờ mờ đầu tiên chẳng mấy chốc đã xuyên xuống qua các tán lá và tô điểm cho khu rừng bằng những vệt ánh sáng. Gấu dừng lại bên rìa một trảng trống nhỏ.
Ở kia à?
Yeruldelgger hỏi.
Ở kia,
gã đáp.
Luồn hai chân qua hai tay và đưa hai tay trở lại ra sau lung.
Gã kia làm theo, tựa lưng vào một thân cây để không bị ngã.
Bây giờ nằm dài ra!
Mày định làm gì hả?
Nằm dài ra, úp bụng xuống!
Gã khốn vừa quỳ xuống vừa ghé mắt quan sát viên cảnh sát, nhưng vẫn không chịu nằm dài ra. Yeruldelgger đi vòng ra sau lưng dùng chân đạp hắn nằm úp xuống đất. Sau đó ông ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đè một đầu gối lên lưng hắn, rồi buộc nối sợi đây đang trói quật hai tay Gấu ra sau lưng với dây buộc giữa hai chân hắn. Gấu không thể chạy trốn. Thậm chí không thể nhỏm dậy được nữa. Hắn tuôn ra vài câu chửi rủa dành cho các thế hệ nữ giới thuộc dòng dõi tay cảnh sát đáng nguyền rủa này, mặt quay sang một bên úp xuống đất, bàn chân bị thương đẫm máu giơ ngược lên không trung.
Ở phía nào?
Yeruldelgger hỏi.
Đằng sau mấy bụi cây, ở bên trái, mé đằng kia…
Yeruldelgger đi về phía bụi cây, và thoạt đầu không thấy gì ngoài một hòn cuội tròn trong đất mùn. Ông thấy nó khá kỳ lạ, đủ để muốn xem xét nó kỹ hơn. Khi cầm lên tay, ông lập tức biết ngay đây không phải là một hòn cuội. Đây là phần khớp nối của một chiếc xương lớn. Có thể là xương đùi. Gã khốn đã nói đúng. Các nạn nhân ở đây, và đúng là hắn đã làm thế! Vị cảnh sát rời xa khỏi trảng trống thêm chút nữa để đi sâu dưới các tán cây, tìm kiếm thêm các bằng chứng khác của vụ án ghê rợn. Bị bỏ mặc lại cho thú hoang, thi thể các nạn nhân hẳn đã bị lũ sói, gấu hay cáo cắn xé đến tận xương. Hài cốt còn lại của họ có lẽ nằm rải rác trên vài trăm mét vuông. Nhiều khả năng đã có những con thú hoang tha đi từng miếng thi thể mà chúng rút ra khỏi xác họ để mang về nuôi con, tận trong hang ổ của chúng… Yeruldelgger tiếp tục tìm kiếm, bị giằng co giữa sự cần thiết phải tập hợp các phần hài cốt lại và cảm giác ghê rợn khi khám phá ra những phần hài cốt khác. Chẳng mấy chốc, ông đã gặp một chiếc xương sọ đã bị dòi bọ và kiến làm cho trắng bệch. Những mảnh xương khác nằm rải rác. Một mảng xương sườn bị rút rời ra… Giờ thì ông đã biết đủ. Ông phải quay lại cùng với lực lượng tăng viện, ai đó như Solongo để thu thập, phân loại tất cả các mảnh xương và tìm cách tập hợp lại thi thể của cặp vợ chồng bất hạnh.
Theo một khía cạnh nào đó, Gấu đã nói đúng: hắn đã dành cho các nạn nhân của mình nghi thức an táng theo những truyền thống cổ xưa nhất. Người xưa cho rằng bằng cách bỏ xác một người quá cố cho thú hoang, lũ thú hoang sẽ giải phóng linh hồn người đó khi nhai nát xương người đã khuất. Nhưng hắn đã cưỡng bức người phụ nữ, đánh gãy cổ người đàn ông và để mặc cô bé con không ai bảo vệ. Hắn đáng phải bị trừng phạt vì tất cả những tội này, và Yeruldelgger quay trở lại trảng trống, sẵn sàng nện vỡ sọ hắn.
Khi trông thấy con gấu con, vị cảnh sát đứng sững tại chỗ. Một con gấu con chưa đầy tuổi, nhiều khả năng vừa được đẻ vào mùa đông, và chắc mới rời hang chỉ vài tháng. Nhiều nhất là bốn tháng. Một quả cầu bằng lông đen không ngừng nhảy lên nhảy xuống đầy vui vẻ, ì ạch đầy giả tạo, đầy tò mò, đầy ngạc nhiên, vụng về đi vòng quanh người đàn ông bị trói trên mặt đất, ngửi ngửi bên bàn chân bị thương của hắn, rúc cái mũi nhọn vào quần áo hắn, sờ hai cánh tay bị trói của hắn bằng mũi những cái vuốt non nhưng cũng đã sắc nhọn của nó. Gã đàn ông nằm úp trên mặt đất giả vờ chết, bất động và kinh hoàng.
Gấu con không thể chỉ có một mình. Ở độ tuổi này, gấu mẹ không bao giờ để con rời khỏi nó quá xa. Cũng không bao giờ cho con lang thang đi lên trước. Gấu mẹ luôn đi trước mở đường để đề phòng nguy hiểm, còn lũ gấu con đi theo sau. Vậy gấu mẹ đâu? Gấu con đã đi vào trảng trống từ phía nào, và mẹ nó sẽ từ phía nào quay lại tìm nó? Yeruldelgger không dám cựa quậy nữa. Không có con vật nào trên đời lại hung dữ hơn một con gấu mẹ bảo vệ con của nó. Hai trăm ki lô gam cuồng nộ, những chiếc móng vuốt chết chóc sắc lẹm như lưỡi dao Thổ, những chiếc răng nanh có thể tợp nát con sói chỉ bằng một cú đớp.
Gấu con đã không trông thấy ông. Nó tiếp tục hối thúc kẻ nằm dài dưới đất chơi với mình. Nó cảm thấy thứ này còn sống, nhưng không hiểu vì sao lại bất động. Gấu con bắt đầu mất kiên nhẫn. Gã đàn ông nằm dưới đất hiểu được điều đó, bất chấp nỗi kinh hoàng của gã. Cần làm sao để con vật phát chán và rời bỏ hắn. Cần làm nó rời khỏi trảng trống và quay trở vào trong rừng. Nhưng thay vì làm thế, gấu con lại vục mõm vào sườn hắn để thúc hắn cựa quậy, hít ngửi mái tóc hắn, liếm lên má hắn rồi nặng nề gieo mình ngồi phịch xuống bên cạnh hắn. Gấu con cứ ngồi như thế, ngửi hít không khí, quan sát chung quanh, vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, rồi nó đứng dậy trên bốn chân, do dự một lát nữa trước thân hình bất động, rồi quay đi rời khỏi trảng trống trong khi thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu lại, giống như một đứa trẻ tiếc rẻ thứ nó bỏ lại. Nó sắp sửa đi vào trong rừng thì gấu mẹ cất tiếng gọi nó quay về bên mình từ xa bằng tiếng gầm gừ trầm đục đầy lo lắng.
Cả hai người đàn ông đồng loạt hiểu ra độ nguy hiểm của tình thế. Tiếng gầm gừ vọng lại từ phía đối diện của trảng trống so với phía gấu con đang đi tới. Khi gấu mẹ xuất hiện, nó sẽ bắt gặp họ án ngữ giữa nó và gấu con, và sẽ tấn công họ để cứu con mình.
Cởi trói cho tao!
gã kia gào lên.
Cởi trói cho tao!
Tiếng gào của hắn chỉ làm gấu con hoảng sợ. Lúc này nó đu đưa phần trước cơ thể từ trái qua phải, do dự giữa bỏ chạy vào trong rừng rậm hay băng qua trảng trống để tới gặp mẹ nó.
Nhưng nó sẽ phải băng qua trước sinh vật có tiếng kêu kỳ quái đó! Cơn hoảng hốt xâm chiếm nó. Gấu mẹ bực bội gầm lên lần nữa từ xa, ra lệnh cho gấu con tới chỗ nó. Bốn chân gấu con run rẩy. Nó không quyết định nổi và bắt đầu tru lên thảm thiết như một đứa trẻ bị lạc trong rùng gào khóc nức nở.
Yeruldelgger lập tức bật dậy lao ra khỏi trảng trống rồi chạy vòng trong rừng để ra đằng sau gấu con. Cho dù đang ở đâu, gấu mẹ chắc chắn đã nghe thấy tiếng tru của con nó gặp nguy hiểm, và hẳn đã lao tới cứu con, băng qua xéo nát mọi thứ dưới tán rừng. Yeruldelgger không muốn ở trên đường đi của gấu mẹ khi nó lao vào trảng trống. Ông đột nhiên trông thấy những lùm cây chao đảo như dưới cơn bão dữ dội, và gấu mẹ xuất hiện, to lớn, hung dữ, lông trên cổ dựng đứng lên, cái miệng đỏ bầm há ngoác phô ra những chiếc răng vàng. Yeruldelgger lập tức lao bổ vào trảng trống, đồng thời hét to để xua gấu con về phía mẹ nó. Gã khốn đang bị trói dưới đất thiếu chút nữa chết ngất vì sợ, nhưng vẫn nằm im bất động. Gấu con hoảng sợ vội chạy tới gặp mẹ, lao vào giữa chân mẹ nó. Không dừng lại trên đà tấn công Yeruldelgger, gấu mẹ đẩy con lăn ra phía an toàn sau lưng nó. Gã khốn đang chết khiếp không tin nổi vào mắt hắn nữa. Yeruldelgger đối diện với con vật đang xông tới chỗ mình, cày tung đất lên trong cơn cuồng nộ. Ông đứng kiểng trên mũi bàn chân, hai cánh tay giơ cao, hét lớn gầm gào trong khi đung đưa người từ chân này sang chân kia để bắt chước con vật. Cơ hội duy nhất của ông chính là điều ông đang làm. Không được phép thử làm gì, cưỡng lại mong muốn rút súng ra. Và nhất là không được bắn. Với khẩu súng ngắn của mình, ông sẽ chỉ làm gấu mẹ bị thương và làm cơn cuồng nộ của nó trở nên điên dại.
Ông phải làm cho gấu con ở giữa gấu mẹ và mình, xua gấu con chạy tới với mẹ nó, đẩy nó trở lại vào chân mẹ, làm gấu mẹ phải do dự giữa một cuộc chiến không chắc chắn và việc đảm bảo an toàn cho gấu con, để nó thắng trong cuộc đe dọa, và một lần làm ngược lại với những lời dạy của vị Nerguii
, lùi lại trong khi đối diện với đối thủ.
Như ông đã hy vọng mà không dám tin, gấu mẹ đứng sững lại trong cuộc truy đuổi hung hãn khi cách ông vài mét rồi đứng lên trên hai chân sau, gầm gừ. Trong vài giây dài dằng dặc, Yeruldelgger và con vật cùng nhảy múa, mặt đối mặt, trong cùng vũ điệu nhằm áp đảo đối phương. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi trong những tiếng gầm gừ và cử động đung đưa của gấu mẹ. Nó không xông tới nữa. Đây không còn là một cuộc tấn công. Gấu mẹ đang chuẩn bị rút lui cùng gấu con. Nó kéo dài thời gian để gấu con bình tĩnh lại, quên đi nỗi sợ và trở lại nghe lời mẹ. Lần đầu tiên, gấu mẹ đổ xuống đứng trên cả bốn chân, ngoái đầu ra sau để xem gấu con ở đâu và ra sao. Yeruldelgger lập tức thu mình lại để không khiêu khích nó. Cả người và gấu cùng ghé mắt nhìn nhau, đung đưa cơ thể như các võ sĩ sumo đánh giá đối thủ, rồi gấu mẹ gầm gừ gì đó về phía gấu con, lúc đó vừa chạy tới nép mình giữa hai chân sau nó, và lùi lại qua trảng trống, vừa lùi vừa đẩy gấu con để đưa nó rời xa Yeruldelgger. Cách hàng cây đầu tiên hai mét, gấu mẹ gầm gừ lần cuối cùng, quay mình lại, rồi biến mất vào lùm cây thấp.
Phải rời khỏi đây!
gã khốn đã sợ mất mặt van xin.
Nó có thể quay trở lại.
Nó sẽ quay trở lại, Yeruldelgger nhấn mạnh, nó đã ngửi thấy mùi máu của mày, điều đó sẽ làm nó phát điên. Một khi con nó đã an toàn, nó sẽ quay lại tìm mày.
Mày nói gì thế hả!
gã kia phát hoảng nhưng không dám kêu to.
Và máy sẽ chết ở đây, bị một con gấu cái đang nổi điên xé xác…
Mày không thể làm thế! Mày không thể làm thế! Mày không thể bỏ mặc tao ở đây không có khả năng tự vệ!
Thế những cô bé mày đã cưỡng dâm chẳng phải cũng không có khả năng tự vệ hay sao? Chẳng phải người phụ nữ mày đã giết cũng không có khả năng tự vệ sao? Chẳng phải tất cả những người bị mày hủy hoại cuộc đời đều không có khả năng tự vệ sao?
Tao xin mày! Tao xin mày! Đừng làm thế này! Thằng chó đẻ, không được làm thế! Đồ thối tha! Đồ rác rưởi! Tao xin mày hãy rủ lòng thương!
Lòng thương? Tao không còn lòng thương nữa. Trong tao vẫn còn lại một ít phẫn nộ, nhưng tao không còn lòng thương nữa. Những kẻ như mày đã làm cạn kiệt nó!
Yeruldelgger rời khỏi trảng trống theo phía đối diện với phía hai mẹ con gấu đã rời đi. Ông vẫn còn nghe thấy con gấu mẹ gầm gừ trầm đục đằng xa giữa các tán lá. Nó không thực sự rời đi. Nó đang rình rập ở khoảng cách thích họp, bị thu hút bởi kẻ bị thương.
Ông phải rời đi nhanh nhất có thể, không gây ra tiếng động hay làm lay động xung quanh, đồng thời tránh cắt ngang đường của gấu mẹ. Ông liền lên đường, chăm chú lắng nghe mọi tiếng động, để quay lại khu trại. Cứ mười mét, ông lại bẻ một cành cây mà không làm gãy rời hoàn toàn. Solongo và nhóm của cô sẽ cần tới các chỉ dẫn để tìm ra trảng trống. Ông chợt nhớ tới một câu chuyện kể đã đọc ở Trung tâm Văn hóa Pháp, trong đó một cậu bé, để tìm lại đường đi, đã rắc vụn bánh mì và bị lũ chim ăn hết ngay sau đó. Ông mỉm cười nghĩ tới một câu chuyện đẫm máu hơn, trong đó những người tới cứu tìm ra đường đi nhờ bánh mì, nhưng không tìm thấy con quỷ, vì lúc đó nó đã bị một con gấu cái ăn thịt…