Chương 17: Yassen
-
Công Tắc Bão
- Anthony Horowitz
- 3185 chữ
- 2020-05-09 03:36:48
Số từ: 3178
Nhà Xuất Bản Trẻ
- Cậu đã làm rối tung mọi thứ lên một chút khi bắn vào ngài thủ tướng - ông Alan Blunt nói - Nhưng tất cả những gì cậu làm rất đáng được biểu dương, Alex ạ. Cậu không chỉ thực hiện tốt những gì chúng tôi mong đợi. Cậu đã làm được hơn thế.
Đó là buổi xế chiều của ngày hôm sau, Alex đang ngồi trong văn phòng của ông Blunt ở tòa nhà Royal & General trên đường Liverpool, cậu chỉ thắc mắc mỗi một điều, đó là tại sao sau tất cả những gì cậu làm cho họ, người chỉ huy của MI6 lại phải nói những lời như thế, giống như một hiệu trưởng của một trường tư bình thường đang trao cho cậu giấy khen về thành tích học tập tốt.
Bà Jones đang ngồi bên cạnh cậu bé. Alex đã từ chối một viên kẹo bạc hà bà ta đưa cho, mặc dù cậu bắt đầu hiểu rằng nó chính là toàn bộ phần thưởng cậu được nhận.
Kể từ lúc cậu bước chân vào phòng tới giờ, bây giờ bà ta mới chịu lên tiếng.
- Có lẽ cậu muốn biết về kế hoạch
tẩy xóa".
- Chắc chắn rồi..
Người phụ nữ nhìn ông Blunt, ông này gật đầu.
- Trước tiên, cậu đừng mong đợi được đọc bất kỳ một sự thật nào về chuyện này trên các báo - Chúng tôi đã đưa chuyện này vào mục D rồi, tức là không một ai được phép loan báo chuyện này. Lẽ tất nhiên, nghi lễ diễn ra ở Viện Bảo tàng Khoa học đã được phát hình trực tiếp, nhưng may mắn thay, chúng tôi đã cắt được đường truyền trước khi những camêra tập trung quay cậu. Thật ra, chẳng ai biết được là một cậu bé mười bốn tuổi đã gây ra vụ lộn xộn này.
- Và chúng tôi sẽ giữ kín chuyện này theo cách đó - Ông Blunt nói thấp giọng.
- Tại sao vậy ? - Alex không thích nghe những lời này.
Bà Jones phớt lờ câu hỏi.
- Dĩ nhiên là báo chí phải in một tin gì đó - Bà ta tiếp tục nói. - Chúng tôi đã sắp đặt một chuyện là Sayle bị một tổ chức khủng bố, cho đến nay vẫn chưa xác định được, tấn công và ông ta phải trốn đi để lánh nạn...
- Thế Sayle đâu ? - Alex hỏi.
- Chúng tôi không biết. Chúng tôi sẽ truy lùng hắn. Không có nơi nào trên trái đất này mà hắn trốn được vớí chúng tôi đâu.
- Đồng ý - Alex trả lời đầy hồ nghi.
- Còn về những Công Tắc Bão, chúng tôi đã cho loan tin rằng có một lỗi nghiêm trọng và bất cứ ai bật chúng lên đều có thể bị điện giật chết. Chính phủ đang lúng túng, dĩ nhiên rồi, tất cả họ đều bị triệu tập và bây giờ chúng tôi sẽ đưa họ đi. May thay, Sayle là kẻ cuồng tín đến độ hắn đã lên chương trình rằng những vi-rút đậu mùa chỉ có thể được phát tán bởi ngài thủ tướng ở Viện Bảo tàng Khoa học thôi. Cậu đã phá hủy được cái nút điều khiển, thế nên một số trường học nếu có lỡ khởi động máy vi tính rồi cũng sẽ không bị nhiễm bệnh đâu.
- Thế là xong - ông Blunt nói - Chúng tôi đã phân tích một số mẫu. Nó gây chết người đấy. Nó thậm chí còn tệ hơn cả thứ mà Irắc trù liệu trong chiến tranh vùng Vịnh nữa.
- Ông có biết ai cung cấp nó không ? - Alex hỏi.
Ông Blunt húng hắng ho:
- Không.
- Thế chiếc tàu ngầm mà tôi nhìn thấy thì sao rồi ?
- Quên chiếc tàu ngầm ấy đi - Hiển nhiên là ông Blunt không muốn nói về nó - Cậu có thể tin chắc rằng chúng tôi sẽ mở những cuộc điều tra cần thiết...
- Còn Yassen Gregorovich ? - Alex tiếp tục hỏi.
Đến lượt bà Jones trả lời:
- Chúng tôi đã cho đóng cửa nhà máy ở cảng Tallon. Hầu hết nhân viên đều bị bắt giữ. Xui xẻo là chúng tôi không thể nói chuyện được với cả Nadia Vole và người đàn ông mà cậu hay gọi là ông Grin.
- Dù sao đi nữa thì ông ta cũng chẳng thể nào nói nhiều được - Alex trả lời.
- May sao máy bay của hắn đâm sầm vào một khu đất chuẩn bị xây cất - Bà Jones nói tiếp - Không ai bị chết cả. Còn về Yassen, tôi nghĩ là hắn đã biệt tích. Theo những gì mà cậu kể với chúng tôi thì rõ ràng hắn không thực sự làm việc cho Sayle. Hắn đang làm việc cho những kẻ đỡ đầu Sayle... và chúng tôi nghĩ rằng họ rất thích hắn. Chắc chắn Yassen thuộc về phe khác của thế giới. Tuy nhiên một ngày nào đó, chúng tôi sẽ tìm ra hắn. Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ ngưng tìm kiếm đâu.
Một sự im lặng kéo dài. Xem ra hai người phụ trách tổ chức gián điệp này chỉ nói về tất cả những gì họ cần nói thôi. Còn một điều mà chẳng ai thèm bàn tới.
- Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi ? - Alex hỏi.
- Cậu trở lại trường học - ông Blunt trả lời.
Bà Jones lấy ra một phong bì, đặt vào tay của Alex.
- Một tấm séc ư ? - Alex hỏi.
- Là thư của một bác sĩ, bác sĩ giải thích rằng cậu phải nghỉ học ba tuần vì bị cảm cúm. Cậu sẽ không gặp rắc rối gì đâu.
- Cậu sẽ tiếp tục ở lại nhà của bác cậu - ông Blunt nói - Cùng với người quản gia của cậu nữa, là Jack đấy. Chúng tôi đã cấp thị thực mới cho cô ấy và cô ấy sẽ tiếp tục chăm nom cậu. Bằng cách đó, chúng tôi cũng biết được chỗ ở của cậu, một khi chúng tôi lại cần đến cậu.
Lại cần đến cậu. Những từ này làm Alex nổi gai ốc hơn tất cả những gì xảy đến với cậu trong ba tuần qua.
- Ông đang đùa đấy - Cậu bé kêu lên. .
- Không hề - ông Blunt lãnh đạm nhìn cậu - Tôi không có thói quen đùa cợt.
- Cậu làm tốt lắm, Alex ạ - Bà Jones cố gắng nói giọng hòa giải. - Đích thân ngài thủ tướng đã nhờ chúng tôi chuyển lời cảm ơn đến cậu. Câu nói chính xác của ngài là thật tuyệt vời và hữu ích biết bao nếu như có được một người trẻ tuổi như cậu...
- Có tài như cậu - ông Blunt thêm vào.
- ... thỉnh thoảng giúp cho - Bà Jones đưa một tay lên gạt bỏ mọi tranh cãi - Bây giờ chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Nhưng nếu như có một vấn đề nào đó nảy sinh, thì có thể chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau.
- Vâng. Chắc chắn là thế rồi.
Alex nhìn hết người này đến người kia. Đây không phải là những người mà cậu có thể trả lời là "không". Theo những gì họ đã làm thì cả hai người họ đều chẳng khác gì ông Grin cả. Cậu hỏi.
- Tôi đi được chưa ?
- Tất nhiên là được - Bà Jone trả lời - Tôi cho người đưa cậu về nhé.
- Không cần đâu, cảm ơn bà - Alex đứng dậy - Tôi sẽ tự về.
Lẽ ra cậu bé phải cảm thấy dễ chịu hơn. Khi cậu đi thang máy xuống mặt đất, cậu chợt nghĩ đến việc mình đã cứu được mười ngàn học sinh, đã đánh bại được Herod Sayle mà không hề bị giết hay bị thương nặng. Vậy điều gì đã khiến cậu không được vui ? Câu trả lời thật đơn giản. Ông Blunt đã trói buộc cậu vào chuyện này. Rốt cuộc, khác biệt lớn giữa cậu và James Bond không phải là vấn đề về tuổi tác. Vấn đề chính là lòng trung thành. Ngày xưa, người ta làm điệp viên là vì yêu nước, và vì họ tin vào những gì mình làm. Còn ở đây, cậu chẳng bao giờ được lựa chọn. Ngày nay, điệp viên không phải là làm việc, mà là họ được sử dụng.
Alex bước ra khỏi tòa nhà, cậu bé định đi bộ đến nhà ga xe điện ngầm, thì lúc ấy có một chiếc xe tắcxi trờ tới, cậu đưa tay vẫy nó. Cậu mệt lắm rồi, không thể sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Cậu nhìn người tài xế, ông ta mặc một chiếc áo len dày sụ được sản xuất trong nước, cái đầu như muốn gục trên tay lái, Alex gieo mình xuống băng ghế sau.
- Đến Cheyne, quận Chelsea - Alex nói.
Người tài xế quay lại. Ông ta có súng. Gương mặt ông ta xanh xao hơn lần cuối cùng Alex còn gặp mặt, sự đau đớn do hai vết đạn gây ra hằn cả trên đó - không thể nào - chính là lão Herod Sayle.
- Nếu mày cử động, đồ "rất" nhãi ranh, thì tao sẽ bắn - Lão Sayle nói. Giọng nói của lão thật chua cay - Nếu mày giở bất cứ trò gì, tao cũng sẽ bắn. Ngồi đó. Mày sẽ cùng đi với tao.
Các cánh cửa xe đóng sập lại, cửa đã bị khóa tự động. Lão Herod Sayle quay lên, lái xe xuống đường Liverpool, hướng vào trung tâm thương nghiệp và tài chính của thành phố London.
Alex không biết phải làm gì. Cậu chỉ biết chắc chắn một điều là lão Sayle có ý định bắn cậu, bằng mọi cách. Làm sao mà lão lại tình cờ lái xe đến tận cổng sở chỉ huy của MI6 tại London này được nhỉ ? Cậu bé nghĩ đến ô cửa sổ, có lẽ nên gây sự chú ý với xe hơi khác ở cột đèn giao thông. Nhưng cái cửa không động đậy. Lão Sayle sẽ quay lại và bắn cậu mất. Gã đàn ông này không còn gì để mất.
Họ đi xe chừng mười phút. Hôm nay là thứ Bảy nên trung tâm thương nghiệp và tài chính của London đóng cửa. Đường sá sáng trưng. Lão Sayle dừng xe trước mặt tiền của một tòa nhà chọc trời lắp đầy kính hiện đại, truớc cửa có để một bức tượng kỳ lạ - hai quả óc chó nhăn nheo bằng đồng, rất to, được đặt trên một khối bê tông.
- Mày sẽ ra khỏi xe hơi với tao - Sayle ra lệnh - Tao và mày sẽ cùng phải vào nhà. Nếu mày đang nghĩ đến việc bỏ chạy, thì hãy nhớ rằng khẩu súng của tao đang chĩa vào lưng mày đấy.
Lão Sayle ra khỏi xe hơi trước. Mắt lão chưa bao giờ rời khỏi Alex. Cậu bé đoán rằng hai viên đạn đã ghim vào tay trái và vai của lão. Tay trái của lão mềm nhũn. Lão cầm súng bằng tay phải, chĩa vào lưng dưới của Alex một cách chắc chắn.
- Bước vào...
Cửa ra vào của tòa nhà là những cửa đẩy, chúng đã được mở sẵn. Alex nhận ra mình đang ở trong một gian phòng lót đá cẩm thạch với những chiếc ghế xôfa bọc da và một bàn tiếp tân uốn cong. Chẳng có ai ở đây. Lão Sayle đưa súng lên ra hiệu, cậu bé bước đến buồng thang máy. Thang máy đang chờ. Cậu bé bước vào trong.
- Tầng hai mươi chín - Lão Sayle bảo.
Alex nhấn nút.
- Chúng ta lên để ngắm cảnh hả ? - Cậu bé hỏi.
Lão Sayle gật đầu.
- Mày cứ làm mọi trò mà mày muốn đi - Lão bảo - Nhưng tao sẽ là người cười cuối cùng.
Họ đứng trong yên lặng. Alex có thể cảm nhận được sức ép trong đôi tai của mình khi thang máy mỗi lúc một lên cao hơn. Lão Sayle đang nhìn chằm chằm vào cậu bé, khẩu súng nguy hiểm của lão dí sát vào hông cậu, ẩy cậu đứng sát vào một bức vách. Alex nghĩ đến việc tấn công lão; nếu cậu có thể tạo ra yếu tố bất ngờ. Nhưng mà, không được... họ gần nhau quá. Và lão Sayle đang căng nén như một cái lò xo có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Thang máy bỗng chậm lại, cửa mở ra. Lão Sayle huơ khẩu súng.
- Quẹo trái đi. Mày sẽ đến một cái cửa. Hãy mở nó ra.
Alex làm theo những gì lão bảo. Cánh cửa có ghi chú BÃI ĐÁP CỦA MÁY BAY TRỰC THĂNG. Có một cái cầu thang với những bậc bằng bêtông dẫn theo hướng đi lên. Alex nhìn lão Sayle. Lão gật đầu:
- Lên.
Họ bước lên những bậc thang và tới một cánh cửa khác có then cài. Alex mở ra, bước vào trong. Cậu bé lại ở ngoài trời, tòa nhà ba mươi tầng này có một mái bằng với một cột ăngten thu sóng vô tuyến và một hàng rào kim loại cao bao bọc xung quanh. Cậu bé và lão Sayle đang đứng bên mép một chữ thập khổng lồ, được sơn bằng sơn đỏ. Nhìn quanh, cậu bé có thể trông thấy toàn thành phố, thấy cầu tàu Canary, và xa hơn thế. Khi rời khỏi những văn phòng của tòa nhà Royal & General, Alex cứ tưởng như ngày hôm đó là một ngày xuân êm ả. Thế nhưng khi đứng ở trên cao như lúc này, cậu mới nhận thấy gió đang thổi ào ào và những đám mây thì cuồn cuộn trên đầu.
- Mày đã phá hỏng mọi thứ ! - Lão Sayle tru tréo - Làm thế nào mà mày làm được điều đó ? Mày lừa tao như thế nào vậy ? Nếu mày là một thằng đàn ông thì tao đã đánh bại mày rồi ! Nhưng mà chúng nó lại gửi một thằng nhóc tồi ! Một thằng "rất" học sinh ! Được rồi, mọi chuyện chưa chấm dứt đâu ! Tao sẽ rời Anh quốc. Đó là lý do tao đem mày tới đây. Tao muốn mày nhìn thấy điều đó !
Lão Sayle gật đầu, Alex quay lại, nhận ra một chiếc trực thăng đang lơ lửng đằng sau cậu. Nó đến từ đâu vậy nhỉ ? Chiếc máy bay được sơn màu đỏ và màu vàng, là một chiếc máy bay hạng nhẹ với một nhân vật đeo kính đen đội mũ sắt, đang lom khom nơi bàn điều khiển. Đây là một chiếc Colibri EC120B, một trong những chiếc máy bay êm nhất trên thế giới. Nó đang đung đưa bên trên cậu, những cánh quạt của nó cứ xoay trong không trung.
- Đây là tấm vé rời khỏi nơi này của tao đấy ! - Lão Sayle tiếp tục nói - Bọn chúng sẽ chẳng bao giờ tìm ra được tao đâu ! Một ngày nào đó, tao sẽ quay trở lại. Lần tới, sẽ không có trục trặc nào cả. Mày sẽ không còn ở đây mà ngăn cản tao nữa ! Đây là nơi mày lìa đời. Đây là nơi mày phải chết !
Aiex không thể làm gì cả. Lão Sayle đưa súng lên ngắm, hai con mắt lão bỗng căng ra, hai đồng tử trở nên đen hơn lúc nào hết, trông như hai đầu đinh nằm trong hai lòng trắng đang lòi ra.
Có hai tiếng nổ nhỏ.
Alex nhìn xuống, nghĩ rằng sẽ thấy máu. Nhưng chẳng có gì cả. Cậu bé không cảm nhận được gì hết. Chỉ thấy lão Sayle lảo đảo và ngã ngửa ra sau. Trên ngực lão có hai lỗ thủng.
Chiếc máy bay trực thăng đậu xuống ngay chính giữa chữ thập. Viên phi công bước ra ngoài.
Vẫn còn cầm khẩu súng vừa giết lão Herod Sayle xong, hắn đi tới, dùng giày thúc thúc vào xác chết để kiểm tra. Dường như đã thỏa mãn, hắn tự gật đầu với chính mình rồi cất khẩu súng vào. Hắn đã tắt động cơ máy bay trực thăng, đằng sau hắn, những cánh quạt quay chậm lại rồi ngừng hẳn. Alex bước lên phía trước. Gã đàn ông có vẻ đã chú ý đến cậu bé ngay từ giây phút đầu tiên.
- Ông là Yassen Gregorovich - Alex lên tiếng.
Gã người Nga gật đầu. Không thể nào biết được những gì đang diễn ra trong đầu hắn. Đôi mắt xanh trong veo chẳng biểu hiện điều gì cả.
- Tại sao ông lại giết lão ta ? - Alex hỏi.
- Tao được chỉ thị như vậy - Giọng nói của hắn không có trọng âm. Hắn nói một cách nhẹ nhàng, vừa phải - Lão đã trở thành một điều khó xử. Đây là cách tốt nhất.
- Đâu có tốt nhất cho lão.
Yassen nhún vai.
- Thế còn tôi ? - Alex hỏi.
Gã người Nga đưa mắt nhìn vào Alex như muốn nhấc bổng cậu bé lên.
- Tao không có chỉ thị nào liên quan tới mày cả - Hắn nói.
- Thế ông không bắn luôn tôi à ?
- Tao có cần phải làm thế không ?
Một sự im lặng. Hai người nhìn nhau trên thi hài của lão Herod Sayle.
- Ông đã giết Ian Rider - Alex nói - ông ấy là bác của tôi.
Yassen nhún vai:
-Tao giết nhiều người lắm.
- Một ngày nào đó rồi tôi cũng sẽ giết ông.
- Nhiều người đã thử làm điều đó - Yassen mỉm cười - Tin tao đi, tốt nhất là chúng ta đừng gặp lại nhau. Hãy trở lại trường học. Trở lại cuộc sống của chính mày. Lần sau, nếu họ có yêu cầu, thì hãy từ chối. Giết chóc là chuyện của người lớn, còn mày vẫn chỉ là một đứa con nít.
Hắn xoay lưng lại phía Alex, leo lên khoang máy bay. Những cánh quạt lại khởi động, vài giây sau, chiếc trực thăng bốc lên không trung, đảo qua tòa nhà. Đằng sau tấm kính, Yassen đưa một tay lên. Một biểu hiện của tình bạn ư ? Hay chỉ là một cách chào ? Alex cũng đưa tay lên. Chiếc trực thăng bay đi.
Alex vẫn đứng đó, nhìn theo, cho đến khi chiếc máy bay mất dạng trong ánh nắng sắp tàn.
...HẾT...