Chương 2: Thiên đường của xe hơi
-
Công Tắc Bão
- Anthony Horowitz
- 3985 chữ
- 2020-05-09 03:36:48
Số từ: 3978
Nhà Xuất Bản Trẻ
Nắng đã lên, trước mặt Alex là chiếc cầu Hammersmith, cậu bé đạp xe lên cầu băng qua sông, đổ dốc xuống đồi để đến trường Brookland. Chiếc xe đạp hiệu Condor Junior Roadracer mà Alex đang cưỡi vốn được đặt làm riêng cho cậu nhân dịp sinh nhật lần thứ mười hai. Đây đích thực là loại xe đạp dành cho thanh thiếu niên, với khung xe hiệu Reynolds 531 đã đuợc làm ngắn lại, các bánh xe được giữ nguyên kích cỡ, nhờ đó, cậu có thể dễ dàng qua mặt được các loại xe khác. Alex nhẹ nhàng vượt qua một chiếc xe chở hàng rồi rẽ vào trường. Nếu có ngày phải xa rời chiếc xe, hẳn cậu bé sẽ buồn lắm. Chẳng gì thì chiếc xe cũng đã gắn bó với Alex được hai năm rồi.
Cậu cho xe vào bãi, khóa đôi cẩn thận rồi ra sân.
Brookland là ngôi trường hiện đại, tất cả đều được xây bằng gạch đỏ, nhưng trong mắt Alex, nó chẳng đẹp chút nào. Lẽ ra, cậu bé đà có thể đến học ở một trong các trường tư khác quanh Chelsea, thế những ông bác Ian Rider lại quyết định gửi cậu ở đây. Ông bảo học ở đây sẽ được thử thách nhiều hơn.
Môn học đầu tiên trong ngày là đại số. Alex vừa bước vào lớp học, đã thấy thầy Donovan viết lên bảng một phương trình phức tạp. Phòng học thật nóng bức, nắng ùa vào cửa sổ, soi chiếu khắp phòng, lẽ ra các kiến trúc sư phải sớm biết trước điều này mới phải. Khi đã ngồi vào bàn ở gần vị trí cuối lớp, Alex tự hỏi làm sao có thể để tâm vào bài học được. Làm sao cậu có thể nghĩ về môn đại số trong khi đang có quá nhiều câu hỏi làm cho đầu óc cậu rối mù ?
Khẩu súng ở đám tang ông bác. Cái kiểu nhìn cậu của ông Blunt. Chiếc xe tải có một bên sơn dòng chữ STRYKER & SON. Văn phòng trống rỗng. Nhưng điều kỳ cục nhất, điều mà hầu như chẳng có ai lưu tâm, đó là Sợi dây an toàn. Bác Ian Rider mà lại không thắt dây an toàn ư ?
Chẳng thể nào bác lại quên điều ấy. Bác Ian Rider cũng không bao giờ mắng mỏ ai. Có chăng, bác chỉ nhắc Alex mỗi một điều là phải nhớ thắt dây an toàn thôi. Bác luôn dạy Alex phải biết tự quyết định lấy mọi việc. Càng nghĩ về điều này, Alex lại càng không tin về vụ đụng xe đã xảy ra ở ngay giữa lòng thành phố. Cậu bé bỗng ao ước được nhìn thấy chiếc xe hơi. Ít ra thì đống sắt vụn ấy cũng có thể cho cậu biết là vụ tai nạn khiến bác Ian Rider phải thiệt mạng thực sự đã diễn ra như thế nào.
- Alex !
Alex ngước lên và nhận ra mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía mình. Thầy Donovan vừa bảo cậu một điều gì đó. Cậu bé lướt nhanh mắt lên bảng, chỗ có mấy con số.
- Dạ, thưa thầy - cậu phát biểu - X bằng bảy, còn Y thì bằng mười lăm.
Thầy giáo dạy toán thở dài:
- Được rồi, Alex. Em hoàn toàn chính xác. Nhưng mà thầy chỉ muốn nhờ em mở cửa sổ thôi...
Cuối cùng thì cậu bé cũng đã kiểm soát được những suy nghĩ của mình, cậu quyết định gác chúng lại cho đến giờ nghỉ, và lúc tiếng chuông vang lên, đầu óc cậu lập tức bừng tỉnh. Trong khi mọi người đang ùa ra khỏi trường thì Alex lại đi đến phòng thư ký hỏi mượn bản sao của Những Trang Vàng.
- Em tìm gì thế ?
Người thư ký hỏi cậu. Cô Bedtordshire đặc biệt thích Alex.
- Bãi chứa xe hơi phế thải...
Alex trả lời, tay búng nhẹ vào quyển sách, và hỏi:
- Nếu xe hơi bị tông gần bùng binh Old Street, người ta sẽ phải mang nó đến một nơi nào gần đấy, phải không ạ ?
- Cô cũng cho là thế.
- Đây rồi.
Alex đã tìm thấy danh sách sân bãi trong mục "Bãi chứa xe hơi bị tai nạn". Thế nhưng lại có đến hàng tá cái tên hiện lên trên hơn bốn trang giấy.
- Là công trình cấp trường hả em ?
Cô thư ký hỏi. Cô có biết tin Alex vừa mất người thân nhưng không biết là mất trong trường hợp nào.
- Chỉ phần nào thôi, cô...
Miệng nói, mắt Alex vẫn dán vào các địa chỉ, nhưng chúng chẳng nói lên điều gì cả.
- Nơi này gần Old Street quá - Cô Bedtordshire chỉ vào một góc giấy, nói.
- Khoan !
Alex giật lấy quyển sách, nhìn chăm chăm vào một địa chỉ nằm bên dưới cái địa chỉ mà cô thư kí vừa chỉ cho cậu:
J.B. STRYKER,
Thu dọn ôtô phế thải
Thiên đường của xe hơi
HÃY GỌI CHO CHÚNG TÔI NGAY HÔM NAY
- Nơi đó ở Vauxhall - Cô Bedtordshire nói - Không xa đây lắm đâu.
- Em biết rồi.
Quan trọng là Alex đã nhận ra cái tên. J. B. Stryker. Cậu bé nhớ lại chiếc xe tải đậu trước cửa nhà vào hôm tổ chức tang lễ. Stryker & Son. Dĩ nhiên là có thể trùng hợp, nhưng cũng phải có nơi nào đó để bắt đầu tiến hành điều tra chứ. Cậu gập quyển sách lại:
- Hẹn gặp lại cô nhé, cô Bedtordshire.
- Cẩn thận nha em.
Cô Bedtordshire nhìn theo bóng Alex, không biết tại sao mình lại nói thế. Có lẽ là do đôi mắt của cậu bé, u ám và nghiêm nghị, ẩn chứa một điều gì đó không mấy bình yên. Chuông điện thoại reo, người thư ký quên ngay cậu bé để trở về với công việc của mình.
J. B. Stryker's là bãi đất hoang nằm ngay sau đường ray xe lửa của nhà ga Waterloo. Bãi xe hơi phế thải này được bao bọc bởi một bức tường cao, trên cùng có găm các mảnh thủy tinh và chăng những vòng thép gai. Do hai cánh cửa cổng bằng gỗ chỉ khép hờ, nên từ phía đưởng bên kia, Alex vẫn có thể nhìn thấy được căn nhà xưởng có một ô cửa sổ chống đạn, cách đó một chút là rất nhiều xác xe hơi cùng những chiếc xe hơi khác đã bị bể. Vật dụng nào còn dùng được đều đã bị tháo ra, chỉ còn lại những khung xe rỉ sét, được xếp chồng lên nhau chuẩn bị đưa vào máy nghiền.
Một người bảo vệ đang đứng ở phía mặt tiền căn nhà xưởng đọc báo. Xa hơn là một xe ủi đất đang nổ máy ầm ầm tiến lại phía chiếc Ford Taurus méo mó, chiếc lưỡi câu rộng bản bằng kim loại của xe ủi đập mạnh vào cửa xe, móc chiếc Ford Taurus lên, mang đi. Tiếng chuông điện thoại vang lên trong xưởng khiến người bảo vệ phải bước vào trong để nhấc ống nghe. Như vậy là quá đủ cho Alex. Cậu bé dắt xe đạp lao nhanh qua cổng.
Alex nhận ra mình đang đứng giữa một bãi hoang tàn bẩn thỉu. Mùi dầu điêzen nồng nặc trong không khí, còn tiếng động cơ thì inh ỏi điếc cả tai. Alex trông thấy chiếc cần cẩu bổ vào một trong số những chiếc xe hơi, giữ lấy nó bằng chiếc kềm kim loại rồi thả xuống máy nghiền. Chỉ một loáng sau, chiếc xe hơi đã nằm trên cặp giá đỡ. Cái giá đỡ từ từ nâng lên rồi buông chiếc xe hơi vào lòng máng. Người thợ điều khiển - đang ngồi trong buồng lái bao quanh bằng kính - đưa tay nhấn nút, tức thì một đám khói đen bay ra. Giá đỡ đóng kín lại, giữ chiếc xe hơi trong đó. Một tiếng rít chói tai vang lên khi chiếc xe hơi bị ép lại, cho đến lúc kích thước của nó chỉ còn bằng một tấm thảm đã cuộn. Người thợ gạt cần điều khiển, chiếc xe hơi bị chèn bật ra, lúc này, nó trông không khác gì một ống kem đánh răng bằng kim loại và bị một lưỡi dao nằm ẩn trong máy chặt nhỏ. Những miếng kim loại văng ra tứ tung trên đất.
Alex dựng xe vào tường, chạy vào sâu hơn, khom người nấp sau đống gạch vụn. Giữa tiếng gầm rú của động cơ, chẳng ai có thể nghe được tiếng động của Alex, thế nên cậu bé chỉ sợ bị người ta nhìn thấy mình thôi. Cậu dừng lại để thở, đưa bàn tay cáu bẩn lên che mặt. Khói điêzen làm cậu chảy cả nước mắt. Không khí ở đây dơ bẩn cũng y như mặt đất dưới chân cậu vậy.
Alex bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đến đây - đột nhiên, cậu nhìn thấy nó. Chiếc BMW của bác Ian Rider đang ở cách cậu mươi mét, đậu riêng biệt so với các xe khác. Thoáng nhìn thôi cũng đủ biết nó vẫn bình thường, thậm chí phần thân xe màu bạc chẳng có lấy một vết xước. Như vậy chẳng thể nào chiếc xe ấy lại có liên quan đến một vụ tai nạn chết người do tông vào xe tải hay vào bất kỳ thứ gì khác. Rõ ràng đó là chiếc xe của bác cậu. Alex nhận ra bảng số xe. Cậu bé vội vã tiến lại gần chiếc xe hơn và giờ thì cậu đã có thể nhận ra là nó bị hủy hoại như thế nào. Kính chắn gió và các ô cửa kính bên phía người lái xe bị đập vỡ. Alex cảm thấy ớn lạnh.
Ian Rider không hề chết vì tai nạn nào cả. Bác chết vì lý do gì đã quá rõ ràng, ngay cả người chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng đó cũng biết. Một luồng đạn đã nã vào xe, vết đạn chỉ nằm toàn bên chỗ người lái, đạn đã làm bể bánh trước, làm vỡ kính chắn gió các ô cửa bên hông xe, và quét qua cả những tấm panô. Alex lướt những ngón tay qua các lỗ đạn. Bề mặt kim loại làm da thịt cậu bé lạnh ngắt. Alex mở cửa xe, nhìn vào trong. Hàng ghế trước được bọc da, có màu xám nhạt, giờ phủ đầy mảnh kính vỡ cùng những mảng màu nâu sậm. Cậu bé không cần thắc mắc những vết màu đó là gì. Cậu có thể hiểu tất cả mọi thứ. Một loạt đạn bắn ra từ súng máy, những viên đạn bay thẳng vào xe hơi, và bác Ian Rider của cậu co giật sau tay lái...
Những tại sao ? Tại sao lại phải giết một giám đốc ngân hàng ? Tại sao người ta lại che đậy cho tên sát nhân ? Đêm đó, chính cảnh sát đã đến báo tin, như vậy là họ phải biết chuyện này. Họ cố tình nói dối ư ? Những điều này thật không thể hiểu nổi.
- Lẽ ra anh đã phải tống khứ nó đi từ hai ngày trước rồi chứ. Bây giờ thì làm đi...
Hình như các động cơ đã ngưng hoạt động. Nếu không gian không đột nhiên trở nên tĩnh lặng thì Alex đã không thể nghe tiếng người đang bước lại gần. Nhanh như cắt, cậu dảo mắt nhìn qua tay lái rồi chuyển sang chỗ khác. Có hai người đàn ông, cả hai đều mặc quần yếm rộng thùng thình. Alex có cảm giác đã gặp họ trước đây, tại lễ tang. Một người trong họ đã lái xe, người mà cậu phát hiện là có mang súng. Cậu tin chắc như vậy.
Mặc kệ họ là ai, chỉ cần biết là họ đang còn cách chiếc xe hơi có độ vài bước chân và đang thấp giọng chuyện trò. Còn có vài sải chân nữa thôi là họ đến rồi. Alex không suy nghĩ thêm gì nữa, vội vã núp ngay vào một chỗ: chính là bên trong chiếc xe hơi. Cậu bé lấy chân khẽ khều cánh cửa vào rồi đóng lại. Cùng lúc ấy, cậu nhận ra tiếng máy đang bắt đầu khởi động và không còn nghe thấy tiếng hai người đàn ông kia nữa. Alex không dám nhìn lên. Có bóng người lướt qua ô cửa khi hai người đàn ông bỏ đi. Cậu bé được an toàn.
Bỗng nhiên có một vật gì đó bổ mạnh vào chiếc BMW bằng một lực rất mạnh, đến nỗi Alex phải thét lên, toàn bộ thân người cậu bị chấn động dữ dội; cậu bé bị văng từ chỗ tay lái xuống phía cuối xe. Nóc xe móp lại, ba ngón tay sắt khổng lồ chọc thủng cả lớp vỏ xe tựa như chiếc xiên đâm vào vỏ trứng, những tia nắng mặt trời mang theo bụi chiếu xuyên vào. Một trong những ngón tay sắt ấy đã sượt rất sát qua đầu Alex... đầu cậu bé như muốn vỡ ra. Alex kêu lên thất thanh khi máu chảy xuống mắt cậu. Cậu bé cố gắng cử động, nhưng một cơn chấn động khác lại ập đến khi chiếc xe hơi bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất và chao nghiêng đi trong không trung.
Cậu bé không thể nhìn, cũng không thể cử động nổi. Bụng cậu như sôi lên khi chiếc xe đung đưa qua lại, những tia nắng mặt trời đang rọi qua chiếc xe hơi, tiếng kim loại kêu lên ken két. Cái cần cẩu đã nhấc bổng chiếc BMW lên. Tiếp theo sẽ là cả chiếc xe được đưa vào máy nghiền cùng với cậu bé ở trong đó.
Aiex cố gắng gượng dậy để vẫy tay ra hiệu qua ô cửa. Thế nhưng cái móc của cần cẩu đã làm nóc xe móp hẳn xuống và kẹp lấy chân trái của cậu, mà có lẽ cái chân cũng đã bị gãy rồi. Alex không còn cảm giác gì. Cậu bé đưa tay lên, cố gắng dộng vào ô cửa phía sau nhưng cậu không đủ sức để đập vỡ nó. Mà dù cho hai gã thợ máy có nhìn chiếc BMW đi chăng nữa thì cũng không thể thấy được những gì đang diễn ra ở trong đó.
Vậy là chuyến bay ngắn ngủi của cậu bé xuyên qua bãi phế thải sẽ được kết thúc bằng một cú rơi nát xương, khi cái cần cẩu thả chiếc xe hơi lên giá đỡ của máy nghiền. Alex cố đấu tranh chống lại sự yếu ớt và nỗi tuyệt vọng của mình, cũng như cố gắng nghĩ ra cách thoát thân. Lúc này đây, người thợ máy đã sẵn sàng để gửi chiếc xe hơi vào cái máng có hình thù một chiếc quan tài vào bất cứ lúc nào. Đây là loại máy cắt hiệu Letort Shear có động cơ hoạt động chậm. Chỉ cần một cái nhấn nút thôi là hai cánh ép, có khả năng ép được vật có trọng lượng lên đến năm trăm tấn, sẽ hoạt động, ép lấy chiếc xe hơi ở trong đó. Chiếc xe hơi, và cả Alex bên trong nữa, sẽ bị nghiền nát đến nỗi không thể nhận dạng được. Và rồi kim loại lẫn da thịt - sẽ được đưa vào cắt lát. Không một ai biết được điều gì đã xảy ra.
Cậu bé dùng mọi sức lực để thoát ra, nhưng nóc xe thấp quá. Chân của cậu lại bị kẹt nữa. Rồi toàn bộ thế giới bỗng chao đảo và cậu cảm thấy mình đang bị rơi vào bóng tối đen ngòm. Giá đỡ đã nâng lên. Chiếc BMW đang trượt xuống, chỉ còn cách máng vài mét. Alex nhận ra những "sản phẩm kim loại" nằm la liệt xung quanh mình. Ô cửa sau đã vỡ, các mảnh kính vung vãi khắp nơi quanh đầu cậu, bụi và khói dầu điêzen xộc vào mũi, vào mắt. Giờ thì không còn nhìn thấy được ánh sáng mặt trời nữa, cậu bé quay đầu nhìn lại phía sau, cái đầu khổng lồ của pit-tông nằm bên trái chiếc xe hơi đang chuẩn bị đẩy tới.
Tiếng động cơ của máy Letort Shear bỗng thay đổi, báo hiệu công đoạn cuối. Hai cánh ép rung lên. Vài giây nữa thôi là chúng sẽ gặp nhau, ép chiếc BMW lại như ép một cái túi giấy.
Alex ráng hết sức kéo chân ra và lấy làm ngạc nhiên khi cuối cùng nó cũng được giải thoát. Hình như cậu chỉ tốn một giây để làm điều đó - một giây quý báu - để có thể kết thúc những gì xảy ra. Thì ra khi chiếc xe rơi xuống, thành xe hơi đã va vào cái máng. Cú va đập này làm cho phần nóc xe giãn ra một chút, đủ để chân cậu bé được tự do. Alex quờ quạng tìm chiếc cửa - nhưng điều này hoàn toàn vô ích. Cửa xe bị cong vẹo quá mức. Chúng không bao giờ còn có thể mở ra được nữa. Song, vẫn còn ô cửa nằm ở phía sau cùng. Tấm kính cản trở cậu bé lúc đầu giờ đỗ vỡ và cậu có thể trườn ra theo lối đó, nhưng phải thật nhanh mới kịp.
Bộ phận ép bắt đầu chuyển động, Chiếc BMW rít lên khi hai bức tường thép cứng ép nó lại một cách tàn nhẫn. Kính vỡ nhiều hơn. Một trong số những trục bánh xe bị bóp gãy tạo thành âm thanh chói tai như sét đánh. Bóng tối đang bao trùm xung quanh.
Alex lần mò về phía bên trái của hàng ghế sau. Nhìn lên bên trên, cậu bé có thể trông thấy một nguồn sáng duy nhất có hình tam giác, cần phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Bỗng nhiên cậu cảm nhận được sức nặng của hai bức tường đang từ từ ép lại. Chiếc xe hơi rồi sẽ không còn là một chiếc xe hơi nữa, nhưng trước tiên, con quái vật gớm ghiếc này sẽ chộp lấy Alex như vồ một con côn trùng.
Cậu bé dùng tất cả sức lực còn có được để lao tới. Vai của cậu đã thoát qua được lỗ hổng hình tam giác, ra ngoài ánh sáng rồi. Tiếp theo, chỉ còn đôi chân nữa thôi, nhưng ngay lúc đó, giày của cậu lại vướng phải một miếng kim loại nhọn. Cậu bé giật mạnh và chiếc giày bị bật lại phía sau, rơi xuống trở lại vào trong chiếc xe hơi. Alex nghe thấy tiếng đồ vật làm bằng da bị ép lại. Sau cùng, cậu bé bám vào phần gờ đen kịt, đầy dầu mỡ của cái bục dùng để đứng quan sát nằm ở phía sau cỗ máy nghiền, xoay xở leo lên rồi đứng bật dậy.
Alex nhận ra mình đang đối mặt với một gã béo núc ních đến độ thân hình của hắn vừa khít với cái khoang nhỏ điều khiển máy nghiền. Cái bụng của gã tỳ vào kính, đôi vai gã chạm cả vào góc khoang. Mắt gã mở trừng trừng, còn cái miệng thì há hốc ra, làm cho điếu thuốc lá trễ xuống môi dưới. Trước mặt gã là một thằng nhóc trong bộ đồng phục học sinh tơi tả. Một bên tay áo của cậu bé bị rách toạc còn cánh tay thì ròng ròng những vệt dầu và máu, đang thõng xuống một cách yếu ớt. Ngay khi gã vừa kịp hiểu ra mọi điều, cũng là lúc ý thức của gã thức tỉnh và đưa tay tắt máy thì cậu bé đã bỏ đi.
Alex leo xuống khỏi chiếc máy nghiền, đặt bàn chân vẫn còn giày lên mặt đất. Cậu nhìn thấy những mảnh kim loại tung tóe khắp nơi. Nếu không cẩn thận, bàn chân kia của cậu sẽ bị chảy máu. Chiếc xe đạp của cậu bé vẫn còn ở chỗ cũ, tựa vào tường; một cách cẩn thận, cậu vừa chạy vừa cò cò đến đó. Bỗng cậu nghe thấy phía sau mình, cửa khoang điều khiển máy nghiền bật mở, giọng của gã thợ máy cất lên hô hoán. Ngay tức thì, gã đàn ông thứ hai chạy vụt lên phía trước, đứng chắn giữa Alex và chiếc xe đạp. Đó chính là gã tài xế, gã đàn ông mà cậu bé đã từng nhìn thấy ở lễ tang. Gương mặt gã cau có, hằn học, trông xấu xí lạ kỳ: tóc nhờn những mỡ, đôi mắt ướt đẫm, nước da nhợt nhạt thiếu sức sống. Gã mở miệng:
- Mày nghĩ sao mà...
Bàn tay của gã lần vào trong túi áo vét-tông. Alex chợt nhớ tới khẩu súng lục, ngay lập tức, không cần suy nghĩ, cậu đứng tấn chuẩn bị ra đòn.
Alex bắt đầu học karatê từ năm lên sáu tuổi. Vào một buổi chiều nọ, không một lời giải thích, bác Ian Rider dẫn cậu đến câu lạc bộ địa phương để đăng ký học võ, và kể từ lúc ấy, cứ mỗi tuần một lần, cậu bé đến tập võ đều đặn ở đó. Mấy năm sau, cậu đã qua được các cấp Kyu - cấp của các võ sinh. Rồi một năm sau, cậu lên đẳng Dan thứ nhất, được đeo đai đen. Khi theo học ở trường Brookland, vì có gương mặt hiền lành và nói năng hòa nhã nên Alex nhanh chóng trở thành mục tiêu của những kẻ ba trợn; đó là ba tên to xác ở độ tuổi mười sáu. Có một lần bọn chúng đã dồn cậu bé vào chân tường ở phía sau bãi để xe. Cuộc chạm chán chỉ diễn ra trong vòng chưa tới một phút. Và ngày hôm sau, một tên trong bọn đã thôi học, hai tên còn lại, từ đó về sau, chẳng bao giờ dám gây hấn với ai nữa.
Bây giờ Alex đang nhắc một chân lên, rồi bất ngờ xoay người đá tới, một cú đá "giò lái" Ushirogeri - trong Karatê, đó là cú đá hiểm hóc nhất. Bàn chân của cậu bé đập vào bụng gã đàn ông một lực mạnh đến nỗi gã không có thời gian để kêu. Mắt gã lồi ra, còn miệng thì há hốc trong kinh ngạc. Gã đó gục xuống mặt đất, trong khi bàn tay vẫn còn nằm trong túi áo vét-tông.
Alex nhảy qua người hắn, chụp lấy chiếc xe đạp, nhảy phóc lên. Đúng lúc đó, gà đàn ông thứ ba phóng chạy theo cậu bé. Alex nghe thấy gã hét to: "Đứng lại !", Sau đó là tiếng đổ vỡ và tiếng một viên đạn nổ. Alex nắm chặt tay lái, đạp thật nhanh. Chiếc xe chạy vùn vụt như bay về phía trước, ngang qua đống gạch vụn, lao ra khỏi cổng. Cậu bé ngoái nhìn lại phía sau. Không có ai đuổi theo cậu cả.
Alex tự biết giờ đây mình trông chẳng giống ai, với một chân còn giày một chân không, áo quần tả tơi, khắp người đầy những vết dầu mỡ. Cậu bé thoáng nhớ lại những giây phút cuối cùng bị giam hãm bên trong cỗ máy nghiền mà thở dài ngán ngẩm. Có lẽ bộ dạng cậu lúc này lại càng khó coi hơn rất nhiều.