CHƯƠNG 97: CÕNG EM VỀ NHÀ


Số từ: 3250
Nguồn: diendanlequydon.com
Lâm Vân vịn Cam Dao đã say khướt đi ra quán ăn. Trong nội tâm còn đang suy nghĩ, cô nàng Cam Dao này chưa bao giờ uống rượu, vậy mà vừa uống đã uống được một nửa chai Mao Đài. May mà mình thừa dịp nàng không chú ý, đã uống nốt một nửa còn lại. Bằng không hiện tại đến vịn cũng không vịn được.
- Lâm đại ca…Em còn muốn uống nữa…Sao đã đi rồi…
Cam Dao nói năng không rõ tựa vào bờ vai của Lâm Vân , nhưng vẫn không quên chuyện uống rượu.
- Em uống nhiều quá rồi, để anh gọi taxi, đưa em trở về.
Lâm Vân một tay vịn Cam Dao, một tay chuẩn bị gọi xe taxi. Rất nhanh xe taxi đã dừng ở bên người.
- Em không ngồi xe taxi về…Không ngồi….Lần trước em đã cõng anh về….Anh cũng phải cõng em về….Anh từng nằm trên lưng em, em cũng muốn nằm trên lưng anh….
Cam Dao quật cường không muốn vào xe taxi, trong miệng lẩm nhẩm muốn Lâm Vân cõng nàng trở về.
Lâm Vân thật sự là bất đắc dĩ. Nàng ta còn không biết nơi này cách nhà trọ khá xa a.
- Cam Dao, nếu không chúng ta ngồi xe đến cửa ngõ, anh lại cõng em về nhà trọ. Nếu từ chỗ này về quả thực quá xa. Phỏng chừng phải đi tới sáng mai mới có thể về đến nhà.
Lâm Vân bất đắc dĩ giải thích cho Cam Dao.
- Không…Em muốn được cõng bây giờ…Muốn cõng…
Nói xong, Cam Dao liền nằm trên lưng của Lâm Vân, trong miệng không ngừng nói muốn cõng.
Lâm Vân thấy thế đành phải xin lỗi lái xe, rồi cõng Cam Dao lên lưng. Lần trước Cam Dao cõng mình trở về có lẽ ăn không ít khổ. Đã nàng cũng muốn mình cõng nàng, như vậy thì cõng a. Coi như là làm thỏa mãn nàng, đền bù tổn thất nàng đã vất vả cõng mình lần trước.
Nhưng khi Lâm Vân vừa mới bảo lái xe đi, Cam Dao liền nôn lên lưng của Lâm Vân. Lâm Vân vội vàng cởi áo sơ mi ra, lau lau vài chỗ bẩn bám trên người, lại giúp Cam Dao lau miệng. Đối với cô nàng Cam Dao này, hắn thật hết chỗ nói rồi. Không cần phải lăn qua lăn lại người như vậy chứ.
Lau chùi xong, Cam Dao rất tự nhiên ghé vào trên lưng của Lâm Vân, hai cánh tay cũng tự nhiên mà ôm cổ của Lâm Vân. Lâm Vân cõng Cam Dao lên, từng bước một đi về. Tuy trọng lượng của Cam Dao đối với hắn, chưa tính là cái gì, nhưng cõng một người đi xa như vậy, vẫn có chút mệt mỏi.
Vừa nãy uống hơn một chai rượu Mao Đài, không là gì với Lâm Vân. Nhưng hai cánh tay của Cam Dao ôm vào cổ Lâm Vân, hơi thở nóng hầm hập phả của nàng phả vào gáy của hắn. Cộng thêm bộ ngực mềm mại của nàng dán sát vào lưng hắn. Khiến cả người hắn nóng bừng bừng. Trong lòng tự nhủ, đáng ra không nên ngăn cản Cam Dao uống say mềm, quả thực là gây nghiệt không thể sống a.
- Lâm đại ca, cha của em chết sớm, trong nhà em rất nghèo…Mẹ của em vì chiếu cố cha mà cũng bị bệnh. Em liền đi ra ngoài kiếm tiền…Không ngừng kiếm tiền, nhưng em đã rất mệt mỏi…Rất mệt. Em muốn bên mẹ, muốn tiếp tục đi học….Em mới chỉ học đại học được nửa năm, rất muốn học nốt….
Hiện tại, có lẽ do say rượu ảnh hưởng, Cam Dao mới chủ động kể chuyện của mình.
Lâm Vân đột nhiên cảm giác lạnh buốt ở gáy, trong lòng liền căng thẳng. Lại không biết nên an ủi Cam Dao như thế nào.
-Lâm đại ca …Anh hát một bài cho em nghe đi…Lúc em còn rất nhỏ, mẹ đều hát cho em nghe…
Cam Dao ôm cổ Lâm Vân, nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ. Nhưng nàng vẫn yêu cầu Lâm Vân hát cho nàng nghe.
- Được rồi.
Lâm Vân đang không biết làm thế nào để an ủi Cam Dao. Thấy nàng nói như vậy, hắn nghĩ, có lẽ hát vài bài sẽ khiến tâm trạng của nàng tốt hơn.
Lâm Vân bỗng nhớ tới Thanh Thanh. Có một lần, nàng cũng bảo mình cõng nàng như thế này, rồi hát cho nàng nghe. Không biết liệu có một ngày nào đó, Vũ Tích cũng có thể nằm trên lưng của mình như vậy rồi nói:"Lâm Vân, anh hát cho em một bài".
Lâm Vân nhớ tới Hàn Vũ Tích, nhớ tới lần trước nàng dẫn mình trở lại sơn trang Tương Hồ. Lại nhớ tới lần đầu tiên nàng dẫn mình đi chợ mua thức ăn. Nhớ lần nàng chui vào ngực mình, nhớ lại giấc mơ mà mình cùng Thanh Thanh và Hàn Vũ Tích dắt tay nhau đi trên núi hoa sơn trà.
- Hoa cúc màu vàng, sơn trà mùi thơm
- Người anh yêu, đang ở nơi nào?
- Lúc trước dắt tay em
- Nhưng giờ em không còn bên anh nữa
….
Hoa cúc vẫn vàng
Sơn trà vẫn thơm
Nhưng trời đã lão, đất đã hoang
Khi nào em mới trở về bênh anh?
….
Hoa cúc vàng, sơn trà thơm
Người trong mộng….
,,,,
Tiếng ca trầm thấp của Lâm Vân chậm rãi hòa vào khung cảnh xung quanh, khiến ban đêm như dài thêm, giống như là tưởng niệm, kéo dài vô tận…
- Vũ Tích…
Lâm Vân hát xong, thở dài một tiếng. Đột nhiên ở sâu trong nội tâm lại có sự lo lắng cho Hàn Vũ Tích. Hắn biết là do lực lượng Tinh Vân không có cách nào khôi phục, mới khiến tâm tình xao động như vậy.
Chẳng lẽ mình không thể gặp lại nàng sao? Đợi làm xong việc bên này, mình sẽ giao toàn bộ công việc cho Cam Dao và Kỷ Lam. Sau đó trở về Phần Giang lấy lại đồ đạc mà Tô Tĩnh Như đang cầm, nhìn Hàn Vũ Tích lần cuối rồi rời đi nơi này.
Việc tu luyện của mình xảy ra vấn đề. Tuy nhiên hắn không biết là vấn đề gì. Cứ mỗi lần bị thương là một lần khó khôi phục. Việc này nhất định không bình thường. Cần phải tới một nơi có linh khí sung túc, toàn tâm toàn ý tìm ra nguyên nhân. Hắn không làm vậy sớm bởi vị chuyện sản xuất áo lót của công ty níu kéo hắn quá lâu.
Hàn Vũ Tích là nhất định phải xem. Nếu không nội tâm sẽ còn lo lắng, gây ảnh hưởng cho việc tu luyện.. Dù chỉ là xem cuộc sống hiện tại của nàng như thế nào, cũng có thể an ủi nội tâm một ít.
Nghe Lâm Vân hát, Cam Dao vốn say lờ đờ, liền rõ ràng ngủ. Ở khóe mắt còn lưu lại hai hàng nước mắt. Có lẽ nàng nghe được gì đó trong tiếng ca của Lâm Vân, có lẽ nàng mơ thấy gì đó trong giấc mơ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ cửa hàng trang phục cho nữ Hương Tân tới ngõ Hạnh Hoa cũng không phải là đoạn đường ngắn. Huống chi Lâm Vân còn cõng theo một người. Tuy hắn là một người Tu Tinh, nhưng dù sao chỉ là mới hình thành Tinh Vân, huống hố còn mang theo vết thương chưa lành.
Nhưng nghĩ tới lần trước Cam Dao vất vả cõng mình về, mà mình chỉ có chút đổ mồ hôi mà thôi. Nàng đã muốn mình cõng trở về, thì chút khổ sở đó cũng không là gì. Mình còn thiếu nợ nàng một mạng cơ mà.
Tuy nhiên, Cam Dao mặc cũng không phải là nhiều. Dù sao thời tiết cũng đã bất đầu nóng. Mồ hôi trên lưng của Lâm Vân đã làm ướt đẫm cái áo sơ mi và áo lót ở bên trong. Khiến hai đồi núi ở phía sau cơ hồ như không có thứ gì ngăn cản. Hơn nữa hương thơm từ thiếu nữ càng khiến cho hắn bốc hỏa. Cũng may Cam Dao đang ngủ, hắn đỡ phải xấu hổ.
Cho dù Lâm Vân đi không chậm, nhưng lúc về đến phòng trọ đã là hai giờ sáng. Cõng một người càng đi về sau càng mệt, cả người của Lâm Vân đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Lúc trên đường đi mồ hôi đã bị gió thôi khổ, nhưng khô rồi lại bị ướt. Thở phì phò lấy cái chìa khóa trong túi của Cam Dao để mở cửa. Thấy Cam Dao vẫn ngủ rất ngon, đành phải đặt Cam Dao ở trên giường của mình.
Hắn không dám cởi quần áo cho nàng. Bởi cô nàng này vốn mặc ít quần áo. Nếu cởi ra, phỏng chừng sẽ lộ cơ thể bên trong. Tuy nhiên, chỗ áo trước ngực của nàng đã ướt đẫm, không thể che được hai điểm màu đỏ trên đó. Lâm Vân nhìn vào cũng phải tim đập thình thịch.
Vội kéo một cái chăn mỏng đắp lên người Cam Dao, thoát giày cho nàng, rồi lấy khăn nóng lau qua mặt cho Cam Dao. Xong đâu đó mới đóng cửa lui ra ngoài.
Trên người vẫn còn dính chất bẩn do Cam Dao nôn ra, Lâm Vân tranh thủ thời gian vào nhà tắm tắm rửa một lần, rồi lên giường ngủ. Hắn muốn sáng mai dậy sớm một chút, rồi đi tới công viên phụ cân tu luyện thử xem. Mình là một người Tu Tinh, chỉ cõng một người trở về, mà đã mệt thành như vậy, khiến Lâm Vân nổi lên lòng cảnh giác.
Không thể khôi phục Tinh Vân là một nguyên nhân, nhưng hiện tại mình vẫn là quá yếu. Tiếp tục như vậy là không được. Kẻ thù của mình quá mạnh, mà thực lực của mình so với bọn họ chỉ như một con kiến mà thôi
Cam dao ngủ được rất ngon. Trong giấc mơ, nàng giống như được một người nam nhân không mặc quần áo ôm trong ngực. Lúc bừng tỉnh, mở to mắt ra mới phát hiện trời đã sáng. Tại sao mình lại ngủ trên giường? Hình như tối hôm qua mình cùng Lâm Vân ăn cơm, về sau uống rượu…Không tốt, Cam Dao vội vàng bỏ cái chăn mỏng trên người.
Quần áo vẫn còn, ngay cả tất cũng chưa thoát, chỉ có giày là cởi bỏ. Lâm Vân? Là Lâm Vân mang mình về?
Cam Dao xoa xoa đầu đang đau vì say rượu, cuối cùng mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua. Mình đã uống say, còn nôn vào Lâm Vân nữa. Sau đó cự tuyệt Lâm Vân bắt xe taxi, mà nhất định muốn Lâm Vân cõng mình trở về. Còn muốn Lâm Vân hát cho mình nghe….
" Em không ngồi xe taxi về. Lần trước em đã cõng anh về, anh cũng phải cõng em về. Anh từng nằm trên lưng em, em cũng muốn nằm trên lưng anh…" Trời ạ, đây là những lời mình nói sao? Xấu hổ chết mất.
Cõng mình trở về? Anh ấy đã cõng mình đi vài chục km từ chỗ quán ăn tới ngõ Hạnh Hoa? Cam Dao ôm lấy đầu của mình, mình quả thực điên rồi. Xa như vậy, lại muốn một người cõng về nhà trọ? Chắc phải mệt mỏi chết. Không biết anh ấy có phải thực sự cõng mình gần ấy đoạn đường không?
Đúng rồi, mình nhớ anh ấy đã cõng mình. Chẳng những là cõng mình về, hơn nữa anh ấy còn không mặc áo, trần trụi cõng mình trên lưng. Cúi đầu nhìn cái áo mỏng đang mặc, Cam Dao mặt lại hồng, cái này….
Nhưng nàng lại nghĩ đến, Lâm Vân làm sao có thể cõng mình với đoạn đường dài như thế? Mình cũng phải hơn năm mươi cân a. Đây là người bình thường có thể làm được sao? Cẩn thận nghĩ lại, Lâm Vân đúng là cõng mình, không có ngồi xe. Lúc đi đường hình như mình đã ngủ mất. Tối hôm qua mình ngủ rất ngon, buổi sáng còn mơ thấy một người nam nhân ôm mình, không phải là Lâm Vân sao? Chính xác hơn là mình ôm người nam nhân đó trong mộng. Chẳng lẽ phát xuân rồi? Cam Dao vò tóc mình, quả thực mắc cỡ muốn chết. Từ nay về sau tuyệt đối không uống rượu.
Còn có, Lâm Vân hát bài hát kia, nàng mơ hồ còn nhớ một chút "Hoa cúc vàng, sơn trà thơm. Người anh yêu, đang ở nơi nào?...Sơn trà vẫn thơm…Người trong mộng…" Lâm Vân đang nhớ tới người yêu sao? Không biết là cô gái Thanh Thanh hay là Vũ Tích mà hắn nói mê kia?
Vừa nghĩ tới cả người mình đều bẩn, Cam Dao tranh thủ vào nhà tắm tắm. Ở trong có một đống quần áo, cầm lên nhìn xem, là áo của Lâm Vân, toàn bộ quàn áo đều đã ướt. Nhưng khi cầm lên ngửi, là mùi của mồ hôi.
Trên người hắn ra nhiều mồ hôi như vậy, chẳng phải quần áo trong của mình cũng bị ướt đẫm? Hơn nữa áo lót mình mặc bên trong mỏng như vậy, chả phải là mình cơ hồ không mặc gì, dựa trên lưng của Lâm Vân sao? Cam Dao càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng thẹn thùng. Nhưng khi nhìn lại vào số quần áo ướt đẫm của Lâm Vân, trong lòng lại cảm động.
Cả quần áo đều ướt đẫm mồ hồ, không biết hắn đã vất vả như thế nào? Cam Dao cầm số quần áo trên mặt đất lên, lẩm bẩm nói:"Lâm đại ca, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cõng em trở về, cảm ơn anh để cho em hạnh phúc một đêm. Còn cảm ơn anh đã hát cho em nghe…Hoa cúc vàng, sơn trà thơm, nhớ về em…Lâm đại ca, anh rất nhớ vợ sao? Vợ anh nhất định là một nữ nhân hạnh phúc, nhất định là…."
Cam Dao tắm rửa xong rồi giặt sạch quần áo của nàng. Lúc đi ra cửa phòng của Lâm Vân vẫn đóng kín, không biết hắn đã dậy chưa.
Kỳ thực, Lâm Vân đã dậy sớm hơn Cam Dao nhiều. Chưa đến 6h sáng hắn đã đứng dậy. Thực lực của hắn hiện tại khiến hắn cảm thấy một loại nguy cơ. Nên buổi sáng liền chạy tới công viên gần đó tu luyện.
Bả vai bị thương tuy vẫn có thể lưu chuyển chân khí, nhưng rõ ràng lại có chút trở ngại. Trong lòng Lâm Vân có chút lo lắng. Tình cảnh hiện tại của mình thực sự không tốt. Có lẽ quyết định lưu lại trợ giúp Cam Dao và Tô Tĩnh Như không phải là chính xác.
Tu luyện vào sáng sớm cũng không hồi phục được lực lượng Tinh Vân nhiều lắm. Thậm chí, có thể nói là không thay đổi gì. Nhưng Tinh Hồn lại gia tăng một ít. Lúc trở lại phòng trọ đã nhanh 8h, tiện thể mua luôn đồ điểm tâm rồi để trên bàn. Không thấy Cam Dao đi ra, nhưng trong nhà tắm có tiếng nước chảy. Phỏng chừng nàng đang tắm hoặc giặt quần áo.
Vốn còn định giặt sạch số quần áo hôm qua, nhưng Cam Dao đang dùng nhà tắm, đành phải để buổi tối trở về giặt. Cũng không đợi Cam Dao, trực tiếp đi tới quầy hàng của công ty. Giờ này cũng mới bắt đầu mở cửa hàng, mình là một quản lý, cũng nên đến sớm chút. Đã làm thì làm cho xong xuôi.
- A, Tiểu Lâm, cháu đã trở lại rồi a. Vì sao mấy tháng rồi bác không trông thấy cháu? Cháu không ở nhà, bác thấy Tiểu Cam có vẻ không vui. Có phải cháu và Tiểu Cam cãi nhau phải không? Cháu đừng làm việc gì có lỗi với nó. Làm con trai phải chịu trách nhiệm chứ. Tiểu Cam là một cô gái tốt, ai, thanh niên các cháu…
Bác gái dưới tầng mấy tháng rồi không nhìn thấy mặt Tiểu Lâm. Hôm nay rõ ràng lại trông thấy hắn đi từ trên tầng xuống. Bà ấy tưởng vợ chồng son đã hòa thuận lại,trong lòng mới thở phào một cái.
Trong đầu Lâm Vân tràn đấy dấu chấm hỏi. Âm thầm nghĩ, ta không trở về thì có gì phải xin lỗi Cam Dao? Ta tới ở đều có thanh toán tiền đầy đủ. Cam Dao là cô gái tốt, ta biết rõ, cần gì bà nhắc nhở.
- Bác gái, cháu nộp tiền nhà cho bác nhé
Nói xong, Lâm Vân lấy ra một sấp tiền trong túi, đưa cho bác gái chủ nhà.
- A, nhiều tiền như vậy? Tận hai mươi nghìn nguyên?
Đây là lần đầu tiên bác gái chứng kiến tiền thuê nhà nhiều như vậy.
- Đúng vậy, bởi vì cháu hay đi vắng thường xuyên nên cháu trả trước mấy tháng tiền thuê nhà luôn. Thôi cháu đi đây, chào bác.
Lâm Vân chào bác gái rồi rời đi.
- Tiểu Lâm, tiền này là trả cho một người hay hai người?
Bác gái thuê nhà vội vàng đuổi theo, muốn hỏi rõ. Nhưng nhanh chóng vỗ vỗ đầu mình. Thực sự là hồ đồ a! Hai người là vợ chồng son, sao có thể chỉ trả tiền thuê nhà cho một người.
Số tiền này chắc trả nợ luôn tiền nhà mấy tháng của Tiểu Cam. Vận khí của Tiểu Cam cũng không tệ lắm. Anh chàng Tiểu Lâm này hay biệt tăm biệt tích, nhưng coi như là có tiền.
Sau khi Cam Dao giặt sạch xong quần áo, nhìn nhìn quần áo của Lâm Vân, vẫn là giặt giúp hắn luôn. Tuy quần áo của ai người đấy giặt, nhưng lần này dù sao hắn cũng vì mình mà chảy mồ hôi ướt cả áo. Hơn nữa, cái áo sơ mi này bẩn là do mình nôn vào đó.
Tuy nhiên, khi tới cái quần lót của Lâm Vân, Cam Dao lại do dự. Chẳng lẽ cũng giúp hắn giặt quần lót sao? Suy nghĩ một lát, nàng quyết định vẫn là giúp hắn một lần. Hắn có thể cõng mình đi hết vài chục km, mình giúp hắn giặt quần lót có là cái gì.
Khi giặt xong thì đã là 8h rưỡi. Mặc dù hôm nay có đi làm trễ cũng không sao, nhưng Cam Dao vẫn không muốn đi muộn quá. Lúc đi thì phát hiện trên bàn có để một cốc sữa đậu nành và mười cái bánh quẩy. Mà phòng của Lâm Vân vẫn đóng kín, hẳn là hắn đã đi làm rồi.
Cam Dao cầm hộp sữa đậu nành lên uống một ngụm, có chút nguội, nhưng vẫn rất ngọt. Được người khác quan tâm thật là tốt. Cảm ơn anh, Lâm Vân.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tử Điên Khùng.