Chương 1036


Tư Đồ mím chặt môi, đi thì nhất định không đi được rồi, thư trên người anh ta mất lúc nào anh ta còn không biết, càng đừng nói là bây giờ rời đi. Đúng là sơ ý! Anh ta căn bản không nhớ nổi mất đồ từ lúc nào, hoặc là đụng phải người khác lúc nào.

Tư Đồ khổ trong lòng, nhưng không nói ra được.

cảm giác áp bức người đối diện mang lại cho anh ta quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi anh ta không biết làm sao. Thật ra Công tước đại nhân không nói gì, nói chuyện cũng thong thả ung dung, nhưng không biết tại sao nội tâm Tư Đồ vẫn chịu áp lực cực lớn. Anh ta cúi đầu ho mấy tiếng, nói:
Vô tình gặp nhau.


Công tước đại nhân cúi đầu mỉm cười,
Cậu Tư Đồ.
Anh đặt ly rượu lên mặt bàn thủy tinh, phát ra âm thanh lanh lảnh, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta hỏi:
Cậu và Dung Trần là hai người khác quốc tịch, khác nghề nghiệp, hai người hoàn toàn chưa từng có qua lại với nhau, nhưng cậu và cậu ta lại có cùng ngày tháng năm sinh. Thật là trùng hợp.


Tư Đồ khẽ siết bàn tay đang đặt bên đùi lại, nói:
Chính là trùng hợp, tôi cũng chẳng làm sao được, không thể bởi vì tôi và anh ta có cùng ngày tháng năm sinh, mà khẳng định là có quan hệ gì. Dù sao, trên đời này vẫn có rất nhiều người ngày tháng năm sinh khác nhau, quốc tịch khác nhau, nhưng lại giống nhau như đúc.


Công tước đại nhân gật đầu:
Cậu nói rất có lý. Đúng là như vậy. Nhưng, tôi không tin cậu và cậu Dung lại trùng hợp như vậy.
Tư Đồ ngẩng đầu nhìn về phía Công tước đại nhân:
Ngài Edward nói vậy là có ý gì? Không phải trùng hợp, chẳng lẽ còn có người cố ý gì à?

Có phải là có người cố ý gì hay không, rồi sẽ làm rõ được thôi.
Công tước đại nhân hỏi:
Cậu và Dung Trần đã quen nhau từ trước rồi, đúng không?


Tư Đồ do dự một chút, mới nói:
Tại sao ngài Edward lại cứ hỏi cái vấn đề này mãi thế? Tôi không cho rằng tôi phải trả lời ngài Edward. Tôi chỉ đưa thư cho anh tôi và Cung Ngũ, tôi cũng không làm chuyện xấu gì khác, tại sao anh cứ luôn dán mắt vào tối? Tại sao phải hỏi tôi mãi như vậy? Anh nghi ngờ có mục đích, anh đi tìm anh ta đi là được...


Công tước đại nhân cười dịu dàng nhìn anh ta:
Đừng kích động như vậy.


Tư Đồ nghiến răng nghiến lợi nói:
Tôi không kích động!
Công tước đại nhân chậm rãi tiếp lời:
Nói cũng đúng, cậu chỉ là chân chạy mà thôi. Tôi hỏi cậu một vấn đề.
Tư Đồ ngẩng đầu lên nhìn anh,
Vấn đề gì?
Công tước đại nhân hỏi:
Tại sao Chiêm Húc vẫn chưa chết?
Tư Đồ:
.


Anh ta tức đến xanh cả mặt, có người như vậy sao? Bắt nạt người khác quá rồi.
Anh tôi sẽ sống lâu trăm tuổi.
Tư Đồ thở mạnh. Công tước đại nhân vẫn cười dịu dàng như cũ:
Hy vọng là thế.


Tư Đồ trợn mắt. Công tước đại nhân lại hỏi:
Cậu được Chiêm Húc nhận nuôi từ lúc mấy tuổi?


Tư Đồ quay đầu đi chỗ khác,
Tôi đã quên cụ thể là mấy tuổi rồi, dù sao cũng đã được ghi chép lại.



Nếu đã được ghi chép lại, vậy cậu có còn nhớ bên cạnh cậu có ai không? Tôi nói là trước khi cậu được chiêm Húc nhận nuôi.


Tư Đồ suýt nữa nhảy dựng lên,
Anh cứ hỏi dò tôi mãi làm gì? Tôi lại không ngủ với vợ anh không giết cả nhà anh, sao anh cứ phải gây khó dễ cho tôi? Tôi sẽ gọi điện thoại cho Cung Ngũ, để cho cô ấy phân xử xem, có ai ức hiếp người khác như anh không?


Công tước đại nhân cười:
Đừng kích động như vậy, tôi không phải hỏi dò, tôi chỉ muốn xác nhận thân phận của Dung Trần.



Dung Trần có thân phận gì? Anh ta là một ca sĩ, tự anh ta nói anh ta là minh tinh thần tượng. Cái này Cung Ngũ cũng biết mà...
Dung Trần tự nói quá nhiều, Tư Đồ không tự chủ được đã nhớ lấy, suốt ngày bị cái tên thần kinh đó bắt nghe nhạc của anh ta, Tư Đồ có thể không biết à?

Công tước đại nhân lật một cuốn tạp chí ra, nhân vật trong tạp chí chính là Dung Trần trong bộ dạng nghiêm túc.

Có lẽ là chụp ảnh có ánh đèn và đã trang điểm nên Dung Trần trên trang bìa có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, mặt mày lạnh lùng, dáng người thon dài, cộng thêm kiểu tóc được dày công xử lý, khiến Tư Đồ trong nháy mắt cũng không dám nhận.

Nhưng nhìn kỹ gương mặt đó, đúng là giống nhau như đúc, chỉ là ánh mắt của Dung Trần trên trang bìa hờ hững trong mắt không có ai, so với tên thần kinh ở ký túc xá kia, chính là Dung Trần phiên bản hàng đẹp đóng gói.

Công tước đại nhân hỏi:
Là người này à?


Tư Đồ cầm lên xem một chút, trả lời:
Đương nhiên rồi.
Công tước đại nhân gật đầu:
Người trên trang bìa này, lúc này đang ở khu Cảnh Viên thành phố Thanh Thành, bởi vì anh ta phạm sai lầm, bị công ty quản lý đóng băng.


Tư Đồ ngẩn ra, tầm mắt rơi lên trang tạp chí, sau đó anh ta ngẩng đầu, đột nhiên đứng phắt lên,
Vậy người ở trong học viện kia là ai?


Công tước đại nhân cười nói:
Cho nên tôi muốn biết, trước khi anh được chiêm Húc nhận nuôi, trong trí nhớ của cậu, bên cạnh cậu còn có ai nữa không?


Thời gian trôi qua quá lâu rồi, cái nơi như vậy càng không thể có camera để kiểm tra, người xung quanh kẻ già người chết, đổi mới rất nhanh, muốn đi điều tra rõ thời thơ ấu của một người, không phải là một chuyện dễ dàng. Ít nhất, bây giờ người đi vẫn chưa phản hồi lại tin tức. Tư Đồ khẽ lắc đầu, nói:
Chuyện đó... tôi thật sự không nhớ, nhưng mà anh tôi từng nói với tôi, năm đó sau khi anh ấy đến cô nhi viện nhận nuôi tôi, nói tôi gặp ác mộng sẽ mơ hồ gọi tên một người, tôi không biết là ai.


Công tước đại nhân khẽ híp mắt lại, đột nhiên nói:
Thật ra thì muốn biết rõ quan hệ của cậu và Dung Trần, rất đơn giản, lấy được máu của hai người là xong.


Anh vừa nói xong, đã có một người đi ra từ bình phong phía sau, trong tay còn cầm dụng cụ chữa bệnh. Tư Đồ:
...


Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn anh ta một cái,
Chỉ cần một chút thôi là được rồi.


Tư Đồ không tự chủ được có người ra sau, nhịn một chút, cam chịu số phận giơ cánh tay ra. Công tước đại nhân hỏi:
Lấy được máu của Dung Trần rồi?

Lấy được rồi, đang trên đường đưa về Gaddles.
Bác sĩ đang lấy máu nói. Đợi lấy máu xong, Tư Đồ ấn lên chỗ khuỷu tay, lẩm bẩm:
Nhiều chuyện.


Công tước đại nhân cười nói:
Thật ra ít nhiều cậu cũng có nghi ngờ đúng không?


Tư Đồ mím môi, cụp mắt nói:
Có, nhưng mà không dám nghĩ, dẫu sao không biết rốt cuộc là sống hay chết, cũng không biết rốt cuộc là đang ở đâu. Đối với tôi mà nói, có một cái tưởng nhiệm còn hơn là không có...


Dừng một chút, anh ta lại nói:
Dung Trần... Tôi nói là người ở trường học kia, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta, cảm thấy rất có duyên.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Công tước đại nhân một cái, giải thích:
Tôi nói có duyên, là nói cảm thấy nhìn anh ta rất quen thuộc, giống như đã từng gặp nhau.


Công tước đại nhân cười, gật đầu:
Trước kia cậu và cậu ta chưa từng gặp nhau, đúng không?
Tư Đồ trả lời:
Chưa hề. Tôi không lừa được anh. Tôi từ Tam Giác Vàng qua đây, bối cảnh của tôi rất đơn giản, nếu như không phải là có anh tôi, có lẽ tôi cũng chưa từng nghe đến cái tên Gaddles, càng sẽ không đến nơi này. Tôi đến đây chính là đơn thuần đưa thư cho anh tôi. Dù sao, thân phận của anh ấy cũng đặc biệt, bao nhiêu người dán mắt vào anh ấy, cho dù là gửi thư hay là thư hồi âm của Cung Ngũ đều sẽ lưu lại dấu vết, tôi tự chạy qua đây là thích hợp nhất. Mặc dù tôi đi theo anh tôi nhưng tôi rất ít lộ mặt, cho dù là hai năm anh tôi bị giam, tôi hoạt động khắp nơi cũng là sắp xếp người khác đi làm. Không mấy người biết tôi, anh có thể nghi ngờ tôi có âm mưu gì, nhưng anh không thể nghi ngờ tấm lòng của anh tôi đối với Cung Ngũ...


Còn chưa nói hết, Tư Đồ đã phát hiện người đàn ông đổi diện đột nhiên cười giống như một đóa hoa nở rộ cướp lấy ánh mắt người khác, ánh sáng bắn ra lại lạnh lùng như muốn làm anh ta chết cóng.

Tư Đồ vội vàng rụt người về phía sau,
Tôi, tôi tôi tôi nói thật!


Công tước đại nhân cau mày, cười nói:
Vậy sao? Cậu Tư Đồ căng thẳng quá rồi, hình như tôi chưa nói câu gì làm khó cậu Tư Đồ cả.


Anh cầm bình rượu vang lên, rót thêm rượu vào ly,
Cậu Tư Đồ, mời, uống xong là có thể lên đường.


Tư Đồ suýt nữa bị dọa cho tè ra quần rồi, đánh chết cũng không dám động vào ly rượu vang kia, uống xong lên đường cái quỷ gì?

Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, Tư Đồ run rẩy, Công tước đại nhân lại nhìn một cái nữa, Tư Đồ lại run rẩy.
Uống đi, tài xế cũng đợi một lúc lâu rồi.
Công tước đại nhân cười, cuối cùng đổi cách nói khác.

Tư Đồ sắp khóc rồi, đừng có dọa người như vậy chứ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.