Chương 1098
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 2837 chữ
- 2022-02-09 03:49:16
Trong phủ Công tước, Công tước đại nhân đang kéo Cung Ngũ bảo cô,
Tiểu Ngũ, cho em xem đồ chơi vui này. Em nhất định sẽ có hứng thú.
Cung Ngũ buồn bã bị anh kéo ngồi xuống, hiếu kỳ:
Thứ gì thế?
Công tước đại nhân ngồi xuống cạnh cô, mở một túi tài liệu ra, mỉm cười nói:
Thứ mà Tiểu Ngũ thích.
Cung Ngũ vừa nghe, mắt sáng lên,
Em thích tiền! Anh Tiểu Bảo anh cho em bao lì xì à?
Công tước đại nhân:
...
Anh ngẩng đầu, hai mắt trừng thật to sững sờ, suýt chút quên mất cô thích tiền hơn,
Bao lì xì thì đợi đến ngày lễ tết sẽ cho em.
Anh mỉm cười nói, lấy xấp tài liệu ra, sau đó nhích sang bên cạnh cô, ra hiệu cho cô giúp đỡ anh.
Cung Ngũ mím môi nhìn, càng xem mắt càng trừng to, lật sang trang kế tiếp tiếp tục xem, xem xong thì cả người cũng sững sờ,
Anh, anh Tiểu Bảo... thế này có phải không đúng cho lắm không?
Tiểu Ngũ nói không đúng là chỉ việc anh điều tra Quốc vương và Hoàng hậu là không đúng, hay là nói hành vi đó của bọn họ là không đúng?
Công tước đại nhân hỏi.
Cung Ngũ trả lời:
Đương nhiên là hành động của bọn họ không đúng! Không phải bọn họ đã kết hôn rồi sao? Sao bây giờ cả hai đều đi tìm tình nhân bên ngoài? Em biết ngay đá quý tộc đó đều như vậy, Quốc vương cũng như vậy sao? Chả trách, phong tục của trên dưới đất nước này đều như vậy, hết cách.
Công tước đại nhân vẫy vẫy xấp tài liệu:
Còn một cặp em quen biết đấy.
Cung Ngũ vừa nghe, vội vàng cầm lấy nghiêm túc xem qua một lượt,
Khốn khiếp, lại là Matthew à? Cậu ta thật có bản lĩnh, lại dám cấu kết với Hoàng hậu, em đợi xem tên Quốc vương bị cắm sừng kia nổi trận lôi đình, chặt đầu tên Matthew kia.
Công tước đại nhân mỉm cười nói:
Chặt đầu thì không tới mức đó, nhưng mà tìm một tội danh gì đó tống hắn ta vào tù thì có thể làm được.
Công tước đại nhân nỗ lực để xấp tài liệu vào lại, nhưng chỉ có một tay nên không làm được. Cung Ngũ tự nhiên bước qua cầm lấy, giúp anh để vào trong, miệng còn nói:
Hết cứu rồi, hết cứu rồi, hai người đó hết cứu rồi, không nhìn ra Gloria đó lại có tình nhân, em còn nghĩ Hoàng hậu sẽ rất kiêng dè.
Công tước đại nhân chỉ mỉm cười không nói gì, Cung Ngũ ngồi bên cạnh lẩm bẩm:
Đúng rồi anh Tiểu Bảo, nếu Gloria bị người ta phát hiện thì sẽ ra sao?
Chẳng sao cả, đó là Hoàng hậu, e rằng đến tin xấu cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ làm mất mặt vương thất.
Công tước đại nhân mỉm cười nói:
Quốc vương ngốc như vậy sao?
Cung Ngũ buồn bã:
Vậy là Gloria sẽ không bị ảnh hưởng gì sao? Em còn định xem náo nhiệt.
Công tước đại nhân mỉm cười lắc đầu:
Không đâu, náo nhiệt sẽ càng lớn. Theo lý mà nói, theo sự dạy dỗ của gia tộc Broad nhà mẹ Gloria thì Gloria không được phép làm chuyện như vậy. Nhưng cô ta lại làm ra chuyện mà mọi người không hề ngờ tới, lại còn chọn một tên tình nhân không giỏi giang không xuất chúng, thậm chí chẳng có thể lực gia tộc để dựa vào là Matthew của gia tộc Hal. Vì vậy có thể thấy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cô ta vội vã đưa ra quyết định như vậy.
Mắt của Cung Ngũ trừng thật to,
Xảy ra chuyện gì chứ?
Cô vỗ đùi nói,
Liệu có phải nhóm lính đánh thuế kia là do cô ta tìm đến không?
Công tước đại nhân nhìn Cung Ngũ một cái, nói:
Anh nghĩ, số tiền đó cô ta không trả nổi.
Cung Ngũ mím môi, cúi rũ đầu xuống:
Nếu nói như vậy, vấn đề nhất định nằm ở Quốc vương, nhất định là chồng cô ta xảy ra chuyện gì đó... Lẽ nào là vì phát hiện Quốc vương đi tìm tình nhân, nên cô ta cũng tìm một người?
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Cung Ngũ tức giận bất bình nói:
Hiện giờ xem ra, đàn ông chẳng có ai là tất cả! Ban đầu em đã thấy Quốc vương vô cùng mê mệt Gloria, kết quả thì sao? Dù có thích thế nào thì sau cùng vẫn có tình nhân đấy thôi. Anh Tiểu Bảo anh nói xem có đúng không? Đàn ông thật sự chẳng đáng tin chút nào!
Công tước đại nhân:
...
Anh có chút buồn bã nói một câu:
Tuy anh không phủ nhận thật sự có rất nhiều người đàn ông ở sau lưng vợ mình làm nhiều chuyện xấu. Nhưng mà Tiểu Ngũ, anh sẽ là một người đàn ông tốt, người chồng tốt, có lẽ sau này anh cũng sẽ là một người cha tốt.
Cung Ngũ nắm tay lại:
Mẹ em nói rồi, những lời ngọt ngào mà đàn ông nói là không thể tin, thề non hẹn biển đều là giả hết.
Công tước đại nhân bắt đầu ho:
Khụ khụ... Khụ khụ khụ... Tiểu Ngũ... Khụ khụ khụ...
Cung Ngũ đã nhảy lên, vội vàng chạy đi rót nước mang lại:
Anh Tiểu Bảo, uống nước, uống nước! Mau uống một ít nước là khỏe ngay!
Khụ khụ...
Cung Ngũ thể thốt bảo đảm:
Em đâu có nói anh, anh đừng kích động như vậy, uống thêm một ngụm nước đi. Em đang nói những người đàn ông không tốt, không phải nói anh đâu, thật đấy!
Công tước đại nhân ngẩng đầu, ánh mắt oán hận âm thầm nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống không nói gì, còn nhẹ nhàng ho vài cái,
Khụ khụ..
Anh đừng kích động, đừng kích động!
Cung Ngũ vuốt nhẹ sau lưng anh, nói:
Đừng nói chuyện này nữa, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nói về Gloria đi. Tuy nói xấu sau lưng người khác là không đúng, nhưng mà em và anh Tiểu Bảo đang bàn chuyện mà!
Cô hắng giọng, nói:
Em cảm thấy cả Gaddles này người có thể dùng rất nhiều tiền để mời nhóm lính đánh thuê, ngoại trừ anh Tiểu Bảo, nhất định còn có người của các quý tộc khác. Anh Tiểu Bảo anh động não suy nghĩ thử xem, còn có ai nữa?
Công tước đại nhân mỉm cười, nói:
Gia tộc nhà mẹ của Hoàng hậu bệ hạ, gia tộc Broad. Số tiền đó không hề ít, nhưng mà gia tộc Broad nhất định có thể trả được. Đương nhiên, lạc đà ốm to hơn ngựa, Quốc vương tuy hay tuyên bố ra ngoài mình rất nghèo, nhưng không có nghĩa là hắn ta không trả được số tiền lớn đó.
Cung Ngũ mím môi, trợn tròn mắt nhìn Công tước đại nhân:
Vậy...
Công tước đại nhân xoa mặt cô, hôn lên trán của cô, nhân tiện cắn lên môi có một cái, cười híp mắt nói:
Tất cả đều có khả năng, chỉ là trước khi chúng ta chưa lấy được bằng chứng xác thực, chúng ta không thể kết luận lung tung. Đúng rồi, có chuyện này anh cần nói với Tiểu Ngũ, Sand đã bị người ta ám sát hai lần.
Cung Ngũ kinh ngạc, hỏi:
Vậy hắn ta còn sống không?
Công tước đại nhân gật đầu:
Biết rõ có người ám sát hắn ta, anh sẽ không để hắn ta rơi vào nguy hiểm, nếu có người lẻn vào, nhất định là cố ý cho kẻ đó lẻn vào.
Cung Ngũ mím môi, ra sức gật đầu:
Vâng vâng! Anh Tiểu Bảo giỏi nhất!
Công tước đại nhân không kìm được mà mỉm cười, nụ cười xuất phát từ đáy mắt, ngập tràn sự ấm áp, anh dùng một tay xoa đầu của cô, nói:
Đúng vậy, anh là giỏi nhất, Tiểu Ngũ nhất định phải thích anh nhiều hơn mới được đấy.
Cung Ngũ ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của anh,
Em phải thích anh Tiểu Bảo nhiều hơn mới được!
Sau một tháng trời tĩnh dưỡng, Công tước đại nhân cuối cùng cũng đã kết thúc cuộc sống của đại hiệp một tay. Hòa Húc đang tháo vải băng trên cánh tay của anh, Cung Ngu ngồi bên cạnh căng thẳng nhìn, không ngừng hỏi:
Đau không? Anh Tiểu Bảo anh có thấy đau không?
Công tước đại nhân lắc đầu:
Không sao... Nhìn thấy Tiểu Ngũ thì anh không đau chút nào nữa.
Cung Ngũ mím môi, vội vàng chạy qua ôm một tay còn lại của anh, còn có ý tiếp thêm sức mạnh cho anh. Vì theo như lời Công tước đại nhân nói, rõ ràng là anh vẫn đau, nhưng anh vì cô mà tiếp tục chịu đựng. Hòa Húc nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó trợn tròn mắt, rồi tháo tiếp lớp băng gạc sau cùng, kiểm tra vết thương,
Hồi phục khá tốt, nhưng chỗ này nhất định sẽ để lại sẹo. Mà cũng không sao, để lại sẹo thì đành chịu, dù sao cũng chẳng cần mặc bikini.
Cung Ngũ trừng mắt,
Chú Hòa, dù không mặc bikini, nhưng để lại vết sẹo sẽ không đẹp!
Hòa Húc liếc cô một cái,
Để lại vết sẹo cho cháu thấy đau lòng, không phải rất tốt sao?
Cung Ngủ không biết nên nói gì, xoay đầu nhìn sang Công tước đại nhân. Công tước đại nhân vội vàng nói nói với cô:
Không sao, Tiểu Ngũ đừng suy nghĩ nhiều vị trí này không dễ nhìn thấy, nên anh thấy không sao cả.
Cô cũng hết cách, chỉ có thể gật đầu:
Vâng.
Tầm nhìn lại lướt qua lớp vảy màu đen trên tay anh, một vết rất to, nhìn vào liền cảm thấy đau,
Anh Tiểu Bảo, cánh tay này của anh không được cầm vật nặng đấy!
Công tước đại nhân cười híp mắt nhìn cô,
Ừ. Nhưng nếu như là đồ quan trọng, làm sao đây?
Cung Ngũ giơ tay vỗ ngực, nói:
Để em giúp anh Tiểu Bảo! Em rất khỏe mạnh!
. Hòa Húc trợn mắt, cầm hòm thuốc lên, đi về phía cửa, đột nhiên xoay đầu lại,
À, suýt chút quên mất, buổi tối cậu phải đi thử thuốc, đã có thuốc mới rồi.
Nói xong, ông ta xoay người bỏ đi. Cung Ngũ ở trong phòng trừng to mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Đợi Hòa Húc đi rồi, cô lại nhìn sang Công tước đại nhân,
Anh Tiểu Bảo? Bác sĩ Hòa nói thử thuốc gì thế? Sao em nghe không hiểu?
Công tước đại nhân đỡ trán, anh thật sự hết cách với Hòa Húc. Bản thân ông ta là trưởng bối nhưng lại là người rất tùy tiện. Thử thuốc thì thử, lúc nào không thể nói, cứ đợi ngay lúc có mặt Tiểu Ngũ mà nói.
Cung Ngũ ở bên cạnh vẫn đang nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghi ngờ.
Công tước đại nhân đành phải nói:
Anh bị bệnh rồi, anh chưa tìm được thuốc trị chính xác nên bác sĩ Hòa phải chế một loại thuốc mới để trị bệnh, nhưng vẫn còn là thử nghiệm ban đầu, chưa biết được tính ra sao. Vì vậy, anh là người đầu tiên dùng thử thuốc mà bác sĩ Hòa chế ra.
Vừa nghe anh nói như vậy, sắc mặt Cung Ngũ trắng bệch, cô lắp bắp hỏi:
Anh, anh Tiểu Bảo là người thử thuốc... Nếu nói như vậy, thật ra thuốc đó có tác dụng hay không chúng ta cũng không biết?
Công tước đại nhân gật đầu:
Đúng, không biết được.
Vậy sao anh còn dùng? Không phải nên tìm những động vật nhỏ như chuột bạch gì đó để thử thuốc sao?
Cung Ngũ chỉ về phía ti vi:
Em thấy trên phim người ta thường hay làm như vậy!
Đúng, có lẽ sẽ tìm chuột bạch hoặc một số loài động vật nhỏ để làm thí nghiệm, nhưng mà mẫu vật sống rất hiếm.
Công tước đại nhân nói:
Hơn nữa thời gian khá dài, nếu bác sĩ Hòa thật sự dùng động vật khác để làm thí nghiệm, vậy phải làm đi làm lại nhiều lần. Động vật và con người không giống nhau thì thí nghiệm qua rồi, cũng không có nghĩa là không có khả năng thất bại. Thay vì lãng phí thời gian dài, chi bằng anh trực tiếp dùng thử thuốc. Kết quả tồi tệ nhất là độc tính trên người anh sẽ phát tán theo đúng thời gian bình thường, chứ không bị thuốc giải độc chết.
Do dự một hồi, anh nắm lấy tay Cung Ngũ, nói:
Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh luôn giấu em chuyện này, không phải là không tin em, mà là anh không muốn em nhìn thấy dáng vẻ lúc anh thử thuốc xong, có khi sẽ thấy đau, có khi sẽ rơi vào hôn mê, có khi sẽ co giật... Bác sĩ Hòa sẽ ghi lại những phản ứng của anh sau khi thử thuốc, vì thế, sau khi anh thử thuốc anh sẽ mất tích vài ngày...
Cung Ngũ cắn môi dưới, sau đó mông cô nhích về trước, nhích đến bên cạnh anh, ôm lấy anh, nói:
Không có gì, em biết. Thật ra em cũng không muốn để anh Tiểu Bảo nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của em. Tuy anh Tiểu Bảo đã nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của em... nhưng trong lòng em vẫn hi vọng em sẽ lưu lại hình ảnh đẹp trong lòng anh Tiểu Bảo, vì thế em có thể hiểu tâm trạng của anh Tiểu Bảo. Nếu anh không muốn em đi cùng, vậy em sẽ không đi.
Ngập ngừng, cô lại buồn bã nói:
Nhưng mà anh Tiểu Bảo, anh nhất định phải trở về!
Cổng tước đại nhân rũ mắt xuống nhìn đỉnh đầu cổ, cô nằm nhoài trong lòng anh, giống như một con thỏ đáng thương, Thời gian thử tác dụng của thuốc có khi là ba ngày, có khi là bốn ngày, có khi là năm ngày, hoặc có khi thời gian sẽ rất dài... Vì thế Tiểu Ngũ không cần lo lắng, bất luận là bao lâu, anh nhất định cũng trở về.
Cung Ngũ gật đầu:
Vâng.
Công tước đại nhân đột nhiên nhíu mày, sau đó nói:
Tiểu Ngũ.
Dạ?
Cung Ngũ ngẩng đầu lên từ trong lòng anh.
Công tước đại nhân nói:
Mấy ngày này... Lý Tư Không sẽ đến phủ Công tước ở, Tiểu Ngũ không cần để ý cậu ta.
Vâng, mặc kệ anh ta.
Cung Ngũ nắm tay lại,
Anh ta chẳng quan tâm em, em làm gì phải để ý đến anh ta?
Công tước đại nhân hít thật sâu một hơi, nói:
Ý của anh là, nếu cậu ta để ý Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cũng đừng quan tâm cậu ta. Tiểu Ngũ chỉ cần nói với cậu ta một câu, tôi nhìn anh kiểu nào cũng không vừa mắt.
Cung Ngũ lập tức sững sờ trừng to mắt,
Tại sao thế? Không thể nào sáng sớm gặp mặt, nhưng lại không chào hỏi tiếng nào.
Không cần chào hỏi cậu ta.
Công tước đại nhân nói,
Con người của cậu ta rất tự phụ, Tiểu Ngũ mà chào hỏi cậu ta, cậu ra nhất định sẽ lên mặt...
Đang nói về Lý Tư Không, Công tước đại nhân đột nhiên nói:
Tiểu Ngũ đi với anh sang lâu đài đi, để một mình cậu ta ở đây, chúng ta cứ mặc kệ cậu ta.
Cung Ngũ trợn mắt:
Anh Tiểu Bảo, không phải anh nói anh không muốn em nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc thử thuốc sao?
Ừ.
Công tước đại nhân gật đầu:
Đúng vậy, nhưng mà, anh càng cảm thấy mình không thích nhìn thấy Lý Tư Không đi tới đi lui trước mặt em, cảm thấy rất chướng mắt, muốn giết chết cậu ta.
Cung Ngũ:
...
Quả nhiên anh cùng Tiểu Ngũ đi đến lâu đài là quyết định đúng. Đúng lúc Tiểu Ngũ đã rất lâu không đến đó, trong phòng không còn hơi người nữa, em cứ qua đó ở vài hôm đi.
Cung Ngữ không kìm được mà hỏi:
Anh Tiểu Bảo, thật ra gần đây Lý Tư Không không có ở trong phủ Công tước là anh đuổi anh ta sang lâu đài phải không?
Công tước đại nhân:
Khụ khụ khụ..
. Cung Ngũ lập tức nhảy lên:
Uống nước, uống nước! Anh Tiểu Bảo uống nước đi! Không nói nữa, không nói nữa! Không nói chuyện phiền não này nữa. Haiza, đuổi đi thì đuổi đi, quá nhiều chuyện, tóm lại em nhìn anh ta cũng thấy chướng måt.