Chương 1127
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 4672 chữ
- 2022-02-09 03:49:19
Thật ra Cung Ngũ cho rằng Công tước đại nhân và Lý Tư Không đã nhiều ngày không gặp mặt nói chuyện, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện cần nói, nên mới nhân cơ hội này chạy đi hỏi bác sĩ, xem xem tình hình của Dung Trần ra sao rồi. Ai biết được Công tước đại nhân nói đói, Lý Tư Không lại chẳng gọi Tiểu Eugene mà cứ gọi cô, thể là bị lộ tẩy.
Vừa đến bệnh viện, Cung Ngũ đã chạy đi tìm bác sĩ:
Bác sĩ, Dung Trần có thể tỉnh lại không?
Cậu ta đã chịu đựng một đêm, vẫn còn một ngày nữa cần kiên trì, tạm thời chúng tôi không thể nói một trăm phần trăm là không có vấn đề.
Cung Ngũ chặc lưỡi, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt thì lại nhìn thấy một quái nhân y học. Khó khăn lắm Công tước đại nhân mới khỏe lại, bây giờ lại xuất hiện một người trên người ghim đầy dây với ống. Khi cô đứng bên cạnh nhìn, liên tục có người đi qua, Cung Ngũ xoay đầu nhìn một cái, phát hiện những người đó đều lạ mặt. Cô lập tức có chút cảnh giác, tránh sang một bên. Một người trong số đó nhìn thấy Cung Ngũ, hiếu kỳ hỏi:
Cô gái cô là ai thể: Fan à?
Cung Ngũ hỏi ngược lại:
Vậy các ngươi là ai?
Tôi là người quản lý của cậu ấy.
Tôi là ba của nó, tôi mới đến đây lúc sáng.
Cung Ngũ suy nghĩ, phát hiện bản thân cũng không biết Dung Trần là người ra sao, sau cùng cô gật đầu, nói:
Vâng, tôi là fan của anh ấy.
Không ngờ đến chỗ này cũng có fan, thật sự là chẳng có nơi nào không có fan.
Cung Ngũ cũng không biết nên nói gì, cô an ủi:
Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, qua ngày hôm nay thì sẽ qua được thời gian nguy hiểm.
Người quản lý và Dung Hải đều chỉ chăm chú nhìn người trong phòng bệnh, Dung Hải nước mắt lưng tròng. Cung Ngũ đang định nhanh chóng trở về, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Lý Tư Không ở đầu kia của hành lang đang đẩy Công tước đại nhân đi qua. Cô lập tức có cảm giác như bị bắt quả tang, mím môi, do dự một hồi, sau đó nhanh chóng xông qua chỗ anh,
Anh Tiểu Bảo! Em đang nghĩ tới anh đây, sao anh lại đến đây nhanh thế? Anh Tiểu Bảo anh đúng là một cơn mưa đúng lúc!
Công tước đại nhân nhìn cô, không nói lời nào.
Cung Ngũ chột dạ, thận trọng nhận lấy tay đẩy xe lăn từ Lý Tư Không, bước qua đẩy xe lăn của Công tước đại nhân,
Anh Tiểu Bảo, chúng ta trở về đi!
Đến cũng đến rồi, tốt xấu gì cũng phải qua thăm xem sao.
Khi Công tước đại nhân nói lời này, trên mặt không hề có chút biểu cảm chứng tỏ anh muốn đi thăm bệnh.
Lý Tư Không ở bên này ngẩng đầu nhìn trời, chuyện không liên quan đến mình nên anh ta không xen vào, anh ta không biết gì cả.
Cung Ngũ tiếp tục chột dạ:
Lúc nãy em đã hỏi rồi, có lẽ chẳng có chuyện gì, hahaha.
Công tước đại nhân chỉ chỉ,
Đến phòng viện trưởng.
Cung Ngũ vội vàng đẩy anh đi. Vừa nhìn thấy Công tước đại nhân, viện trưởng đã nhiệt tình đứng dậy chào hỏi, lấy bệnh án và tài liệu phẫu thuật của Dung Trần ra, tận tình nói với anh về bệnh tình của Dung Trần Cung Ngũ đứng đằng sau lắng nghe, một câu cũng không nói. Đợi viện trưởng nói xong, Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn Cung Ngũ, hỏi:
Tiểu Ngũ, đã nghe thấy chưa?
Cung Ngũ ra sức gật đầu:
Vâng vâng, em nghe thấy rồi!
Công tước đại nhân lại nói với viện trưởng,
Mấy người bên ngoài là người thân của bệnh nhân, ông báo với bọn họ một tiếng, để bọn họ đừng quá lo lắng.
Ngài Edward thật là một người nhân từ.
Viện trưởng cầm bệnh án, chủ động đi tìm những người kia. Cung Ngũ chột dạ đẩy Công tước đại nhân ra khỏi bệnh viện. Khi Lý Tư Không bể Công tước đại nhân lên xe, Cung Ngũ cẩn thận ngồi bên cạnh, biểu cảm có chút nịnh hót có chút nũng nịu nói:
Anh Tiểu Bảo...
Lời còn chưa nói xong, bụng Công tước đại nhân lập tức truyền ra tiếng sôi.
Cung Ngũ:
...
Công tước đại nhân mở miệng nói:
Anh chưa ăn sáng, vốn định ăn nhưng không tìm thấy Tiểu Ngũ, nên ăn không ngon nữa mà đến tìm em đấy.
Cung Ngũ lập tức tỏ ra áy náy,
Anh Tiểu Bảo, xin lỗi anh. Dù sao thì Sand và Tư Đồ Lệ cũng không biết đang ở đâu, Dung Trần thì sống chết chưa rõ, rất đáng thương. Em muốn qua thăm anh ta một chút, ở Gaddles anh ta đâu có người thân...
Ừ.
Công tước đại nhân trả lời một tiếng, vẻ mặt không biểu cảm:
Tiểu Ngũ nói cũng đúng.
Tuy vậy nhưng anh vẫn thấy không vui.
Vì thế, Cung Ngũ phải lấy lòng anh cả buổi chiều, anh Tiểu Bảo thế này, anh Tiểu Bảo thế kia, còn mang cả chuyện em gái của Bộ Tiểu Bát kể cho Công tước đại nhân nghe.
Công tước đại nhân nghe xong thì ngập ngừng, sau đó nhìn sang Cung Ngũ:
Tiểu Bát có em gái sao? Vậy cũng là em gái của Tiểu Ngũ.
. Cung Ngũ gảy gảy mũi đang ngứa, nói:
Cái đó à, cái đó em thật sự không biết. Con người của mẹ em, nếu bà ấy không muốn thì không biết có sinh hay không nữa. Tiểu Bát hiện giờ đang rất hào hứng, nó rất thích có em gái, nhưng không biết có thể có hay không.
Công tước đại nhân hôn lên tay cô, nói:
Đợi anh khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ sinh một đứa, có được không?
Cung Ngũ mắt lờ đờ:
Chuyện đó à... chuyện đó sau này hãy nói đi.
Thật ra trong lòng cô vẫn đang lo lắng, mẹ cô nhất định muốn cô trở về Thanh Thành, nhưng với tình hình này thì Công tước đại nhân không thể rời khỏi Gaddles, nếu anh rời khỏi đấy, vậy tình hình hỗn loạn ở Gaddles phải làm thế nào?
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy những gì Công tước đại nhân gặp phải và trải qua, Cung Ngũ thật sự không muốn con mình sau này cũng có số phận giống như anh. Cô không phản đối việc đứa trẻ sẽ kiên cường hơn, có triển vọng hơn, nhưng theo những gì mà cô nhìn thấy, vận mệnh và trọng trách của gia tộc Edward quá nặng.
Nếu có thể, cô hi vọng con trai cô sau này sẽ có cơ hội giống như Tiểu Bát, có trách nhiệm có nghĩa vụ cũng có năng lực, nhưng không đến mức khiến nó lúc nào cũng sống trong sự đề phòng.
Công tước đại nhân nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, sau đó anh mỉm cười, nói:
Ừ, sau này hãy nói. Hiện giờ Tiểu Ngũ còn chưa tốt nghiệp mà.
Cung Ngũ nhe răng mỉm cười, như trút được gánh nặng mà gật đầu,
Đúng vậy, em vẫn chưa cần thiết phải có.
Khi xe dừng lại trước phủ Công tước, Cung Ngữ không kìm được mà nói:
Anh Tiểu Bảo, có câu này em muốn nhắc nhở anh một chút.
Cửa xe bị người ta kéo ra, mọi người đợi Cung Ngũ xuống xe trước rồi mới đỡ Công tước đại nhân xuống. Nhưng Cung Ngũ ngồi yên bất động, những người khác cũng hết cách. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói:
Anh Tiểu Bảo, em cực kỳ thích anh, nhưng mẹ em có nói với em, em không thể rời khỏi Thanh Thành, em cũng đã hứa với mẹ rồi.
Cô ngập ngừng, rồi nhấn mạnh:
Em muốn nói với anh, sau này em phải trở về Thanh Thành.
Công tước đại nhân ngồi trong xe không cử động, vẫn còn nắm lấy tay cô. Anh ngước mắt nhìn Cung Ngũ, trên mặt không có biểu cảm gì khác, chỉ nhìn cô chằm chằm. Cung Ngũ đáp lại ánh mắt của anh, không nói gì thêm.
Thật ra trước đó cô từng quyết định sẽ ở lại Gaddles, thậm chí còn nghĩ đến việc sẽ đấu tranh với Nhạc Mỹ Giảo đến cùng. Nhưng trong thời gian đó, cô lại chia tay với Công tước đại nhân nên đã đồng ý với Nhạc Mỹ Giảo là sẽ trở về. Cô đã hứa rối, hiện giờ cô không biết nên nói với Nhạc Mỹ Giảo thế nào về chuyện giữa cô và Công tước đại nhân. Cô thật sự rất thích Công tước đại nhân, nhưng cũng không muốn để mẹ cô phải thất vọng. Hai người ngồi trong xe bất động, người bên ngoài cửa cũng không dám mở miệng hối thúc mà lùi ra xa một chút đợi dặn dò. Sau một hồi lâu, Công tước đại nhân đột nhiên mỉm cười với Cung Ngũ, nói:
Ừ, anh biết rồi, anh cũng nhớ rồi. Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết chuyện này.
Cung Ngũ nhíu mày, có chút nghi ngờ. Cô không biết Công tước đại nhân có thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này. Anh muốn thuyết phục mẹ cô sao? Cung Ngũ lo lắng đến lúc đó Công tước đại nhân không chỉ không thuyết phục được mẹ cô mà mẹ cô sẽ vì chuyện anh muốn đưa cô đến Gaddles mà chia rẽ hai người.
Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng vì chuyện này.
Công tước đại nhân nắm chặt tay cô, nói:
Anh có thể giải quyết. Tiểu Ngũ tin anh, có được không?
Cung Ngũ vẫn do dự một hồi, sau đó cô gật đầu, trả lời:
Vâng! Em tin anh Tiểu Bảo sẽ không lừa em.
Ừ, anh sẽ không lừa Tiểu Ngũ, sẽ không để cô Nhạc thất vọng.
Công tước đại nhân mỉm cười nói.
Cung Ngũ cuối cùng cũng bước xuống khỏi xe, sau đó giúp những người khác dìu Công tước đại nhân từ trên xe xuống. Cũng giống như lúc trước, sau khi Công tước đại nhân thử thuốc thì chân của anh tạm thời mất đi cảm giác, vì như vậy nên Hòa Húc liên tục rút máu từ chân anh ra, kiểm tra nồng độ của độc tính xem là đang tăng hay đã suy giảm.
Đúng rồi anh Tiểu Bảo, người thân của Matthew đến rồi, anh có biết không?
Cung Ngũ nhắc nhở. Cô đẩy Công tước đại nhân vào phủ Công tước, anh dịu dàng trả lời:
Ừ. Anh biết rồi. Anh sẽ đích thân đi hỏi chuyện này, Tiểu Ngũ đừng lo lắng.
Vâng!
Cố lớn tiếng trả lời, sau đó cho người đi chuẩn bị thức ăn cho anh.
Anh Tiểu Bảo, hôm nay anh có thể ăn nhiều hơn tối hôm qua một chút.
Lúc Công tước đại nhân dùng bữa, Cung Ngũ ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh. Lý Tư Không đi đến, vô tình nhìn thấy ánh mắt đó, suýt nữa thì té ngã,
Hai người có thấy buồn nôn không? Lúc ăn mà cũng dùng ánh mắt tình ý dào dạt nhìn nhau à, kiếp này chưa được yêu bao giờ à?
Cung Ngũ đả kích:
Đúng vậy đó, tôi và anh Tiểu Bảo không nói chuyện với mấy người độc thân đâu, lãng phí công sức. Mỗi giây mỗi phút của chúng tôi đều phải trải qua trong yêu thương, mấy kẻ độc thân thì cút đi ăn thức ăn chó đi, đến đây sủa hai tiếng nào!
Tôi khinh!
Lý Tư Không tức giận. Cung Ngũ vội sửa lời:
Không phải khinh, mà là gấu, chó sủa thể nào quên rồi à? Uổng công anh là chó độc thân, mau đến chỗ con Hani của lão Eugene nuôi học cách cua đi.
Lý Tư Không tức giận nói với Công tước đại nhân:
Bảo, cậu có nghe thấy không? Đồ keo kiệt đối xử với anh em tốt của cậu như vậy, cậu không nói tiếng nào à?
Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó nở nụ cười thật tươi nói với Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ nói rất hay!
Hừ ...
Lý Tư Không nổi giận:
Cậu nói vậy mà được à?! Uổng công ông đây xem cậu là anh em!
Cung Ngũ trừng mắt:
Anh có để cho anh Tiểu Bảo sống không? Anh ấy không lên tiếng thì anh la lên, anh ấy lên tiếng thì anh cũng nói, đừng có quá đáng như vậy.
Cô chỉ tay ra cửa:
Mau đi đi!
Lý Tư Không nổi giận,
Bảo, ông đây xem như đã nhìn thấu cậu rồi!
Nói xong, anh ta xoay người tức giận bỏ đi. Công tước đại nhân hờ hững đáp:
Đi thong thả không tiền nhé
Câu nói của anh khiến cho Lý Tư Không tức muốn ói máu. Ăn xong, sức lực của Công tước đại nhân cũng đã hồi phục rất rõ ràng, anh nhìn vào chiếc bát trống rỗng, hỏi:
Tiểu Ngũ, anh có thể ăn thêm một chút không?
Cung Ngũ mím môi, suy nghĩ một hồi rồi hỏi:
Anh Tiểu Bảo anh còn đói sao?
Công tước đại nhân gật đầu:
Ừ, đói.
Vì thế Cung Ngũ lại cẩn thận mang tới cho anh một nửa bát cháo,
Chỉ có thể ăn thêm thế này thôi, bác sĩ Hòa đã dặn rồi.
Công tước đại nhân gật đầu, quả nhiên sau khi ăn nửa bát cháo đó xong thì bát cũng không còn thấy đâu nữa.
Cuộc đời này anh chưa từng trải qua tình cảnh bi thảm vào lúc ăn cơm như thế này. Lúc ở trong sa mạc tốt xấu gì cũng cho anh ăn no, vậy mà bây giờ lại không cho anh ăn. Ăn xong chưa bao lâu, Hòa Húc đặc biệt đi qua xem tình hình của Công tước đại nhân. Ông ta liếc nhìn Cung Ngũ, đuổi khéo:
Tiểu Ngũ, hôm nay ánh nắng mặt trời bên ngoài khá tốt, hoa ở sau vườn cũng đã nở rất đẹp.
Cung Ngũ vừa nghe, lập tức biết rằng Hòa Húc muốn bảo cô ra ngoài, cô liền đứng dậy chạy thẳng ra khỏi phòng:
Vậy cháu đi xem hoa đây, có chuyện gì thì cứ gọi cháu một tiếng.
Đợi Cung Ngũ đi rồi, Hòa Húc mới đi vào, đẩy xe lăn đến chỗ có ánh nắng mặt trời,
Không có gì làm thì phơi nắng nhiều một chút, vừa nằm một khoảng thời gian dài, sắc mặt đã trắng bệch hết cả rồi.
Vậy cũng không đến nỗi để tôi nóng chết dưới ánh nắng mặt trời.
Vì thời gian này mọi người đều tránh nắng, nên không cần lo lắng có người đi qua nghe lén.
Hòa Húc nở nụ cười của người dày dạn kinh nghiệm, dáng vẻ
tôi có chuyện bí mật muốn nói
, cười nham hiểm. Công tước đại nhân:
...
Anh hỏi:
Có chuyện gì? Chú nói đi.
Hòa Húc hắng giọng, tính toán thử xem nếu chân Công tước đại nhân giơ lên thì có thể đá bao xa, sau đó đặc biệt lùi về sau một bước, rồi nói:
Cái đó, có một chuyện tôi phải xác nhận với cậu, tôi cảm thấy đứng trước mặt người khác nói thì không hay cho lắm, nên mới chọn một nơi thế này.
Công tước đại nhân nghe ông ta nói như vậy, lập tức cảnh giác nhìn ông ta,
Có chuyện gì?
Cái đó.
Hòa Húc lại lùi về sau một bước, hỏi:
Cậu vẫn ổn chứ?
Công tước đại nhân ngẩn ra,
Trông tôi giống như sắp chết lắm sao?
Chuyện tôi nói không phải là con người cậu.
Ánh mắt Hòa Húc lùi xuống ba tấc tới phần rốn ngay bụng anh,
Ý tôi muốn nói là đồ chơi đó của cậu có ổn không?
Công tước đại nhân quả nhiên muốn nhảy lên đánh người:
Cút!
Hòa Húc vội vàng lùi về sau một bước, rất may là chân anh tạm thời không thể sử dụng, bằng không hôm nay ông ta nhất định sẽ bị đánh.
Tôi nói thật đấy. Tôi lo lắng tác dụng phụ của thuốc.
Hòa Húc chân thành nói:
Đây là chuyện lớn, cậu đừng vì thể diện của mình mà làm hỏng chuyện. Cậu phải biết, Tiểu Ngũ người ta là một cô gái trẻ tuổi, nếu cậu thật sự có vấn đề gì đó, tôi nói cho cậu biết, cậu không giữ được con bé đâu. Cái đó được thì bảo là được, không được thì phải nói thẳng, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm ra nguyên nhân, thay cậu nghĩ cách...
Công tước đại nhân nhìn trái nhìn phải muốn tìm thứ gì đó để ném qua, phát hiện không có gì cả, tức chết:
Chú Hòa!
Hòa Húc nhìn thấy không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng yên tâm to gan bước đến gần:
Thật sự không sao à? Tôi nói thật với cậu, cậu không thể vì thể diện mà làm lỡ thời cơ...
Công tước đại nhân sắp tức đến phát điên, nghiến răng nói:
Chú Hòa!
Haiza, thấy cậu phản ứng như vậy thì hình như chẳng có vấn đề gì, thật sự không sao à?
Ánh mắt mang vẻ hoài nghi nhìn sang vị trí đó của Công tước đại nhân, Hòa Húc tỏ ra rất nghiêm túc truy hỏi:
Thật sự không có vấn đề gì phải không? Cậu tuyệt đối đừng vì thấy ngại mà không nói ra. Tôi biết chuyện đó liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, nhưng mà có vấn đề thì phải kịp thời nói ra. Lúc chúng tôi nghiên cứu thuốc, hoàn toàn không nghĩ đến điểm
này...
Công tước đại nhân hít thật sâu, tự mình đẩy xe lăn, xoay người bỏ đi, Hòa Húc đứng ở phía sau:
Tiểu Bảo! Cậu đừng đi, còn chưa nói rõ ràng mà. Phí Tiểu Bảo! Phí Tiểu Bảo! Ngài Edward? Công tước đại nhân? Hay là sau này đợi hiệu quả của thuốc hết rồi cậu cùng Tiểu Ngũ kiểm tra thực tế xem thế nào? Có thể thử xem, vết thương trên người khỏi rồi, có vận động kịch liệt cũng không làm cho miệng vết thương bị rách ra, lỡ có rách ra thật thì tôi sẽ giúp cậu khâu lại...
Cút!
Nhìn theo bóng dáng của Công tước đại nhân, Hòa Húc buồn bã ngẩng đầu nhìn trời, vậy rốt cuộc là có ổn hay không? Ông ta có thể hiểu đàn ông sẽ không đồng ý thừa nhận chuyện đó, nhưng ông ta là bác sĩ mà! Đành chịu thôi. Đợi sau khi Công tước đại nhân bỏ đi, ông ta đứng ở chỗ mát mẻ, gọi điện thoại cho Triển Tiểu Liên. Ông ta hỏi anh không thừa nhận, vậy ông ta sẽ nói với mẹ anh. Chuyện này liên quan đến việc sau này anh có thể kết hôn sinh con hay không, Triển Tiểu Liên nhất định sẽ xem trọng. Đến lúc đó xem anh có nói hay không, nói chuyện với người lớn mà còn ngại thừa nhận, đúng thật là.
Triển Tiểu Liên nhận được điện thoại của Hòa Húc, tuy Hòa Húc nói có chút khéo léo, nhưng Triển Tiểu Liên có thể nghe hiểu ý của ông ta muốn nói.
Bà lập tức kinh ngạc, trừng to mắt, hoảng sợ hỏi:
Hòa Húc, ông đừng nói với tôi, thuốc mà ông chế ra, sẽ khiến Tiểu Bảo sau này không thể kết hôn sinh con được!
Hòa Húc thở dài:
Chuyện này ban đầu tôi thật sự không nghĩ tới. Hôm nay tôi hỏi cậu ấy không nói, lại còn rất tức giận, tôi cũng không dám xác nhận là thật hay giả. Nếu đó là sự thật, phải kịp thời chữa trị, không ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng sau này, nhưng cậu ấy không nói, tôi cũng hết cách làm sao đây? Cô Triển nghĩ cách bảo ngài Yến hỏi thử xem. Biết được kết quả thì mau báo cho tôi biết, không để lỡ thời gian.
Triển Tiểu Liên trả lời một tiếng, sau khi cúp máy thì buồn bã đến mức suýt bạc đầu. Bà nhìn điện thoại, suy nghĩ nếu bà gọi điện thoại hỏi Tiểu Bảo liệu con trai bà có xấu hổ đến mức phải đào một cái hổ chui vào không. Nhưng nếu bà để Yến Hồi hỏi, không phải Yến Hồi sẽ đi tuyên bố cho cả thế giới biết sao? Ông ta chỉ mong sao nhìn thấy Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì đó để ông ta được vui vẻ, nói không chừng quay lưng là chạy đi nói với Tiểu Ngũ.
Sau khi suy nghĩ, Triển Tiểu Liên chỉ có thể cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Công tước đại nhân. Lúc bà gọi điện thoại qua, điện thoại của Công tước đại nhân đang nằm trong tay Cung Ngũ. Cô nhìn thấy dòng chữ lắc lư trên điện thoại, nói với Công tước đại nhân đang ngồi sau bàn làm việc:
Anh Tiểu Bảo, điện thoại của cô Triển...
Cô đứng dậy định đưa điện thoại cho anh, anh không ngẩng đầu lên mà nói:
Anh bận một chút, em nghe đi.
Mẹ anh không biết tình hình ở bên này, để Tiểu Ngũ nghe điện thoại sẽ khiến bà an tâm.
Cung Ngũ quả nhiên nghe máy:
Alo, cô Triển, cháu là Tiểu Ngũ đây, anh Tiểu Bảo đang bận, bảo cháu nghe điện thoại của cô.
Giọng của Triển Tiểu Liên lập tức trở nên vui vẻ:
Thì ra là Tiểu Ngũ à! Tiểu Ngũ vẫn khỏe chứ? Mọi chuyện có ổn không?
Vẫn ổn, tất cả mọi chuyện đều rất tốt, cảm ơn cô Triển đã quan tâm.
Cung Ngũ nhe rằng:
Còn cô Triển thì sao? Cháu không báo bình an với cô, cô Triển đừng giận cháu nhé
Không đâu, Tiểu Bảo không hề báo gì với cô là cô biết mọi chuyện vẫn ổn.
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói:
Biết Tiểu Ngũ bình an vô sự, cô rất vui mừng.
Cung Ngũ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cười híp mắt như trăng lưỡi liềm,
Vâng, cháu cảm ơn cô. Là anh Tiểu Bảo đã cứu cháu, nếu không phải anh Tiểu Bảo đến, nhất định bây giờ cháu đã chết rồi. Anh ấy vì cứu cháu mà bị thương, rất may là anh ấy không sao, bằng không bây giờ cháu nhất định sẽ hối hận chết mất.
Rồi cô lại nhíu mày nói:
Xin lỗi cô Triển, hình như cháu rất ngốc, cứ tùy tiện tin người, sau này cháu nhất định sẽ không tùy tiện tin người nữa.
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói:
Chuyện này không thể trách cháu, đó cũng là chuyện thường tình mà. Nếu chúng ta sống trên đời này mà cứ liên tục nghi ngờ người này nghi ngờ người kia, vậy làm gì còn thứ gọi là niềm tin? Hơn nữa sống như vậy cũng rất mệt mỏi, có đúng không? Đừng nói là Tiểu Ngũ, cô đã sống đến từng tuổi này, cũng không thể bảo đảm người mà cô nghi ngờ là thật hay giả. Vì thế, cô rất hi vọng Tiểu Ngũ có thể tin tưởng mọi người xung quanh một chút, như vậy mới có bạn bè, bên cạnh mới có những chuyện vui vẻ, có đúng không? Cô cảm thấy Tiểu Ngũ đã làm rất tốt nên không cần phải tự trách, điều hạnh phúc nhất là tuy đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mỗi người chúng ta đều sống rất tốt, có đúng không?
Cung Ngũ nhe răng:
Vâng, đúng vậy!
Cô lắc lư nhẹ cơ thể, nói:
Cô Triển, cháu cảm thấy mỗi lần cháu nói chuyện với cô, tâm trạng của cháu đều rất vui vẻ, tại sao thể nhỉ?
Đó là vì cô và Tiểu Ngũ rất hợp nhau!
Triển Tiểu Liên mỉm cười trả lời:
Thật tốt, Tiểu Bảo có thể tìm thấy một Tiểu Ngũ đáng yêu như vậy. Tiểu Ngũ thế này có thấy rất thích, thật sự rất tốt.
Cung Ngũ có chút đắc ý,
Cháu cũng rất vui vì mẹ của anh Tiểu Bảo là cô Triển.
Trong lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang cười xinh đẹp như trăng rằm. Anh không kìm được mà mỉm cười, Cung Ngũ bên này vẫn tiếp tục nói chuyện:
... Buổi tối sao? Buổi tối anh Tiểu Bảo ngủ rất ngon!
Ngủ rất là ngon là được rồi.
Xem ra buổi tối Tiểu Ngũ ngủ cùng với Tiểu Bảo. Bà hỏi:
Vết thương trên người nó đã đỡ chút nào chưa?
Nghĩ đến chuyện này, Cung Ngũ thở dài:
Vết thương trên người anh Tiểu Bảo vừa mới ổn. Trước đó bác sĩ Hòa còn nói anh ấy không thể vận động, cưỡi ngựa cũng không được... Hai ngày nay mới ổn hơn một chút, bác sĩ Hòa cũng chẳng nói có thể vận động hay không, nhưng chân của anh ấy không nhấc lên được, phải qua mấy ngày nữa mới khỏe... Những chỗ khác sao? Những chỗ khác vẫn bình thường, anh ấy thường hay than đói, bác sĩ Hòa thì không cho anh ấy ăn nhiều...
Lỗ tại Công tước đại nhân dựng lên cao hơn, đang nói gì thế? Sao lại nhắc đến chuyện vận động và những chỗ khác? Tại sao cứ truy hỏi Tiểu Ngũ? Trực tiếp hỏi anh không phải hay hơn sao?
Cúp máy, Triển Tiểu Liên thấy hơi an tâm, trước đó có lẽ trên người có vết thương nên dù có ngủ cùng cũng chẳng làm gì.
Triển Tiểu Liên liền thở phào nhẹ nhõm, không làm gì vẫn tốt hơn là muốn làm mà làm không xong. Nếu thật sự Công tước đại nhân muốn làm mà làm không được, Tiểu Ngũ nhất định sẽ không có phản ứng như bây giờ. Nhưng mà sự lo lắng của Hòa Húc cũng không dư thừa, chuyện đó rất nghiêm trọng. Tiểu Bảo ngại không thừa nhận cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu thật sự có vấn đề thì phải tranh thủ thời gian mà trị liệu sớm, để tránh khiển bệnh trở nặng, rất may là biểu hiện của Tiểu Ngũ không giống như đang giả vờ, đợi thêm một thời gian nữa hỏi có lẽ sẽ có tiến triển.
Triển Tiểu Liên mệt mỏi. Tại sao đứa con này đã trưởng thành rồi, đến chuyện về phương diện đó cũng phải để bà lo lắng thể: Ở bên này Cung Ngũ cúp máy, ném điện thoại sang một bên, vừa định cúi đầu tiếp tục đọc sách thì Công tước đại nhân liền hỏi cô:
Tiểu Ngũ, mẹ anh nói gì với em thế?
À, cô Triển hỏi em vết thương trên người anh đã ổn chưa, còn hỏi có phải gần đây anh không có vận động gì không. Anh Tiểu Bảo, cô Triển rất quan tâm anh, sau này anh phải gọi điện thoại cho cô Triển nhiều hơn một chút, bằng không cô ấy sẽ rất lo lắng cho anh đấy!
Công tước đại nhân hơi trầm ngâm, truy hỏi có rất nhiều chuyện, Cung Ngủ ngoan ngoãn trả lời, sau đó cô nhìn thấy Công tước đại nhân tỏ ra buồn bã, chán nản.
Anh Tiểu Bảo, sao thế?
Công tước đại nhân thật sâu, lặng lẽ trả lời:
À, mẹ anh lo lắng có phải anh không được rồi không.
Cung Ngũ:
...