Chương 1154


Ít ra thì dân thường không được ở trong cung điện xa hoa tráng lệ. Thảm trải dưới đất có hoa văn tinh xảo, giẫm lên có cảm giác êm ái mềm mạ8i.

Cung Ngũ xách cặp sách đi theo người dẫn đường vào trong cung, sau đó dừng lại trước một cánh cửa màu vàng kim. Tỳ nữ lùi lại mộ3t bước, nhìn Cung Ngũ:
Ngũ tiểu thư, Quốc vương bệ hạ đang đợi cô.


Quốc vương bệ hạ tôn kính!
Cun5g Ngũ ở ngoài cất cao giọng, trước tiên điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, sau đó cẩn thận hé cửa ra,
Quốc vương bệ hạ, rất vinh hạnh khi được Quốc vương bệ hạ triệu kiến. Bây giờ tôi đang rất kích động, không chắc là mình có dũng khí để mở cửa không nữa.

Giọng Quốc vương lại truyền đến:
Ngũ tiểu thư xinh đẹp, cô vào đi, tôi đợi cô lâu rồi.
Cung Ngũ nghe ra được những lời cô vừa nói khiến Quốc vương thấy rất sung sướng, ít ra thì đối với Quốc vương mà nói, vị hôn thê của đại công tước Edward vẫn thấy rất kích động vì được gặp hắn ta.
Quốc vương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, khi ngồi xuống còn giả bộ như vô tình chạm vào tay cô. Cung Ngũ lo lắng rụt tay lại, cô lén liếc nhìn Quốc vương,
Quốc vương bệ hạ, hình như tôi đã thất lễ quá rồi.

Không sao.
Quốc vương vẫn dịu dàng nói:
Là do ta bất cẩn.
Hắn ta lấy lòng Cung Ngũ,
Thực ra, khi ta gặp Ngũ tiểu thư lần đầu tiên, ta đã thấy phụ nữ phương Đông thực sự rất đẹp, hoàn toàn khác với phụ nữ Gaddles, tóc đen, mắt đen láy đẹp đẽ. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu như ta được giống như Edward, may mắn gặp được một cô gái phương Đông thì ta nhất định sẽ trân trọng, không để cho cô ấy bị bắt nạt, bảo vệ cô ấy, cho dù vì lý do gì cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy.

Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn Quốc vương, liếc mắt đưa tình, cô khẽ cắn mối, vừa thẹn thùng lại mê hoặc, mắt hơi đỏ lên, dòng lệ trong đôi mắt đang dâng lên, dường như đang lắng nghe những lời tình tứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này.

Ngũ tiểu thư!
Quốc vương đột nhiên giơ tay ra, nắm tay Cung Ngũ, hắn ta mỉm cười nói:
Ta... ta biết ta nói thế này rất không hợp lý, nhưng ta muốn nói, ta rất thích Ngũ tiểu thư, rất rất thích, nhưng Ngũ tiểu thư là vị hôn thể của Edward, ta không thể... Cho nên, nếu Ngũ tiểu thư đồng ý, chúng ta có thể làm tình nhân. Edward bị bệnh rồi, còn ta là người khỏe mạnh!

Cung Ngũ cắn môi dưới, có vẻ đau lòng rút tay mình lại, nói:
Nhưng mà, Quốc vương bệ hạ tôn kính của tôi... tôi không có gì cả, tôi không giúp được gì cho Quốc vương bệ hạ, tôi không có gia thế, cũng không có tiền...
Sẽ có thôi!
Quốc vương cắt ngang lời cô, nói:
Cô sẽ có thôi!

Cung Ngũ gật đầu, nhìn theo cô tỳ nữ rời đi, sau đó cô gõ cửa.9

Vào đi.
Trong phòng truyền ra tiếng Quốc vương bệ hạ, Cung Ngũ vẫn nhớ giọng nói đó, thể loại vừa nghe đã biết là tiêu hóa kém t6hiếu dinh dưỡng, mang theo cảm giác cổ tỏ vẻ trầm ổn, mỏng manh yếu ớt y như thân hình của hắn ta.
Quốc vương sửng sốt, vô thức nhìn bụng Cung Ngũ, đúng lúc Cung Ngũngẩng đầu lên nhìn thấy, cô nói:
Còn lâu tôi mới để cho anh ta được như ý! Nếu như anh ta chết thì toàn bộ di sản của gia tộc Edward đều là của tôi! Nếu như tôi sinh con thì chắc chắn đứa con sẽ là của gia tộc Edward, di sản không liên quan gì đến tôi cả, sao tôi phải sinh con cho anh ta chứ? ... Oa oa oa....
Quốc vương chợt bừng tỉnh, thì ra là vậy! Hắn lại hỏi:
Vậy bây giờ cô không có thai, còn cậu ta sắp chết, chẳng lẽ không phải cô nên thấy vui mới đúng à? Tại sao lại khóc?

Cung Ngũ rưng rưng nước mắt ngẩng lên nhìn Quốc vương, nói:
Bởi vì... bởi vì... bởi vì tôi còn chưa kết hôn với anh ta! Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn, bây giờ dù anh ấy có chết thì tài sản của gia tộc Edward vẫn không liên quan gì đến tôi cả. Tôi không có của hồi môn, sau này tôi có muốn lấy quý tộc cũng không thể... Sao số tôi lại khổ như vậy chứ! Cứ tưởng là tìm được chàng rể rùa vàng rồi, kết quả lại là một kẻ phụ tình, cứ tưởng anh ta hồi tâm chuyển ý, kết quả lại muốn sinh con cho anh ta. Lúc đầu Catherine không muốn lấy một kẻ bệnh tật, anh ta lại ức hiếp tôi không có ba... oa oa oa...

Quốc vương hỏi thăm dò:
Tại sao cậu ấy lại tìm cô? Cậu ấy bệnh thì tìm cô về, chẳng lẽ cậu ấy còn thiếu người quan tâm chăm sóc hay sao?

Cung Ngũ giẫm chân thật mạnh, nói:
Còn không phải hay sao! Cái tên khốn kiếp đó, anh ta chỉ muốn tôi sinh cho anh ta một đứa con... nói anh ta chết thì sẽ được thừa kế gia sản... oa oa oa...

Cung Ngũ từ từ mở cửa ra. Quốc vương ngồi trên hoàng vị nguy nga tráng lệ, trên hoàng vị được khảm một viên đá quý sáng lấp lánh, thể hiện rõ uy nghiêm và sự tôn quý của Quốc vương.
Cung Ngũ đi đến vị trí trước mặt Quốc vương, cô chậm rãi quỳ xuống, hành lễ nghi cung kính:
Quốc vương bệ hạ tôn kính, rất vinh hạnh khi được người triệu kiến, bây giờ tôi vô cùng kích động...
Xô như đang luống cuống chân tay, ánh mắt nhìn Quốc vương cũng thể hiện ra cô đang vừa vui mừng vừa sợ hãi đến thế nào. Quốc vương uy nghiêm nhìn cô, gật đầu:
Ngũ tiểu thư, ta cũng rất vui khi lại được gặp cô. Đã rất lâu rồi ta không được gặp Edward yêu quý của ta rồi, ta rất lo lắng cho sức khỏe của cậu ấy. Lần này ta mời cô đến đây là để hỏi Ngũ tiểu thư tình hình của Edward. Không biết bây giờ ngài Edward vẫn khỏe chứ?

Quốc vương sửng sốt, lại tiếp tục đưa giấy cho Cung Ngũ, Cung Ngũ vừa lau vừa mắng chửi Công tước đại nhân,
Ngày nào anh ta cũng làm việc, sổ sách làm ăn có vấn đề, sổ sách này kiếm được nhiều hơn trước, cái này lỗ vốn hơn trước. Ở trước mặt người khác đều tỏ vẻ rất tốt với tôi, nhưng trên thực tế ở nhà anh ta không thèm để tâm tôi sống chết ra sao. Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài nói xem tôi tìm phải thứ đàn ông như vậy làm gì chứ?


Nếu như... nếu như anh ta có được địa vị tôn quý như Quốc vương bệ hạ thì có lẽ tôi sẽ bớt oán thán đi một chút, như vậy thì ít ra tôi còn có được cái danh là một Hoàng hậu, nhưng bây giờ thì sao chứ? Tôi không có gì hết!
Cô còn luyên thuyên không ngớt, đồng thời còn thể hiện sự ngưỡng vọng với địa vị tôn quý của hoàng gia, nói đến những chỗ đaulòng lại bắt đầu khóc. Tâm tư của Quốc vương bắt đầu xoay chuyển, tuy không thể xác định rõ tâm tư của Cung Ngũ nhưng ít nhất cũng nghe ra được một phần. Edward và vị hôn thê của anh không hề tốt đẹp như bên ngoài đồn đại. Đúng là Edward đã từng chia tay vị hôn thể hiện tại. Trong một khoảng thời gian rất dài trước khi chia tay, Edward đều cố gắng tạo quan hệ với Catherine, đáng tiếc là sau này hình như Catherine phát hiện ra điều gì đó, giận dữ rời khỏi phủ Công tước sau bao ngày vui vẻ cuồng nhiệt. Edward vừa mới phát bệnh, sau đó bắt đầu chủ động tiếp cận vị hôn thê từng bị anh bỏ rơi, cuối cùng là cứu vớt tình cảm.
Cung Ngũ vẫn nhìn hắn ta với vẻ kính ngưỡng, cô gật đầu, hơi cắn môi dưới, sau đó thở dài nặng nề:
Haizzz, tôi không biết phải nói thế nào.
Quốc vương sửng sốt,
Tại sao Ngũ tiểu thư lại nói như vậy?
Cung Ngũ dần ỉu xìu, đáp:
Quốc vương bệ hạ tôn kính, bây giờ tôi rất khó xử, không biết phải làm thế nào mới phải.
Quốc vương liếc nhìn Cung Ngũ, gương mặt kích động vừa nãy dần trở nên u ám, dường như có điều gì khó nói:
Ngũ tiểu thư có khó khăn gì? Cô có thể nói với ta, đương nhiên ta sẽ giúp đỡ cô.
Cung Ngũ cúi đầu, rất lâu sau vẫn không nói gì. Sau đó, Quốc vương thấy trên mặt cổ có dấu vết hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tấm tư Quốc vương xao động, hắn ta đứng bật dậy, lấy giấy từ tay tùy nữ, đi xuống bậc thang, đặt khăn giấy vào trong tay Cung Ngũ, dịu dàng nói:
Ngũ tiểu thư, ta và Edward là bạn tốt nhất, người thân nhất của nhau, quan hệ giữa ta và cậu ấy còn thân hơn nhiều người tưởng tượng. Chuyện của cậu ấy tức là chuyện của ta, chuyện Ngũ tiểu thư thấy khó khăn, không biết nói với ai cũng có thể nói với ta.


Thật không?
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe cho thấy vừa rồi thực sự cô đã rất đau lòng. Quốc vương gật đầu:
Thật chứ!
Thế là Cung Ngũ bắt đầu nói:
Ngài Edward bị bệnh rồi, bệnh rất nặng, có lẽ là sắp chết rồi.
Quốc vương mừng thầm trong lòng, hắn ta tỏ vẻ nặng nề, nhìn Cung Ngũ với vẻ mặt đồng tình,
Ta rất tiếc, ta cũng rất đau lòng, ta không ngờ Edward...

Tôi đã hỏi, anh ấy mắc căn bệnh di truyền của gia tộc.
Cung Ngũ lau nước mắt nước mũi, nói:
Đang điều trị, nhưng tôi thấy không còn hy vọng gì nữa rồi... oa oa oa...


Không không, Edward chắc chắn sẽ không sao cả, chắc chắn sẽ không sao hết.
Quốc vương chỉ muốn ngày mai Công tước đại nhân hết luôn, chết rồi thì đừng sống lại nữa, làm một mồi lửa thiêu luôn cho dứt khoát. Cung Ngũ lại bắt đầu khóc, khóc một lúc xong cô lại nói tiếp:
Quốc vương bệ hạ tôn kính, người cũng biết Edward đã từng bỏ rơi tôi, bây giờ tình cảm của tôi đối với anh ấy rất phức tạp. Chúng tôi tái hợp là vì anh ấy biết mình bị bệnh, cho nên mới tìm tôi về...

Cung Ngũ thở dài:
Tôi sẽ không có gì hết...


Cô sẽ có thôi!
Quốc vương nói:
Chỉ cần cô và Edward kết hôn, cô sẽ quang minh chính đại sở hữu tất cả gia sản của gia tộc Edward, tất cả! Cô là phu nhân Edward, cô là người thừa kế hợp pháp, cô có quyền thừa kế tất cả tài sản của gia tộc Edward. Oh my God, Ngũ tiểu thư, lúc đó, cô sẽ là người giàu có nhất trên thế giới!
Trong mắt Cung Ngũ lóe lên tia sáng rực rỡ:
Thật ư!
Chỉ là một tia sáng lướt qua, bỗng cô lại ủ dột cúi đầu xuống, nói:
Nhưng mà... phụ nữ giàu có thì có tác dụng gì chứ? Không có một người đàn ông đáng tin cậy thì sẽ chỉ trở thành điểm yếu để người khác nắm lấy...

Nói xong, cô lại đau lòng:
Hơn nữa, tôi vẫn chưa kết hôn!

Quốc vương giơ tay chậm rãi đặt lên vai cô, nói:
Ngũ tiểu thư thân mến, tin tôi đi, cô sẽ kết hôn, cô sẽ giàu có, hơn nữa, cô cũng sẽ có đàn ông.
Hắn còn dùng sức ôm cô vào lòng, an ủi cô:
Cô sẽ thành công, tin tối đi, Giấy đăng ký kết hôn của Gaddles, ngoài các bộ phận công khai còn có một hình thức khác là Quốc vương ký tên. Cô cần giấy đăng ký kết hôn, bây giờ ta có thể đưa cho cô ngay.

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, cao hứng nói:
Nếu mẹ tôi mà biết sau này tôi sẽ trở thành Hoàng hậu thì chắc chắn sẽ rất vui mừng. Khi còn rất nhỏ tôi đã từng nằm mơ, hy vọng tôi sẽ được gặp một vị Quốc vương trẻ tuổi, sau đó trở thành vương hậu của anh ấy, trở thành người tôn quý nhất được nữ giới ngưỡng mộ!


Đúng vậy!
Quốc vương cũng vui vẻ nói:
Ta sẽ biến giấc mơ của cô thành hiện thực.
Sau đó Cung Ngũ hỏi:
Vậy còn bức ảnh thì phải làm sao? Bây giờ Edward không được tỉnh táo lắm, không thể chụp ảnh được, chỉ có thể tìm ảnh chụp chung trước kia...
Cô bỗng càng siết chặt cánh tay Quốc vương hơn, nói:
Bệ hạ, tôi muốn ở lại cung điện một đêm có được không? Tôi muốn ở lại đây một đêm, tôi không muốn quay về...
Quốc vương hỏi:
Bên cạnh Edward có một con chó, hình như tên là Lý, hắn ta có ở trong phủ Công tước không?

Thời gian hoàn toàn khớp với những gì Quốc vương biết.
Bên kia Cung Ngũ đã khóc đến chết đi sống lại,
Cái tên vô lương tâm đó... tôi hận anh ta đến chết, bảo tối sinh con cho anh ta à, nằm mơ đi! Anh ta muốn chết cũng được, dù thế nào tôi cũng phải khiến anh ta kết hôn với tôi đã rồi mới chết, nếu không sẽ không dễ dàng như vậy đâu! Hu hu hu hu...

Cung Ngũ quay sang nhìn Quốc vương, vẻ mặt mừng rỡ:
Thật vậy sao? Không được ngài Edward đồng ý cũng được sao? Bây giờ anh ta... sống dở chết dở nằm trên giường, nhưng nói với bên ngoài là đang tĩnh dưỡng gì đó, tôi rất sợ một ngày nào đó anh ta bỗng nhiên chết đi, vậy thì tôi sẽ không còn gì nữa cả!
Nói xong, cô lại bắt đầu khóc òa lên.
Quốc vương lập tức đứng dậy nói:
Chỉ cần ngày mai cô mang đến cho ta một bức ảnh chụp chung của cô và Edward, ta sẽ có thể ký giấy đăng ký kết hôn cho cô. Nếu vậy, cô chính là phu nhân Edward, một khi Edward chết đi cô sẽ được thừa kế di sản của gia tộc Edward. Đến lúc đó, ta sẽ là người đàn ông quyền lực của Gaddles, còn cố, phu nhân Edward xinh đẹp sẽ trở thành người phụ nữ giàu có nhất Gaddles.
Cung Ngũ ngẩng lên nhìn Quốc vương, cắn môi dưới, hỏi:
Vậy... Quốc vương bệ hạ tôn kính, ngài sẽ lấy tôi sao? Tôi biết, thực ra ngài rất yêu phu nhân Gloria...

Không không, ta đã không còn yêu cô ta nữa rồi!
Quốc vương vội vàng phủ nhận:
Cô ta ngụy trang tốt như vậy để lừa ta, ta đã quá hiểu âm mưu quỷ kế của cô ta, cô ta không xứng đáng với tình yêu của ta. Bây giờ cô ta đang qua lại với một gã đàn ông ti tiện, ta thực sự cảm thấy vô cùng ngu ngốc, ta thấy phẫn nộ vì trước đây đã từng bị lừa gạt!
Cung Ngũ ôm lấy cánh tay Quốc vương, dựa đầu vào người hắn, nói:
Quốc vương bệ hạ tôn kính, nếu tôi thừa kế được gia sản của gia tộc Edward, ngài sẽ lấy tôi chứ? Chúng ta một người có tiền một người có quyền, chẳng phải là sự kết hợp tuyệt vời nhất hay sao?
Quốc vương gật đầu:
Đương nhiên! Đương nhiên là ta bằng lòng rồi! Ngũ tiểu thư là một cô gái phương Đông xinh đẹp như vậy cơ mà!

Cung Ngũ nấc lên, sau đó cô chậm rãi đi đến trước bậc thềm, nói:
Tôi... tôi... oa oa oa...

Còn chưa dứt lời đã lại khóc nấc lên, Quốc vương càng thấy loạn hơn khi nghe cô khóc, nhưng vẫn buộc phải nhẫn nại nói với cô:
Cô đừng khóc, dù là chuyện gì cũng có thể nói với ta, nhất định ta sẽ nghiêm túc lắng nghe. Cho dù ta không giúp được cô thì ít nhất ta cũng có thể lắng nghe, ta rất vui vì Ngũ tiểu thư chịu trải lòng ra với ta.

Lần này Cung Ngũ càng khóc to hơn, cô vội vàng cầm lấy khăn giấy Quốc vương đưa, lau mắt, dụi thật mạnh rồi hít mũi nói:
Tôi... tôi không biết có nên nói với Quốc vương bệ hạ tôn kính không nữa, dù sao người cũng là Quốc vương, là Quốc vương tôn kính của Gaddles, là Quốc vương bệ hạ mà trước khi đến Gaddles tôi mới chỉ được nghe từ miệng người khác. Chuyện người xử lý là công to chuyện lớn... sao có thể chỉ nghe tôi nói chút chuyện vụn vặt này...


Không không!
Quốc vương lắc đầu, đè nén sự vui vẻ lại, nói:
Quan hệ giữa ta và Edward tốt như vậy, sao ta nỡ mặc kệ không để tâm đến chuyện của Edward chứ? Ngũ tiểu thư, cô nói đi, chỉ cần ta giúp đỡ được thì nhất định ta sẽ giúp đỡ. Ta xin thề!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.