Chương 1172
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 2215 chữ
- 2022-02-09 03:49:47
Công tước đại nhân:
...
Anh hít sâu, giơ tay ra với cô:
Được rồi, qua đây, chuẩn bị lên đường được không?
Cung Ngũ đi qu8a chỗ Công tước đại nhân, nghiêng đầu dựa vào anh, nói:
Anh Tiểu Bảo, anh nhìn thấy rồi chứ? Có phải là em rất đẹp không?
Tiểu Ngũ của anh vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, vừa lương thiện, còn rất dũng cảm. Anh cảm thấy anh thật may mắn, mới có thể có cô g9ái như Tiểu Ngũ ở bên cạnh mình.
Cung Ngũ xụ mặt ra, cảm thấy anh nói đúng, nhưng vẫn bực bội,
Như vậy chính là đốt tiền. Trước kia mẹ em thường xuyên mắng Bộ Sinh, nói Bộ Sinh chính là người ngu nhiều tiền.
Cô oán trách Công tước đại nhân:
Vì để mẹ em ăn cơm ở nhà, Bộ Sinh bảo bà nấu một bữa cơm, anh ta sẽ trả ba mươi vạn tệ. Lúc đó, mẹ em định ra ngoài ăn cơm cùng người khác, kết quả sau khi nghe thấy anh ta nói như vậy, thật sự ở lại nhà nấu cơm. Anh Tiểu Bảo anh nói xem, Bộ Sinh có phải là đồ ngốc không?
Công tước đại nhân lập tức bật cười,
Anh Bộ dùng nghìn vàng mua một nụ cười của cô Nhạc, đáng giá.
Cô liếc Công tước đại nhân một cái, hỏi:
Anh Tiểu Bảo, vậy nếu là anh, anh cũng tiêu tiền như thế à?
Sau khi cô quay lại Công tước đại nhân trừng cô,
Vừa làm cái gì thế?
Cung Ngũ trả lời,
Giả vờ rất thích Cung điện, giả vờ em vẫn ở phe hắn ta.
Cô cười.
Công tước đại nhân nhìn cô, hết nói nổi.
Người dựa vào vai anh hình như đã ngủ rồi, mãi mà không nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, Cung Ngũ đột nhiên nói:
Anh Tiểu Bảo, anh vẫn phải ngồi xe lăn, đi đứng không tiện, buổi tối anh đừng chạy lung tung! ở trong cung điện lại không thể giống như ở trấn Enjoy, có thể dẫn theo rất nhiều vệ sĩ bên cạnh...
Công tước đại nhân cười, đáp lời:
Ừ.
Công tước đại nhân cười.
Đợi ở bên ngoài đi.
Vệ sĩ cung kính hành lễ với Công tước đại nhân:
Vâng, ngài Edward.
Hừ! Không trách bọn họ chẳng lẽ trách chúng ta? Anh Tiểu Bảo rõ ràng là bệnh nhân!
Công tước đại nhân ngước mắt lên nhìn cô một cái, trên mặt đầy ý cười, từ đầu đến cuối không tản đi. Sau khi đi vào, người xung quanh nhao nhao hành lễ chào hỏi Công tước đại nhân. Cung Ngũ nhân lúc người ta không chú ý, chạy đi sờ cột nhà, ôm cột có mấy cái.
Không phải ừ, mà là buổi tối phải chú ý!
Cung Ngũ lớn tiếng nhắc nhở:
Nếu cậu hai Lý đi cùng em còn có thể yên tâm một chút, đáng tiếc anh ta không thể đến cung điện. Anh Tiểu Bảo, tại sao những chỗ này lại phiền phức như vậy?
Công tước đại nhân lại cười, nói:
Ừ, ở Gaddles, quan niệm đẳng cấp rất nặng nề, không chỉ là quý tộc, dân thường cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc cái quan niệm này, gần như đã thành quy tắc rồi. Mặc dù không công bằng, nhưng các triều đại quốc gia đều xuất hiện tình huống tương tự, có lẽ đây là thứ tồn tại tất yếu trong quá trình phát triển của nhân loại.
Cung Ngũ gật đầu:
Đúng thế!
Xe đi một tiếng đồng hồ thì dừng lại. Vệ sĩ của Công tước đại nhân mở cửa xe, lấy xe lăn ra, đỡ anh ngồi lên. Đây là lần đầu tiên Công tước đại nhân dùng hình ảnh ngồi xe lăn xuất hiện ở nơi như thế này.
Cung Ngũ mím môi, sau đó gật đầu:
Được rồi, anh phải giữ cẩn thận đấy, không được làm mất, đây là cái điện thoại rất đáng tiền!
Nói rồi, Cung Ngũ nộp điện thoại ra.
Cung Ngũ hài lòng gật đầu:
Em cũng cảm thấy em rất giỏi. Bây giờ kiểu phụ nữ lên được ph6òng khách xuống được phòng bếp, còn lăn lộn trên giường được như em không nhiều đâu!
Công tước đại nhân:
...
Tiểu Ngũ, 5chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.
Vậy là Cung Ngũ dắt tay Công tước đại nhân, đi vòng qua phía sau đẩy xe lăn, lên ô tô đi đến cung điện. Phong cảnh màu xanh hai bên đường trần Enjoy nhanh chóng lướt qua, Cung Ngũ dựa vào Công tước đại nhân, nói:
Anh Tiểu Bảo Quốc vương nghèo như vậy, tại sao còn muốn tổ chức tiệc sinh nhật?
Đến cánh cửa thứ hai thì cấm tất cả vũ khí mang theo bên người. Đây là quy định ra vào cung điện từ xưa đến nay, tất cả mọi người đều không ngoại lệ, nhưng lần này là tiệc sinh nhật của Quốc vương nên kiểm tra cẩn thận hơn so với trước đây.
Bọn họ lục ra điện thoại trên người Cung Ngũ.
Nếu như đối tượng là Tiểu Ngũ, anh sẵn lòng.
Công tước đại nhân cười nói. Cung Ngũ thẩm vui vẻ, như vậy sao, hóa ra cô cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ như mẹ cô, thật tốt. Nhưng ngoài mặt cô vẫn ghét bỏ:
Anh Tiểu Bảo như vậy là không đúng rồi, thật đó, đây chính là tiêu tiền linh tinh.
Cô vui vẻ dựa vào người Công tước đại nhân, nghiêng đầu, nhắc nhở:
Đừng làm rối tóc em đó!
Được, không làm rồi.
Cung Ngũ dựa lên vai anh, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà còn sót lại chiếu xuống.
Chính vì hắn ta nghèo cho nên mới muốn tổ chức tiệc sinh nhật, như vậy có thể nhận lễ vật, lại có thể vơ vét được ít tiền.
Công tước đại nhân cười nói:
Tiền tiệc là anh trả, trên thực tế chỉ cần ba mươi vạn Euro, nhưng lúc báo lại nói là sáu mươi vạn, như vậy là kiếm được một khoản rồi.
Hóa ra là như vậy!
Cô nghiêng đầu nhìn anh:
Anh Tiểu Bảo, anh thật là kỳ lạ!
Công tước đại nhân ngước mắt lên nhìn cô,
Lạ chỗ nào?
Cái gì anh cũng biết, tại sao vẫn muốn bị thiệt?
Công tước đại nhân cười nói:
Ừm, đôi khi thiết cũng là phúc, huống hồ chỉ là chút tiền.
... Em cảm thấy tên Quốc vương đó...
Cô lại nói:
Hắn ta lúc thì tốt, lúc thì ác. Hắn ta mới là người u ám bất định trạng thái tinh thần có vấn đề, em lo chuyện gì hắn ta cũng làm ra được...
Công tước đại nhân lại cười:
Ừ
Anh Tiểu Bảo, anh không cần nói!
Cung Ngũ mím môi, trợn mắt, nói:
Chính vì anh Tiểu Bảo dễ nói chuyện cho nên những người này tưởng là anh dễ bắt nạt. Xe lăn anh ngồi người ta cũng muốn kiểm tra, đây không phải là kiếm chuyện à?
Người kia hoàn toàn không dám nói gì nữa. Ở Gaddles, ngay cả Quốc vương bệ hạ cũng phải nhún nhường Đại Công tước Edward ba phần, còn có ai dám bắt nạt ngài Edward nữa? Đây không phải là chụp tội cho họ à?
Cung Ngũ đứng ở bên cạnh Công tước đại nhân, mặc một bộ lễ phục màu đỏ vô cùng xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của người khác. Cho dù ngồi xe lăn nhưng Công tước đại nhân vẫn phong độ, lịch lãm.
Cung Ngũ đi ra sau lưng Công tước đại nhân đẩy xe lăn, theo hướng dẫn của nhân viên đi về phía cổng lớn cung điện. Vệ sĩ đi theo sau, lúc vào cửa bị người ngăn lại,
Rất xin lỗi, trong tiệc sinh nhật của Quốc vương bệ hạ chỉ cho phép người có thư mời xuất hiện, các anh không thể đi vào.
Công tước đại nhân quay đầu lại, thủ lĩnh vệ sĩ nhìn về phía Công tước đại nhân:
Ngài Edward.
Công tước đại nhân thì dứt khoát đưa điện thoại ra, sau đó bọn họ yêu cầu kiểm tra xe lăn, Công tước đại nhân còn chưa mở miệng, Cung Ngũ đã nổi giận rồi.
Anh nói lại lần nữa thử xem! Xe lăn của bệnh nhân anh cũng muốn kiểm tra? Cái đồ mắt chó đui mù! Anh đang làm nhục ngài Edward, Đại Công tước của Gaddles! Anh gọi Quốc vương bệ hạ đến đây, tôi phải hỏi Quốc vương bệ hạ tôn kính xem đây là ý của ngài ấy, hay là ý của những con chó cậy thế chủ dưới trướng ngài ấy...
Cô mắng một thôi một hồi, người kia bị cô mắng trợn to hai mắt, lau mồ hôi:
Cái này...
Cung Ngũ đẩy xe lăn của Công tước đại nhân,
Trả lại điện thoại của tôi và anh Tiểu Bảo cho tôi, chúng tôi không tham gia nữa! Như vậy được rồi chứ?
Công tước đại nhân thở dài:
Tiểu Ngũ...
Cung Ngũ trợn mắt:
Không nghe nói không được mang điện thoại! Ngộ nhỡ có người quan trọng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nhận được thì làm thế nào?
Ngũ tiểu thư, đây là quy định, khách mời đã đến đều cấm mang điện thoại, bởi vì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng bữa tiệc, cho nên chúng tôi không thể không...
Người phụ trách thu điện thoại khuyên nhủ.
Cung Ngũ vẫn không đồng ý. Công tước đại nhân nói với Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, nếu đã là quy định, chúng ta không nên làm khó bọn họ, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Quốc vương bệ hạ, cẩn thận chút cũng đúng.
Cảm ơn ngài Edward!
Người phụ trách nhìn về phía Cung Ngũ:
Ngũ tiểu thư, xin cô hãy giao điện thoại ra, đợi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi sẽ trả lại cho cô.
Cuối cùng, Công tước đại nhân không có cơ hội nói chuyện, dưới sự tức giận của Cung Ngũ, bọn họ đành để hai người đi vào. Cung Ngũ thở hổn hển đẩy xe lăn của Công tước đại nhân, nói:
Cái thứ mắt chó coi thường người khác! Anh Tiểu Bảo có phải là anh hiền lành quá không hả? Tại sao những người này lại dám bắt nạt anh như vậy? Tức chết em rồi!
Công tước đại nhân cười nói:
Không cần tức giận, bọn họ làm việc theo thông lệ, không trách bọn họ.
Cung Ngũ đẩy Công tước đại nhân, cười híp mắt chào hỏi mọi người. Sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Quốc vương dẫn Hoàng hậu xinh đẹp xuất hiện ở phòng tiệc. Gloria đi giày đế bằng, vẫn xinh đẹp như trước đây, mang trên mặt nụ cười khéo léo, lúc nhìn người khác vô cùng dịu dàng, thật sự không tìm được chỗ thiếu sót nào từ cô ta.
Nếu như không phải là Matthew đã nói, Cung Ngũ cũng nghi ngờ trước mắt là một Hoàng hậu giả. Không phải nói mang thai đứa con của Matthew sao? Không phải nói sống không bằng chết sao? Nhưng rõ ràng Hoàng hậu rất vui vẻ, còn thâm tình đối mặt với Quốc vương nữa. Cung Ngũ mím môi, dưới sự nhắc nhở của Công tước đại nhân, đẩy xe lăn đi lên đầu tiên, hành lễ với Quốc vương và Hoàng hậu. Đi đến gần, Cung Ngũ mới phát hiện ra Gloria rất tiều tụy, trong mắt hoàn toàn không thấy được chút vui vẻ nào, nụ cười giả tạo giống như chiếc mặt nạ đeo trên mặt, hoàn toàn không có cảm xúc gì.
MC xuất hiện trên sân khấu, bắt đầu chủ trì tiệc sinh nhật của Quốc vương, giới thiệu đủ loại khách mời, cả phòng hoan hô ầm ĩ. Cung Ngũ nhìn trộm Gloria, phát hiện Hoàng hậu xinh đẹp kia liên tục thất thần, đều là Quốc vương bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở, cổ ta mới nhớ treo lại nụ cười lên mặt. Sau mấy lần chúc mừng, Quốc vương đích thân đi lên trước sân khấu, cầm micro, thỏa mãn đắc ý nói:
Bây giờ, ta muốn tuyên bố một tin tức quan trọng. Ta và Hoàng hậu Gloria xinh đẹp cuối cùng chúng ta cũng chào đón đứa con đầu tiên của mình rồi!
Người phía dưới đều đang ngẩn ra, Quốc vương đã lớn tiếng nói:
Các con dân thân yêu của ta, mọi người không nghe nhầm đâu, Hoàng hậu Gloria mang thai rồi, mọi người sắp có một hoàng tử hoặc công chúa đáng yêu sau mười tháng nữa. Chúng ta xác nhận tin tức này cùng ngày với sinh nhật ta, đây là một chuyện không thể thần kỳ và tuyệt vời hơn được nữa!
. Vừa dứt lời, tiếng hoàn hố sôi động nổ ra, thân tín của Quốc vương còn kích động hơn cả Quốc vương. Một ông già vội vàng giơ cao ly rượu trong tay lên, cao giọng nói:
Chúng thần xin cạn ly vì con nối dõi của Quốc vương bệ hạ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.