Chương 1236
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 2367 chữ
- 2022-02-10 04:05:57
Đoàn Tiêu giao việc lại cho ba mẹ mình rồi vội vàng đi ngủ.
Trước kia về đến nhà cậu ta phải tính xong sổ sách th8ì mới ngủ, hôm nay có bạn đến nên thời gian bị trì hoãn một chút, rửa mặt qua một cái rồi đi lên lầu. Đoàn Tiêu vốn đã r3ất mệt, về phòng thay quần áo xong định đi ngủ luôn lại thấy Tào Thiển Thiển hờn dỗi ngồi quay lưng về phía cậu ta. Vừa 9rồi, cô ta đã nói những lời khó nghe trước mặt đám người Cung Ngũ khiến Đoàn Tiều xấu hổ. Cậu ta nằm xuống giường nói vớ6i cô ta bằng giọng khó chịu:
Nếu em đi rửa tôm hoặc trồng Mao Đầu thì mẹ làm gì mà vất vả như vậy?
Đại Bảo nghĩ như vậy sao?
Anh ta hỏi, dường như không dám tin những gì anh ta vừa nghe.
Yến Đại Bảo gật đầu, nói:
Đúng vậy, anh xem La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách đi, em dường như rất là tệ. Em chỉ chừa cho anh một con tôm. Anh có giận không?
Ăn xong, cả nhóm người rời khỏi quán của nhà họ Đoàn. Trên đường đi, Yến Đại Bảo ngồi trong xe, mím môi, tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Lý Nhất Địch lo lắng hỏi:
Đại Bảo, sao thế? Hình như cảm thấy không vui thì phải. Đã xảy ra chuyện gì rồi, nói anh Bánh Bao nghe xem nào, xem anh có giúp được gì không?
Một hồi sau, Yến Đại Bảo ngẩng đầu, vẻ mặt buồn bã nói:
Anh Bánh Bao, có phải em rất tệ không?
Lý Nhất Địch hiếu kỳ:
Tại sao lại nói như vậy?
Yến Đại Bảo phồng má, nói:
Lần nào cũng là anh đối xử tốt với em, còn em chẳng tốt với anh chút nào.
Lý Nhất Địch do dự một hồi, cẩn thận hỏi:
Đại Bảo đang nói... mặt nào?
Yến Đại Bảo sững sờ:
Thật sao?
Lý Nhất Địch gật đầu:
Ừ, thật đấy, vì vậy anh thấy rất vui, Đại Bảo của chúng ta cuối cùng cũng biết quan tâm người khác rồi.
Yến Đại Bảo đầu tiên là sững sờ, sau đó giơ tay chống nạnh,
Đúng vậy, ha ha ha ha... em luôn dịu dàng chu đáo như vậy mà!
Lý Nhất Địch mỉm cười:
Đúng vậy, Đại Bảo Bảo là một cô gái rất dịu dàng chu đáo.
Lam Anh trợn mắt, không nói tiếng nào, An Hổ Phách vừa tính tiền xong quay trở lại, cúi đầu vừa ăn vừa cười.
Lúc này Công tước đại nhân đã bể Cải Trắng Nhỏ trở lại, sau Cải Trắng Nhỏ ra ngoài đi dạo một vòng thì sắc mặt đã tươi tỉnh hơn, chứng tỏ Công tước đại nhân rất biết dỗ trẻ con.
Cung Ngũ cảm thấy cải Trắng Nhỏ sẽ nghe thấy những tiếng khóc la kia, nên đứng dậy, nói:
Tớ ăn xong rồi, dù sao cũng không được ăn tôm hùm đất nữa, bỏ đi, bọn tớ dẫn Cải Trắng Nhỏ về nhà đây. Tiểu Cảnh, thức ăn còn lại cậu giải quyết hết đi, tớ phải về đây! Tớ là người bệnh các cậu phải thông cảm cho tớ có biết không?
Đoàn Tiêu làm gì nhớ nổi chuyện đã lâu như vậy? Huống hồ, cậu ta làm gì phân biệt được họ hàng nhà cô ta, không sinh ra cậu ta cũng chẳng nuôi dạy cậu ta, chẳng qua chỉ là họ hàng, muốn cậu ta nhiệt tình đối đãi ra sao? Bạn bè bên cạnh còn không có cơ hội nói được tiếng nào, đám người kia là gì chứ? Bỏ ra một bao lì xì một trăm tệ, kéo cả nhà đến chiếm cả một bàn tiệc, còn phải dâng tận miệng sao? Tào Thiên Thiến không quan tâm, cô ta chỉ cảm thấy những gì cô ta nói ra đều rất uất ức. Cô ta cảm thấy những thứ đó đều là hi sinh, đều là vì Đoàn Tiêu không tốt nên mới để xảy ra chuyện như vậy.
Bên trên cãi nhau quá dữ dội, nên người bên dưới tạm thời dừng lại, sau đó không nghe thấy gì nữa thì mới tiếp tục ăn trưa. Đặc biệt là La Tiểu cảnh, trong ánh mắt thoáng qua sự bất đắc dĩ, dường như mỗi lần bạn bè đến ăn thì Đoàn Tiêu và vợ lại cãi nhau. Cung Ngũ có chút lo lắng, tuy cô không nhớ được thời gian qua xảy ra chuyện gì, nhưng cứ cảm thấy hình như Đoàn Tiêu sống không vui vẻ cho lắm, có phải thường xuyên cãi nhau với vợ hay không? Ba Đoàn cảm thấy ngại ngùng. Con trai và con dâu cãi nhau trước mặt đông bạn bè như vậy còn ra gì nữa, không thể chờ mọi người về hết rồi hãy gây gổ sao?
Cô vốn không phải là người nhiều chuyện. Cô muốn can ngăn chỉ vì đối phương là Đoàn Tiêu, là người bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn trong ký ức của cô.
Trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút xót xa, nhưng La Tiểu Cảnh đã nói như vậy thì cô nhất định không nên quản quá nhiều chuyện.
Tào Thiên T5hiên đâu phải dạng vừa, nghe xong nổi giận đùng đùng. Mọi người đang ăn dưới lầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc kinh thiên động địa, vừa hét vừa mắng, nói Đoàn Tiêu không có lương tâm, soi mói chuyện này chuyện kia. Cô ta sinh con dạy cháu cho nhà họ Đoàn, ngày nào cũng bận rộn, vậy mà còn bị cậu ta trách móc này nọ, muốn dùng những gì cô ta đã bỏ ra để khiến đàn ông có cảm giác tự trách, nhưng lại không biết cảm giác tự trách kia cũng có thời hạn sử dụng.
Nói lần đầu đàn ông sẽ thật sự thấy tự trách bản thân, nói lần hai cũng vậy, nhưng nhất định sẽ ít hơn lần đầu. Đến lần thứ ba, thứ tư thì đàn ông nghe nhiều thành nhàm, họ sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.
Lam Anh cũng nói:
Tớ đến ăn chùa thôi, tuyệt đối không trả đâu.
An Hổ Phách vội vàng nói:
Tớ không có nói tớ mời, tớ cũng không trả!
La Tiểu Cảnh trầm ngâm một lúc thì mở miệng nói:
Các cậu làm vậy mà được à? Nói tới nói lui, muốn đùn đẩy cho tớ trả có đúng không? Anh Lý không ăn con nào, anh Phí cũng không ăn, đâu thể để Cải Trắng Nhỏ trả tiền? Được rồi, tớ trả, xem như hôm nay tớ mời Cải Trắng Nhỏ ăn tôm hùm đất đi.
Cải Trắng Nhỏ nghe thấy tên mình, liền ngẩng đầu nhìn bên này nhìn bên kia, ôm lấy bình sữa mà uống.
Thật ra cũng chẳng bao nhiêu tiền, ba mâm tôm hùm đất và một vài món ăn khác, tổng cộng hơn ba trăm tệ, ai cũng trả được. Yến Đại Bảo hoàn toàn không quan tâm, Cung Ngủ không trả, cô cũng kiên quyết không trả. Cung Ngũ mà muốn trả, cô tuyệt đối sẽ giành trả. Ba Tiêu cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn lấy tiền. Trước kia có một lần không lấy tiền, La Tiểu Cảnh nói không lấy tiền thì lần sau sẽ không đến, giao tình là giao tình, ăn là ăn, chuyện này không thể gộp chung lại. Dù sao thì ba Tiêu đến siêu thị mua đồ, nhân viên cũng không thể nào bán miễn phí cho ông ấy. Yến Đại Bảo ăn xong con tôm hùm đất cuối cùng, hài lòng nói:
Tớ ăn no rồi, các cậu ăn tiếp đi!
Lý Nhất Địch tiện tay để con tôm vừa bóc xong vào bát cô. Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm con tôm kia, cảm thấy thật sự không thể ăn nổi nữa, nhưng bỏ đi thì rất lãng phí, nên sau khi do dự một hồi, cô cầm đũa gắp con tôm lên, nói với Lý Nhất Địch:
Anh Bánh Bao vất vả rồi, con này cho anh Bánh Bao ăn đấy!
Lý Nhất Địch vừa mừng vừa sợ, Đại Bảo từ lúc nào biết nghĩ đến người khác vậy chứ? Trong lòng Yến Đại Bảo, tất cả mọi người đối xử tốt với cô là chuyện đương nhiên, cô rất thoải mái tiếp nhận mà không có gánh nặng nào, cũng không ai nhắc nhở cô phải làm thế nào. Sau khi chơi với Cung Ngũ thì mọi chuyện đã tốt hơn một chút, nhưng Cung Ngũ là người tùy tiện cẩu thả, có những chuyện nhỏ nhặt cố không hề để trong lòng.
Đũa của Yến Đại Bảo đã nhét vào trong miệng Lý Nhất Địch, cô hỏi:
Anh Bánh Bao, có phải rất ngon không?
Lý Nhất Địch mỉm cười gật đầu:
Ừ, rất là ngon. Đây là lần đầu tiên Đại Bảo gắp đồ ăn ngon cho anh.
Cung Ngũ vội vàng kéo Công tước đại nhân đi,
Đi thôi, anh đừng rề ra nữa, lẽ nào anh muốn trả tiền à? Anh chẳng ăn một con nào, anh mà trả tiền thì ngốc lắm đấy! Mau đi thôi!
Sau đó, cô kéo Công tước đại nhân bỏ đi, La Tiểu cảnh im lặng nhìn, thở dài, đưa ví tiền của mình cho An Hổ Phách đi trả tiền.
Yến Đại Bảo tiếp tục phồng má, buồn bã nói:
Mặt nào cũng vậy!
Sau đó cô xòe ngón tay ra đếm, nói:
Anh xem, lần nào cũng là anh hôn em, em chưa từng hôn anh. Lần nào cũng là anh chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, em chẳng chuẩn bị gì cho anh. Còn lúc sinh nhật, lần nào cũng là anh tổ chức sinh nhật cho em, em chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho anh cả. Anh Bánh Bao, có phải em tệ lắm không?
Mắt của Lý Nhất Địch chậm rãi trừng to ra, anh ta nhìn chằm chằm vào Yến Đại Bảo, đột nhiên cảm thấy bữa ăn này thật sự rất đáng giá. Dù có bẩn, có ồn ào ra sao, hoàn cảnh có tệ cỡ nào, nhưng bữa ăn này cũng giúp Đại Bảo Bảo nhận ra chuyện đó.
Đây là chuyện mà rất nhiều phụ nữ thường làm, Tào Thiển Thiển cũng không ngoại lệ, vì thế, khi cô ta lại nói một lần nữa. Đoàn Tiêu đã không còn cảm xúc gì nữa, chỉ là khi nằm lên giường, không tài nào ngủ được. Cuối cùng, cậu ta mất hết kiên nhân đứng dậy, gắt:
Em khóc xong chưa?
Tiếng khóc của Tào Thiển Thiến càng to hơn, nhưng lần này không còn đơn giản như vậy. Cô ta lôi cả ba mẹ chồng vào, lúc đám cưới nhà cô ta hi sinh những gì, lấy ít đi bao nhiêu sính lễ, lúc rước dâu đội xe khó coi ra sao, nhà cô ta đều không tính toán, khi phát lì xì còn phát thiếu cho ai bên họ nhà gái. Đã qua lâu như vậy, nhưng cô ta đều nhớ rất rõ ràng.
La Tiểu Cảnh cũng nhìn ra, cậu ta mở miệng nói:
Tiểu Ngũ, không sao, cậu đừng lo lắng, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường.
Thật ra cậu ta và An Hổ Phách hầu như chưa từng cãi nhau như vậy. Bất luận đúng hay sai, lần nào cậu ta cũng nhận lỗi, chỉ cần cậu ta nhận lỗi, Hổ Phách cũng sẽ nhận lỗi, như vậy chuyện lớn thể nào cũng được giải quyết. Nhưng Đoàn Tiêu và Tào Thiên Thiên rõ ràng là không có đủ kiên nhẫn để nói chuyện với nhau.
Mẹ Đoàn đã bế Tiểu Mao Đầu rời khỏi. Bà biết người lớn cãi nhau sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trẻ con, bà cũng không thích Tiểu Mao Đầu bị ảnh hưởng tâm lý vì bố mẹ nó cãi nhau. Đoàn Tiêu và vợ cậu ta không hiểu nhưng thường ngày hàng xóm láng giềng đều bàn tán, đương nhiên chỗ nào cần chú ý thì bà đều chú ý rất kĩ.
Cung Ngũ rất lo lắng, cầm cốc nước uống mà cứ chằm chằm nhìn ra phía sau.
Yến Đại Bảo ngẩng đầu, gắp con tôm bỏ vào miệng,
Tiểu Ngũ cậu muốn đi à?
Ừ, tớ về trước đây, ngồi nhìn cậu ăn mà đau cả mắt, tớ quyết định sau khi khỏe lại tớ sẽ ăn một mâm thật to!
Khi Cung Ngũ nói những lời này, trong lòng vô cùng tức giận, suy nghĩ rồi lại nói:
Đúng rồi, hôm nay tớ ăn được có vài con, các cậu nói xem là ai trả tiền?
Yến Đại Bảo kinh ngạc:
Tiểu Ngũ, lẽ nào không phải là cậu mời à? Tớ nghe nói là cậu mới nên mới đến đấy, tớ không trả tiền đâu!
Trên lầu lại vang lên tiếng gào khóc của Tào Thiển Thiển, còn có cả tiếng đồ đạc bị ném lung tung. Cung Ngũ ngẩng đầu, trừng mắt:
Liệu Đoàn Tiêu có đánh vợ mình không?
La Tiểu Cảnh không thèm ngẩng đầu lên mà nói:
Không đâu, nhất định là vợ cậu ấy đánh cậu ấy. Đoàn Tiêu không đánh vợ đâu. Điểm này tớ biết rất rõ.
Cung Ngũ chặc lưỡi:
Vậy thì được rồi.
La Tiểu Cảnh ngẩng đầu nói:
Chúng ta mau ăn đi, ăn xong rồi về.
Cung Ngũ hỏi:
Tiểu Cảnh, chúng ta không khuyên ngăn sao?
Theo lý mà nói, bọn họ thân là bạn tốt, nhất định phải đứng ra làm người hòa giải khi vợ chồng bạn mình cãi nhau, sao có thể nói như vậy rồi ra về?
Chuyện thể này chúng ta không quản được.
La Tiểu Cảnh nói:
Không khuyên được đâu. Trước kia bọn tớ từng khuyên vợ chồng cậu ấy rồi, sau đó phát hiện càng khuyên thì bọn họ cãi nhau càng dữ dội, nên cuối cùng quyết định không khuyên nữa.
Cung Ngũ chép miệng:
Vậy à. Thể thôi vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.