Chương 1294


Buổi tối Công tước đại nhân đưa cô về. Lần này cuối cùng Cung Ngũ cũng không từ chối nữa, bởi vì sợ Cải Trắng Nhỏ đau lòng, cho nên cô phải 8trốn nó. Cải Trắng Nhỏ được ông nội bể đi xem đánh quyền, thích thú hoàn toàn không biết mẹ đã về rồi. Trên đường về nhà họ Bộ, Cung Ngũ th3ỏa mãn nói:
Anh Tiểu Bảo, nhìn biểu hiện của anh cũng không tệ, em quyết định vẫn kết hôn với anh.


Công tước đại nhân kinh hãi:
9Chẳng lẽ Tiểu Ngũ vốn dĩ không định kết hôn với anh à?

Trong lòng cậu ta luôn nghi ngờ, nín nhịn đã mấy ngày, cậu ta gọi điện thoại cho La Tiểu Cảnh, kể lại chuyện này một lần, La Tiểu Cảnh chặc lưỡi, nói:
Chuyện này hả... ừm, Tiểu Ngũ tự có tính toán, cậu ấy không nói, cậu cũng coi như không biết đi. Cậu cũng biết con người Tiểu Ngũ mà, làm chuyện gì rất ít khi dồn hết tâm trí, nhưng chỉ cần có cơ hội, cậu ấy nhất định sẽ nhớ đến cậu. Cho nên, vạn sự tùy duyên đi. Tớ cảm thấy chú Đoàn đến Hoàng Triều nhất định là cơ hội tốt, không phải là ai cũng có thể được vào đó làm đầu. Tớ đề nghị chủ Đoàn qua đó làm, cậu ở nhà xử lý quán tôm hùm đất.


Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy, tớ cảm thấy cậu nói rất có lý. Tiểu cảnh, tớ phải nói cậu tiến bộ rất nhiều, tớ kém xa cậu. Người học ở bên ngoài đúng là khác biệt.

Cung Ngũ nhắm hai mắt lại, dùng sức ngửi mùi hương trên người anh, thở ra một hơi thật dài, nói:
Em cảm thấy... em lại quen thuộc mùi hương trên người anh Tiểu Bảo rồi... Chắc em đã nhớ tất cả mọi chuyện liên quan đến anh Tiểu Bảo, nếu không em nhất định không muốn ngủ với anh.

Công tước đại nhân thấp giọng nói:
Anh biết...

Cải Trắng Nhỏ lập tức bĩu cái miệng nhỏ ra, không vui. Người phục vụ đi đến, mỉm cười nói:
Có thể làm tôm hấp, nếu như là người lớn ăn thì có thể thêm gia vị, nếu như là trẻ con ăn thì có thể không cho thêm gì cả.

Công tước đại nhân vì muốn con gái vui vẻ, liền nói:
Thêm một phần tôm hấp.
Yến Đại Bảo cao hứng vỗ bàn:
Tôm hùm đất, tôm hùm đất!

Ba Đoàn im lặng không lên tiếng, rất lâu sau mới nói,
Ba không biết Hoàng Triều gì cả, ba chỉ biết ba sẽ không đi làm thuê cho người ta.

Đoàn Tiêu suýt nữa giậm chân:
Ba, ba suy nghĩ một chút đi, ba mở quán tôm hùm đất có phải là cho người ta gọi đồ ăn không, ba không thể làm ít đi à? Vừa bận rộn rửa tôm, lại bận rộn kinh doanh, còn làm người phục vụ. Ba đến Hoàng Triều chuyện duy nhất ba phải làm chính là nấu tôm hùm đất, những thứ khác có người chuyên môn làm. Cái món tôm hùm đất đối với Hoàng Triều mà nói, ba chính là đầu bếp chính, mỗi người có một chức vụ khác nhau, mỗi người chỉ phụ trách một món ăn, trừ phi ba phạm sai lầm nếu không sẽ không có ai quản ba cả. Ba là ba của con, con có thể không hỏi rõ những thứ này sao? Không nói đến cái khác, con còn sợ ba bị người ta bắt nạt nữa.

Ba Đoàn vẫn không lên tiếng.
Ba có biết người ta trả bao nhiêu tiền không?


Đi làm thuê, có thể được bao nhiêu tiền chứ?
Ba Đoàn biết không phải là bốn, năm nghìn tệ thôi sao? Quán tôm hùm đất nhà bọn họ một tháng cũng chỉ kiếm được có mấy chục nghìn tệ.
Đầu óc Ba Đoàn mơ hồ, Đoàn Tiêu cũng không kịp giải thích, đưa mắt ra hiệu với ba Đoàn, ba Đoàn nhanh chóng đi nhặt tôm đem rửa sạch.
Mấy người kia không chỉ ăn, cuối cùng còn gói mấy cân mang đi. Đợi bọn họ đi rồi, ba Đoàn mới lẩm bẩm một câu:
Ai thế, mới sáng sớm đã chạy qua đòi ăn tôm hùm đất.

Cung Ngũ cảm thấy quả nhiên lăn giường dễ kéo gần tình cảm của hai người, bây giờ cô đã vui lòng ôm aNHÂNói chuyện như vậy rồi.
Bên trong biệt thự, vừa rồi Nhạc Mỹ Giảo nghe người nói Cung Ngũ sắp về, kết quả chờ rất lâu vẫn không thấy ai vào nhà. Bà có chút lo lắng có phải là có chuyện gì không, vì vậy ra ngoài nhìn một cái, kết quả từ xa đã thấy hai bóng người như hai con tinh tinh lớn đang cong người đứng ôm nhau.
Bộ Tiểu Bát nhận được tất cả khen ngợi, cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu nói:
Cảm ơn anh.

Sau đó cậu kéo tay Cung Ngũ:
Chị, chúng ta về nhà thôi, tạm biệt anh!
Công tước đại nhân vẫy tay với cậu:
Tạm biệt Tiểu Bát.
ANHÂNgước mắt lên nhìn về phía Cung Ngũ:
Nghỉ ngơi sớm đi, anh sẽ liên lạc với em.
Cung Ngũ mỉm cười gật đầu, xoay người vừa vẫy tay, vừa cùng Bộ Tiểu Bát tay trong tay đi về nhà. Công tước đại nhân đứng tại chỗ cho đến lúc bọn họ vào nhà mới rời đi. Nhạc Mỹ Giảo nhìn hai chị em vào nhà, hỏi:
Con làm gì mà lề mề lâu như vậy?

Đoàn Tiểu ra dấu với ông ấy,
Ngần này?

Đây là bao nhiêu? Sáu nghìn tệ?
Ba Đoàn hỏi, cảm thấy rất nhiều.
Đoàn Tiểu lắc đầu, ba Đoàn đã cau mày lại rối:
Chẳng lẽ là sáu trăm tệ? Đi chết đi, làm thuê cho người ta mà kiếm được ít tiền như vậy, ai làm?

Công tước đại nhân không còn gì để nói, chỉ có thể kéo tay cô hỏi:
Vậy sau này sẽ không còn không muốn trả lời aNHÂNữa, cũng sẽ không kiểm cớ nữa phải không?
Cung Ngũ cười xấu xa, giống như con chuột nhắt lấy trộm được mỡ,
Chắc chắn sẽ không rồi, em thích anh Tiểu Bảo như vậy, sao em lại không muốn trả lời anh Tiểu Bảo chứ?

Chị!
Bộ Tiểu Bát ôm chầm lấy chân Cung Ngũ, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn cô,
Chị, Tiểu Bát sắp thành em bé lớn rồi, Tiểu Bát sắp đi học lớp một rồi! Là học sinh tiểu học, sau này sẽ là em bé lớn!
Cung Ngũ khom người sờ khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Sau này em bé lớn sẽ trở thành tấm gương cho Tiểu Cửu và Cải Trắng Nhỏ, Tiểu Bát của chúng ta thật là giỏi!
Cung Ngũ giơ ngón tay cái lên với cậu.
Bộ Tiểu Bát lại nghiêng đầu nhìn Công tước đại nhân:
Anh, aNHÂNói có phải Tiểu Bát rất giỏi không?
Công tước đại nhân gật đầu:
Đúng, Tiểu Bát rất giỏi. Ở trong lòng anh, Tiểu Bát vẫn luôn giỏi nhất.

Ba Đoàn lập tức nhảy lên,
Làm! Sao lại không làm? Cả nhà chúng ta trông chờ vào cái quán này, làm việc vất vả cũng chỉ được có hai ba mươi nghìn tệ, còn phải theo mùa đắt hàng, tiền lương nhiều như vậy, nói gì cũng phải làm!

Cuối cùng Đoàn Tiêu thở phào nhẹ nhõm:
Ba nghĩ như vậy là đúng rồi.
Ba Đoàn suy nghĩ một chút, lại lo lắng:
Nếu như ba đi, vậy cửa hàng làm thế nào?
Đoàn Tiêu:
Vẫn mở thôi! Ba đi rồi không phải vẫn còn có con à? Mặc dù con nấu không ngon bằng ba, nhưng khách hàng có thể nếm ra được không nhiều. Ba nói cho con biết cách chế biến, tiếp theo chỉ có thể để con cân nhắc cải tiến, nhất định phải mở cửa hàng, nếu không mẹ con cũng không có việc gì để làm, cũng không thể cả nhà trông cậy vào ba nuôi được? Ba nói có đúng không?
Ba Đoàn gật đầu, cảm thấy cũng đúng, đó không phải là hãm hại nhau sao? Nếu như sau này ông không còn nữa, chẳng lẽ cả nhà Đoàn Tiêu còn không có gì ăn à, như vậy rất đáng lo.
Yến Hồi ra mặt, kết quả nhà họ La đã chuyển vận, thứ gì cũng đưa đến cửa, ngay cả tiền vay cũng không cần làm những thủ tục khác, trực tiếp phê duyệt. Chỉ riêng nghĩ đến cái này thôi đã khiến người ta hâm mộ.
Ba Đoàn:
Bạn học đó của Tiểu Ngũ lợi hại như vậy à!

Cuộc sống cứ ngày nối ngày trôi qua như vậy. Cung Ngũ cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời chính là ngày nào tâm tình cũng tốt, đừng có nhiều chuyện phiền lòng là được.
Trước đây bởi vì khoản tiền mừng của nhà Đoàn Tiêu mà Cung Ngũ cứ đau đầu mãi, nhưng sau đó cô bàn bạc với Công tước đại nhân, cuối cùng cũng có cách rồi, không phải là cung cấp cho một chút giúp đỡ thôi sao? Có một số việc đối với một số người mà nói còn khó hơn lên trời, nhưng đối với người khác nói thật sự là dễ như trở bàn tay.
Đoàn Tiểu không hiểu ra sao cả, bởi vì sáng sớm hôm nay đã có mấy người mặc âu phục giày da đến gõ cửa, nói muốn nếm thử tôm hùm đất của nhà bọn họ. Đoàn Tiêu vốn địNHÂNói là buổi chiều mới mở hàng, nhưng nhìn thấy mấy người sau khi vào nhà liền bắt đầu quan sát cách bài trí bên trong nhà, kiểm tra độ bẩn của cái bàn cũ.
Lúc đó Đoàn Tiếu nghi ngờ có phải là Cục Công thương có ý đến gây phiền phức cho nhà bọn họ không, cho nên rất khách sáo mời người ta ngồi xuống, còn đặc biệt đối bàn ghế mới,
Mời mấy vị ngồi. Thật ra nhà chúng tôi đều bán hàng vào buổi chiều, nhưng hôm nay mấy vị đến đây, tôi nghe vị này nói chuyện còn là khấu âm ở vùng khác, không thể để mọi người mất hứng mà về. Vừa vặn tôm hùm đất buổi sáng đã được chuyển đến, còn tươi mới, toàn là tôm càng xanh, yên tâm đi, thịt tuyệt đối chắc nịch...

Đoàn Tiêu vỗ vai ba Đoàn:
Ba, việc này ba nhất định phải làm, ba biết tại sao không? Bởi vì ba đi rồi, trong quán chẳng khác nào có bảng hiệu Hoàng Triều sống. Đó chính là một chỗ tiêu tiền, nếu không làm sao có thể trả lương cho ba cao như vậy? Ba làm đầu bếp trong đó, bảng hiệu của quán nhà chúng ta sẽ vang dội biết bao! Quán tôm hùm đất của đầu bếp lớn ở Hoàng Triều. Những người không ăn nổi đồ ở Hoàng Triều, ba nói xem nếu như bọn họ biết chuyện này, liệu có đến đây nếm thử món ngon không?

Đoàn Tiêu, vẫn là con có ý tưởng, ba đột nhiên cảm thấy con nói quá đúng.

Đoàn Tiếu lại chặc lưỡi,
Chỉ là mặt tiền cửa hàng này không tốt, ngay cả chỗ đỗ xe cũng không có, chỉ có thể thu hút một số người xung quanh, người ở xa không có cách nào dừng xe ăn cơm được, cái này rất phiền phức.
Ba Đoàn luôn nghĩ đến cái cửa hàng ở chỗ rẽ trung tâm thương mại đối diện nhà họ La, cái vị trí kia là tốt nhất, đáng tiếc tiền thuê chỗ đó thật sự rất đắt, nói thật bọn họ không trả nổi. Thêm nữa, cho dù có tiền thuê, còn sửa sang thì sao? Những thứ này đều cần tiền, mỗi năm năm sáu trăm nghìn tệ, căn bản không trả nổi.
Cải Trắng Nhỏ thấy cô mìNHÂNhư vậy, cô bé cũng bắt chước giơ cánh tay nhỏ lên theo, gọi:
Tôm... tôm...

Công tước đại nhân thở dài bể cô bé lên đùi mình,
Cải Trắng Nhỏ của chúng ta cũng muốn ăn tôm hùm đất à? Cải Trắng Nhỏ không thể ăn được, bởi vì tôm hùm đất hơi cay.


A, định rồi, mẹ em đã lên tiếng, em có thể không kết hôn sao?
Cô giống nh6ư một con sư tử ăn no, đang khoan thai tự đắc thờ ơ xỉa răng,
Chỉ là em nghĩ đến lúc kết hôn em sẽ lạnh lùng với anh, khiến anh chịu một c5hút đả kích lạnh thấu tim.
Công tước đại nhân:
...
Xe dừng lại ở cổng biệt thự, Cung Ngũ xuống xe đi được năm sáu bước rồi lúc quay lại vẫn phát hiện Công tước đại nhân đứng cạnh xe không nhúc nhích. Cung Ngũ đột nhiên toét miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc với anh, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ anh,
Anh Tiểu Bảo!
Cô nhào vào lòng anh giống như con gấu Koala phát điện, khiến anh lảo đảo về phía sau một cái mới đứng vững được.
Cung Ngũ ôm cổ anh, ôm rất chặt, hô lớn:
Anh Tiểu Bảo, aNHÂNói xem nếu như em luôn không để ý đến anh, có phải là anh rất khó chịu không?

Công tước đại nhân ôm cô, trả lời:
Đúng, anh sẽ rất khó chịu, giống như sắp chết.

Cung Ngũ cười đắc ý, nói:
Biết khó chịu là tốt. Em cũng từng khó chịu như vậy. Bây giờ anh biết không dễ chịu rồi chứ? Hừ!
Cô dán mặt mình vào mặt anh, nói:
Anh Tiểu Bảo, sau này anh không thể không để ý đến em giống như trước đây nữa. Cho dù là lý do và cái cớ gì cũng không được, nếu như còn có một lần nữa, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Anh gật đầu,
Được, sau này cho dù là lý do gì anh cũng sẽ không dùng bất cứ cách nào không để ý đến Tiểu Ngũ nữa, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Bà không chịu nổi, đã nhắc Cung Ngũ bao nhiêu lần đứng có dính lấy người ta kéo đối phương nghĩ cô nhất định phải gả cho anh. Bộ Tiểu Bát chạy ra, nhìn thấy ngay người bên kia, vì vậy cậu vừa chạy qua đó vừa gọi:
Chị!
Cung Ngũ:
...

Công tước đại nhân thở dài,
Em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi học đúng không? Biết dạo này em bận học, anh không dám quấy rầy em nữa.

Đoàn Tiêu cũng không nói kĩ với ba mình, cậu ta thở dài, có lúc thật sự hết cách rồi, thời vận của con người nói đến là đến, nói đi là đi.
Đối với việc người của Hoàng Triều đột nhiên đến nhà bọn họ mời ba Đoàn đi làm đầu bếp, không biết tại sao, Đoàn Tiêu cứ cảm thấy có phải là do tám mươi nghìn tệ tiền mừng kia không. Nhưng Đoàn Tiêu lại không thể hỏi, ngộ nhỡ không phải thì sao? Không phải là Tiểu Ngũ sẽ rất khó xử à?
Đoàn Tiểu ngẩn ra một chút, sau đó gật đầu:
Được, không thành vấn đề. Bây giờ vẫn chưa mở hàng, rất yên tĩnh.

Ba Đoàn thấy Đoàn Tiêu và người kia đi vào một góc trong cùng, nói chuyện mãi, cũng không biết nói gì, đợi người kia đi rồi, Đoàn Tiêu mới như mộng du đi qua đây,
Ba!

Cung Ngũ gật đầu:
Vâng, không sao, anh Tiểu Bảo anh cứ thỏa thích quấy rầy em đi, em có thời gian sẽ trả lời anh.


Nhưng trước đó Tiểu Ngũ đều nói không có thời gian trả lời.

Ồ, đó là vì em không muốn trả lời anh mới có ý kiếm cớ. Anh Tiểu Bảo, không phải là anh không nhìn ra em không muốn để ý đến anh chứ?
Cung Ngũ mỉm cười hỏi, đã tụt từ trên người anh xuống rồi.
Ba Đoàn thở dài, cuối cùng nói:
Không vội, đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không để ý mấy ngày này, không phải ba sắp đi làm rồi sao? Ba sẽ nghiêm túc làm việc, tích cóp tiền một năm.
Đoàn Tiêu lắc đầu:
Làm ăn không thể như vậy, đây là điển hình của việc lấy tiền đập tiền, nếu như vậy ba quá vất vả rồi, chúng ta cũng không thể tạo thói quen vặt đầu cá vá đầu tôm được, chuyện này không được.

Ba Đoàn suy nghĩ một chút, hỏi:
Hồi đó sao nhà họ La lại vay được tiền thế?
Đoàn Tiêu im lặng một lúc mới nói:
Bởi vì ba của Yến Đại Bảo bạn học của Tiểu Ngũ dạy dỗ người bắt nạt Yến Đại Bảo ở bên đó.

Đoàn Tiêu:
Mặc kệ là ai, người ta đặc biệt tìm đến còn gõ cửa, chúng ta phải làm, làm ăn mà, không chú trọng.

Đây là chuyện mấy ngày trước, ăn xong rồi những người đó liền đi, Đoàn Tiêu cũng quên mất, kết quả sáng sớm hôm nay lại có người đến tìm,
Ai là chủ quán?
Đoàn Tiêu vội vàng đi ra:
Là tôi, ông là...?
. Người kia nhìn cậu ta một cái, nói:
Cậu là ông chủ à? Có thể tìm một chỗ yên tĩNHÂNói chuyện không?

La Tiểu Cảnh cười nói:
Đừng khen tớ, tớ sẽ ngại đấy. Cái này không phải là chuyện ghê gớm gì, sau này từ từ cậu sẽ biết.
Cúp điện thoại, Đoàn Tiêu liên lạc với người kia, nói ba Đoàn đồng ý đi làm. Lúc Cung Ngũ, Yến Đại Bảo, Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch cùng dẫn Cải Trắng Nhỏ đến Hoàng Triều ăn cơm, đột nhiên phát hiện khắp xung quanh phòng ăn Hoàng Triều đều dán sản phẩm mới tôm hùm đất, còn dán quảng cáo gia vị tốt cho sức khỏe bảo vệ môi trường nhất mùi vị tươi ngon vừa miệng nhất.
Cung Ngũ bĩu môi, cô vẫn cảm thấy tôm hùm đất ba Đoàn nấu là ngon nhất. Yến Đại Bảo lập tức giơ tay:
Em muốn ăn tôm hùm đất!

Ba Đoàn ngẩng đầu lên nhìn cậu ta,
Ba đây!

Đoàn Tiêu nuốt nước miếng, nói:
Ba, tìm cho ba một công việc, ba đi đi.
Ba Đoàn ngẩn ra,
Nói đùa cái gì thế? Trừ biết nấu tôm hùm đất ra, ba còn biết làm cái gì nữa? Mở quán tôm hùm đất cả đời rồi, bảo ba đi làm việc, ba muốn đi người ta cũng không cần!

Đoàn Tiêu lại lắc đầu. Ba Đoàn ngẩn ra, cũng không thể là sáu mươi nghìn tệ đúng không? Những sáu trăm sáu nghìn đều không đúng, vậy chẳng lẽ là... ông lập tức trợn to mắt,
Chẳng lẽ là sáu mươi nghìn tệ?

Đoàn Tiêu gật đầu:
Thời gian thử việc là ba mươi nghìn tệ, thử việc ba tháng, sau khi trở thành chính thức chính là con số này, ba có làm không?

Cung Ngũ vừa định mở miệng, Bộ Tiểu Bát đã nói:
Chị và aNHÂNói chuyện, Tiểu Bát đón chị về nhà, anh đi rồi.
Bộ Tiểu Cửu vốn dĩ đang chơi, nghe thấy Bộ Tiểu Bát nói thế, tức giận giậm chân khóc tại chỗ:
Tiểu Cửu... Tiểu Cửu muốn đón chị...

Vừa rồi cậu không đi, bây giờ mới biết, tức chết rồi! Cung Ngũ vội vàng đi qua nói:
Nào nào, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, để Tiểu Cửu đón chị về nhà. Ôi chao chị không tìm được cửa nhà chúng ta đâu nữa, làm thế nào đây?
Bộ Tiểu Cửu kéo cô qua:
Tiểu Cửu đưa chị... về nhà...

Ba Đoàn gật đầu:
Nhớ!


Mấy người đó đã ăn nhiều quán tôm hùm đất trong nước, nước ngoài rồi, bọn họ đóng gói mang về không phải để ăn mà để nghiên cứu thành phần. Bọn họ chọn ra tôm hùm đất của mấy cửa hàng có mùi vị tốt nhất, sau đó lấy thành phần ra nghiên cứu, muốn tìm loại nào ít gia vị linh tiNHÂNhất, khỏe mạNHÂNhất có dinh dưỡng nhất và ngon nhất.
Đoàn Tiểu hưng phấn:
Bây giờ những quán tôm hùm đất treo bảng hiệu lâu đời, phần lớn là mua nguyên liệu có sẵn, nhưng ba làm lại khác. Ba luôn dùng cách ba mất nhiều năm mới nghiên cứu ra được, cho nên bọn họ đã chọn trung ba rồi!


Người ta cần!
Đoàn Tiểu cong khóe miệng lên với ba Đoàn, nói:
Người ta cần người biết nấu tôm hùm đất.
Ba Đoàn lắc đầu:
Ba ở nhà, mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, ba đi làm thuê cho ai? Ba không đi.

Đoàn Tiểu kéo ba Đoàn ngồi xuống,
Ba, ba nghe con nói! Là thế này, cái người vừa nãy ba cũng nhìn thấy rồi đúng không? Ông ấy là người chuyên phụ trách thu gom những món ăn ngon trên toàn thế giới cho Hoàng Triều. Ông ấy nói bởi vì có khách quý thích ăn tôm hùm đất, đưa ra ý kiến với Hoàng Triều, cho nên bọn họ đặc biệt tìm người biết nấu tôm hùm đất. Ba có còn nhớ mấy ngày trước có mấy người đến ăn tôm hùm đất không?

Cung Ngũ trợn mắt:
Tôm chú Đoàn nấu ngon nhất.
Yến Đại Bảo mím môi:
Cậu chưa nếm thử đồ ở đây, sao cậu có thể nói không ngon?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy có chấm đỏ đang lướt qua ngực Lý Nhất Địch, Yến Đại Bảo vỗ bàn, nghiêng đầu,
Ba!
Chấm đỏ nhanh chóng biến mất, Yến Đại Bảo đứng lên đi tìm một vòng cũng không tìm được người, cuối cùng bị Lý Nhất Địch kéo lại,
Được rồi Đại Bảo, đừng tức giận với chủ Yến, chú Yên đùa thôi, đừng giận.
Yến Đại Bảo gật đầu:
Em không tức giận đâu, nhưng ba thật sự quá không nghe lời. Ngày nào cũng như vậy, mệt chết đi được.


Tôm hùm đất được mang ra rất nhanh. Người phục vụ bê hai đĩa đồ ăn tinh xảo lên, một đĩa hấp, một đĩa rang bên trong bày mười mấy con tôm hùm đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.