Chương 1304


Đến cổng, cô nhìn thấy Bộ Tiểu Bát dắt Mặt Trăng đi dạo ở cổng. Thấy Cung Ngũ chạy đến, cậu ngây người ra:
Chị, chị làm 8gì thế?


Cung Ngũ:
À, vì rèn luyện thân thể nên chị cố ý bảo tài xế dừng xe ở cổng rồi chạy bộ về nhà đó.
Bộ T3iểu Cửu đang lảo đảo sau lưng Bộ Tiểu Bát cũng nghiêng đầu hỏi:
Chị... chạy bộ về...
Cung Ngũ gật đầu:
Đúng, chị chạy9 bộ về.
Cô nhìn Mặt Trăng:
Tiểu Bát, Tiểu Cửu dắt gà đi dạo à? Đi một lúc rồi về nhé, đừng đi xa quá.
Hai cậu nhóc đi6 ở phía trước, Bộ Sinh chậm rãi đi theo phía sau, hiển nhiên là không yên tâm hai đứa bé đi ra ngoài, nên đứng từ xa trô5ng.
Ba dượng, tôi về rồi!
Cung Ngũ chạy qua đó, thuận tiện chào hỏi Bộ Sinh. Bộ Sinh gật đầu, nhân tiện tốt bụng nhắc nhở cô một câu:
Mẹ em vừa ăn phải thuốc nổ, cẩn thận kẻo bị nổ banh xác.
Cung Ngũ kinh hãi:
Anh làm gì mà lại làm mẹ tôi tức giận rồi?


Không đâu!
Cung Ngũ nói:
Chú Yến chú đã đọc chưa? Khanh Thượng HàNHÂNày mặc dù điều kiện bản thân rất tốt, trình độ học vấn gia thế cũng không kém, nhưng cậu ta có một chỗ thiếu sót không có cách nào sửa chữa được!
Yến Hồi ngẩn ra:
Thiếu sót gì?

Cung Ngũ:
Cậu ta nhỏ hơn Yến Đại Bảo! Có nghĩa là nếu như Yến Đại Bảo muốn ở bên cậu ta thì phải đóng vai nhân vật chị, phải chăm sóc em trai. Chuyện này nhất định không được. Nhưng Yến Đại Bảo không biết điểm này, chúng ta đừng nói vội, đợi đến lúc trúng tuyển rồi tổng hợp lại để cân nhắc, chúng ta mới nói ra, chú Yến chú thấy có được không?
Yến Hồi lập tức xoa tay:
Đồ xấu xí. Bảo Yến Đại Bảo phục vụ nó ư? Bảo nó đi chết đi! Yến Đại Bảo nhà ông đây không chăm sóc ai hết, những người đó phải chăm sóc Yến Đại Bảo!


Có ạ, Tiểu Bát đang dắt gà đi tản bộ.
Cung Ngũ nói rồi vội vàng vào phòng, sợ chủ đề lại chuyển lên người mình.
Thật ra Cung Ngũ cũng không biết đưa đứa trẻ còn nhỏ như vậy ra nước ngoài rốt cuộc có đúng hay không, nhưng không có gì phải nghi ngờ, phần lớn những đứa bé xa nhà từ bé sau khi trưởng thành đều dễ thành công hơn những đứa bé nuôi ở cạnh ba mẹ. Tuy nhiên từ góc độ của bọn trẻ thì như vậy chúng sẽ mất hết tuổi thơ. Nhưng rốt cuộc thời thơ ấu thế nào mới là tốt với đứa bé nhất, không ai biết cả.
Yến Hồi nghe như sét đáNHÂNgang tai:
Yến... Yến Đại Bảo!
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt lên, nói:
Sao thế ạ? Con chỉ nói thế thôi, dù sao bây giờ con cũng không định kết hôn.
Yển Hồi che ngực:
Yến Đại Bảo!
Yến Đại Bảo cầm tài liệu trên bàn lên đi mất.
Yến Hồi lê bước đến tầng hầm, lại gọi điện thoại cho Cung Ngũ:
Đồ xấu xí...

Nhạc Mỹ Giảo:
Sao mà chạy thở hổn hển như vậy hả? Làm cái gì thế? Con bị chó đuổi à?
Quả nhiên lửa giận không nhỏ nha! Phiền lòng quá! Cung Ngũ:
Không ạ, con đang rèn luyện thân thể.


Bao nhiêu năm con mới chạy được một lần, rèn luyện thân thể cái gì? Con có nhìn thấy Tiểu Bát, Tiểu Cửu không?

Ít nhất là Cung Ngũ nghĩ như vậy.
Bộ Sinh đã trải qua rồi, cho nên anh ta cảm thấy áp dụng cái cách này cho con mình là bình thường, nhưng ngộ nhỡ đến lúc đó tâm tư của Tiểu Bát cũng giống Bộ Sinh thì làm thế nào? Huống hồ, chưa chắc Tiểu Bát đã may mắn được như Bộ Sinh, còn có thể tìm được một người phụ nữ mình thích! Nhưng Cung Ngữ không có quyền lên tiếng, cho nên sau khi nghe xong cô gật đầu:
Tôi biết rồi, tôi sẽ tránh bãi mìn.
Nói xong cô lại chạy đi như một làn khói. Nhạc Mỹ Giảo ở nhà đắp mặt nạ. Ngày nào bà cũng đắp mặt nạ dưỡng da, còn chăm chỉ tập thể dục duy trì vóc dáng, có công mài sắt có ngày nên kim, cho nên đến giờ trông bà vẫn rất trẻ trung, xinh đẹp. Cung Ngũ vào nhà, nhanh miệng chào Nhạc Mỹ Giảo:
Mẹ! Con về rồi! Con đi tắm đây!

Cô xem tài liệu, mắt lập tức sáng lên, cậu thaNHÂNiên này rất đẹp trai, có chỗ nào không tốt chứ?
Họ tên: Khanh Thượng Hành, đến từ Tây Đường... bên dưới là miêu tả về người này. Mặc dù ảnh không rõ lắm, nhưng nhìn là thấy thiếu niên dung mạo anh tuấn, cho dù là chiều cao, cân nặng hay là trình độ học vấn, tài nghệ, gần như là hoàn mỹ không tì vết. Chỉ có một điểm, cậu ta nhỏ tuổi hơn Yến Đại Bảo.
Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, sau đó cười, bà vừa bôi kem, vừa nói:
Nếu như cậu ta đưa Tiểu Bát đi, mẹ sẽ ly hôn với cậu ta! Con trai mẹ vất vả sinh ra, cậu ta nói đưa đi là đưa đi chắc? Mơ đi! Không phải cậu ta sinh ra, cậu ta không biết xót mà.

Bà càng nói càng tức giận:
Không cần nghĩ cũng biết là ý của đám lão già nhà họ Bộ. Hồi đó bọn họ chính là đưa Bộ Sinh đi như vậy, bây giờ còn định động vào con trai mẹ. Chỉ cần Bộ Sinh đưa Tiểu Bát đi, mẹ sẽ ly hôn với cậu ta! Tiếu Bát, Tiểu Cửu theo mẹ, bọn họ muốn đưa ai đi thì đưa!

Cung Ngũ hít sâu một hơi, mới nói:
Chú Yên, tạm thời cháu vẫn chưa nhìn thấy tài liệu về người kia, không biết phát biểu bình luận thế nào, hay là ngày mai tan học cháu sẽ qua thăm Cải Trắng Nhỏ rồi xem luôn nhé?
Yến Hồi từ chối:
Không được, bây giờ ông đây bảo người đưa qua cho mày, bây giờ xem luôn, lập tức xem luôn!
Cung Ngũ thở dài:
Vậy được rồi, phiền chú Yến đưa tài liệu cho cháu, bây giờ cháu xem cũng được.
Chỉ bốn năm phút sau đã có người gõ cửa sổ phía sau phòng Cung Ngũ, cô cảnh giác:
Ai thế
Bên ngoài có người nói:
Ngài Yến bảo tôi đưa cái này cho cô.
Sau đó anh ta nhét hai tờ giấy vào khe cửa sổ.
Cung Ngũ cầm lên xem, hóa ra là đưa tài liệu thật.
Cung Ngũ trợn mắt:
Chủ Yến, có phải là chú đã nói ra rồi không? Vậy sau này uy lực sẽ nhỏ đi.
Yến Hồi không quan tâm:
Bây giờ phải làm sao?
Cung Ngũ:
Còn có thể làm sao nữa? Cứ đợi đã, ngày mai chúng ta gặp mặt bàn bạc sau.

Không được, phải bàn bạc luôn bây giờ! Phải bàn bạc luôn bây giờ!

Cung Ngũ thở dài, nói:
Chú Yển, chú cho người lao động là cháu nghỉ ngơi đi được không? Cháu nghỉ ngơi rồi đầu óc mới tỉnh táo, như vậy mới có thể bày mưu tính kế giúp chú Yến được. Cháu là quân sự của chú, là nhân viên chủ yếu của kế hoạch
Đại Bảo kén chồng, cháu còn là một người sắp làm cô dâu nữa đấy.

Có người nói trẻ con phải cố gắng từ nhỏ, nếu không sẽ thua ngay từ vạch xuất phát, có vẻ như cũng rất có lý. Vậy thì sau khi đứa bé lớn lên sẽ có thể có bản lĩnh hơn những đứa bé không cố gắng, như vậy đồng nghĩa với cơ hội của nó sẽ nhiều hơn.
Còn có người nói phải kết hợp lao động và hưởng thụ, nhưng ai có thể bảo đảm cái gọi là kết hợp lao động và hưởng thụ thật sự có tác dụng chứ? Không phải thường có người nói những chuyên gia giáo dục trẻ em kia, ngay cả con mình cũng không giáo dục được sao? Cung Ngũ thật sự không biết như thế nào mới là chính xác. Tuy nhiên, nghĩ đến Bộ Tiểu Bát còn nhỏ như vậy đã phải sống và học tập ở bên ngoài một mình là cô cảm thấy rất đau lòng. Hồi đó sau khi học tiểu học rồi Công tước đại nhân mới ra nước ngoài, còn không phải là vẫn lưu lại những điểm không tốt sao? Huống hồ Bộ Tiểu Bát nhỏ như vậy. Lần này Cung Ngũ vẫn hy vọng mẹ cô đừng nhân nhượng Bộ Sinh, lần này nếu như thỏa hiệp, nói không chừng Bộ Tiểu Cửu cũng bị đưa đi. Tiểu Bát, Tiểu Cửu đáng thương! Cung Ngũ càng nghĩ càng cảm thấy sợ. Cô tắm xong chạy ra ngoài, Nhạc Mỹ Giảo đã gỡ mặt nạ ra đang dưỡng da rồi. Cung Ngũ chạy đến cửa, thò đầu vào nói với Nhạc Mỹ Giảo:
Mẹ, mẹ đừng để Bộ Sinh đưa Tiểu Bát đi nhé. Nó còn bé như vậy, ở bên ngoài không có ba mẹ bị người ta bắt nạt cũng không làm sao được, quá đáng thương!

Cung Ngũ nghe mẹ cô nói như vậy là biết ngay, nhất địNHÂNhạc Mỹ Giảo quyết tâm sẽ không nhượng bộ. Cô đang định rụt cổ lại, Nhạc Mỹ Giảo lại thở hổn hển bổ sung một câu:
Bộ Sinh bị làm cho thần kiNHÂNhư vậy, cậu ta còn muốn làm con trai mẹ bị thần kinh, nằm mơ đi!

Cô im lặng rụt cổ lại,
Vậy thì con yên tâm rồi, mẹ, con đứng về phía mẹ và Tiểu Bát.
Cô vội vàng cầm máy sấy tóc đi sấy tóc, lần này yên tâm thật rồi.
Cung Ngũ:
Còn không phải sao? Đại Bảo là công chúa trời sinh, cậu ấy nhất định phải tìm một người đàn ông lớn tuổi hơn biết thương người biết chăm sóc cậu ấy còn sẵn lòng cưng chiều cậu ấy. Cậu ấy muốn cái gì sẽ cho cậu ấy cái đó, cậu ấy không muốn cái gì cũng tuyệt đối sẽ không ép cậu ấy, biết cậu ấy đang nghĩ gì, biết cậu ấy thích cái gì, biết làm sao để dỗ được cậu ấy vui vẻ mới được. Chú Yên, chú nói cháu nói có đúng không?

Trong đầu Yến Hồi vẫn quanh quẩn một đống lời Cung Ngũ nói, dừng nửa ngày, ông ta mới nói:
Nói đúng lắm! Yến Đại Bảo của ông đây phải tìm một người đàn ông lớn tuổi hơn biết... gì đó gì đó mới được!
Cung Ngũ rất hài lòng vì ông ta không thuật lại được:
Cháu cũng cảm thấy như vậy, người đàn ông như thế mới biết cưng chiều Đại Bảo! Đại Bảo của chúng ta là công chúa nhỏ!

Yến Hồi gọi ngay điện thoại lại,
Kiên quyết không được! Kiên quyết không đồng ý! Thằng nhóc này chết chắc rồi!

Cung Ngũ trợn mắt:
A, vậy hả, chủ Yến chứ đừng nóng, thật ra cũng không vội, điều kiện của người này không tệ, những người khác cũng không tệ, không sao, Yến Đại Bảo nhìn thấy rồi cũng không sao. Nếu như cậu ấy cảm thấy người này không tệ lắm, vậy cậu ấy có thể liệt vào danh sách thí sinh, sau đó chúng ta lại nghĩ cách loại trừ người này ra. Nếu không bây giờ loại trừ ngay, cuối cùng Yến Đại Bảo phát hiện ra không có người này, đây rõ ràng là gian dối, chắc chắn Yến Đại Bảo không làm...
Yến Hồi dừng một chút, hỏi:
Ngộ nhỡ không loại trừ được thì làm thế nào?

Yến Hồi gật đầu:
Đúng vậy!
Cung Ngũ sợ ông ta nói ra trước, nhắc nhở:
Chú Yến, chú không được nói cái này ra trước đâu đấy, phải giữ lại đến cuối cùng mới nói, như vậy mới có thể khiến Yến Đại Bảo hoàn toàn từ bỏ người này, chú biết chưa?

Yến Hồi ngoài miệng nói biết rồi, cúp điện thoại xong ông ta đã chạy ngay đi tìm Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, người này không tốt! Quá nhỏ, sẽ luôn cần con phải chăm sóc, con là công chúa, không thể chăm sóc ai cả!
Yến Đại Bảo nói:
Ba, con không kết hôn, người này có nhỏ hay không liên quan gì đến con? Vả lại, cho dù muốn kết hôn, con cũng phải làm vợ hiền mẹ đảm!

Cung Ngũ kinh hãi:
Có thù? Thù gì ạ?
Yến Hồi híp mắt lại, lạnh lùng nói:
Thù cướp vợ! Ba nó chính là cái đức hạnh đó, con trai cũng không tốt được đến đâu cả, ông đây không thích!
Cung Ngũ trợn mắt:
Nhưng nếu như Yến Đại Bảo thích thì làm thế nào?

Yến Hồi siết tay lại:
Nghĩ cách khiến nó không thích!

Cô chui vào trong chăn cầm sách đọc, sau đó điện thoại vang lên, Cung Ngũ thuận tay nghe máy:
Alo? Ai thế?

Đồ xấu xí...

Cung Ngũ hít sâu:
Chủ Yến?

Cung Ngũ nghiêm túc xem trình độ học vấn của đối phương, thật sự cảm thấy đối tượng này rất hoàn mỹ, sở thích cũng lành mạnh, giỏi vận động dưới nước, gia tộc cũng chuyên về hàng hải. Cung Ngũ càng xem càng cảm thấy điều kiện của người này không kém, cảm giác ngang hàng với Lý Nhất Địch.
Cung Ngũ chặc lưỡi, nhất thời không biết nên nói với Yến Hồi thế nào, cuối cùng cô nhắn cho Yến Hồi một tin: [Chú Yên, điều kiện của người này rất tốt. Nếu như thật sự có thì cũng không thể chủ động đưa tài liệu đến, cháu thấy cái này có phải là có hiểu lầm gì không?
Bộ Sinh:
Cũng không làm gì cả, chỉ là muốn đưa Tiểu Bát ra nước ngoài học, cô ấy không đồng ý.
Cung Ngũ chặc lưỡi, cũng không biết nói gì. Nói như thế nào nhỉ, người có tiền có cách sống của người có tiền.
Bộ Sinh từ nhỏ đã đưa ra nước ngoài, cho nên cách suy nghĩ của anh ta cũng khác biệt hơn người khác rất nhiều. Hơn nữa bản thân anh ta thật sự rất thông minh, cho nên anh ta thành công là chuyện đương nhiên. Hồi đó Cung Ngũ cảm thấy cuộc đời của Bộ Sinh có thiếu sót, cho nên năm đó anh ta mới có thể bởi vì một người phụ nữ trưởng thành tình cờ có ý tốt mà say mê mẹ cô.

Đồ xấu xí, làm thế nào đây? Hôm nay không biết tại sao Yến Đại Bảo lại lấy được một cái thiệp, nó đang xem ảnh trong thiệp..
Yến Hồi rất lo lắng:
Ông đây sợ nó bị người ta mê hoặc thì làm thế nào?

Cung Ngũ:
Người kia có đẹp trai không ạ?
Yến Hồi:
Vẫn giống người.
Cung Ngũ:
Vậy thì tốt quá rồi, thí sinh dự bị!
Yến Hồi kiên quyết từ chối:
Không được!
Cung Ngũ tò mò:
Tại sao ạ? Chẳng lẽ là vóc dáng không phù hợp với yêu cầu của chú Yên à?
Yến Hồi:
Ông đây có thù với ba thằng nhóc đó!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.