Chương 1319
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1430 chữ
- 2022-02-10 04:08:37
Yến Đại Bảo lắc cổ sang:
Ba, con đã lớn rồi, con đã lớn thế này rồi, con làm gì sao ba cũng không thích thế? Ba thấy nh8ư vậy có được không?
Yến Hồi:
Ông đây quan tâm đến con đấy. Cái thằng nhãi Lý Nhất Địch đó muốn lừa con, muốn3 cướp con đi, con không thiên về phía ông đây, mà còn dám nói đỡ cho thằng nhãi đấy à?
Yến Đại Bảo mím môi:
Hừ!
Yến 9Hồi:
Hừ!
Cung Ngũ ở bên cạnh cười gượng:
Yến Đại Bảo, Chú Yến, hai người cãi nhau như vậy thì mất hòa khí lắm? Cãi n6hau không tốt đâu, thật đấy!
Cô còn đang nói chuyện, Triển Tiểu Liên đã đi từ ngoài vào, nhìn tình hình trong nhà liền5 hỏi:
Chuyện gì thế này?
Yến Đại Bảo và Yến Hồi bỗng đồng lòng nói:
Chẳng có chuyện gì cả!
Hai người nhanh chóng chạy về một tuyến, Yến Đại Bảo tươi cười ôm cánh tay Yến Hồi, nói:
Con và ba đang bàn chuyện ngày mai đi xem mắt!
Yến Hồi quay đầu sang trợn mắt nhìn, im lặng một lúc mới nói:
Ừm.
Triển Tiểu Liên ngạc nhiên:
Vậy sao? Chuyện tốt à? Đúng rồi, hai ngày trước mẹ đã nghe nói về chuyện Yến Đại Bảo đi xem mắt rồi, sao rồi? Mấy người đó thế nào, Yến Đại Bảo có nhắm được ai không?
Yến Đại Bảo lập tức nói:
Mami, có một người tên là Khanh... Khoái Tẩu, trông cũng đẹp trai mà còn bằng lòng gả đến Thanh Thành nữa!
Cung Ngũ híp mắt, đính chính:
Người ta không tên là Khanh Khoái Tẩu, người ta tên là Khanh Thượng Hàng, cái tên hay như thế mà bị cậu đọc thành gì rồi hả?
Yến Đại Bảo mặc kệ,
Tớ thấy người đó tốt nhất...
Công tước đại nhân cảnh giác, chuyện gì thế này? Sao đang yên đang lành Tiểu Ngũ lại bỗng nhiên cười nịnh nọt với anh như vậy chứ, có phải đã làm chuyện xấu xa gì ở bên ngoài nên mới chột dạ không? Vừa nhìn thấy biểu cảm của Công tước đại nhân, Cung Ngũ thầm nhủ thôi hỏng rồi, chắc chắn là anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn, thì ra đây chính là không đánh tự khai! Cung Ngũ mím môi, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc,
Cô ơi, Chú Yến, cháu phải về nhà đây. Tiểu Bát, Tiểu Cửu, xong rồi, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi!
Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu vội vàng chạy đến, mỗi người nắm một tay Cung Ngũ. Cải Trắng Nhỏ đang chơi ngoan thấy vậy liền bò dậy, lắc lư đi tới, cứ nhất quyết muốn đi bên cạnh Bộ Tiểu Cửu, còn kéo tay Cung Ngũ, gương mặt nhỏ bé cười tươi tắn, dáng vẻ như đang chờ chuyện tốt sắp tới. Cung Ngũ cúi đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ, cô chép miệng, tâm trạng có chút tự trách, sao còn chưa đến ngày kết hôn chứ? Nếu đến sớm thì bây giờ chẳng phải họ đã là người một nhà được ở chung với nhau hay sao?
Nhạc Mỹ Giảo không khỏi bật cười thành tiếng:
Con nói vậy mẹ cũng thấy hơi giống rồi đấy, cuối cùng cũng nói được một câu tử tế rồi.
Nhạc Mỹ Giảo đưa hai cậu nhóc vào phòng khách chơi, Cung Ngũ cúi người thay giày, nói:
Xưa nay con vẫn vậy mà, chẳng qua mẹ không phát hiện ra mà thôi. Khi ở bên ngoài, chắc chắn con phải thể hiện tốt hơn chút, nếu không người ta không thích thì con sẽ buồn lắm!
Nhạc Mỹ Giảo sửng sốt liếc nhìn cô, Cung Ngũ đã ngẩng đầu đứng dậy, nói tiếp:
Mẹ lúc nào cũng coi thường con, cảm thấy con chưa trưởng thành. Thực ra, khi con rời xa mẹ con đã trưởng thành rồi...
Bàn tay nhỏ bé của Cải Trắng Nhỏ túm lấy tay mẹ, ngửa mặt lên nhìn cô:
... Ma ma...
Giọng nói trẻ con non nớt vang lên làm Cung Ngũ chỉ nghe thôi đã thấy trái tim như tan chảy. Cung Ngũ ôm Cải Trắng Nhỏ vào lòng:
Mẹ ở đây nè bảo bối
Cô đặt một nụ hôn lên má Cải Trắng Nhỏ,
Cải Trắng Nhỏ nhà mình sao lại đáng yêu thế này cơ chứ?
Bộ Tiểu Bát không chịu yếu thể nói,
Chị, Tiểu Bát cũng đáng yêu.
Cung Ngũ cúi đầu,
Đúng, Tiểu Bát, Tiểu Cửu đều rất đáng yêu.
Công tước đại nhân liếc nhìn cô, hỏi:
Tối nay em không về được không?
Cung Ngũ lắc đầu:
Không được, em phải về nhà, còn có cả Tiểu Bát và Tiểu Cửu nữa, không về không được.
Công tước đại nhân trầm mặc bể Cải Trắng Nhỏ, Triển Tiểu Liên ở bên cạnh nói:
Nào, bà nội đưa Cải Trắng Nhỏ lên lầu xem ông nội đánh quyền.
Yến Hồi ôm tay, không vui nói:
Bây giờ ông đây không muốn đánh!
Yến Đại Bảo ôm cánh tay nói:
Chắc chắn ba đang chơi với Cải Trắng Nhỏ rồi, còn giả bộ như là ghét Cải Trắng Nhỏ lắm ấy.
Cung Ngũ cười:
Cho nên tớ mới nói là Chú Yến cực kỳ đáng yêu.
Cô đưa Bộ Tiểu Cửu và Bộ Tiểu Bát lên xe về nhà, Công tước đại nhân tiễn họ ra đến cổng biệt thự mới về.
Nhạc Mỹ Giảo đã sớm đứng ở cổng đợi họ, nhìn thấy họ xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm,
Sao muộn thế này mấy đứa mới về?
À, bọn con ở ngoài chơi một lúc nên về muộn.
Cung Ngũ dắt tay hai cậu nhóc xuống xe,
Mẹ, mẹ lo à? Ba Yến Đại Bảo và Yến Đại Bảo cãi nhau, con phải làm người phán xử! Hết cách mà, một người là ba chồng tương lai của con, một người là em chồng tương lai của con, con không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Cung Ngũ vội vàng nhảy ra nói:
Yến Đại Bảo, hôm nay cậu đi với anh Bánh Bao rồi, để lại một mình người ta ở đó, cậu còn mặt mũi nói người ta tốt à? Chắc chắn người ta đang mắng thầm cậu trong lòng. Cậu còn dám nói thế à?
Yến Đại Bảo mím môi, sau đó cẩn thận hỏi:
Có phải người đó rất tức giận không?
Cung Ngũ:
Không có, người ta chỉ thấy lạ là sao cậu đã có đối tượng rồi mà còn đi xem mắt, sau đó bỏ về.
Có một số chuyện không thể nói ra, Công tước đại nhân còn đang ở bên cạnh, nếu chẳng may anh nghe được gì đó rồi không vui thì phải làm sao? Nói xong, cô quay sang cười với Công tước đại nhân. Cung Ngũ cũng cảm thấy mình không nên cười, bởi vì quá đột ngột lại bất ngờ như vậy, nhưng không biết tại sao khi cô chột dạ đều bất giác quay đầu sang nhìn Công tước đại nhân, nụ cười còn có ý nịnh nọt.
Triển Tiểu Liên không để tâm đến ông ta,
Đi thôi, chúng ta xem xem ông nội có đánh quyền ở trên đó không, khi ông nội đánh quyền trong lợi hại lắm đó!
Cải Trắng Nhỏ vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, chỉ vào Yến Hồi, cái miệng nhỏ líu lo:
... Ông... nội...
Ý là ông nội đang ở đây, không có ở trên tầng. Triển Tiểu Liên bể cô bé lên, Yến Hồi ở dưới giận dữ lẩu bầu một lúc, rồi nhanh chóng đi lên lầu, trước khi đi còn không quên quay đầu nói với Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, ông đi đưa con nhóc mập xuống trước, không để nước dãi của nó làm bản đồ của ông đây!
Yến Hồi lên đó không được bao lâu mọi người đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của Cải Trắng Nhỏ truyền xuống.
Cung Ngũ:
...
Cô xỏ dép lê đi vào phòng khách, vừa đi vừa nói:
Không trưởng thành cũng không được, ra ngoài đâu có mẹ để làm nũng nữa đâu.
Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười gật đầu:
Đúng vậy, Tiểu Ngũ nhà chúng ta trưởng thành rồi, ngày con rời xa gia đình con đã trưởng thành rồi, nếu không Tiểu Ngũ của mẹ cũng sẽ không vui vẻ cho đến ngày hôm nay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.