Chương 1328


Ngày hôm sau, Cung Ngũ đến điểm hẹn, Tần Tiểu Ngư đã đến đó từ sớm

Khoảng mười mấy phút sau vẫn chưa thấy Yến Đại Bảo đến, Cung N8gũ chép miệng nói:
Có lẽ Yến Đại Bảo không đến được rồi, Tần Tiểu Ngư, đi thối, hai IV chúng ta đi là được rồi.


Tần Tiểu Ngư k3hông yên tâm,
Hai chúng ta sao? Nhỡ chẳng may đám người đó động chân động tay thì sao?

Cung Ngủ khen ngợi:
Thế mới đúng chứ
Người làm ăn dù lớn hay nhỏ chắc chắn đều mong người ta nói những cầu tốt lành
Cô không biết ăn nói như vậy thì ai muốn hợp tác với cô chứ? Đúng không ông chủ? Người làm ăn nhất định phải khéo ăn nói, nếu không đừng có trách sao người ta không trả tiền đúng không?

Ông ta đi đến thì nghe thấy người khách vừa rồi đang nói chuyện với một người khách khác:
..
Mấy cái này đều chỉ là chuyện nhỏ, ông chủ cửa hàng này tốt bụng lắm, người có con gái thường rất dịu dàng, chở có thấy ông chủ trông có vẻ hung dữ mà sợ, ông ấy tốt lắm, chút tiền này của cô có là gì? Ông chủ trước kia làm công trình, vẩy tay một cái là có ngay đơn hàng mấy chục triệu, số tiền hơn mười nghìn của cô có gì gì chứ? Cô chưa nhìn thấy số tiền lớn như vậy bao giờ đúng không...

Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra là Tần Tiểu Ngư
Lý Nhất Địch bể Cải Trắng Nhỏ, nhìn Yến Đại Bảo,
Có đáng yêu không?
Yến Đại Bảo gật đầu:
Có có!
Lý Nhất Địch:
Đương nhiên rồi, bởi vì Tiểu Ngũ và Tiểu Bảo đều có gene tốt, cho nên con của họ cũng đáng yêu.
Yến Đại Bảo gật mạnh đầu:
Vâng đúng rồi, chỉ có cặp vợ chồng nào gene tốt mới sinh ra được con vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Lý Nhất Địch cười đáp:
Ừ.

Cung Ngủ:
...
Tần Tiểu Ngư ngây người:
À!
Cung Ngũ vội vàng lấy xấp hóa đơn trong tay Tần Tiểu Ngư ra, nói:
Vốn dĩ bọn tôi định mấy người đi cùng để phô trương thanh thể, đòi lại tiền cho Tần Tiểu Ngư
Yến Đại Bảo ôm cánh tay Lý Nhất Địch, cười nịnh nọt
Lý Nhất Địch không kìm được nhéo một cái lên má cố, vẻ mặt thực sự dịu dàng
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ lên xe, Tần Tiểu Ngư lên xe cùng
Thể này là gì nào? Lợi dụng tâm lý thích thể diện của ông ta
Trừ khi sau này ông ta không cần thể diện nữa, nếu không chắc chắn sẽ đưa tiền.
Tần Tiểu Ngư há hốc miệng:
Tiểu Ngũ, cậu giỏi thật đấy! Đáng lẽ ra tớ phải nhờ cậu giúp đi đòi tiền ngay từ đầu mới đúng! Cậu nói tớ đòi được tiền có phải là một phần công lao rất lớn của cậu không?
Cung Ngủ liếc nhìn cô,
Tớ chuyên đòi nợ cho cậu đấy à?
Tần Tiểu Ngư ôm lấy cô nói:
Tiểu Ngũ, tớ phục sát đất kiểu ăn nói thao thao bất tuyệt của cậu quá, làm sao bây giờ? Tớ thấy tớ sắp bị bẻ cong rồi, yêu cậu mất rồi!
Cung Ngũ vội nói:
Dừng lại! Cậu nói vậy chắc chắn anh Tiểu Bảo sẽ liệt cậu vào danh sách không được qua lại với tớ luôn đấy
Cậu không biết đâu, bình thường anh Tiểu Bảo trông có vẻ hào phóng, nhưng thực tế anh ấy nhỏ nhen lắm đấy, không thích bên cạnh tớ có bất kỳ người khác giới nào đâu
Tần Tiểu Ngư cho tiền vào túi, vội vàng nói:
À vậy..
tôi cũng đi đây, cảm ơn ông chủ Lưu, có chỗ cần hàng nhờ tìm tôi đấy!
Nói xong, Tần Tiểu Ngư cũng vội vàng xoay người rời đi
Cung Ngũ lên xe, bảo lái xe lái qua chỗ khác mới dừng lại, Tần Tiểu Ngư chạy đến, mở cửa xe ngồi lên, mắt sáng lên:
Tiểu Ngũ, vậy cũng được à?
Cung Ngũ liếc nhìn cô, tỏ vẻ ghét bỏ:
Như vậy có gì mà không được? Cậu nhìn xung quanh cửa hàng này đi, một bên là người vùng này bán thuốc lá, một bên là cửa hàng theo chuỗi, cửa hàng này không giống như cửa hàng lần trước chúng ta động chân động tay
Siêu thị hơi vắng vẻ, đúng lúc đang không có khách, chỉ có một cô bé đang ngồi xổm chơi, xung quanh bẩn thỉu nhếch nhác.
Cung Ngũ bước vào, cúi người nói với cô bé:
Chà, con cái nhà ai thế này? Sao lại xinh thế này cơ chứ?

Cô bé ngẩng đầu lên lên nhìn Cung Ngũ, nói gì đó nhưng cô không nghe rõ
Nhìn thấy Cung Ngũ chạy đến, Cải Trắng Nhỏ vẫy tay, vui vẻ cười khanh khách:
..
Ma...m

Bảo bối!
Cung Ngũ xông tới, cũng không dám gầm gào với Yến Đại Bảo, cô vội vàng nói:
Yến Đại Bảo, bế Cải Trắng Nhỏ xuống.
Yến Đại Bảo bế Cải Trắng Nhỏ xuống, Cung Ngũ ôm được con vào trong lòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm,
Sao anh Tiểu Bảo lại cho cậu đưa Cải Trắng Nhỏ đi chứ? Sao lại thế?
Trước đây dù anh có ra khỏi nhà cũng sẽ đưa con đi, nếu không thì cô Triển và ba Yến Đại Bảo cũng sẽ trông Cải Trắng Nhỏ, sao hôm nay lại không có ai trông chứ? Yến Đại Bảo nói không biết, sau đó hưng phấn hỏi,
Chúng ta có đi đòi nợ không?
Cung Ngũ híp mắt:
Cậu đưa Cải Trắng Nhỏ đến đây thì làm sao mà đòi được?
Yến Đại Bảo:
Đưa Cải Trắng Nhỏ đi cũng đòi nợ được chứ, cùng lắm thì khi đánh nhau bịt mắt con bé lại là được.
Tẩn Tiểu Ngư cũng đi đến, nói:
Vừa rồi bọn tớ không đánh nhau cũng đòi được tiền.
Yến Đại Bảo ngạc nhiên:
Sao lại thế được? Rõ ràng là lần trước đánh nhau mới chịu đưa tiền mà!
Tần Tiểu Ngư gật đầu:
Đòi được thật mà, Tiểu Ngũ lợi hại lắm đấy!
Yến Đại Bảo nghe vậy không phục,
Tớ còn lợi hại hơn!
Cô đánh giá Cung Ngũ một lượt từ trên xuống dưới, nói:
Cậu ấy không đánh lại được tớ!
Cung Ngũ nổi giận:
Có cần phải đánh nhau một trận không?
Sau đó cô dùng tay Cải Trắng Nhỏ đánh một cái lên mặt Yến Đại Bảo,
Đánh đi? Có bản lĩnh thì đánh cải Trắng Nhỏ đi! Cậu đánh đi!
Yến Đại Bảo phồng má lên:
...
Tần Tiểu Ngư buồn cười,
Cung Ngũ chơi xấu thế, sao cậu ấy nỡ đánh con bé chứ?

Tần Tiểu Ngư ngưỡng mộ:
Vậy cũng rất lợi hại.
Cung Ngũ không để tâm đến chuyện đó, giơ tay ra:
Tiếp theo) Tần Tiểu Ngư vội vàng đưa hóa đơn cho cô, Cung Ngũ cầm lấy nghiêm túc xem, nói:
Đến nhà nợ mười một nghìn này trước.


Có dùng chiều khi nãy tiếp được không?
Tẩn Tiểu Ngư thân thiết nhìn cô
Cung Ngũ:
Phải quan sát tình hình trước đã, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, câu này không sai đâu
Hôm nay tôi thấy vui nên trả cho cô, thầy cô cũng không dễ dàng gì, đến đây bao nhiêu lần rồi.
Cung Ngũ tươi cười liếc nhìn Tần Tiểu Ngư, nói:
Tôi đã nói là ông chủ rất thoáng mà
Cô cũng phải rèn luyện lại mắt nhìn người đi nhé
Xã hội bây giờ đúng là có rất nhiều người bày trò giở quẻ, nhưng không phải ai cũng đều làm chuyện đó
Cung Ngũ liếc nhìn Tần Tiểu Ngư, xoa đầu cô, nói:
Chuyện này à..
cậu đừng nghĩ vậy nữa
Thực ra tớ không có đầu óc làm kinh doanh, nếu nói tớ có ưu điểm gì thì có lẽ đó là giống như mẹ tớ nói, tớ có thể nói người chết thành người sống, còn khiến cho mọi người không hề nghi ngờ gì.

Ông chủ đây tôi chỉ vừa liếc nhìn đã biết là loại người nào rồi.

Tần Tiểu Ngư tiếp tục cười theo:
Đúng vậy đúng vậy, tôi đúng là còn thiếu kinh nghiệm xã hội, sau này nhất định phải thông minh hơn.
Ông chủ đặt tiến lên máy đếm tiền đếm qua một lượt, sau đó lại đếm thêm hai lần nữa, cuối cùng đưa tiền cho Tần Tiểu Ngư, nói:
Đủ mười chín nghìn đấy, từ giờ chúng ta hết nợ nhé.
Tẩn Tiểu Ngư lập tức gật đầu:
Được, cảm ơn ông chủ Lưu.
Cung Ngũ chậm rãi đậy nắp chai đồ uống lại, móc điện thoại ra nhìn, nói:
Ô, tối ở đây nói chuyện với ông chủ quên cả thời gian, phải đi mau thôi
Cô gái à, làm việc với ông chủ dây cứ yên tâm, ông ấy tốt bụng lắm đấy, hai người nói chuyện nhé, tôi phải đi đây.
Trước khi đi, cô còn quay đầu còn vẫy tay với cô bé gái:
Bye bye bé gái xinh đẹp nhé!
Cô nhóc đang bóc kẹo ăn, không ngẩng đầu lên, ông chủ nhắc nhưng cô bé vẫn không ngẩng đầu lên
Cung Ngũ:
Đây là xã hội gì chứ? Mở miệ9ng ra là đòi đánh người, còn có luật pháp nữa không? Chủ Yến nói rồi, đây là xã hội pháp trị, đám người cứ động chút là đòi đánh đánh gi6ết giết đó sẽ không làm nên được trò trống gì đâu
Đi thôi, trong tình huống quân tử còn thể động khẩu được thì tuyệt đối không đ5ộng thủ!

Vậy nếu đám người đó ra tay đánh người thì sao?
Tần Tiểu Ngư hỏi
Cung Ngũ:
Nếu thực sự phải đánh thì chúng ta đánh thôi.
Tẩn Tiểu Ngư lo lắng, sợ hãi nói:
Nhưng mà, chúng ta không đánh lại được đâu!
Cung Ngũ vỗ vai cô, nói:
Yên tâm đi, không đánh lại được cũng không sao, không đánh được thì chạy, sao cứ đứng mãi cho họ đánh được chứ?
Tần Tiểu Ngư nghe vậy bỗng thấy càng lo lắng hơn:
Tiểu Ngũ à, tớ thấy sự thật đấy!

Đòi ở mấy cửa hàng nhỏ này còn dễ đấy, chứ đòi mấy người làm công trình có ô dù chống lưng mới khó
Cô có đứng trước mặt thì họ vẫn nói là không có
Cố lại không thể đắc tội với họ, nên chẳng có cách gì để đòi.

Cô báo địa chỉ với lái xe, rồi đi thẳng đến chỗ đòi nợ.
Đến nơi, Cung Ngũ quan sát xung quanh, phát hiện nhà này mở một siêu thị nhỏ, bên trái siêu thị là một cửa hàng bánh mì, bên phải một cửa hàng bán thuốc lá
Ông chủ đang ngồi trên quầy, gương mặt lạnh lùng xem tivi
Cung Ngủ kéo cô lên xe,
Hôm nay cậu đừng đi xe đạp nữa
Đưa hóa đơn cho tớ xem nào.

Tẩn Tiểu Ngư đưa hóa đơn cho Cung Ngũ xem, nói:
Đây là ba chỗ tất cả, chỗ này mười một nghìn, chỗ này tám nghìn, chỗ này mười chín nghìn.

Ông chủ đáp lại, bầu không khí bỗng có chút ngượng ngập
Tần Tiểu Ngư vẫn đứng cạnh quây, gương mặt cười cười
Một lúc sau ông chủ bỗng nhiên đứng dậy nói:
Sau này nói năng khôn ngoan hơn chút, nếu vẫn giống như trước đây thì đừng trách tôi không trả cho cô đồng nào.
Tẩn Tiểu Ngư vội nói:
Vâng vâng vâng, tôi nhớ rồi, cảm ơn ông chủ Lưu, cảm ơn ông và cô gái xinh đẹp này đã chỉ bảo, nếu tôi vẫn không hiểu chuyện thì sau này sao còn lăn lộn kiếm sống được chứ? Đúng là không thể so sánh được với những người thường xuyên lăn lộn ngoài đời như hai người được.
Tuy rất không muốn nhưng ông chủ vẫn đứng dậy về phòng trong, không bao lâu sau đã đi ra từ chỗ nhà kho nhỏ, tay có thêm một xấp giấy dày, lấy ra rồi nói chuyện cũng thoáng hơn:
Đương nhiên là tôi có tiền, nhưng thấy cô ăn nói không thuận lỗ tai
Cửa hàng đó bình thường có qua lại với hàng xóm, còn cửa hàng hôm nay thoạt nhìn biết ngay là độc lập, nhân viên cửa hàng chuỗi bên kia chẳng lẽ chạy sang cửa hàng nhà ông ta nói chuyện chém gió chắc? Nhà bán thuốc lá là người trong vùng, vừa nhìn đã biết không phải là người nơi khác, không thể có quan hệ tốt với ông chủ này được
Nói trắng ra là ông chủ này ở đây bị cô lập, nghe ông ta nói là biết thôi, chắc chắn bình thường hay chém gió, thích thể hiện, đã chém gió trước mặt tớ rồi, cũng sợ cậu mà náo loạn lên thì sau này khó làm ăn
Tuy ông ta không bằng lòng, nhưng hôm nay vợ ông ta không có nhà, không có người xúi bậy, trước mặt hai cô gái trẻ ít nhiều ông ta cũng thấy ngại chứ
Ông chủ vừa nghe cô nói vậy, thái độ đã khách sáo hơn vài phần,
Vậy là gặp được người làm cùng ngành rồi đấy mà
He he, lúc đầu khi tôi làm công trình cũng vậy, cả ngày không ở nhà, vợ tôi ở nhà ngày nào cũng lèo nhèo với tôi, sau đó tôi cũng không còn cách nào khác nên mới nghĩ đến việc đổi nghề
Bây giờ ấy à, cứ qua quýt mỗi ngày kiếm được tiền là được, dù sao cũng không phải vất vả nữa.

Có đúng không Tiểu Ngũ?
Cung Ngũ gật đầu:
Đúng vậy, đúng vậy, bọn tôi dẫn theo Cải Trắng Nhỏ sao làm việc xấu được chứ?
Lý Nhất Địch nhìn Tần Tiểu Ngư, Tần Tiểu Ngư lập tức đứng thẳng,
Tôi là Tần Tiểu Ngư, xin lỗi đã làm liên lụy Yến Đại Bảo và Tiểu Ngũ và cả Cải Trắng Nhỏ nữa.
Lý Nhất Địch gật đầu không nói gì với Tần Tiểu Ngư, sau đó lại nhìn cô bé Cải Trắng Nhỏ đáng yêu trong lòng Cung Ngũ
Cải Trắng Nhỏ không quen biết anh ta, đang mở to đôi mắt tròn vo đáng yêu tò mò nhìn anh ta
Lý Nhất Địch không kìm được giơ tay ra nhéo một cái lên má Cải Trắng Nhỏ, nói:
Cải Trắng Nhỏ của chúng ta không biết chú đúng không nào?
Cung Ngũ lập tức nói:
Cải Trắng Nhỏ, đây là chủ nhà cô Yến Đại Bảo đó con!
Cách xưng hô này rõ ràng đã khiển Lý Nhất Địch thấy vui vẻ hơn, anh ta khẽ vỗ về Cải Trắng Nhỏ:
Nào, chú bế cháu.
Tuy không quen biết nhưng Cải Trắng Nhỏ vẫn chưa đến lúc sợ người, cho nên ngoan ngoãn giơ đôi tay mũm mĩm ra cho chú bế.
Nếu có một ngày nào đó, tớ khen người đàn ông nào đẹp trai thì anh ấy sẽ cực kỳ tức giận.
Tẩn Tiểu Ngư:
Tớ là con gái, anh ấy sẽ không ghen đâu.
Cung Ngũ:
Con gái cũng không được, nếu như dám cướp tớ với anh ấy, cậu cứ xem xem anh ấy có giận không.

Tần Tiểu Ngư âu sầu, một lúc sau mới nói:
Dù vậy thì tớ cũng vẫn thích cậu, thực sự tớ thấy cậu quá lợi hại
Tiểu Ngũ à, sao cậu không cùng hợp tác làm ăn với tớ? Nếu cậu mà làm ăn chung với tớ sớm thì có khi tớ đã được hưởng sái của cậu, sẽ không vất vả như vậy nữa.

Ánh mắt Cung Ngũ dừng lại trên chỗ mười chín nghìn, cô xoa tay nói:
Đi đòi chỗ nào nợ nhiều nhất trước.

Tần Tiểu Ngư lo lắng nói:
Tiểu Ngũ, nhà này dữ lắm đó.

Cung Ngũ:
Dữ cũng không sợ, chúng ta có hóa đơn đàng hoàng, có phải đến gây sự vô cớ đâu.
Cô nghiêm túc nhìn hóa đơn nói:
Ghi chép rõ ràng như vậy, muốn ăn gian cũng phải có bản lĩnh mới được...

Chúng ta phải tìm hiểu đối phương trước mới tìm được cách đối phó
Có người thích mềm mỏng, có người phải cứng rắn, thích ăn đánh.
Cô liếc nhìn Tần Tiểu Ngư,
Cậu phải phân tích chứ!

Còn đang nói thì điện thoại của Cung Ngũ đã đổ chuông, cô vừa nghe máy giọng Yến Đại Bảo từ đầu dây bên kia đã vang lên:
Tiểu Ngũ, sao cậu không đợi tớ? Tớ còn dẫn theo cả Cải Trắng Nhỏ đây này!
Cung Ngũ ngạc nhiên:
Cậu dẫn theo Cải Trắng Nhỏ làm gì?
Yến Đại Bảo:
Không dẫn không được, anh Tiểu Bảo cứ bắt tớ dẫn theo, không dẫn theo thì không cho tớ ra khỏi nhà, nói hôm nay không ai trông con bé
Cô lại móc tiền ra đặt trên quầy chờ trả lại tiền thừa, nhìn ông chủ tùy hứng nói:
Vừa rồi cô gái này còn nói với tôi, cô ấy đến lấy tiền hàng, chỉ sợ ông nói không có tiền, dù sao cửa hàng cũng nhỏ người lại ít
Tôi nói cô ấy không biết nhìn người, tôi mới thoạt nhìn đã biết ông chủ là người phóng khoáng rộng rãi, huống hổ trước đây còn làm công trình, hơn mười nghìn sao lại không có được chứ?

Ông chủ cúi đầu lau sàn, cố ý đẩy về phía bên chân Tẩn Tiểu Ngư
Tôi biết nhà ống có bán, nhưng không thể cứ bóc sô cô la nhà bán ra cho cô bé ăn được đúng không? Trẻ con ăn nhiều không tốt, nhưng thỉnh thoảng một miếng không sao mà.

Ông chủ ngạc nhiên:
Cô cũng có con à? Trong cô cũng có vẻ ít tuổi mà!
Cung Ngũ cười nói:
Tôi lấy chồng sớm, có con rồi cũng bình thường thôi mà.
Cô liếc nhìn vào cửa hàng nói:
Ông chủ, cửa hàng này mở ở đây vị trí đẹp lắm, biết chọn lắm, bình thường chắc làm ăn cũng khá đúng không?
Cách nói chuyện rất tự nhiên, ông chủ liếc nhìn Cung Ngũ đánh giá, cách ăn mặc không rõ ra sao nhưng chắc chắn cũng có chút ít, điều kiện trong nhà chắc chắn không hề kém, dù sao cũng đi xe sang đến đây
Ông chủ hỏi lái xe:
Đó là chồng cô à?

Tần Tiểu Ngư lùi lại phía sau, vẫn tươi cười nói:
Ông chủ, chỗ nước này cứ như có mắt ấy, cứ đẩy về phía chân tôi, thật biết bắt nạt người khác!

Cung Ngũ nhân tiện tiếp lời:
Tôi nói cô gái này có biết nói chuyện không thể? Rõ ràng là ông chủ đang lau sàn sạch sẽ để đón khách
Cô may mắn, gặp đúng lúc ông chủ đang lau sàn, nếu không chắc chắn lúc cô đến sẽ không được sạch sẽ như vậy đâu
Yến Đại Bảo nhảy nhót xung quanh Lý Nhất Địch:
Anh Bánh Bao, anh Bánh Bao!
Lý Nhất Địch liếc nhìn cô ấy một cái, Yến Đại Bảo lập tức cười vô cùng đáng yêu với anh ta:
Anh Bánh Bao!
Lý Nhất Địch hỏi cô ấy:
Đại Bảo định đến đây làm gì?

Yến Đại Bảo vội nói:
Em đi cùng với Tiểu Ngũ và cả Cải Trắng Nhỏ nữa đến đây giúp Tần Tiểu Ngư đòi tiền
Thực sự là bọn em làm việc tốt, nêu cao chính nghĩa diệt trừ cái ác, bọn em không làm việc xấu, anh xem bọn em dẫn theo Cải Trắng Nhỏ thì sao làm việc xấu được chứ
Cung Ngũ biểu thị tán đồng, cô đang định uống nước tiếp thì bỗng dưng trượt tay một cái, chai nước trong tay rơi xuống đất, nước chảy ra đất
Cung Ngũ vội vàng xin lỗi,
Xin lỗi xin lỗi nhé ông chủ, thực sự ngại quá, tôi trượt tay.
Ông chủ đã đi cầm gậy lau nhà,
Không sao không sao, con bé này nhà tôi cũng hay nghịch nước, làm nước chảy khắp nơi, không phải chuyện gì to tát đâu, cô đừng để trong lòng.

Nói xong, ông chủ đi cầm gậy lau nhà, gậy lau nhà ở phía sau, ông ta lấy xong quay lại thì đã thấy ở cửa siêu thị có thêm một người, đang nói chuyện với người khách vừa nãy
Tần Tiểu Ngư đã chủ động xin lỗi ông chủ:
Xin lỗi nhé ông chủ Lưu, trước giờ tối không biết ăn nói, may mà có cô gái xinh đẹp này chỉ bảo, nếu không tôi cũng không biết vấn đề ở đâu nữa
Ở đây tôi gửi lời xin lỗi ông, ông đại nhân không chấp tiểu nhân, về nhà tôi sẽ học lại cách ăn nói
Trước tiên là hôm nay ở đây chúc ông chủ làm ăn ngày càng phát tài.

hu hu hu...
Cung Ngũ:
...
Cô không thể hiểu nổi Lý Nhất Địch đã lừa Yến Đại Bảo thể nào, nếu không sao bỗng nhiên cô ấy lại trở nên ngoan ngoãn như vậy chứ
Tần Tiểu Ngư khẽ há miệng, nói:
Không ngờ là Yến Đại Bảo lại như vậy đấy!

Cô lại lo lắng nói:
Vậy tức là chúng ta không đòi nợ được nữa rồi đúng không?
Cung Ngũ an ủi:
Đừng lo, đợi anh ấy đến đây nói thế nào đã.
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Nhất Địch đến thật
Xe dừng lại phía sau, Yến Đại Bảo đang cúi đầu ủ rũ, ngẩng đầu lên đã thấy Lý Nhất Địch đang đi về phía bên này
Người có dáng người đẹp đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm
Một người xuất chúng như vậy, trông con giống mẹ anh ta Mục Hi, gương mặt đó thực sự không thể so được với người bình thường, cho dù là anh chàng ca sĩ Dung Trần thích Yến Đại Bảo lúc trước cũng không thể sánh được
Trên đường đi, cô hỏi:
Tiểu Ngũ, tiền của tớ liệu có đòi được thật không?
Cung Ngũ:
Yên tâm đi, không ai tham chút tiền đó của cậu đâu.

Tớ không nói là họ tham, tớ chỉ lo không biết có đòi được không.
Tần Tiểu Ngư chép miệng, vẻ mặt lo lắng
Cung Ngữ:
Đòi được chứ
Nếu không sao tớ lại đưa hóa đơn cho họ chứ? Cậu không biết anh Bánh Bao của Yến Đại Bảo là người thế nào đâu, nếu cậu biết thì chắc chắn sẽ không lo lắng nữa
Cung Ngũ ồ lên, sau đó cười nói:
Bé gái thích ăn sô cô la à? Cô tặng cho cháu đó, đây là sô cô la cô mang từ nước ngoài về, ngon lắm đấy, chuyên để tặng cho các bạn nhỏ đấy.
Ông chủ bỗng thấy có chút ngại ngùng:
Trả lại cho cô đi con, nhà ta cũng có.
Siêu thị mini mà, có rất nhiều đồ ăn vặt cho trẻ con.
Bởi vì hình dạng sô cô la và màu sắc giấy gói kẹo rất mới mẻ, cô bé không nỡ trả lại, nắm chặt trong tay không chịu buông ra
Cung Ngũ vội nói:
Ông chủ, đừng làm trẻ con khó xử, tôi cũng có con gái, có một viên kẹo sô cô la thôi mà
Tẩn Tiểu Ngư nhìn thấy ông ta lập tức chạy tới chào hỏi:
Ông chủ Lưu, tôi lại đến đây!
Cô cười nói:
Tôi còn đang bảo sao cửa hàng lại không có ai trông, chỉ có mỗi vị khách này
Thì ra là ông ra phía sau.

Cung Ngũ đã đi qua bên kia lấy thêm một chai đồ uống
Cung Ngũ xoa đầu cô bé, cười với ông chủ,
ông chủ, đây là con gái ông à? Trông không giống ông, đẹp hơn ông đấy!
Có người làm cha mẹ nào lại không muốn người ta khen con mình đẹp, chỉ muốn thể hệ sau đẹp hơn
Vì Cung Ngũ nói đến đề tài con cái trước, cho nên gương mặt lạnh lùng của ông chủ cũng dịu đi đôi chút,
Nó giống mẹ nó, mọi người đều nói thế.
Cung Ngũ gật đầu:
Xinh đẹp giống mẹ cũng rất tốt.
Cô cầm một chai nước
Khi móc tiền từ trong túi ra cô vô tình làm rơi một viên sô cô la được bọc gói rất đẹp xuống đất, cô bé vừa nhìn thấy viên sô cô la hình chú thỏ lập tức chạy đến nhặt.
Anh biết tớ đi tìm cậu nên bảo tớ đưa con bé đi tìm cậu, tớ làm sao được chứ? Tớ cũng tuyệt vọng lắm chứ!
Cung Ngủ không biết phải làm sao, hỏi:
Cậu đang ở đâu?

Yến Đại Bảo:
Tớ đang đợi cậu ở chỗ chúng ta hẹn!
Cung Ngũ hít sâu một hơi nói:
Ở đó đợi bọn tớ, hai mươi phút nữa là tới, đừng để Cải Trắng Nhỏ thò đầu ra cửa sổ, nguy hiểm lắm đấy, cậu biết chưa hả?
Yến Đại Bảo nghiến răng nói biết rồi
Nhưng khi Cung Ngũ đến nơi, đã nhìn thấy Yến Đại Bảo đã mở nắp cửa xe, cô bể Cải Trắng Nhỗ ngồi trên nóc xe
Thế là Cung Ngũ để Yến Đại Bảo cùng Tần Tiểu Ngư ngồi chung một xe, cô và Cải Trắng Nhỏ ngồi một xe, suốt đường đi cứ trêu chọc Cải Trắng Nhỏ không ngừng
Đến nơi, vừa xuống xe đã nhìn thấy Yến Đại Bảo cúi đầu ủ rũ, Tần Tiểu Ngư đang ở bên cạnh an ủi cô
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ đến hỏi:
Yến Đại Bảo, cậu sao vậy? Sao còn ủ rũ hơn cả con gà rù thế kia?
Yến Đại Bảo liếc nhìn cô nói:
Tiểu Ngũ, cậu biết tại sao mà?
Dáng vẻ như sắp khóc đến nơi dựa vào xe không muốn đi
Cô nói xem cô nói vậy liệu ông chủ có thấy thoải mái trong lòng được không? Đòi nợ mà cũng không biết đòi, dù sao cũng phải khiến cho ông chủ thấy thoải mái chút thì người ta mới bằng lòng trả tiền cho cô được chứ.

Ông chủ cất cây gậy lau sàn xong, cúi đầu đi tới, vẻ mặt thư giãn khi nói chuyện với Cung Ngũ khi nãy đã không còn nữa, ông ta rũ mắt nói:
Đúng rồi, cô như vậy sao tôi vui vẻ trả tiền cho cô được.

Cung Ngũ nói với Tần Tiểu Ngư:
Ôi chao, cô gái này ngốc quá, mau xin lỗi ông chủ đi.
Ông chủ đã cầm tiền Cung Ngũ trả lấy tiền trả lại, Cung Ngũ nói:
Nói đến chuyện đòi nợ, quan trọng nhất là phải biết đường ăn nói
Cung Ngũ:
Sao lại không đi?
Tần Tiểu Ngư vội vàng đi tới, lén nói với cô:
Vừa rồi trên xe Yến Đại Bảo nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì bắt đầu như vậy.
Cung Ngủ đi tới hỏi Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo vừa rồi ai gọi điện cho cậu thế?
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn cô nói:
Anh Bánh Bao...
Sau đó cô tức giận nói:
Chắc chắn là anh tớ mách anh Bánh Bao rồi, anh ấy bảo tớ đợi ở đây, không được đi đánh nhau, nếu không anh ấy sẽ giận.
Cung Ngủ ngạc nhiên, tại sao Lý Nhất Địch giận thì cô ấy không dám chạy lung tung nữa chứ? Bắt đầu từ bao giờ Yến Đại Bảo lại nghe lời Lý Nhất Địch như vậy?
Yến Đại Bảo à, nếu anh Bánh Bao của cậu mà giận thì nghiêm trọng lắm à?
Cung Ngũ hỏi
Yến Đại Bảo mím môi, gật đầu thật mạnh:
Rất nghiêm trọng đấy!

Nghiêm trọng thể nào?
Cung Ngũ tò mò
Yến Đại Bảo:
Anh ấy không kết hôn với tớ, cũng không sinh con với tớ, như vậy tớ sẽ không thể nào sinh được một em bé cực kỳ xinh đẹp đáng yêu..
Nhưng không biết thì hơn.
Cải Trắng Nhỏ đang nắm lấy ngón tay Cung Ngũ gặm, gặm đến mức Cung Ngũ kêu oai oái:
Cải Trắng Nhỏ, con ngứa mông à?
Tần Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ chằm chằm
Cung Ngũ bỗng nói:
Haizz, Tần Tiểu Ngư, bỗng nhiên tớ phát hiện ra hình như cậu không thích trẻ con à? Cậu chưa bao giờ chủ động đòi bể Cải Trắng Nhỏ nhà tớ.
Tần Tiểu Ngư sửng sốt, vội vàng phủ nhận:
Tớ thích trẻ con mà, nhưng tớ chưa bể trẻ con bao giờ nên không dám bé
Tớ thấy trẻ con mềm mại, bế vào lòng thấy sợ lắm.
Cung Ngũ buồn cười:
Cậu bị ngốc à? Chỉ có trẻ mới sinh ra mới mềm thôi, đứa bé lớn như Cải Trắng Nhỏ rồi không cần phải lo nữa
Cung Ngũ liếc nhìn, cười nói:
Đó là lái xe nhà tôi, chồng tôi đẹp trai hơn nhiều.
Ông chủ vừa nghe nói nhà có lái xe thì càng khẳng định Cung Ngũ là người có điều kiện
Cung Ngũ tươi cười đánh giá cửa hàng, cô uống một ngụm nước nói:
Vị trí cửa hàng này tốt vậy, tiền thuế chắc là không rẻ đúng không?
Ông chủ lập tức nói:
Đương nhiên là không rẻ rồi, chỉ riêng tiền trang hoàng lại cửa hàng đã tốn mất hơn bốn mươi nghìn, tiền thuê mỗi tháng là mười một nghìn
Lúc đầu tôi tiêu tổng cộng hơn năm mươi nghìn cho cửa hàng này đấy.

Ồ, đầu tư không ít đấy.
Cung Ngũ ung dung lắc lư chai nước, nói:
Vậy trước đây nhà ông chủ chắc cũng có chút tích lũy rồi, nếu không cũng không mở được cái siêu thị mini này...
Ông chủ gật đầu:
Chứ sao? Trước đây tôi làm xây dựng, mỗi công trình đều mấy chục triệu, tiền vào tay cũng phải đến...
Ông chủ bắt đầu chém gió chuyện mình làm xây dựng
Nếu anh Lý đã đến đón Yến Đại Bảo thì thôi vậy, lần sau chúng ta đi vậy.
Tẩn Tiểu Ngư:
Ừ dược, tớ thì không thành vấn đề, tớ đã thấy ngại lắm rồi ấy.
Cung Ngũ:
Không có gì phải ngại cả, Yến Đại Bảo có việc bận đặc biệt mà.
Yến Đại Bảo rất lo lắng:
Tớ đi đòi lại tiền rồi mới...
Lý Nhất Địch lườm một cái, Yến Đại Bảo chớp mắt, mím chặt môi, dáng vẻ thể hiện rất tốt
Lý Nhất Địch lấy xấp hóa đơn trong tay Cung Ngũ,
Chỗ này có một bản hay hai bản?
Cung Ngũ vội nói:
Hai bản, bọn tôi định đòi xong chỗ này sẽ đi một chỗ nữa...

Lý Nhất Địch nhìn quét qua, anh ta xoay người nhìn ra sau, phía sau lập tức có người đi đến, nhận lấy số hóa đơn,
Đòi được tiền thì gửi đến số tài khoản của cô đây.
Anh ta quay ra hỏi Tần Tiểu Ngư:
Cô Tẩn có tiện cung cấp số tài khoản không?

Công việc đó ra sao Cung Ngủ không biết, nhưng có một điểm Cung Ngũ có thể chắc chắn đó là nó chẳng liên quan gì đến ông ta
Nếu không tại sao ông ta lại không làm tiếp công việc kiếm được nhiều tiền đó mà chạy đến đây mở siêu thị mini làm gì chứ?
Cô tươi cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu tán đồng:
Đúng vậy, chồng tôi cũng làm xây dựng, mấy công trình nhà họ Cung ông biết chứ? Lúc trước là do chồng tôi tiếp nhận, đúng là kiếm được rất khá, nhưng mà thực sự rất vất vả, cả ngày bận rộn...
Cung Ngũ nói xong lắc đầu, vẻ mặt đau lòng.
Cung Ngũ đập Tần Tiểu Ngư một cái, Tần Tiểu Ngư lập tức nhảy dựng lên nói:
Có! Tôi có!
Sau đó, cô móc thẻ ngân hàng ra, rồi lấy giấy bút, viết thông tin số tài khoản của mình đưa cho đối phương:
Đây là thông tin của tôi.

Đối phương gật đầu, cầm lấy tờ giấy rồi nhanh chóng rời đi
Tẩn Tiểu Ngư rất lo lắng nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ ra hiệu cho cổ chở nôn nóng, chủ động nói:
Nếu bây giờ không còn chuyện gì nữa thì chúng ta về thôi, tớ đưa Cải Trắng Nhỏ về nhà, Yến Đại Bảo, anh Lý đến đón cậu rồi bọn tớ về trước nhé.

Cậu nhìn cổ con bé đi, cứng rồi mà

Cậu cứ yên tâm đi, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta là một bé gái lớn rồi đấy!
Cải Trắng Nhỏ tiếp tục cười ngây ngốc, không biết đang vui gì nữa

Tần Tiểu Ngư nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn má Cải Trắng Nhỏ, nói:
À vậy à, tớ không biết mà...
Cung Ngũ:
Sau này cậu cũng sẽ có con, hơn nữa, tớ nghĩ chắc chắn con cậu cũng sẽ rất xinh đẹp, bởi vì cậu đẹp như thế này cơ mà.
Tần Tiểu Ngư giơ tay lên sờ mặt mình, than thở:
Tớ á? Tớ..

cũng tạm thôi, dù sao tớ thấy dù có xinh đẹp cũng không phải là chuyện gì hay ho.
Cung Ngủ:
Đừng nói vậy, xinh đẹp là chuyện tốt, chỉ có điều bây giờ cái xã hội này nhiều người lợi dụng làm chuyện xấu cho nên mới khiến cậu cảm thấy không phải là chuyện tốt thôi.
Lần này chắc chắn sẽ đòi lại được, sau khi đòi được tiền rồi, chắc chắn Tần Tiểu Ngư sẽ không ở lại Thanh Thành nữa.

Cung Ngũ lại hỏi:
Sau này cậu định làm gì?
Tần Tiểu Ngư nghĩ ngợi rồi nói:
Tớ vẫn đang suy nghĩ hai vấn đề này nhưng chưa nghĩ ra

Tớ không biết tớ có thể làm được gì, tiếng Anh à..

hình như tớ cũng không giỏi, cũng không có cơ hội rèn luyện khẩu ngữ, làm ăn thì hình như tớ cũng không có đầu óc để làm..
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.