Chương 1349


Ông cố gắng khiến mình nói rõ ràng một chút,
Ví dụ như, anh ta có từng chạm vào người cháu chưa, những vị trí như mộng, ho8ặc là ngực?


Lam Anh mím môi, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, một lúc sau, cô nói:
Anh ta từng bóp cổ cháu..
cũng từng sờ..
Bác sĩ hỏi:
Ba mẹ cháu có biết không?

Lam Anh lắc đầu,
Không biết.

Vừa rồi bác sĩ nói, chỉ cần là tâm lý ám thị do con người gây ra thì sẽ có cách loại trừ, mặc dù cô không nói rõ ràng hơn, nhưng bác sĩ vẫn hiểu được đại khái.
Cổ đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy hóa ra cái quỷ gì đó mà cô thường xuyên nghe thấy cũng có ích, hóa ra trong cái xã hội này vẫn có rất nhiều người có lòng tốt, cho nên mới có thể được tư vấn miễn phí.
Cháu nói vì sợ hãi chó nên cháu giết chó, sau đó loại bỏ bóng đen tâm lý loài chó gây ra cho cháu, thứ thật sự loại trừ thật ra không phải là chó, mà là chó chết rồi, nó cũng sẽ không xuất hiện ở trong lòng cháu nữa, như vậy dần dà, đương nhiên cháu sẽ loại trừ sợ hãi
Cũng giống như vậy, cháu sợ người này, nếu như ngày nào anh ta cũng xuất hiện ở trước mặt cháu, vậy thì cháu rất khó loại trừ sức ảnh hưởng của anh ta với cháu, bởi vì sự tồn tại của anh ta luôn nhắc nhở cháu, đồng thời càng khắc sâu sự sợ hãi của cháu với anh ta
Phó Thanh Ly cười:
Đừng căng thẳng, tối hôm nay em là người có thành tích tốt nhất
Phần lớn các tổ khác đều bị diệt hết.

Vâng, huấn luyện viên.

Trở về xử lý sạch sẽ vết thương đi.

Vâng, huấn luyện viên.
Lam Anh đóng cửa lại

Tại sao cháu không nói với ba mẹ cháu?

Lam Anh:
Bởi vì không có ai có thể nói
Cô thở hổn hển, đợi Phó Thanh Ly tuyên bố kết quả.
Hai cô bé kia đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn Lam Anh

Bác sĩ, thành tích ở trường của cháu là đứng nhất lớp.


Cho nên sự ưu tú và cố gắng của bản thân đủ để khiến cháu tự tin mạnh mẽ hơn

Hôm nay anh là đặc biệt đến cảm ơn em.
Người thanh niên lại nói

Lần trước những người bạn kia của anh đã đến cảm ơn rồi, còn đưa cả tiền cảm ơn
Mặc dù có không biết tại sao mình lại có cái tên này, cũng không biết là căn cứ vào cái gì, nhưng có thật sự rất thích.
Lam Anh, chuỗi anh lạc màu xanh da trời, chắc là rất đẹp nhỉ?
Người thanh niên mỉm cười, chặn ở trước mặt Lam Anh, nói:
Em không nhận ra anh rồi à? Anh chính là người lần trước được em cứu ra, em còn nhớ không?
Lam Anh ngẩng đầu nhìn anh ta, không phải là cô không nhớ, mà là lúc đó cô không nhìn kĩ tướng mạo anh ta, chỉ muốn kéo người ra ngoài mà thôi,
Xin lỗi, tôi không nhớ
Nhưng tôi nhớ chuyện đó, thấy anh bình an vô sự, tôi rất vui.
Ngoài miệng cô nói vui, những vẻ mặt không có chút biến hóa nào, giống như cô nói vui là qua loa lấy lệ
Cơ thể và trong lòng cô đều chịu giày vò, cô nghiến chặt răng, cố gắng bình ổn
Một cánh tay giơ ra cẩm lấy bằng gạc trên bàn, rắc thuốc trị thương lên bằng gạc, hắn từ từ quấn quanh cánh tay cô, cắt đứt, buộc lại.
Anh không cần đặc biệt đến cảm ơn nữa.

Em là ân nhân cứu mạng của anh, đương nhiên anh phải đích thân đến cảm ơn em rồi
Em có thời gian không, buổi tối anh có thể mời em đi ăn không?

Tôi phải về nhà làm bài tập, không có thời gian
Cô lạnh mặt, nhìn người kia, nói:
Anh này, anh thật sự đã cảm ơn tôi rồi, nếu như anh còn như vậy, tôi sẽ tức giận...

Đừng,
người kia nói:
Anh này gì chứ? Quá xa cách rồi, anh tên là Tranh Vanh
Sài Tranh Vanh, nói với em nhiều lần như vậy em vẫn không nhớ
Sài Tranh Vanh ở sau lưng gọi cô hỏi:
Này, em gái, em vẫn chưa nói cho anh biết em tên là gì
Bọn họ nói với anh rồi, nhưng anh muốn nghe chính miệng nhân cứu mạng nói! Này!

Rừng cây hôm nay khác với mọi khi
Tối hôm nay nguy cơ tứ phía, không cẩn thận sẽ chết, trước khi tiến vào rừng cây hãy suy nghĩ cho kĩ, trong mười lăm phút tiến vào rừng cây có thể lựa chọn từ bỏ
Phó Thanh Ly nói:
Tôi đã đi rồi, mới nhớ ra em bị thương.

Lam Anh đứng im không nhúc nhích giống như một pho tượng
Mỗi ngày sau khi tan học tôi còn phải tập luyện nhảy múa, về nhà tôi còn phải làm bài tập, buổi tối còn có chuyện rất quan trọng
Tôi không biết rốt cuộc anh muốn biểu đạt thế nào
Cố không thể khóa cửa, bởi vì ba người kia vẫn chưa về, cho nên hắn mới có thể ra vào tự nhiên
Lam Anh cất thuốc đi, từ từ trở về phòng ngủ
Mười phút sau, Lam Anh đứng lên, ngồi vào xe, trở về chỗ ở
Phó Thanh Ly nói với hai cô bé kia:
Từ bỏ kiểm tra, có nghĩa là buổi tối các em không làm gì cả, cho nên tự về đi.

Bắt đầu từ năm tám tuổi..
năm nay cháu mười lăm tuổi, bảy năm...

Bác sĩ, vậy bây giờ cháu phải làm thế nào?

Cô dùng gậy kéo người ra ngoài, sau đó tiến về trước, cố gắng dọn sạch tất cả trở ngại cô gặp phải, tuyệt đối không quay đầu lại
Đây là một quá trình dài đằng đẵng
Sau lưng có một giọng nói:
Đừng quay đầu lại.

Lam Anh căng cứng người không nhúc nhích, Phó Thanh Ly cầm lấy nước khử trùng trong tay cô, sau đó rót lên trên cánh tay cô, Lam Anh lập tức đau đớn bám chặt vào gạch men trên tường, chỉ muốn móc một miếng ra.
Nếu như không nói gì cả, tất cả mọi thứ của cháu vẫn tốt, cháu cũng có thể ứng phó được, nhưng, nếu như vạch trần...

Ánh mắt cô mang theo sự cầu khẩn, nói:
Có lẽ ngay cả sống cháu cũng không sống được nữa.
Bác sĩ khiếp sợ nhìn cô, sau rất lâu, ông trịnh trọng nói:
Cháu gái, bác không biết cháu đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc cháu đã trải qua những gì, bác rất muốn giúp cháu, nhưng bác càng hiểu lời cháu nói bây giờ hơn, quả thật có rất nhiều chuyện, không nói càng dễ xử lý hơn so với vạch trần
Lam Anh lẩm bẩm nói:
Nhưng cháu không biết làm thế nào mới thoát khỏi được..
Lúc cháu sợ chó, cháu có thể giết chó, thoát khỏi bóng đen loài chó để lại cho cháu, nhưng bây giờ đây là người, cháu không thể giết anh ta để thoát khỏi! Huống hồ, cháu căn bản không thể giết anh ta..
Hắn lái xe, chở Lam Anh trở về chỗ ở.
Trên đường bọn họ không nói gì với nhau.
xử lý xong vết thương trên người, cô xử lý trên cánh tay
Lúc này, toàn thân cô đột nhiên cứng đờ, cái loại hơi thở quen thuộc đó trong nháy mắt quấn lấy cô
Cô còn hơn hai năm để vượt qua trở ngại tâm lý, cho dù là lúc đối mặt với Phó Thanh Ly, cô cũng có thể
Hai tuần sau, một hôm Lam Anh tan học, có người chặn cô ở cổng trường, cô ngẩng đầu nhìn người kia, hỏi:
Anh tự tránh ra, hay là tôi khiến anh tránh ra?

Cô không làm gì sai, chỉ cần Phó Thanh Ly không giết cố, cô sẽ không sợ gì cả
Cuối cùng xe cũng dừng lại, cô đẩy cửa xuống xe, trước khi cô xuống xe, cô nghe thấy Phó Thanh Ly nói:
Số 7
Lam Anh lập tức đứng thẳng người lên,
Vâng, huấn luyện viên

Sau một lúc lâu, đợi cơn đau qua đi, cô mới thở phào một tiếng
Lau nước khử trùng xong, cô lại lấy bằng gạc, rắc thuốc bột quẩn ở ngang eo
Hắn lại cười một tiếng,
Cái mùi vị đó không dễ chịu đúng không? Tại sao không nghe lời? Tôi thích cô gái nghe lời.
Tay hắn nắm chặt lấy vết thương trên eo cô, cảm nhận sự run rẩy và yếu ớt của cô, hắn nói:
Làm cô gái của tôi không có gì không tốt, ít nhất, tôi sẽ dịu dàng hơn so với người khác
Cho dù em rời khỏi nơi này đi ra ngoài, em cũng sẽ tìm một người đàn ông đúng không? Bây giờ em vẫn còn nhỏ, cho nên không biết được chỗ tốt của đàn ông, đợi em lớn lên rồi tự nhiên em sẽ biết, hoặc là bây giờ tôi có thể dạy em.
Lam Anh mở to mắt, tay Phó Thanh Ly luồn qua khăn tắm, sờ vào cơ thể cố, toàn thân cô không tự chủ được nổi da gà
Bác đồng ý với cháu, bác sẽ không nói với ai hết, nhưng cháu có thể chỉ cần có cơ hội là đến chỗ bác ngay không? Có lẽ bác không thể lập tức giải quyết tất cả các vấn đề của cháu, nhưng bác nhất định có thể nghĩ cách hiểu rõ ràng, sau đó từ từ giúp cháu vượt qua sự sợ hãi trong lòng, được không?
Lam Anh gật đầu, nói:
Vâng
Cảm ơn bác sĩ.

Huấn luyện viên cháu nói bao nhiêu tuổi?

Hắn khẽ cười một tiếng, nói:
Hình như tôi đã bỏ lỡ bộ phận đặc sắc hơn.

Tay hắn mò đến eo cô, dường như đang đo vòng eo cô
Cuối cùng, một cô bé trong đó hỏi:
Số 7, chị đã gặp phải cái gì thế?

Lam Anh không trả lời, vẫn nhắm hai mắt, một lúc lâu sau cô mới nói:
Rất nhiều thứ, nhưng chỉ cần bình thường em huấn luyện đúng quy cách, những thứ đó đều không phải là vấn đề.

Lam Anh nhìn anh ta một cái, không nói gì, giơ tay xách mỗi tay một túi lớn, sau đó đi thẳng vào trong lớp, đặt ở chỗ của mình, cũng không quan tâm gì cả, lại đi luôn
Sài Tranh Vanh hỏi:
Em cứ để vậy hả?
Lam Anh ngồi xổm xuống buộc túi cát, Sài Tranh Vanh lại nói:
Rất nhiều tiền đó.
Lam Anh vẫn không phản ứng với anh ta, làm chuyện của mình
Lúc tắm, máu lẫn vào nước chảy xuống đất, giống như hiện trường một vụ giết người, khiến người ta nhìn mà kinh hãi
Cô cẩn thận rửa sạch vết thương trên eo và cánh tay

Nhưng mà...
Cô gái biết nếu đi cùng số 7, có lẽ phần thắng sẽ lớn hơn, nhưng số 7 cự tuyệt rồi
Lam Anh:
Tôi không muốn lợi dụng người khác, đồng thời cũng không muốn bị người khác lợi dụng
Cháu tin tưởng bác mới nói với bác, nếu như bác không thể giúp cháu, xin bác đừng phá hỏng cuộc sống hiện tại của cháu, điều duy nhất cháu muốn làm, chính là vượt qua sợ hãi.

Bác sĩ nhìn cô bé bình tĩnh giống như đang nói chuyện của người khác này, rõ ràng vừa rồi mắt cô còn có nước mắt, nhưng trong nháy mắt, sau khi lau sạch nước mắt, cô lại dùng ánh mắt kiên định nhìn ông, đưa ra yêu cầu giống như một người lớn với ông.
Em gái, có phải là lòng cảnh giác của em quá mạnh không? Anh thật sự chỉ muốn biểu đạt một chút lòng cảm kích của anh, kết quả đến bây giờ em cũng không cho anh cơ hội, anh thật sự quá đau lòng
Em gái, em cho anh một cơ hội được không?
Lam Anh:
Tôi nói rồi, thời gian của tôi rất quý báu, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm
Trên mặt hai cô bé đã lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ nghe thấy tiếng chó sói kêu gào, hình như ở ngay gần đây
Lam Anh và một cô gái khác không trả lời
Cành cây
rắc rắc
một tiếng gãy ra, nếu như vừa rồi là chân cô giẫm vào, chắc chắn cô đã gãy chân rồi
Cố ném cành cây đi, bẻ một cành khác, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trên có cành cây hình thù quái dị
cháu không đánh lại được anh ta...

Bác sĩ:
Sau khi anh ta ám thị cháu, cháu sẽ có một loại tâm lý ám thị mãnh liệt, cháu càng nghĩ nhiều sẽ càng nhạy cảm, cháu càng nhạy cảm thì sẽ càng nghĩ sâu, sau đó không có cách nào tự thoát khỏi
Cô nói với mình, không sao, thật sự không sao, đây mới là bắt đầu thôi, một ngày nào đó, nhất định cô sẽ nói ra cái chữ
không
đó, cô nhất định sẽ cự tuyệt
Bây giờ như thế nào cũng không sao
Thứ hai, cháu gái, cháu quá tự ti.

Lam Anh ngẩn ra, bác sĩ nhìn cô, nói:
Người tự ti mới có thể sinh ra tâm lý sợ sệt, cho dù cháu cảm thấy mình không phải là như vậy, nhưng trên thực tế, nội tâm của cháu tồn tại sự tự ti chính cháu cũng không phát hiện ra
Là cơ thể xinh đẹp nhất tôi từng thấy, nếu như không có những vết thương này, tôi nghĩ chắc sẽ đẹp hơn.
Cô đứng im không nhúc nhích, Phó Thanh Ly khom người, nhặt cái khăn tắm trên mặt đất lên, sau đó hắn nhẹ nhàng quần lấy cô từ phía sau,
Cầm lầy, nếu không tôi sẽ khiến nó rơi xuống lần nữa.
Cô ngây ra nắm lấy chỗ nối, hắn nói:
Đừng quay đầu lại.
Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân, từng tiếng từng tiếng cách xa cô, tiếng cửa bị kéo ra, lại bị đóng vào
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, cảm giác áp bức giống như màn trời đè xuống kia cuối cùng cũng biến mất, cô giống như bị rút sạch sức lực, trong nháy mắt mệt mỏi đến cực điểm
Là một người thanh niên, dáng dấp không giống những tên côn đồ đến gây chuyện
Tướng mạo rất đẹp mắt, anh ta đội cái mũ thể thao trên đầu, cũng ăn khớp với cách ăn mặc sạch sẽ gọn gàng của anh ta
Cô giống như tên rời cung lao ra ngoài, cô gái còn lại theo sát cô, mà hai cô bé nhỏ tuổi hơn sau khi chạy vào năm phút đã khóc chạy ra.
Phó Thanh Ly nhìn bọn họ:
Thu lại tiếng khóc của các em, bởi vì sẽ thu hút chó sói đến.
Hai cô bé bị dọa lập tức im miệng

Cụ thể bao nhiêu tuổi cháu không biết, cháu chỉ căn cứ vào lời của người khác suy đoán, có lẽ anh ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.


Nếu như bác đoàn không sai, bản thân huấn luyện viên của cháu có nền tảng tâm lý học nhất định, mỗi lần anh ta đến gần cháu sẽ tạo ra tâm lý ám thị cho cháu, thậm chí là thôi miên cháu, khiến cháu từ trong tiềm thức cảm thấy cháu rất sợ hãi.
Bác sĩ đứng lên lấy ra một quyển sách, nhanh chóng lật đến một trang trong đó, nói:
Cháu xem đi, ở đây có một vụ việc tương tự
Tên sao? Cuối cùng cô cũng gặp được một người hỏi tên cô rồi
Từ trước đến giờ cô chỉ nghe thấy
số 7
, bây giờ cuối cùng cũng có một người hỏi tên cố, cô rất thích tên mình, Lam Anh
Toàn bộ hành trình là năm tiếng.

Năm tiếng còn dài hơn thời gian chạy đêm bình thường, như vậy có thể thấy nguy cơ trong rừng nguy hiểm đáng sợ như thế nào.
Cháu còn quá nhỏ, vẫn chưa phát hiện ra được ưu điểm trên người mình
Tin bác đi, cháu nhất định sẽ ưu tú hơn rất nhiều người bên cạnh cháu.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Thanh Ly vang lên:
Bốn tiếng ba mươi bảy phút, thông qua kiểm tra.
Lam Anh ngã mạnh xuống đất, cây gậy trong tay cũng đập xuống đất
Phó Thanh Ly:
Mười phút sau quay về.
Lam Anh nằm trên đất, không tự chủ được nhắm hai mắt lại
Đương nhiên, cô cảm thấy bên ngoài cũng chưa chắc đã là tốt, ví dụ như cổ tiện tay kéo người từ trong cái ố tổ cháy ra ngoài, anh ta liên tục xuất hiện ở trước mặt cô
Cô không biết tại sao anh ta phải không ngừng cảm ơn cố, một lần là đủ rồi, nhiều cô cảm thấy phiền não.

Cháu tên là Lam Anh, Lam trong trời xanh, Anh trong anh lạc.
Bác sĩ mỉm cười nhìn cô nói:
Tên rất hay, giống với con người cháu.
Sắc mặt Lam Anh không có ý cười, nhưng rõ ràng vẻ mặt dịu dàng hẳn đi, bác sĩ nói:
Nếu phải vội thì cháu về đi, nếu như sau này cháu có bất cứ khó khăn gì, nhớ đến tìm bác, được chứ?
Lam Anh bỏ sách vào cặp sách, cô gật đầu:
Vâng, cảm ơn bác sĩ
Tạm biệt bác.
Bác sĩ gật đầu:
Không cần cảm ơn, đây là chức trách của bác
Vì vậy, cô nhở vị trí tất cả các đường gợn sóng, đoán đó là nội dung trọng điểm.
Bác sĩ nói đó là một quá trình dài đằng đẵng, Lam Anh cảm thấy không sao, tất cả vẫn còn kịp
Thật tốt, thế giới bên ngoài thật tốt! Cô ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời rực rỡ, ánh mặt trời thật đẹp, giống như cái khay vàng phát sáng, thậm chí cô còn cảm thấy mặt trời bên ngoài cũng sáng đẹp hơn ở nơi đó
Về đến nơi ở, cô đóng chặt cửa chính và cửa sổ, cài lại, lối sách ra, cúi đầu bắt đầu đọc
Cô tin chắc, kiên trì chính là thắng lợi, đối với chuyện này có tin tưởng sâu sắc không nghi ngờ
Rốt cuộc thế giới bên ngoài như thế nào, Lam Anh không biết, nhưng không khí tươi mát ở bên ngoài đó là mục tiêu từ trước đến nay của cô
Nếu như không phải là em, bây giờ anh cũng sẽ không còn sống mà đứng ở đây nói chuyện với em nữa
Đối với em, đây chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với anh, đây là ơn cứu mạng.
Lam Anh suy nghĩ một chút, nói:
Ăn cơm thì miễn đi, nhưng nếu như anh thật sự cảm thấy không cảm ơn tôi không được, vậy anh mua một ít đồ ăn vặt cho tôi đi.

Cũng được, dù sao cũng phải khiến em chấp nhận lòng biết ơn của anh
Cháu không cẩn tự ti, cháu nhỏ hơn con gái bác một tuổi, nhưng cháu xinh đẹp hơn con gái bác nhiều
Ha ha, nhất định con gái bác ở nhà đang hắt hơi, bởi vì bác đang nói xấu nó
Bác sĩ, bác nên biết, có rất nhiều chuyện, nếu như che đậy mà không nói, có lẽ sẽ thối nát có giòi bọ, nhưng có rất nhiều chuyện, một khi thông qua rồi, người ngoài tưởng là sạch sẽ, tưởng là không có chuyện gì nữa, nhưng trên thực tế, chỉ có người trong cuộc mới biết rốt cuộc là tiếp tục giấu giếm tốt, hay là vạch trần tốt
Cháu nói như vậy, bác có thể hiểu khống? Hoàn cảnh của cháu chính là như vậy
Cô vẫn chưa thấy có cành cây nào có thể nhỏ dài đều đặn còn không phân nhánh như vậy, cô đoán đó là dây thừng kéo lưới bẫy thú vật, cổ đứng im không nhúc nhích, duy trì động tác bẻ cành cây
Sau đó cô nhẹ nhàng dùng cái cành cây vẫn còn lá này ném về chỗ bằng phẳng, cơ quan nơi đó bị phá vỡ, lưới lập tức thu lại
Nói xong, cô đeo cặp sách lên đi thẳng.
Người thanh niên trên xe không đi theo nữa, vẻ mặt vui vẻ cũng dần dần biến mất, anh ta đặt một tay trên vô lăng, khẽ gõ ngón tay, gõ ra âm thanh có quy luật
Ngày hôm sau tan học, quả nhiên Sài Tranh Vanh lại xuất hiện ở cổng, xách hai cái túi đồ ăn vặt lớn trong tay
Lam Anh trợn mắt, hỏi:
Tôi bảo một chút đồ ăn vặt là được rồi, tại sao anh lại mua nhiều như vậy?
Sài Tranh Vanh nói:
Nhiều sao? Anh còn sợ ít đây, nghĩ lần này không có kinh nghiệm, lần sau có thể dùng xe kéo tới.
Lam Anh thật sự cảm thấy không có cách nào nói chuyện được với người này, cô không ăn đồ ăn vặt, bởi vì huấn luyện có yêu cầu về thể năng, cần ăn kiêng, cho nên cô gần như không ăn những thứ này
Rất xin lỗi
Tôi xin nhận tấm lòng của anh, còn những thứ khác thì miễn đi.

Không nể mặt một chút nào sao?

Câu trả lời của tôi rất rõ ràng rồi
Đương nhiên, nếu như vị huấn luyện viên này của cháu thật sự làm ra tâm lý ám thị với cháu, khiến cháu cảm thấy cháu sợ hãi anh ta, vậy thì bản thân vị huấn luyện viên này cũng rất tự ti
Cho nên, thứ ba, cháu có thể thử tìm nhược điểm trên người vị huấn luyện viên này, vậy thì cháu sẽ loại trừ được sự sợ hãi đối với anh ta.

Hắn ngửi sau gáy cô, nói:
Tôi tưởng là phụ nữ đều thích dùng mấy đổ thơm ngát.
Cơ thể Lam Anh vẫn căng cứng, giống như sắp hỏa đá.
Khăn tắm không hề che kín, theo động tác trượt xuống của hắn, cô theo bản năng muốn giơ tay ra túm lấy một góc, sau đó Phó Thanh Ly nói:
Sổ 7, trở về vị trí!
Cô lập tức đứng thẳng tắp, khăn tắm theo động tác đứng thẳng của cô rơi trên mặt đất
Lam Anh không để ý đến anh ta, đi mất
Rõ ràng là một người lớn như vậy mà lại như trẻ con, sớm biết cô nhất định sẽ không cứu anh ta
Nếu như anh nói cảm ơn, bây giờ anh nói một câu, tôi chấp nhận là được rồi, nếu như là những thứ khác, thật xin lỗi, tôi cảm thấy sự tồn tại của anh đã mang đến cho tôi sự quấy nhiễu rất lớn
Tôi chỉ là một học sinh lớp mười, tôi phải chuẩn bị thi giữa kỳ, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi.
Sài Tranh Vanh nhìn cô, rất lâu mới nói:
Đến thời gian mời em ăn bữa cơm cũng không có? Anh thật sự chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn của anh với em
Xe chậm rãi lái ra ngoài
Lam Anh đứng ở cửa, đưa mắt nhìn xe của Phó Thanh Ly rời đi, sau đó xoay người mở cửa ra, đi vào
Lúc hắn đụng phải vết thương, Lam Anh nghiến răng không để cho mình kêu lên, hắn hỏi:
Có đau không?

Lam Anh trả lời:
Vâng, huấn luyện viên.

Lam Anh:
Cháu có thời gian quy định, cháu phải về rồi.
Cô đi đến cửa, lại quay lại, hỏi:
Bao nhiêu tiền ạ?
Bác sĩ ngẩn ra, Lam Anh lấy tiền ra khỏi cặp sách, hỏi:
Cháu đến xem bệnh, không cần tiền sao?

Bác sĩ cười, sau đó ông lắc đầu, nói:
Nơi này vốn là nơi cung cấp khám và điều trị tâm lý cho thanh thiếu niên, mặc dù bình thường đều cần tiền, có điều, có người tốt bụng đặc biệt quyên góp cho quỹ từ thiện, quỹ sẽ trả tiền, cho nên cháu không cần trả tiền.
Lam Anh ngẩn ra, cô gật đầu, tầm mắt rơi lên trên quyển sách kia, nói:
Bác sĩ, cháu có thể mua quyển sách này của bác không?

Cháu muốn đọc quyển sách tâm lý này à?

Rừng cây vẫn tối đen như thường lệ, có động vật buổi tối qua lại bị kinh sợ mà nhảy ra
Lam Anh theo con đường mọi ngày chạy về phía trước.
Cô gật đầu.
Bác sĩ cầm sách lên, đưa đến trước mặt cô, nói:
Không cần tiền, cháu cầm đi, đợi lần sau đến cháu trả lại cho bác, nhớ vẫn đến tìm bác, thứ bảy hàng tuần bác mới đến đây một chuyển, ngồi ở ngay phòng làm việc này.
Ông kẹp một tấm danh thiếp vào trong sách, nói:
Nhưng mà không sao, ngộ nhỡ hôm nào bác không có ở đây, cháu cứ gọi điện thoại cho bác, bác sẽ đến ngay.

Đối với Lam Anh mà nói, ban đêm đã sớm không còn đáng sợ nữa, thứ đáng sợ từ trước đến nay đều là huấn luyện viên
Ban đêm, bốn người đứng ở trong rừng, huấn luyện viên đứng trong bóng tối, hắn mở miệng:
Hôm nay bắt đầu thám hiểm rừng cây
Phía trước là một một đường bằng phẳng, hình như được sửa sang lại mặt đường, nơi này lập tức biến thành con đường cô không quen thuộc
Cô dừng bước lại, cô gái kia thấy cô dừng lại, cũng dừng lại nhìn cô.
Phó Thanh Ly nhìn cô, không lên tiếng.
Cô cầm cành cây mang theo vết máu trong tay, chống đỡ cơ thể, không để mình vì quá mệt mỏi mà ngã xuống

Cháu gái, cháu xinh đẹp, đáng yêu như vậy, cháu nói hạng huấn luyện nào của cháu cũng đứng nhất, bác cảm thấy cháu hoàn toàn có thể kiêu ngạo với đời
Bác tin người khác giới bên cạnh cháu sẽ vô cùng ái mộ cháu, bạn học bên cạnh cháu sẽ vô cùng thích cháu, bác hoàn toàn không hiểu tại sao cháu phải có tâm lý như vậy.
Lam Anh mím môi, sau khi im lặng rất lâu, cô mới nói:
Có lẽ bởi vì cháu là trẻ mồ côi
Cô thả tóc đuôi ngựa ra, lấy hai cái dây chun buộc lại lần nữa, Mặt Lam Anh không cảm xúc, động tác điềm tĩnh lại thong thả ung dung, không do dự, không có chùn chân, giống như chưa bao giờ cảm thấy đây là một chuyện khiến người ta sợ hãi, giống như ở trong mắt cô, tất cả khó khăn trên đời này đều không phải là khó khăn.
Cô sửa sang lại tất cả, sau đó đứng thẳng lên, nhìn vào nơi sâu thẳm trong rừng cây
Phó Thanh Ly nói:
Tất cả, chuẩn bị!
Lam Anh nhìn chằm chằm vào rừng cây, không nhúc nhích
Cho đến lúc Phổ Thanh Ly lại mở miệng:
Bắt đầu!

Vậy em đợi đó.

Tôi không đợi đầu, anh có thể đưa đến chỗ này cho tôi là được rồi.

Sau đó cô gật đầu, xoay người rời đi
Cô cũng không biết mình đã tắm bao lâu, cuối cùng cô dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía gương
Còn hai năm nữa, còn hai năm nữa là cô có thể thoát khỏi tất cả những thứ này rồi
Cảm thấy tạm ổn rồi, cô mới quấn khăn tắm đi ra ngoài, chân tay toàn vết thương lớn nhỏ và vết bầm xanh xanh tím tím
Cô thuần thục lấy thuốc trong tủ ra khử trùng vết thương, đau đớn vô cùng nhưng cô vẫn cắn răng nhịn không kêu
Cuối cùng, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi
Hai cô bé kia đi đến, mỗi người ngồi xổm ở một bên cô, im lặng bóp chân và cánh tay cho cô
Bầu không khí ngột ngạt khiến Lam Anh cảm thấy hô hấp không thoải mái
Cô không ngừng tự nhủ, không sao, thật sự không sao, đây là áp lực Phó Thanh Ly cố ý tạo cho mình

Bởi vì có người có dục vọng chi phối
Huấn luyện viên của cháu, nếu như cháu không thể thoát khỏi, vậy thì cháu phải nghĩ cách thoát khỏi loại ám thị này của anh ta.


Đúng rồi, cháu tên là gì?

Ánh mắt Lam Anh lập tức sáng lên

Thứ nhất, phân tán sự chú ý của cháu
Đừng đặt tất cả sự chú ý lên người anh ta, mà là để lên hạng mục huấn luyện của cháu
Cô đứng lõa lồ, chỉ có băng gạc ngang eo và trên cánh tay che một phần nhỏ cơ thể, nhưng cả người đều lộ ra trước mặt hắn
Hắn đứng ở phía sau cô, phát ra một tiếng cười khẽ, hắn nói:
Rất đẹp
Tạm biệt Lam Anh.

Cô đi ra ngoài, ôm cặp sách, đột nhiên lại tràn đầy hy vọng và lòng tin đối với tương lai
Lúc này Lam Anh mới bẻ cành cây khác, bỏ hết chạc cây, cầm trong tay.
Trên đoạn đường sau đó, cô gặp chó sói lạc đàn, lợn rừng phát điện, còn có bẫy sâu hai mét, trong bẫy còn có các học viên của huấn luyện viên khác
Cô cầm khăn lông, bắt đầu lau cơ thể
Cô thẩm xà bông vào khăn lông, rửa sạch từng chút một, chỉ muốn lột da mình ra
Cô bắt đầu đọc từ trang đầu tiên, đọc từng chữ một, sau đó cô nhìn thấy tấm danh thiếp trong sách, cô cầm lên, cẩn thận cất đi, bỏ vào kẽ hở trong cặp sách
Hiển nhiên bác sĩ đó cũng rất nghiêm túc đọc quyển sách này, bởi vì cô thường xuyên nhìn thấy ghi chép ở những chỗ trống, còn có một số đường gợn sóng vạch ra ở phía dưới.
Sau đó, cô phát hiện có chiếc xe lái rất chậm, cô chạy nhanh, xe cũng lái nhanh, cố chạy chậm, xe cũng lái chậm, giống như cố ý đi theo cô, Lam Anh đứng lại, chiếc xe kia cũng dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn qua, cửa kính bị hạ xuống, lộ ra gương mặt người thanh niên kia:
Em gái, em là ân nhân cứu mạng của anh, ơn cứu mạng không thể quên! Em không nể mặt anh, vậy anh sẽ hộ tống em về nhà, cũng có thể chứ?

Lam Anh đi qua chỗ anh ta,
Anh này, nếu như biết anh là người phiền phức như vậy, khi đó tôi nhất định sẽ không cứu anh.

Cháu có giáo dưỡng rất tốt, có thái độ rất lễ phép, còn có phẩm chất rất khó có, cháu ưu tú hơn rất nhiều người trưởng thành bên cạnh bác.


Lời bác nói đểu là thật
Tôi chỉ tin chính tôi.
Nói xong, cô chạy về phía một con đường khác
Lúc xuyên qua một vùng lá rụng, cô dùng cành cây thử thăm dò, thành công tìm được một cái bẫy thú vật cỡ lớn mai phục
Tạm biệt.

Cố vòng qua người kia, chạy đến một góc yên tĩnh, sau đó lối túi cát ra khỏi cặp sách, buộc cẩn thận lên đùi
Lam Anh ngồi xổm xuống, bắt đầu chỉnh lại dây giày cẩn thận
Cô rút kim thép ra khỏi ống tay áo, lắp từng cái vào, kẹp trong kẽ tay
Đến lúc cô đi ra khỏi rừng cây, đã mệt mỏi hết sức rồi
Cô mang cả người đầy vết thương, lảo đảo từng bước đến trước mặt Phó Thanh Ly, giơ tay rút cờ, cầm ở trong tay
Lam Anh:
Chúng ta chia nhau ra, con đường này bị người động tay động chân rồi.

Trái tim cô gái lập tức thắt lại,
Hai chúng ta đi cùng nhau, có thể ứng phó
Lam Anh:
Hai chúng ta đi cùng nhau, nếu như chết chính là cùng chết, chia ra, ai cũng có cơ hội.

Cháu không có ba mẹ như người khác.

Bác sĩ lại ngẩn ra, ông vừa định mở miệng, Lam Anh đột nhiên nhìn đồng hồ, nói:
Bác sĩ, cháu phải về rồi.
Bác sĩ vội vàng đứng lên:
Cháu gái...

Sài Tranh Vanh thở dài:
Em gái, sao em không nói gì thế?
Cô hạ ống quần xuống, nói:
Tôi nhận lòng biết ơn của anh rồi
Bây giờ chúng ta không ai nợ ai, anh không cần đến nữa.

Nếu như mua chút đồ ăn vặt là không đến nữa, vậy không phải anh là người vong ân phụ nghĩa à? Anh không phải người như vậy, con người anh từ trước đến giờ biết ơn bảo đáp, mặc dù em không chấp nhận lòng biết ơn của anh thì cũng không trở ngại anh coi em là ân nhân cứu mạng của anh
Ba tiếng trước, cô gái vào cùng cô được người khiêng ra, bởi vì cô ta gặp phải rắn độc, bị rắn độc cắn bị thương, đã đưa đi chữa trị rồi.
Lam Anh cố gắng bình phục cơ thể, cúi đầu đợi Phó Thanh Ly mở miệng
rất nhiều chỗ trên người cháu...
Bác sĩ tâm lý lập tức nói:
Đưa số điện thoại của ba mẹ cháu9 cho bác!

Lam Anh ngước mắt lên nhìn ông, nói:
Bác sĩ, bác chỉ cần nói cho cháu biết, như thế nào mới có thể vượ6t qua sự sợ hãi với anh ta là được, những thứ khác cháu không cần giúp đỡ, không cần bất cứ sự giúp đỡ nào cả, cũng xin bá5c đừng tự ý báo cảnh sát hoặc là giúp cháu
Sau đó anh ta chậm rãi nâng cửa kính xe lên, dán lớp chắn tầm mắt của bên ngoài lên xe, anh ta lái xe quay đầu lại, đi về hướng khác
Về đến nơi ở, Lam Anh lại chuẩn bị công việc trước huấn luyện như thường lệ, ngày nào cũng làm việc của mình, đợi buổi tối đến.
Vừa quay đầu lại, cô đã thấy người thanh niên kia đang tò mò nhìn mình:
Đây là cái gì thế? Tại sao em phải buộc lên chân? Em bị thương à?

Lam Anh không để ý đến anh ta, tiếp tục buộc nốt bên kia, sau đó thả ống quần xuống, không nhìn người kia lấy một cái, nhấc chân chạy theo đường lớn, Cô chạy dọc theo ven đường
Vụ việc này tương đối điển hình, người bị ám thị cảm thấy mình là người tâm thần, bệnh nhân này không ngừng bị ám thị, cuối cùng cô cũng tin tưởng mình chính là người tâm thần chủ động yêu cầu đến bệnh viện tâm thần chữa trị.

Lam Anh khiếp sợ nhìn bác sĩ, rất lâu sau cô mới mở miệng:
Còn có chuyện như vậy sao, nhưng mà tại sao chứ?

Đúng rồi, ân nhân, em bao nhiêu tuổi? Định thị trường đại học nào? Anh quen bạn đại học, em có cần giúp không?
Lam Anh đeo cặp sách lên, nói:
Không cần, thành tích của tôi xuất sắc nhất, nếu như tôi muốn, tôi có thể tranh được suất miễn thi, cho nên quan hệ của bạn anh tôi không dùng được

Nhưng vẫn phải cảm ơn sự nhiệt tình của anh

Tạm biệt.

Ân nhân, ai thi cũng có lúc sơ suất!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.