Chương 1351


Sài Tranh Vanh rửa mặt xong lại quay lại ngay, anh ta cầm một xấp giấy dày che mũi, tiếp tục ngồi ở trước mặt Lam Anh

Lam A8nh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên hỏi:
Anh Sài, rốt cuộc anh muốn làm gì?



Không làm gì cả.
Anh ta nói:
Anh chỉ muốn b3áo đáp ân nhân cứu mạng thôi.
Anh ta dịch đến trước mặt Lam Anh, nói:
Nếu không phải em, nói không chừng bây giờ anh đã là một n9gười chết rồi.

Cho nên anh đang oán hận tôi cứu anh, đến trả thù tôi, đúng không?
Sài Tranh Vanh khiếp sợ:
Anh rõ ràng là báo 6ơn, trả thù lúc nào?
Lam Anh giơ nắm đấm lên,
Tôi thấy anh vẫn muốn ăn một đấm nữa đấy.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi tay mình đánh vào5 mặt anh ta, cô không tự chủ được rùng mình, sau đó cố đứng lên, chạy nhanh ra ngoài, đến nhà vệ sinh rửa tay rồi mới quay lại
Tôi cảm thấy anh rất không thú vị, một người đàn ông không có chuyện gì làm, cả ngày vây quanh một nữ sinh cấp ba như tôi, tôi cảm thấy cuộc đời anh không thú vị chút nào cả.

Sài Tranh Vanh thở dài:
Thật là nhàm chán, ăn cơm em cũng không ăn cơm, mua đồ ăn vặt cho em em tặng cho người khác, lãng phí tiền của anh
Em nói xem, em như vậy bảo anh làm thế nào?
Lam Anh dừng bút lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Sài Tranh Vanh, hỏi:
Anh làm nghề gì? Cả ngày anh rảnh rỗi như vậy, sếp của anh không quan tâm à?

Y tá nhìn thấy, sau đó cầm kéo cắt từng chút băng gạc ra, kiểm tra vết thương xong, nói:
Vết thương này rất lớn, phải khâu lại, em băng bó như vậy chắc chắn không được...
Y tá định tiêm thuốc tế, Lam Anh lập tức nói:
Không cần tiền!
Y tá ngẩn ra,
Hả? Thuốc tê mà, em không tiêm thuốc tế à?
Lam Anh lắc đầu:
Em không tiêm.

Em là một cô bé, không tiêm thuốc tê sẽ không chịu được.


Em không tiêm
Em chịu được.

Người giám hộ của em đâu?
Nói rồi chị đi ra cửa hỏi:
Người giám hộ của em Lam Anh là ai?
Sài Tranh Vanh lập tức tới hỏi:
Là tôi, có chuyện gì thế?
Y tá lập tức nói:
Anh khuyên em ấy đi, em ấy không cho tiêm thuốc tê, khâu mà không tiêm thuốc tế, sao em ấy chịu được?
Lam Anh thả áo xuống, nói:
Em không tiêm thuốc tế! Em chịu được.
Tiêm thuốc tê, chắc chắn cô sẽ không làm được huấn luyện buổi tối, cô không thể nghỉ được
Sài Tranh Vanh cười nói:
Anh tự làm việc cho mình, anh chính là sếp của mình
Sao hả? Có phải công việc này của anh rất không tệ không?
Lam Anh gật đầu:
Tự làm ông chủ, thật sự rất tốt.

Vậy thì, bây giờ em cảm thấy anh là một người rất giỏi, đúng không?
Anh ta lại hỏi

Tôi không cảm thấy vậy mà ngược lại chỉ càng thấy anh phiền phức hơn.
Sau khi làm xong bài tập, cô cảm thấy ở trường học cũng không còn chuyện gì nữa, cho nên thu dọn bài tập và đề thi thử lại cho vào cặp sách, đeo lên lưng
Lam Anh vẫn không để ý đến anh ta, sau đó Sài Tranh Vanh lại kéo cô lại,
Anh bảo em đứng lại em có nghe thấy không hả?!
Lam Anh không nói gì, vung một đấm vào mặt anh ta, Sài Tranh Vanh không tránh, máu mũi lại chảy ra
Người đi qua đường nhìn thấy lập tức phát ra tiếng hét chói tai, nói chảy máu rồi.
Người kia gào lên lập tức khiến mọi người vây lại xem, Lam Anh vốn dĩ yên tâm thoải mái cảm thấy đáng đời Sài Tranh Vanh lập tức có chút quẫn bách
Lúc đi đến cửa, cô thấy Sài Tranh Vanh cúi đầu, ngồi ở vị trí trước mặt cô, trên mặt không còn vẻ cười đùa nữa
Cô cảm thấy cái người đàn ông tên Sài Tranh Vanh này chính là một người rất kỳ quái, lúc anh ta cười và không cười là hai cực hoàn toàn khác nhau
Anh ta cụp mắt xem ảnh trong máy ảnh trên bàn, không ngừng bấm next
Đúng rồi, anh có thể đem trả lại thuốc tế này.
Y tá chuẩn bị xong dụng cụ để khâu, bảo Lam Anh nằm nghiêng ở trên giường, bắt đầu khâu cho cô
Lam Anh lấy một quyển sách ra khỏi cặp, cắn ở trong miệng, cúi đầu, nhắm hai mắt lại
Lúc mũi kim đầu tiên xuyên qua da, cơ thể cô run lên, sợi chỉ luồn qua da từ từ co lại, cái loại đau đớn đó khiến cô cảm giác trong nháy mắt muốn kích động hồ lên

Em là ân nhân của anh, anh sắp chết em cứu anh ra, bây giờ anh sẽ để em mang cái eo đó đi một bước phải nghỉ ba lần à? Nếu như anh không quan tâm, chính là thấy chết mà không cứu! Mau lên!

Lam Anh bị anh ta đẩy vào phòng ngoại khoa
Y tá:
Cho chị xem vết thương của em.
Lam Anh không còn cách nào khác, cởi đồng phục học sinh, sau đó tháo băng gạc quấn trên eo ra, máu ở vị trí vết thương đã thấm lên bằng gạc
Lam Anh đứng ở phía sau cửa, lúc đang định tiến vào, Sài Tranh Vanh ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt vô cảm trong nháy mắt biến thành vui vẻ:
Ân nhân, em đến phòng vệ sinh lâu thế?

Anh nên đi làm việc đi, cũng phải chụp ảnh tiết mục biểu diễn của những lớp khác nữa.

À, lúc đó anh chỉ đồng ý chụp tiết mục biểu diễn của lớp ân nhân, những lớp khác anh chỉ kiêm chức thôi, chụp cũng được không cũng được
Ân nhân, sau khi tan học em có bận gì không?

Tôi phải về nhà làm bài tập.

Cuộc đời em có thú vui gì khác không? Em không cảm thấy rất nhàm chán à?
Sài Tranh Vanh lại hỏi
Lam Anh cụp mắt, không dừng bút trên tay, nói:
Không
Sài Tranh Vanh đỗ xe bên đường, bước xuống chạy đuổi theo Lam Anh
Lam Anh đang chạy mấy bước, đột nhiên bị người kéo lại
Cô quay đầu lại thấy Sài Tranh Vanh đang kéo tay mình
Lam Anh dừng bước lại, Sài Tranh Vanh đột nhiên cười với cô, nói:
Có đau không?
Cô gật đầu:
Cũng tạm.


Cũng tạm? Cái gì gọi là cũng tạm? Đau chính là đau, không đau chính là không đau.


Đau.

Cô im lặng, cũng không cãi lại
Thật ra hiểm khi cô bị người ta giáo dục như vậy, dù sao cô là học sinh xuất sắc cả về đạo đức trí tuệ lẫn thể chất, gặp loại chuyện này khiến cô cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô ngồi lên xe nhìn thời gian, Sài Tranh Vanh ngồi vào ghế lái xe, anh ta nói:
Thắt dây an toàn vào.
Hai người đến bệnh viện
Cô vui mừng vì mình cắn quyển sách trong miệng, nếu không thật sự kêu ra, đến cô cũng không thể chấp nhận nổi cái loại kêu gào tê tâm liệt phế đó
Chẳng trách Tranh Vanh nói không muốn kêu gào quá khó coi, thật sự, nếu như gào lên, không biết sẽ khó coi thế nào
Y tá khâu, cô tự đếm, cuối cùng cô đếm được mười bảy mũi
Thuốc tế đối với anh không có hiệu quả, có tiêm hay không đều như nhau.
Lam Anh mím môi im lặng, sau khi suy nghĩ một chút, cô nói như xác nhận:
Tôi biết đau, nhưng tôi nhận được, tôi không tiêm.
Sài Tranh Vanh nhìn chằm chằm cô im lặng mấy giây, sau đó anh ta cười nói:
Được.
Anh ta gật đầu với y tá sau lưng:
Thế thì cứ như vậy đi.

Y tá:
Anh là anh trai của em ấy à?

Sài Tranh Vanh cười nói:
Đúng vậy, tôi là anh trai của em ấy.

Đây là tự mọi người yêu cầu, lát nữa đừng nói chúng tôi ngược đãi bệnh nhân đấy
Sài Tranh Vanh được mọi người giúp đỡ, máu mũi đã ngừng chảy, sau đó anh ta nói với Lam Anh:
Chắc chắn sống mũi bị anh gãy rồi, đi, em phải chịu trách nhiệm cùng anh đến bệnh viện, nếu không chúng ta không xong đâu.

Những người bên cạnh bắt đầu dạy dỗ Lam Anh, nói cô không thể tùy tiện đánh người, còn nói mũi là vị trí yếu ớt
Tóm lại Lam Anh bị giáo huấn hoàn toàn không ngẩng đầu lên được
Cô vốn cũng không phải là người muốn trở thành tiêu điểm của đám người, bây giờ cô đã thành đối tượng bị phê bình rồi.
Sài Tranh Vanh nhìn cô:
Đi, chẳng lẽ em vẫn muốn bị người nói à?

Anh ta kéo cô lên xe, Lam Anh không dám không đi, phía sau còn có một đống các ông các bà đang quanh giáo dục cô
Lam Anh chỉ muốn tạo ra ngay một vụ tai nạn xe, trực tiếp tiễn người này lên thiên đường
Đúng là âm hồn bất tán mà!
Cô nhìn anh ta một cái, trợn mắt, đứng lên tiếp tục chạy.
Bởi vì những người đó phát huy đầy đủ tinh thần giúp người làm vui, người lấy giấy người đưa nước cho Sài Tranh Vanh, giúp đỡ anh ta không đòi hỏi.
Lam Anh đứng đó đi cũng không được, ở lại cũng không xong, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút khó chịu, có chút luống cuống.
Cô cầm cặp sách, cúi đầu, cẩn thận dùng chân trái cọ vào chân phải
Sài Tranh Vanh nói:
Lúc khâu sẽ rất đau, kim đâm qua đâm lại trên da, không phải đau như kiến cắn đầu...

Tôi biết, tôi không tiêm.
Cô lặp lại,
Ngày mai tôi còn phải đi học, tôi không thể tiêm thuốc tế, tôi nói tôi có thể chịu được.
Sài Tranh Vanh nói với y tá:
Đợi chút, để tôi khuyên em ấy.
Anh ta đi đến trước mặt Lam Anh, nói:
Haiz, không tiêm thuốc tế thật sự rất đau...
Anh ta giơ tay ra chỉ vết thương trên mặt mình, nói:
Em nhìn thấy chưa, bản thân anh đã trải qua rồi
Đau đến nỗi muốn khóc.

Tại sao anh không tiêm?
Lam Anh hỏi
Sài Tranh Vanh:
Ai nói anh không tiêm, nhưng vấn đề là cơ thể anh không ăn thuốc tế
Lần này rõ ràng hiệu suất không bằng mọi khi, từ sớm đã cảm thấy đau.
Với cường độ huấn luyện kinh khủng như vậy, bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa, máu bầm trên người căn bản không có cơ hội khôi phục, chỗ này tan đi, lập tức lại có thêm chỗ khác.
Lần thứ ba cô dừng lại nghỉ ngơi, cái xe bên cạnh lái đến, Sài Tranh Vanh hạ cửa kính xe xuống, nhìn cô nói:
Ân nhân, anh đưa em về nhé? Em ở đâu?

Nói không đau nhất định là giả, làm sao có thể không đau được? Sài Tranh Vanh muốn đưa cô về, Lam Anh lắc đầu:
Tôi tự tìm được đường về.
Sài Tranh Vanh hỏi:
Vừa rồi y tá nói em có nghe thấy không? Cố gắng giảm bớt vận động mạnh không cần thiết, tránh cho vết thương rách ra, em quên rồi à?
Lam Anh:
Nghe thấy rồi.

Vậy bây giờ em đang làm gì thế hả?

Chuyện của tôi, không cần người khác bạn tâm thay tôi
Hôm nay cảm ơn anh, tạm biệt.
Cô đi qua muốn lấy lại cặp sách trong tay anh ta, Sài Tranh Vanh quăng về phía sau, cười nói:
Lên xe.

Tôi không ngại khiến sống mũi anh gãy ngay bây giờ đâu.
Sài Tranh Vanh cười,
Anh nhường em đó, em thật sự tưởng là anh có thể để mình bị đánh vào mũi được à? Anh học đánh tự do mười mấy năm, có muốn đọ sức một trận không?
Lam Anh im lặng, bình thường cô không coi là gì, nhưng bây giờ cô cảm thấy không cần phải khiến vết thương rách ra
Sài Tranh Vanh mở cửa xe ra, nói:
Lên xe.
Lam Anh do dự một chút, sau đó cô chui vào trong xe, tự động cài dây an toàn lại
Sài Tranh Vanh thấy cô đứng lên, vội vàng hỏi:
Em đi đâu thế?
Lam Anh không dừng bước, cũng không quay đầu lại nói:
Về nhà.

Buổi lễ vẫn chưa kết thúc mà.

Biểu diễn của tôi đã kết thúc rồi, tôi về đây.
Nói rồi, cô nhấc chân đi ra khỏi trường, đi đến chỗ yên tĩnh, khom người lấy túi cát ra buộc vào chân
Sài Tranh Vanh đứng ở cách đó không xa nhìn,
Anh nói này, một cô gái xinh đẹp như em, ngày nào cũng làm mấy việc này, không mệt à?
Lam Anh buông ống quần xuống, đi thẳng qua bên cạnh anh ta lên đường lớn, bắt đầu chạy chậm về nhà vết thương trên người cổ vẫn chưa kín miệng, lúc chạy sẽ động đến vết thương
Cố chạy một lúc rồi dừng lại, chống vào ngang hông nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục chạy

Đây là thời gian tháo chỉ, em nhớ tái khám đúng lịch
Vết thương không nhỏ, bình thường đừng học tiết thể dục, cố gắng giảm bớt vận động mạnh không cần thiết, để tránh vết thương bị rách ra.
Y tá đưa hóa đơn cho Lam Anh, cô cất vào trong cặp sách
Lam Anh im lặng nghe, cô đi từ bên trong ra, ngẩng đầu nhìn thấy Sài Tranh Vanh đứng ở cửa, đang dửng dưng nhìn cô.
Anh ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi:
Ngày nào anh cũng nhìn em chạy, sao anh lại cảm thấy tư thế chạy của em hôm nay không đúng nhỉ? Em bị đau ở chỗ nào? Em bị thương à? Ở chân? Hay là eo?
Nói rồi anh ta giơ tay chạm vào eo cô qua đồng phục học sinh, con ngươi Lam Anh co lại, cô hất mạnh tay anh ta ra, lạnh lùng hỏi:
Anh làm gì thế?
Sài Tranh Vanh bật cười,
Gì mà hung dữ vậy? Con gái không nên dịu dàng một chút sao? Anh đưa em đến bệnh viện, em như vậy không được, có phải bị thương rất nghiêm trọng không? Nếu như xử lý không ổn thỏa, sẽ để lại di chứng...

Lam Anh không để ý đến anh ta, trên khuôn mặt không có cảm xúc mang theo mấy phần không vui, ánh mắt có chút hung ác, cô nhấc chân tiếp tục chạy về phía trước.
Sài Tranh Vanh đứng một lúc, lại đuổi theo,
Em đứng lại!

Lấy số, kiểm tra xong, bác sĩ nói sống mũi Sài Tranh Vanh không gãy, chỉ chảy máu thôi.
Lam Anh định xoay người rời đi thì nghe thấy Sài Tranh Vanh nói:
Em đừng đi, tính xong nợ rồi, không bằng em ngoan ngoãn đi khám xem em bị thương chỗ nào đi.

Lam Anh mím môi nhìn anh ta,
Liên quan gì đến anh?

Cô nhìn về phía trước, đợi Sài Tranh Vanh lên xe rồi, mới nói:
Đi theo đường Tông Minh, đến biệt thự ngoại ô phía Tây, cho tôi xuống ngã tư đèn đỏ cuối cùng là được rồi.
Sài Tranh Vanh gật đầu:
Nói rất rõ ràng, bảo đảm đưa đến.
Lam Anh lôi sách ra, bắt đầu ôn tập nội dung bài học sáng nay, Sài Tranh Vanh lái xe thỉnh thoảng nhìn cô một cái, hai người đều không lên tiếng

Xe đến chỗ Lam Anh yêu cầu dừng lại, cô cầm cặp sách xuống xe
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.