Chương 1356


Cuối cùng Lam Anh cũng cảm thấy mình được yên tĩnh mấy ngày, bởi vì liên tiếp nửa tháng Sài Tranh Vanh đều không xuất hiện, xem ra lời n8ói trong nhà ăn hôm đó, ít nhiều gì anh ta cũng nghe được.

Vết thương trên người cuối cùng cũng khá hơn, chỉ có điều sau khi cắ3t chỉ vẫn để lại sẹo, may mà ở trên eo, chỉ cần không mặc áo hở eo sẽ không sao cả
Lam Anh nhìn ánh mắt anh ta, không biết tại sao trong lòng chút căng thẳng, cũng mang theo mấy phần ngượng ngùng chính cô cũng không phát giác ra, sau đó cô không tình nguyện nhưng lại đồng ý:
Ba mươi phút.

Sài Tranh Vanh lập tức cười, nói:
Vậy mới đúng chứ.

Thầy Lý càng nghĩ càng nóng lòng sốt ruột hơn, thật sự còn lo lắng hơn cả phụ huynh.

Thầy đi cùng em, em đừng thấy thầy đã lớn tuổi rồi, thấy khỏe lắm
Cô chạy đến chỗ ở, người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô toàn thân ướt đẫm đứng nhếch nhác ở cửa
Trên bàn bày đầy đồ ăn, Lam Anh cảm thấy mình có thể ăn hết một con voi, nhưng dáng vẻ cô bây giờ hoàn toàn không có cách nào ngồi xuống ăn cơm, chỉ có thể đi tắm trước.
Kết quả cô suýt nữa chết ở trong phòng tắm quá đói cộng thêm nước nóng, khiến cô hoa mắt choáng váng.
Ăn cơm, rửa bát đĩa xong, cô đến trường đi học, bị muộn học, lần đầu tiên vì đến muộn mà bị nhốt ở ngoài cổng trường
Thầy Lý nhìn cô, hỏi:
Sao thế? Có chỗ nào khó xử à? Thầy chỉ đến nhà em xem hoàn cảnh học hành của em, ba mẹ em không có ở nhà cũng không sao, không phải em có một người chị họ ở nhà à? Thầy nói chuyện với chị em, bảo chị em giúp đỡ một chút, năm nay là năm quan trọng của em, một chút sai lầm cũng không thể có...
Lam Anh:
Buổi tối chị họ em cũng không ở nhà.

Vậy không sao, thầy sẽ đi ban ngày, thứ bảy chủ nhật đều được, em nói trước với chị họ em đi, đúng rồi, địa chỉ chính là cái em điền đầy hả?
Thầy Lý gật đầu:
Vậy cứ quyết định như thể đi.

Lúc tan học đi ra khỏi trường, Sài Tranh Vanh đang đợi cô ở cổng trường rồi.
Chủ yếu là ông không yên tâm Lam Anh, luôn cảm thấy Lam Anh bị người nào ở bên ngoài làm hư
Đối tượng nghi ngờ đầu tiên là Sài Tranh Vanh, nhưng hình như đã rất lâu Sài Tranh Vanh không xuất hiện ở trong trường học, theo lý mà nói thì không thể
Ở trường học em đã làm gì rồi? Lại khiến chủ nhiệm lớp muốn đến thăm nhà học sinh ưu tú này?
Lam Anh lắc đầu:
Thầy ấy hy vọng tới tham gia giờ tự học buổi tối, còn rất lo lắng đối với chuyện con trai trong trường học gửi thư biểu đạt ái mộ cho tôi, chắc là sợ tôi yêu sớm.


Vậy em có yêu sớm không?

Sau khi lên lớp mười hai, ngày nào thấy Lý chủ nhiệm lớp cũng bảo Lam Anh đến lớp tự học buổi tối, ông cảm thấy Lam Anh ở nhà chưa chắc đã nghiêm túc làm bài tập, đứa bé có thông minh thế nào cũng không thể lơ là
Thầy Lý khuyên Lam Anh rất nhiều lần, lần cuối cùng, ông quyết định đến nhà Lam Anh thăm hỏi, Lam Anh mười bảy tuổi, xinh đẹp như hoa không gì sánh nổi
Sau khi kết thúc tất cả huấn luyện, Phó Thanh Ly đột nhiên nói với Lam Anh:
Số 7
Lam Anh lập tức đứng thẳng người lên:
Vâng, huấn luyện viên.

Chạy trong rừng cây đến sáng rồi tự về.

Vâng, huấn luyện viên.
Ba người khác mím môi không nói một lời, không biết Lam Anh đã chọc giận Phó Thanh Ly thế nào mà sau khi huấn luyện cường độ cao còn bắt cô tự chạy đến trời sáng mới được về
Không có ai dám lên tiếng, dù sao cũng không ai hy vọng mình xui xẻo như vậy
Tôi họ Trịnh, tên là Trịnh Phi Hồng, Lam Anh đã nói với tôi rồi, thấy mau vào nhà đi.

Phòng khách nhà Lam Anh rất lớn, nhà cũng rất sạch sẽ, nhìn là biết người chị họ này rất tài giỏi.

Em ấy về rồi.
Trịnh Phi Hồng nói:
Từ trước đến nay nó đều về nhà đúng giờ, làm bài tập trước, làm đến rất muộn, tối hôm qua làm đến nửa đêm, cho nên hôm nay về hơi buồn ngủ, bây giờ đi ngủ rồi.

Thầy Lý nghe thấy thế, lúc này mới thở phào, bắt đầu nói chuyện với chị họ Lam Anh:
..
Sau khi về, cô nói với huấn luyện viên lễ nghi lời của thầy Lý, cẩn thận đợi cô ta trả lời.
Huấn luyện viên lễ nghi chống cằm, hỏi:
Đến thăm nhà? Trong ấn tượng của tôi, những đứa bé của chúng ta bị đến thăm nhà không ít, tôi còn tưởng là em sẽ không bị đến thăm nhà cơ
Lam Anh cúi đầu xúc kem đậu đỏ, thuận miệng nói:
Sẽ không đâu.


?
Sài Tranh Vanh gõ nhanh lên bàn, sau khi do dự rất lâu, anh ta hỏi:
Có muốn anh cũng viết cho em một bức thư không?


Không đâu.

Huấn luyện viên lễ nghi gật đầu:
Nếu đã như vậy thì không sao, lúc nào ông ấy đến cũng được, ngày mai tan học cũng được, dù sao cũng phù hợp với một gia đình bình thường đúng không?
Lam Anh đáp:
Vâng, huấn luyện viên.
Màn đêm buông xuống, thời gian huấn luyện đã đến
Thầy Lý tròn mắt nhìn, nói chắc như đinh đóng cột:
Hôm nay thấy nhất định phải đến thăm nhà em!

Lam Anh:
...

Em nói rồi đúng không?
Thầy Lý trừng mắt
Thầy Lý rất khách sáo:
Tôi đã muốn đến thăm nhà Lam Anh từ lâu, luôn không có cơ hội
Em Lam Anh đã về chưa?

Lam Anh gật đầu:
Vâng, em nói rồi, thấy có thể đến ạ.
Thầy ấy phất tay với cô:
Đi đi, mau đi học đi.
Lần đầu tiên trong giờ học Lam Anh không làm bài tập mà nằm bò xuống ngủ
Cô bé ngồi cùng bàn kinh hãi:
Lam Anh, tối qua cậu làm gì thế? Tại sao lại một thành thế này?
Lam Anh nằm bò trên bàn, ngủ say như chết
Hôm nay là ngày tệ hại của Lam Anh, bởi vì giờ học của giáo viên nào cô cũng không khống chế được ngủ mất
Chính vì vậy, Lam Anh bị giáo viên bộ môn phàn nàn với thầy Lý rằng có vẻ cô đã lười biếng và kiêu ngạo vì mình học giỏi.
Tối hôm nay cô còn có bài kiểm tra rất quan trọng, phải về sớm ngủ bù, kết quả thầy Lý cứ khăng khăng đòi đi theo, Lam Anh hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu:
Thầy, vậy em sẽ không đợi thầy đâu.

Thầy Lý dắt cái xe đạp nát kiểu cũ, nói:
Em cứ đi như bình thường đi, không cần đợi thầy, thấy không tin...

Sài Tranh Vanh:
Có cần anh tìm mấy người diễn kịch giúp em không?

Lam Anh nhìn:
Không cần.

Bản thân cô cũng biết, cô được chào đón hơn các cô gái khác
Cô được coi là người tình trong mộng của quá nửa nam sinh mới biết yêu trong trường
Lam Anh:
...

Vành mắt cô đen sì, quan trọng nhất là cô vô cùng buồn ngủ, đứng ở trước mắt thấy Lý bắt đầu lim dim
Đến thăm nhà là yên tâm rồi, ông lại vội vàng đi con xe đạp nát quay vệ.
Đợi thầy Lý đi rồi, Phi Hồng mới thay quần áo, sau đó xách túi rời đi
Thầy Lý, lát nữa chắc chắn thấy không đuổi kịp em đâu, em phải về nhà làm bài tập trước, đến lúc đó thầy nói chuyện với chị họ em là được rồi.
Cô buộc xong, thả ống quần xuống, chạy thẳng lên đường lớn, sau đó sải chân chạy, thầy Lý vội vội vàng vàng đuổi theo, chớp mắt cô đã chạy rất xa
Thầy Lý vội vàng nhảy lên xe đạp đuổi theo, chân sắp gây ra rồi mới miễn cưỡng nhìn thấy bóng người Lam Anh đang chạy
Lam Anh thuận miệng nói:
Chính là..
rất nhiều.

Cả đêm không ngủ, huấn luyện cường độ cao khiến cô tiêu hao hết thể lực, tinh thần cũng có chút không tập trung
Lúc thầy Lý giáo huấn, cô không nhịn được ngáp dài
Một lần là đủ rồi, cô tuyệt đối không thể để mình có lần thứ hai
Lúc Lam Anh lên lớp mười hai, cô không chỉ thuận lợi thông qua tất cả kiểm tra môn văn hóa mà cũng thông qua sáu hạng mục kiểm tra thể năng cuối cùng
Thời gian này đặc biệt quan trọng với em ấy, cần phụ huynh phối hợp
Lam Anh rất ưu tú, bình thường ở trường học biểu hiện cũng tốt..
Không thể vì thứ ngoài quy định làm xáo trộn kế hoạch của cô
Chính bởi vì có cái cách nghĩ này, cho nên ở trong tất cả các bài kiểm tra sau đó, cô đều cố ý bảo vệ mặt mình, Đương nhiên, lẩn bị thương trước đó cũng khiến cô biết, cô không có tư cách bị thương, nếu như cô bị thương, có nghĩa là cô sẽ kéo dài thời gian làm lỡ việc huấn luyện của mình
Dù sao bây giờ cô chưa có năng lực khiến một tổng huấn luyện viên rời khỏi tầm mắt cô, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn không để hắn quấy nhiễu được mình
Phó Thanh Ly bấm đồng hồ trong tay, nói:
Thời gian một tiếng, chuẩn bị, bắt đầu!
.
Đến lúc trời sáng, quần áo trên người cô đã ướt đẫm
Đi ra khỏi rừng cây, xe của Phó Thanh Ly nhanh chóng đi qua bên cạnh cô, biến mất ở đầu đường
Thầy Lý vừa dùng sức đạp xe đạp, vừa lẩm bẩm:
Sao con bé này lại chạy nhanh như vậy...
Sau khi đến, thầy Lý xuống xe đạp, mất một lúc mới đứng thẳng cái chân đang run rẩy lên được
Ông lau mồ hôi, đứng ở trước cửa nhà Lam Anh, đối chiếu địa chỉ rồi đi đến gõ cửa

Biểu đạt sự ái mộ với tôi
Rất đáng yêu.


Tại sao em không nói chuyện? Mèo tha mất lưỡi em rồi à?

Chủ nhiệm lớp đòi đến thăm nhà tôi, tôi đang nghĩ về phải nói thế nào.
Nói như thế nào nhỉ, đối với Sài Tranh Vanh, thật ra trong lòng Lam Anh cũng có chút để ý, dù sao một người sống sờ sờ quấn lấy cô lâu như vậy, nếu như một chút cảm giác cũng không có cũng không đúng.
Chỉ là cô cố chấp với mục tiêu cuối cùng của mình, cho nên lý trí nhắc nhở cô phải duy trì khoảng cách với Sài Tranh Vanh.
Bao nhiêu cậu con trai đi trên đường đều nhìn chằm chằm cố, xấu hổ thì liếc trộm, to gan thì đuổi theo nhìn.
Sài Tranh Vanh gõ hai cái lên bàn, sau khi dùng một chút anh ta nói:
Đúng là chủ nhiệm lớp em nên đến thăm nhà em.


Lam Anh, thầy nói với em này, bây giờ em vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh kia...
Cô buộc túi cát ngay trước mặt thầy Lý, thầy Lý kinh hãi:
Lam Anh, em làm gì thế?

Tập luyện thể dục
Em thích chạy bộ
Ông kẹp cái cặp da, đi theo Lam Anh, nói:
Lam Anh, em còn nhớ cái người cứu em không?


Có phải cái người họ Sài đó không ạ? Em nhớ
Lam Anh thật sự rất thích vị thơm ngon, mềm ngọt của kem đậu đỏ
Cô dùng một tay cầm cốc, cúi đầu, một tay khác dùng thìa xúc từng chút kem đậu đỏ một
Ba người còn lại ngồi ở trên xe về, Lam Anh chạy một mình về phía rừng cây
Nửa tiếng sau, cô phát hiện xe của Phó Thanh Ly đột nhiên đi theo, đi cách cổ không xa, không đến gần, cũng không tụt lại, cô chạy quanh rừng cây, cái xe kia luôn đi theo
Mỗi lần đưa vào trong miệng, cô đều cẩn thận thưởng thức mùi vị đó
Sài Tranh Vanh ngồi ở đối diện cô, hiển nhiên, anh ta không hứng thú lắm với đủ ăn, mặc dù là dẫn cô đến ăn, nhưng anh ta chỉ gọi một cốc nước lọc.
Bên trong lưới vây, Tang Cung nhìn chằm chằm Lam Anh, cười:
Người đẹp, tôi chuẩn bị xong đợi em rồi.
Lam Anh không nhìn về phía hắn, chuyên tâm nhìn chằm chằm mục tiêu
Tang Cung quấy rối lâu rồi, cô cũng thành quen
Anh ta hỏi:
Ngon vậy hả?
Lam Anh:
Ngon.

Hôm nay anh nhìn thấy có một cậu nam sinh đưa thư cho em, thư gì thế?
Anh ta hỏi, vẻ mặt tươi cười
Lam Anh không cần nhìn cũng biết, nụ cười của anh ta giả tạo thế nào.
chỉ là cô là chị họ của em ấy, cũng biết Lam Anh xinh đẹp, có một số cậu bé nghĩ đến nhiều, điểm này cũng phải nhắc nhở em ấy...

Phi Hồng vô cùng phối hợp diễn thành một người chị họ vô cùng có trách nhiệm, cuối cùng còn giữ thầy Lý ở lại ăn cơm, nhưng nói gì thầy Lý cũng không ở lại
Thầy Lý không chỉ lo lắng việc học tập của Lam Anh, còn phải lo lắng những phương diện khác của Lam Anh, ví dụ như ông luôn lo lắng Lam Anh yêu sớm
Huống hồ, cái người tên Sài Tranh Vanh đó luôn mang cái danh Lam Anh là ân nhân cứu mạng của anh ta, cứ vài hôm lại đến tìm Lam Anh
Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái,
Vậy à?


Dĩ nhiên, nếu không em như vậy, không cần tham gia kỳ thi đại học cuối cùng đã bị người bắt cóc về nhà làm vợ rồi.


Đáng yêu?
Sài Tranh Vanh nâng cao ấm cuối,
Một đám đang tuổi đi học không nghiêm túc học hành, chỉ để ý đến cô gái xinh đẹp, anh không cảm thấy đáng yêu chỗ nào cả.
Dùng một chút, anh ta lại hỏi:
Em thường xuyên nhận được những bức thư biểu đạt ái mộ đáng yêu của những năm sinh đó à?


Cũng tạm.

Cũng tạm là ý gì?

Sau khi thông qua bài kiểm tra đó, bọn họ mới có cơ hội ra khỏi nơi này
Mà tất cả những thứ bây giờ đều chỉ là bước đệm
Ở ngoài cổng trường có không ít học sinh kém, nhìn thấy người đẹp học giỏi siêu cấp đứng đó, bọn họ mắt tròn mắt dẹt
Sau đó thầy Lý đi ra ngoài tìm, mới phát hiện Lam Anh đi muộn bị phạt đứng ở ngoài cổng trường, vội vàng đưa cô vào, lúc đó có không ít học sinh ở lớp 12.7 đi muộn được hưởng lây
Lam Anh ngẩn ra, cô mím môi, đứng tại chỗ

Đi!
Sài Tranh Vanh quay đầu lại, kéo cánh tay cô,
Biết rõ thời gian có hạn em còn cứ ngây ra làm gì?


Hôm nay tôi có việc, ngày mai chủ nhiệm lớp còn đợi câu trả lời của tôi.


Kịp mà.
Sài Tranh Vanh kéo cô,
Lái xe năm phút, em nói em tích cực như vậy làm gì? Ngày mai ông ấy hỏi, em nói em quên rồi, ngày kia sẽ hỏi.

Cô đi lên đường lớn, nói với anh ta một câu:
Tạm biệt.


Hôm nay em tan học sớm, đừng tưởng là anh không biết.
Sài Tranh Vanh kéo cô, nói:
Đi, anh đưa em đi ăn cơm, không phải lần trước em rất thích ăn đồ ăn của quán đó à?

Trước đó cô còn cảm thấy mặt mình là một thứ9 phiền phức, nếu như hủy đi có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều, kết quả lời của Phó Thanh Ly khiến cô từ bỏ cái suy nghĩ đó
Hóa ra ở nơ6i đó, một khi mất đi dung mạo thì sẽ bị đuổi ra ngoài, vậy thì, cô chẳng những không thể hủy đi một mình, thậm chí còn phải bảo vệ nhiề5u hơn.
Thầy Lý nhìn Lam Anh, vô cùng đau lòng,
Lam Anh à, em nói em..
Lam Anh, thời gian dài như vậy, em luôn rất tốt, đến lớp mười hai sao lại đột nhiên...

Cho nên, thầy Lý quyết định đến thăm nhà Lam Anh.
Lam Anh rất phiền muộn, cô đứng ở bên cạnh bàn làm việc của thầy Lý, dáng vẻ yểu điệu, cho dù chắp hai tay sau lưng, cúi đầu, cũng không thể ngăn được các thầy giáo trẻ tuổi xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn trộm một cái.

Ổ? Hình như hôm nay em cau mày cau mặt hơn mọi khi, có chuyện gì thế?
Sài Tranh Vanh cười hỏi, giơ tay lên xoa đầu cố.
Lam Anh hất tay anh ta xuống, cũng không lên tiếng, đi đến chỗ ít người buộc túi cát, buộc xong thả ống quần xuống
Giọng Phó Thanh Ly vang lên trong bóng tối, hắn nói:
Ngày mai có lần kiểm tra thứ bảy, huấn luyện hôm nay rất quan trọng.
Lam Anh là số ít thông qua toàn bộ kiểm tra, hai cô bé còn lại có một người không thông qua, một cô bé khác thì thông qua năm cái, bây giờ đều đang đợi cơ hội tiếp theo
Đối với bọn họ, lúc nào thông qua mười hạng mục kiểm tra lớn, lúc đó mới có thể tiến vào bài kiểm tra cuối cùng
Sài Tranh Vanh trông cũng ra dáng, nhìn dáng vẻ còn có chút năng lực kinh tế, chính là tay lão luyện dỗ các cô gái.
Trước đó Lam Anh không để ý đến anh ta, nhưng không ngăn được Sài Tranh Vanh xuất hiện mấy năm liền, bây giờ Lam Anh đã chấp nhận việc buổi trưa cùng đến nhà ăn ăn cơm với anh ta rồi
Quả nhiên tên khốn nạn để cổ tự chạy về
Trời sáng trưng, có không ít người chạy xung quanh rừng cây, không cần lo lắng Tang Cung đột nhiên xuất hiện
Trước kia ngày nào anh ta cũng đến, cũng không biết sao lại rảnh rỗi như vậy, sau đó hình như đỡ hơn một chút, cách mười ngày nửa tháng mới đến một lần, sau đó cứ duy trì đến bây giờ
Lúc Lam Anh học lớp mười, thầy Lý cảm thấy cô còn nhỏ tuổi, căn bản không nghĩ đến phương diện này, nhưng bây giờ thì không được, cô học trò nhỏ của ông ấy đã đến thời biết yêu
Lam Anh giương mắt nhìn anh ta, hỏi ngược lại:
Viết cái gì?

Sài Tranh Vanh lập tức bị nghẹn họng, giọng nói cũng trở nên có chút hậm hực,
Bỏ đi, em mau ăn xong đi còn về.
Lam Anh tiếp tục ăn chỗ kem còn sót lại
Lam Anh nói:
Thầy, tốt nhất là thầy đi xe qua đó đi, đừng đi theo em.

Thầy Lý vừa nghe thấy thế, càng cảm thấy chắc chắn sau khi tan học Lam Anh làm chuyện gì không tốt, có lẽ cô đang yêu đương rồi
Người mở cửa là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặc đồ ở nhà
Cô ta nhìn thấy thầy Lý lập tức tươi cười, hỏi:
Là thầy Lý ạ? Thầy mau vào nhà đi, tôi là chị họ của Lam Anh
Bởi vì anh ta cực kỳ phiền phức.

Bởi vì câu nói cuối cùng của cô, thầy Lý lập tức yên tâm.
Lam Anh lại bị gọi đến trước mặt thầy Lý, tâm trạng cô thật sự..
Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc tan học buổi chiều, thầy Lý thu dọn một chút, nghiêm túc muốn cùng Lam Anh về nhà
Cả ngày thầy Lý không có việc gì khác sẽ chú ý đến học sinh trong lớp, đặc biệt là Lam Anh
Cô chính là học sinh ưu tú nhất trong lớp, nên nhất định phải đỗ đại học, nếu như có xảy ra sơ suất gì, năm nay ông sẽ đâm đầu vào tường.
Lam Anh từ chối:
Không được.

Sài Tranh Vanh kéo cô đến trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói:
Không được thật à?

Trước bài kiểm tra thứ bảy, cuối cùng tinh thần của Lam Anh cũng khá hơn không ít, sau khi vận động làm nóng người, tất cả mọi người đều chuẩn bị xong xuôi
Trải qua các bài kiểm tra lớn quan trọng khác, hôm nay cô có thể bình tĩnh ứng đối với tất cả các bài kiểm tra
Em có thể đi về, thấy cũng có thể đi về.
Thầy Lý từ chối.
Lam Anh thật sự không còn gì để nói, cô đi về chỉ cần mười lăm đến hai mươi phút, bởi vì cô có thể chạy tốc độ cao cả đường, còn có thể tránh xe cộ qua lại, thầy Lý muốn đi theo cô, chắc chắn không được, có khi một tiếng cũng không về đến nhà.
Bốn người đồng thời xông vào, Phó Thanh Ly chậm rãi lui về phía sau hai bước, dựa vào xe.

Tang Cung men dọc theo lưới vây từ từ đến gần chỗ Phó Thanh Ly, hắn chợt nhào đến lưới vây, xô cho cả lưới vây lung lay, nói:
Tôi luôn dán mắt vào anh, anh đừng tưởng là tôi không biết, nhớ lấy, cô ta là của tôi, không ai ngăn cản được tôi có được cô ta!


Phó Thanh Ly nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.