Chương 136: Lâu đài 4


Cúp máy xong, Cung Ngũ đang định cất điện thoại đi thì bất ngờ thấy Yến Đại Bảo đang nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc:
Tiểu Ngũ, tớ phát hiện cậu bỗng nhiên trở nên thật hào phóng.


Cung Ngũ chớp mắt:
Sao thế?


Yến Đại Bảo chỉ vào điện thoại trên tay cô, nói:
Cậu đồng ý bắt máy, thật là thần kỳ!



Thế thì sao? Không phải chỉ bắt máy thôi sao? Bắt máy đâu có tốn tiền, dĩ nhiên là tớ nghe rồi!


Yến Đại Bảo nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
Khi ra nước ngoài, bất luận là gửi tin nhắn hay nghe, gọi điện thoại đều tốn tiền, đối với cậu mà nói là đắt chết đi được đấy!


Cung Ngũ như sét đánh ngang tai, cả người ngẩn ra như con gà gỗ, hỏi:
Cái đó... đắt thế nào?


Yến Đại Bảo ra hiệu cho cô xem lúc nãy vừa nói chuyện điện thoại bao lâu. Tay Cung Ngũ đã cứng đờ bất động, Yến Đại Bảo đành tự mình cầm lên nhìn, xem xét một hồi rồi
ơ
một tiếng, nói:
Tiểu Ngũ, có người nạp tiền điện thoại cho cậu này! Một, hai, ba, bốn... Tiểu Ngũ, có bốn số 0, một vạn tiền điện thoại! Tuy lúc nãy cậu bắt máy hết mấy chục tệ nhưng tiền nạp vào thì rất nhiều, hơn nữa hình như chuyển vùng quốc tế của cậu cũng vừa được mở…


Cung Ngũ kinh ngạc:
Tớ đâu có đụng vào đâu!


Yến Đại Bảo nhún vai:
Vậy thì tớ bó tay rồi.


Cung Ngũ suy nghĩ, vội vàng cầm điện thoại mở tin nhắn lên xem, sau đó xem nhật ký chat của mình, ai lại có lòng tốt làm vậy nhỉ? Sau này nên có tâm như vậy nhiều lần nữa.

Yến Đại Bảo hỏi:
Tiểu Ngũ, lúc nãy ai gọi điện thoại cho cậu vậy? Có phải là anh ta giúp cậu nạp tiền không?



Có lẽ là vậy. Bộ Sinh rất thích phung phí tiền.



Tiểu Ngũ, loại người đó sẽ dễ phá sản, không tốt. Anh tớ không phải là người như vậy, anh tớ không hề phung phí chút nào.


Nhắc đến cái này, Cung Ngũ hoàn toàn tán thành:
Anh cậu rất biết kiếm tiền, điều đó rất ngầu.


Yến Đại Bảo nghe thấy cô khen anh mình liền thấy có chút hào hứng,
Đúng vậy, đúng vậy!


Cung Ngũ ngập ngừng rồi thêm vào một câu:
Thật ra Bộ Sinh cũng biết kiếm tiền, nhưng anh ta lại rất phung phí.


Yến Đại Bảo trừng to mắt, lập tức cảnh giác trở lại.

Xe dừng lại ở điểm đến, Yến Đại Bảo vừa xuống xe thì lập tức chạy qua chỗ Công tước đại nhân:
Anh ơi! Anh ơi! Anh cũng nạp cho Tiểu Ngũ một vạn tiền điện thoại đi. Vị hôn phu cũ vừa gọi điện thoại rồi nạp cả một vạn cho cậu ấy kìa! Tiểu Ngũ thích tiền nhất, chúng ta phải hùa theo sở thích của cậu ấy.


Triển Tiểu Liên đứng bên cạnh nhíu mày ngạc nhiên,
Đại Bảo nhà ta cũng biết hùa theo sở thích của người khác à? Nói mau, ai hùa theo Đại Bảo thế? Nói mami nghe nào.


Yến Đại Bảo có chút buồn phiền:
Không có! Haiz!


Công tước đại nhân chậm rãi xoa đầu tết hai bím tóc của Yến Đại Bảo.

Yến Đại Bảo vội vàng chạy ra chỗ khác ôm đầu mình lại,
Anh, tóc em rối rồi đó!


Cung Ngũ chạy tới, nghe thấy Yến Đại Bảo lẩm bẩm:
Lẽ nào mình nhớ sai rồi? Ai hùa theo sở thích của mình chứ?


Cung Ngũ hỏi:
Anh Màn Thầu và anh Bánh Bao là họ hàng của cậu à?


Yến Đại Bảo gật đầu:
Đúng rồi. Là con trai của dì tớ.


Cung Ngũ xoa mũi, hiểu rồi, họ hàng không tính, vậy thì chẳng có ai cả.

Người tham quan rất nhiều, Cung Ngũ vừa thấy người đông nghịt thì liền mất hứng. Nhưng bọn họ được người tiếp đón vào trong, đồng thời cũng được xem buổi biểu diễn đặc biệt kéo dài nửa tiếng, thậm chí còn có người trông như lãnh đạo đến giới thiệu cho bọn họ về cung điện, tuy nhiên Cung Ngũ nghe chẳng hiểu gì cả.

Công tước đại nhân đi bên cạnh Triển Tiểu Liên, liên tục tương tác với người ta. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đi phía sau thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng nhìn thấy chân dung nhân vật nào đó thì chụm lại nghiên cứu một chút về cấu tạo sinh lý con người.


Tiểu Ngũ cậu mau đến xem! Bức tranh này là ảnh nude nè, cậu nói xem bọn họ nude đi ra ngoài, mọi người không nói họ là bại hoại thuần phong mỹ tục sao?
Mắt Yến Đại Bảo tròn xoe, chỉ vào một nhân vật ở đằng xa, nói:
Người đó lại mặc quần áo, lẽ nào những người không mặc đồ kia có sở thích xấu xa à?


Cung Ngũ chớp mắt,
Thân hình đã không đẹp, sao lại thích lộ da thịt thế nhỉ?


Khi bọn họ tham quan được một nửa thì đại sảnh lại mở ra lần nữa cho du khách, lượng người vào có hạn, phòng triển lãm lại rộng nên người vừa vào không đi cùng với bọn họ.

Hướng dẫn viên đang ra sức nói, Triển Tiểu Liên và Công tước đại nhân cũng nghiêm túc nghe. Công tước đại nhân thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn hai cô gái nhỏ sau lưng.

Sau lưng khó khăn lắm mới yên tĩnh được một chút, Công tước đại nhân xoay đầu lại lần nữa, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng đó bỗng từ từ trừng to. Anh nhìn thấy hai cô gái nhỏ đang đứng trước một bức tranh, hơi khuỵu chân, cơ thể và biểu cảm đang bắt chước tư thế trong bức tranh, người nghiêng nghiêng, đang lúc then chốt định hình.

Hướng dẫn viên nhìn theo ánh mắt Công tước đại nhân, đột nhiên cũng bật cười:
Bọn họ thật xinh đẹp, hai người họ là chị em sao? Đúng là mỹ nữ có phong cách hoàn toàn khác biệt, đẹp kỳ diệu như tác phẩm nghệ thuật.


Triển Tiểu Liên mỉm cười trả lời:
Ừ, tôi cũng cảm thấy hai đứa nó thật xinh xắn.


Công tước đại nhân điềm tĩnh thu ánh mắt lại, tiếp tục thưởng thức tác phẩm. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo sau lưng tiếp tục bắt chước tranh mà bọn họ mới phát hiện, vô cùng vui vẻ.

Hành trình buổi sáng kết thúc tốt đẹp. Buổi chiều sau khi ăn xong thì bọn họ tiếp tục đi tham quan nơi khác.

Cung Ngũ cảm thấy đi cùng cả nhà Yến Đại Bảo thật sự là có thể hưởng thụ hết tất cả đãi ngộ, tất cả ưu đãi đều nhằm vào Công tước đại nhân, anh thường có được một số ưu tiên mà người khác không có.

Yến Đại Bảo lén nói với cô:
Anh tớ là Công tước Gaddles, người ta sẽ lấy nguyên tắc cao cấp để bảo vệ an toàn cho anh ấy.


Tuy ra ngoài tham quan nhưng tâm tư của Cung Ngũ phần lớn đều đặt vào tiền. Không biết tiền của cô đã ra sao rồi?

Triển Tiểu Liên dẫn Yến Đại Bảo đi vệ sinh, cô nhân cơ hội
ríu rít
tiếp cận Công tước đại nhân:
Anh Phí, tiền đó... sao rồi? Đã ổn định chưa?


Công tước đại nhân bỗng ngẩn ra, sau đó ánh mắt từ từ lộ ra ý cười nhẹ nhàng,
Không có tin gì tức là vẫn còn tốt, em không cần lo lắng.



Nhưng tôi cứ suy nghĩ về nó.



Vậy để tôi hỏi thử xem, em đợi một chút nhé.



Vâng, cảm ơn anh Phí!


Nói xong lời này, cô vội vàng đứng cách xa Công tước đại nhân, duy trì khoảng cách cô cảm thấy an toàn. Ngôn ngữ anh nói cô nghe không hiểu, thậm chí còn không phải là tiếng anh, xì xà xì xồ nhưng tốc độ nói vẫn chậm rãi. Sau khi anh cúp máy, Cung Ngũ lập tức như cún con đợi cho ăn, tự giác chạy tung tăng về phía anh, đôi mắt long lanh tròn xoe mong đợi nhìn anh.

Anh nhìn ánh mắt của cô, bật cười:
Em muốn nghe tin tốt hay tin xấu?


Cung Ngũ hóa đá, sao còn có tin xấu thế?

Ôi tim của cô!


Nghe tin tốt trước đi!



Tin tốt là tiền của em đã tăng lên hơn mười lần, một nghìn tệ ban đầu đã tăng lên hơn một vạn tám nghìn rồi.


Cung Ngũ lập tức cảm thấy mình từ dưới đất bay lên trời, cô lắp bắp hỏi:
Bao… bao nhiêu? Một vạn tám nghìn...


Mắt Cung Ngũ toàn là sao vàng, cảm giác bản thân hít thở không nổi nữa. Một nghìn của cô trong thời gian ngắn đã trở thành hơn một vạn! Tỷ lệ tiền lãi lợi hại hơn Bộ Sinh rất nhiều! Bộ Sinh lấy hơn chín triệu, trong vòng một tháng mới lãi được tám chín nghìn, nhiều nhất cũng là hơn một vạn.

Sau khi vui mừng, Cung Ngũ cẩn thận hỏi:
Vậy tin xấu là gì?


Biểu cảm của Công tước đại nhân có chút bất đắc dĩ:
Tin xấu là người bạn đó của tôi cảm thấy công việc cho phép anh ta mạo hiểm lần nữa nên lại đầu tư tiền vào rồi.



Vậy… cũng bao gồm cả tiền của tôi?



Đúng vậy, cả tiền của em nữa.


Lại thêm một chuyện sét đánh giữa trời trong xanh.

Cung Ngũ thật muốn tự dìm mình chết trong bồn cầu, nhỡ lần này không lấy ra được thì làm sao?

Công tước đại nhân nhìn biểu cảm thay đổi bất ngờ của cô, tiếp tục nói một câu:
Hiện giờ em đã đầu tư vào hơn một vạn tám nghìn, nếu trong tuần tiếp theo lại có lãi thì một vạn tám sẽ còn tăng lên mấy lần, tiền vốn càng cao thì tiền lãi cũng sẽ cao hơn.


Tâm trạng của Cung Ngũ lập tức căng thẳng,
Vậy nếu bị lỗ thì sẽ biến thành một nghìn đúng không?



Cung Ngũ thật thông minh.


Cung Ngũ:
...


Cô muốn rút tiền ra, cô không muốn trở lại lúc ban đầu!

Nhưng mà một vạn tám tăng lên mấy lần, vậy là mấy vạn tám rồi, nói không chừng tới lúc đó sẽ có năm vạn, thật là hấp dẫn mà!


Đương nhiên, nếu em kiên quyết, tôi có thể dùng tiền của mình trả cho em trước, đồng nghĩa với việc hai chúng ta không nợ gì nhau. Chỉ là…
Anh nhìn cô, trong ánh mắt chứa ý cười:
Tiền lãi thu được từ một vạn tám sau đó không liên quan đến em nữa.


Thiên thần và ác quỷ trong Cung Ngũ đang đánh nhau một mất một còn.

Thiên thần:
Lãi nhiều như vậy là đủ rồi, biết hài lòng đi, cẩn thận không thôi mất hết tất cả. Thua hết cả quần lót để xem mi còn gì để che chắn.


Ác quỷ:
Mi hiểu cái gì? Tầm nhìn của phụ nữ thật kém cỏi, kẻ làm chuyện lớn không nên lo trước sợ sau, quyết đánh đến cùng thì sẽ từ cõi chết trở về. Ta muốn phát tài!


Thiên thần lại nói:
Cho mi lỗ chết!


Ác quỷ nói:
Phát tài mà!


Cung Ngũ nhất thời không biết nên chọn bên nào, bất ngờ có tiếng người chen vào:
Tiểu Bảo thiếu tiền Tiểu Ngũ à? Thiếu bao nhiêu? Sao con lại thiếu tiền con gái người ta thế? Mẹ giúp con trả, mẹ có mang theo tiền mặt này.


Vừa nói, Triển Tiểu Liên móc tiền trong túi ra.

Công tước đại nhân hỏi cô:
Cung Ngũ, như vậy có được không?


Thiên thần và ác quỷ trong lòng Cung Ngũ vẫn đang đánh nhau, cuối cùng ác quỷ đã chiến thắng, cô vội vàng xông tới, nói:
Cô Triển, anh Phí không nợ tiền cháu, thật ra anh ấy đang giúp cháu đầu tư. Thật đấy.


Nói xong lời này, cô nghiêng đầu nhìn Công tước đại nhân, đúng không? Đúng không?

Công tước đại nhân chậm rãi gật đầu:
Đúng vậy.


Triển Tiểu Liên rút lại tay đang định lấy tiền trong ví,
Như vậy sao? Con trai cô không có bản lĩnh gì, chỉ biết kiếm tiền thôi.


Thật ngưỡng mộ, Cung Ngũ cũng muốn chả biết gì cả, chỉ biết mỗi việc kiếm tiền.

Yến Đại Bảo đến muộn, tay vẫn còn hơi ướt, không đợi Triển Tiểu Liên mở miệng thì đã có người đưa khăn mặt cho cô lau, lau xong thì cô có thói quen đi vứt vào thùng rác. Sau khi đi hai bước thì nghĩ đến Cung Ngũ vẫn còn đó nên lặng lẽ nhét khăn giấy vào tay người kia, mắt tròn xoe nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt đợi được khen ngợi.

Cung Ngũ căng da đầu, giơ ngón cái về phía Yến Đại Bảo nói:
Đại Bảo cậu thật giỏi!


Yến Đại Bảo lập tức hài lòng.

Triển Tiểu Liên có chút kinh ngạc nhìn Yến Đại Bảo,
Đại Bảo, mami nói con nhiều năm vậy rồi mà vẫn không sửa, sao đột nhiên lại ngoan thế này?



Mami, Đại Bảo vẫn rất ngoan mà, mami không được nói như vậy!


Triển Tiểu Liên:
...


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.