Chương 1377


Tầm nhìn của Lam Anh mơ hồ, cô đã không còn nhìn rõ được con đường phía trước trông như thế nào

Trong cơn hoảng sợ,8 cô ngẩng đầu nhìn sang người trẻ tuổi xa lạ bên cạnh.
Cô là người đầu tiên giúp tôi mà lại không yêu cầu tôi báo đáp gì.

Lam Anh ngẩng đầu nhìn cậu ta, gật đầu:
Ừ.
Người trẻ tuổi nhanh chóng khom lưng đi ra ngoài
Đến trưa, bên ngoài có tiếng bước chân đi đến gần, Lam Anh lập tức có chặt cơ thể, tay vơ vội một hòn đá
Cỏ ở cửa hang động bị đẩy ra, Lam Anh giơ cao hòn đá, người trẻ tuổi vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy tư thế đó của cô, ngạc nhiên nói:
Là tôi!

Lam Anh chậm rãi ngồi bó gối, cúi đầu nói:
Tôi không biết nên tìm ai, hỏi ai và tin ai..
Nhưng vậy mà tôi lại nói những lời này với một cậu nhóc còn nhỏ hơn cả tôi
Sau 5khi cổ mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong một hang động âm u, cửa hang động bị cành cây và có khổ che lại, bên trên hang động có một lỗ thông khí thật dài
Vì vị trí hơi khuất cho nên bên trong nhìn ra ngoài thấy rất rộng, còn bên ngoài nhìn vào lại không nhìn thấy thứ gì.
Cô còn nhớ trò chơi trong rừng chứ? Tôi không cẩn thận rơi xuống bẫy, là cô cứu tôi lên
Trước khi cô đến cũng có người khác đi qua, nhưng bọn họ cũng chỉ thò đầu nhìn xuống mà không dám ra tay cứu tôi, vì sợ bản thân mình cũng rơi xuống bẫy.

Người trẻ tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
Nên tôi rất tin vào nhân quả luân hồi
Cô cứu tôi, mới có tối của ngày hôm nay để gặp cô, sau đó giúp lại cô.
Lam Anh không trả lời, bây giờ trong đầu cô là một khoảng không trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới ổn
Lam Anh đứng dậy, đi ra cửa hang động nhìn ra ngoài, bóng dáng của người trẻ tuổi dần dần biến mất trong tầm nhìn của cô
Cô bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ về con đường tiếp theo mình sẽ đi
Lam Anh cầm lấy bát nước, cô hỏi:
Cậu biết?

Người trẻ tuổi nhếch môi:
Đương nhiên ở đây là chỗ nào chứ? Một huấn luyện viên đuổi theo một cô gái, mục đích chỉ có một.

Cậu ta mặc quần áo huấn luyện, có lẽ cũng là người ở trong tổ chức
Lam Anh nhìn cậu ta, hiệu quả của thuốc trên người cô đã hết, tuy tay chân tuy mềm nhũn nhưng nhận thức và tinh thần của cô đã tỉnh táo hơn.

Chị ấy bị đuổi ra ngoài, nhưng chị ấy không thể thích ứng được với thế giới bên ngoài, cũng không vượt qua được ám ảnh chuyện bản thân bị cưỡng bức
Ba tháng sau, chị ấy đã tự sát.
Lam Anh khom lưng cúi đầu thắt dây giày, sau đó cô ngẩng đầu lên nói với người trẻ tuổi bằng giọng kiên định:
Tôi sẽ không tự sát.

Người trẻ tuổi mím môi nhìn cô
Một lúc sau, cậu ta lấy thức ăn và sữa nhét trong túi quần ra đưa cho Lam Anh:
Tôi có đem bữa trưa cho cô.
Lam Anh đưa tay nhận lấy:
Sau này đừng đến đây nữa
Người trẻ tuổi hỏi:
Tiếp theo đây cô muốn làm gì?

Tôi muốn rời khỏi đây! Nếu không thể hi vọng gì vào tổ chức, cũng không có ai nói giúp tôi một câu, vậy thì tôi chỉ có thể dựa vào sức lực của mình mà rời khỏi đây.
Sắc mặt của người trẻ tuổi cũng thay đổi:
Nhất định sẽ bị bắt lại! Tôi nghe nói trước kia từng có người bỏ trốn, nhưng nhanh chóng bị bắt lại, hậu quả rất thê thảm
Cô ưu tú như vậy, cô đừng mạo hiểm...
Lam Anh:
Tổ chức này quá biến thái
Chị của tôi cũng bị cưỡng bức như vậy.
Lam Anh ngẩng đầu cậu ta, người trẻ tuổi nói:
Chị ấy đã bị cái tên đuổi theo cô cưỡng hiếp trên bãi cỏ..
Lúc nói lời này vẻ mặt cậu ta không vui không buồn, cứ như đang nói về một người không hề liên quan chút gì với mình
Lam Anh mấp máy môi, hỏi:
Vậy bây giờ cô ấy đâu?

Lam Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm:
Xin lỗi, tôi cứ nghĩ là có người phát hiện tôi ở đây.


Không đâu
Nếu không có cô, có lẽ không ai biết được tôi bị rơi xuống chỗ đó.


Lần này nên đến lượt tôi cảm ơn cậu.

Rồi cố dặn dò:
Đừng nói cậu từng nhìn thấy tối, cũng đừng nói cậu quen biết tôi, càng không được nhắc chuyện tôi đã cứu cậu, tôi không muốn gây phiền phức cho cậu
Cậu là đàn ông, ở đây cậu chỉ cần an phận nỗ lực, sau này sẽ có cơ hội giống những huấn luyện viên khác, khế ước hết hạn thì có thể quay trở lại xã hội bình thường, còn phụ nữ ở đây...

Người trẻ tuổi lại hỏi Lam Anh:
Bây giờ có dự định thế nào?
Lam Anh lắc đầu:
Nếu tôi lại vào tổ chức, e rằng tôi không thể nào ra ngoài được..
Cậu giúp tôi một việc được không? Tôi cần quần áo và giấy.

Được.
Cậu ta đứng dậy:
Đồ của tôi cô mặc không?
Lam Anh gật đầu:
Dáng người chúng ta gần giống nhau, tôi không ngại đâu.

Vậy tôi phải trở về lấy
Lam Anh dựa vào vách của hang động, nói:
Tôi vừa trải qua một ngày một đêm của đợt sát hạch sau cùng, nhưng khi đến bệnh viện bằng bó vết thương thì lại bị huấn luyện viên của tôi bản đứng tối huấn luyện viên trường..
Bây giờ tôi hoàn toàn không biết nên làm thế nào

Cô tỉnh rồi? Bọn họ đã tìm cô cả buổi sáng.

Cậu ta bưng một bát nước đi đến trước mặt cô:
Cô uống một ít nước đi.
Lam Anh chỉ nhìn cậu ta chằm chằm, không cử động
Nếu tôi là con trai, có lẽ sẽ không gặp nhiều phiền phức như vậy.
Người trẻ tuổi trầm ngâm một lúc rồi nói:
Cô không nhớ tôi có đúng không?
Lam Anh nghe người trẻ tuổi hỏi vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cậu ta:
Tôi biết cậu sao?
Người trẻ tuổi gật đầu:
Cũng đúng
Nhất định là cô không biết tôi
Người đó không cho cô thời gian phản ứng, nhanh chóng kéo c3ô bỏ chạy
Mọi thứ trước mắt cô càng lúc càng mờ đi, nhận thứ cũng càng ngày càng mơ hồ
Tôi dùng thời gian mười năm để có được hôm nay, nhưng kết quả cuối cùng tôi cũng chỉ là một món đồ chơi của bọn huấn luyện viên.
Cô lắc đầu, nhìn về phía trước:
Tôi không khuất phục! Tôi không thể giao phó hết hết sự nỗ lực suốt mười năm qua của mình vào tay một người đàn ông
Tôi tuyệt đối không thể!

Lam Anh trầm ngâm
Đúng vậy, chuyện có gì kì lạ đầu chứ? Một huấn luyện viên đuổi theo một cô gái, mục đích thật sự chỉ có một.
Hai người huấn luyện viên của cô là Phó Thanh Ly và Phi Hồng đều rất nguy hiểm, cô không dám tìm một người nào cả.
Một người coi cô như món hàng đưa cho Tang Cung, còn một người là tình nhân của Tang Cung, cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Người trẻ tuổi ngồi lên một chiếc giường lót bằng ván, bên trên có phủ cỏ khô, cậu ta hỏi:
Bây giờ cô định làm gì? Huấn luyện viên của cô là hắn sao?
Lam Anh lắc đầu, cơ thể chẳng có chút sức lực:
Không phải
Nhưng con người đó cũng chẳng khác gì hắn.
Cô hỏi:
Tại sao cậu lại ở đây?

Tôi nhìn thấy rồi, thể lực của cô đã đến giới hạn.

Còn đồ đạc và dấu chân ở đây, phải quét dọn sạch sẽ
Đừng tiết lộ với bất kỳ ai chuyện cậu từng nhìn thấy tôi hoặc quen biết tôi.
Người trẻ tuổi gật đầu:
Tôi biết rồi.
Lam Anh cho thức ăn vào túi, cầm sữa lên uống một hơi hết sạch, nói:
Tôi đi đây.

Cô nhớ cẩn thận.
Lam Anh gật đầu, khom lưng chui ra khỏi cửa hang động
Trên mặt của người trẻ tuổi không có một chút biểu cảm, cậu ta nói:
Yên tâm, xem như tôi muốn tìm loại thuốc đó, tôi cũng không biết đi đâu tìm
Hơn nữa, tôi không phải là huấn luyện viên, tôi không giống như bọn họ.

Lam Anh suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đúng là trong nhiệm vụ trong rừng lần trước cô đã cứu một cậu bé bị rơi xuống bẫy, nhưng lúc đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi

Tôi còn chưa kịp cảm ơn thì cô đã chạy đi mất rồi.

Cô biết mình không 9nên như vậy, nhưng cô thật sự không còn cách nào khống chế nhận thức của bản thân, cho đến sau cùng, hoàn toàn mất đi nhận6 thức.
Lam Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, cổ chỉ biết, dường như đã qua một thế kỷ dài đằng đằng
Rõ ràng tôi đã dùng thành tích tốt nhất để vượt qua đợt sát hạch sau cùng, nhưng không có cách nào thoát ra khỏi đây...

Người trẻ tuổi kinh ngạc:
Cô đã vượt qua đợt sát hạch sau cùng? Lẽ ra tôi nên nghĩ ra từ sớm...

Cô mím môi, giọng nói mang một chút nghẹn ngào, không muốn nói tiếp.
Người trẻ tuổi nghiêm túc nhìn biểu cảm bị thương trên mặt cô, nói:
Tôi biết
Sau đó cậu ta lại mỉm cười:
Tôi không giỏi bằng cô, tôi không vượt qua được nhiệm vụ trò chơi trong rừng, càng đừng nói đến chuyện vượt qua đợt sát hạch sau cùng
Bây giờ tôi vẫn đang nỗ lực.


Cậu bao nhiêu tuổi rồi?


Mười lăm tuổi.
Người trẻ tuổi trả lời với giọng điệu buồn bã:
Lần đó cảm ơn cố

Cô có tin tôi không?

Cô có thể tin tôi
Bảy tuổi tôi đã đến đây, tính đến nay đã được tám năm rồi
Phụ nữ ở đây hoàn toàn không có sự lựa chọn
Dù cho tôi có cố gắng hết khả năng, dùng hết sự may mắn của mình cũng không được chút lợi ích gì ở chỗ này
Hang động này trước giờ chỉ có mình tôi, không còn ai khác phát hiện ra đâu.
Người trẻ tuổi nhanh tay lấy tất nhét trong người ra trước, sau đó cởi quần áo trên người xuống, cậu ta mặc hai lớp quần áo trên người, như vậy mới gây sự chú ý của mọi người:
Cô đừng chế, tôi trở về tắm sạch sẽ rồi mới đến đây.
Lam Anh gật đầu rồi thản nhiên cởi đồ ngủ trên người mình ra
Người trẻ tuổi vội vàng xoay mặt đi, nói:
Tôi là con trai!

Tôi biết, trong mắt tôi cậu như em trai tôi.
Động tác của cô vô cùng nhanh gọn, chỉ loáng một cái đã thay đồ xong
Lam Anh cử động cơ thể, nghe thấy có tiếng động ở chỗ cách đó không xa, cô vội vàng ngồi dậy.
một phía còn lại của hang động, người trẻ tuổi đang bận rộn, khi nghe thấy động tĩnh thì liền ngẩng đầu nhìn qua
Thường ngày vào giờ này tôi sẽ trở lại.

Lam Anh gật đầu:
Ừ.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.