Chương 1394
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1904 chữ
- 2022-02-10 04:10:27
Lam Anh sửng sốt, cô gật đầu.
Cô gái nói tiếp:
Tôi thấy mắt cô có chút ấm áp hơn rồi. Tuy cô chưa bao giờ cười, nhưng 8tôi thấy trong mắt cô đã ấm áp hơn, không giống như trước đây nữa.
Lam Anh:
Ừm.
Cô gái đó hỏi:
Cô yêu rồi à?
Lam Anh ngây3 người, cô không trả lời, chỉ tiếp tục thực hiện động tác với tốc độ và tần suất như cũ. Cô gái đó nói:
Cũng tốt, kiểu người 9như chúng ta, chỉ cần trải nghiệm qua một lần cảm giác yêu và được yêu mới biết được thế gian thay đổi thế nào.
Tuy đa số mọi6 câu chuyện tình đều kết thúc mà không rõ lý do, nhưng đã trải qua rồi suy cho cùng vẫn hoàn toàn khác với chưa từng trải qua.5
Người ở tầng trên, tầng dưới đều là người như các cô, hơn nữa còn được phân chia giới tính. Ở nửa phía bên trái là nam giới, ở phía bên phải là nữ giới, tuy cùng một tòa nhà nhưng vì dùng riêng thang máy, nên ở tách nhau ra hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Rõ ràng là nam giới trong tổ chức càng muốn phát triển ra bên ngoài hơn, tìm kiếm những cô gái yểu điệu bên ngoài. Tuy cũng có trường hợp nam nữ ở chung trong tổ chức yêu nhau, nhưng đối với những người không hiểu phải chung sống với người khác như thế nào như họ, rõ ràng là sự lựa chọn như vậy không hề chính xác, cuối cùng đa số đều nuối tiếc mỗi người một ngả.
Đối tượng yêu đương đừng tìm loại người như chúng ta. Đều không biết thế nào là tình yêu, hơn nữa chỉ là thèm muốn xác thịt.
Lam Anh không đáp lại, chỉ yên lặng làm việc của mình. Cô gái nói tiếp:
Phải tìm thì đi ra bên ngoài tìm, dù sao tìm một người cũng là tìm, tìm hai người cũng là tìm, nhân lúc còn trẻ cứ tìm thêm mấy người, sau này nếu như bị sắp đặt đàn ông cũng không bị lỗi.
Một cô gái khác cười nói:
Cô có tham vọng lớn đấy, tạm thời tôi không nghĩ nhiều đến thế, gặp phải một người không được thì đổi người khác, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Đúng không Lam Anh?
Lam Anh chỉ
Ừm
một tiếng đáp lại. Cô cũng không nói ra được mình đang có cảm giác gì, chỉ cảm thấy con người sống thật tốt còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, dựa trên tiền đề là sống sót thì mới nghĩ đến những thứ khác được. Sáng sớm thứ bảy, cô đi đến chỗ bác sĩ tâm lý trước. Vừa nhìn thấy Lam Anh bác sĩ tâm lý cười nói:
Đúng là có duyên, con gái bác về nói ký túc xá có bốn cô gái, có một người tên Lam Anh, bác vừa nghe đã biết ngay là cháu.
Lam Anh gật đầu:
Vâng ạ, lâu rồi cháu mới đến thăm bác, xin lỗi bác.
Xin lỗi gì chứ? Bác biết các cháu còn bận học, lại còn vừa khai giảng, ông già này làm sao chạy mất được chứ?
Bác sĩ mỉm cười,
Sao bác cứ thấy Lam Anh trông có vẻ xinh đẹp, còn có khí chất hơn nhỉ?
Lam Anh có vẻ xấu hổ, cô ngước lên nhìn bác sĩ nói:
Bác sĩ, thực ra là cháu yêu rồi.
Lam Anh cúi đầu, do dự một lúc mới nói:
Cháu đã hứa với một người bạn, sẽ giúp cậu ấy đi thăm người chị gái đã mất của cậu ấy, nhưng cháu không biết người đó ở nghĩa trang nào. Khi nào rảnh cháu sẽ đi tìm thử xem, tuy không biết chính xác khi nào mới tìm thấy, nhưng rồi cũng sẽ tìm được thôi.
Bác sĩ suy nghĩ một lát, nói:
Thanh Thành có ba nghĩa trang, nơi nào cũng rất to, có tìm nửa tháng cũng không tìm xong được đâu. Thế này đi, cháu nói tên tuổi và thời gian mất của người đó cho bác biết, như vậy còn có một phạm vị để tìm, thì mới tìm dễ hơn được.
Lam Anh:
Như vậy có làm phiền bác sĩ không?
Bác sĩ cười nói:
Sao lại hỏi thế chứ? Giúp đỡ cháu thôi mà, phiền gì chứ? Cháu có lòng như vậy, bác còn thấy vui quá ấy chứ.
Lam Anh viết tên và khoảng độ tuổi của Thời Dao ra, còn về thời gian mất, cô do dự một lát rồi mới viết khoảng thời gian khoảng ba năm. Bác sĩ cầm mẩu giấy xem thử, biểu cảm có chút nặng nề:
Ở độ tuổi này à? Bị bệnh chết à?
Lam Anh im lặng một lúc lâu mới nói:
Không phải là tự sát ạ.
Lam Anh gật đầu:
Vâng, cháu biết rồi. Thực ra bác sĩ à, bạn trai cháu cháu quen từ khi còn học trung học. Có một hôm anh ấy lái xe bị mất lái, đụng phải hàng rào bảo vệ, đúng lúc cháu đi qua đó, cháu kéo anh ấy ra, sau đó bạn cháu quen biết.
Quả nhiên bác sĩ thấy yên tâm hơn đôi chút:
Vậy thì tốt rồi, như vậy bác không sợ Lam Anh bị kẻ xấu lừa.
Lam Anh gật đầu đáp:
Cháu biết bác sĩ quan tâm đến cháu mà, cảm ơn bác sĩ.
Đúng rồi bác sĩ
Lam Anh lại nói,
Bác có biết gần đây có những nghĩa trang nào không?
Bác sĩ sửng sốt,
Nghĩa trang Lam Anh tìm nghĩa trang để làm gì?
Cô không biết phải chia sẻ tâm trạng của mình với ai, cảm giác tung tăng nhảy nhót, cảm giác hân hoan đó, tâm trạng bất cứ lúc nào cũng muốn giương môi lên cười đó, dường như chỉ có một mình người bác sĩ này có thể lắng nghe được tiếng lòng của cô.
Mắt bác sĩ sáng lên,
Vậy sao? Không biết thằng nhóc nào mà lại có phúc như vậy, theo đuổi được Lam Anh. Ái chà thằng nhóc này tốt số ghê
Gương mặt Lam Anh như bị lửa thiêu, vừa xấu hổ nhưng cũng vừa vui mừng, cô nói:
Anh ấy đối với cháu rất tốt, cháu cũng rất thích anh ấy.
Bác sĩ do dự một lát rồi mới nói:
Cháu à, cháu vẫn còn nhỏ, trước đây lại từng bị huấn luyện như vậy, cho nên rất dễ bị đám con trai bây giờ dùng lời nói đường mật thu hút. Cháu thích cậu ta, cậu ta cũng thích cháu, đây là chuyện tốt, nhưng mà các cháu yêu thì cứ yêu, nhưng vẫn phải giữ vững lý trí, biết chưa?
Mới khai giảng chưa được bao lâu, nhanh như vậy cháu đã đồng ý với anh ta rồi, có phải là hơi nhanh quá không? Còn không biết nhân phẩm người ta thế nào, tính cách có tốt hay không, cháu phải quan sát cậu ta thêm, cháu biết chưa?
Bác sĩ không nói gì, ông ngẩng đầu lên nhìn Lam Anh, nói:
Bác sẽ giúp cháu hỏi thử xem. Đừng lo, chỉ cần ở Thanh Thành thì chắc chắn sẽ tìm được. Lam Anh, bác vẫn luôn biết rằng cháu là một đứa trẻ ngoan, không thể để chuyện của người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Nếu trong phạm vi khả năng của cháu giúp được thì giúp một tay, không giúp được không ai trách gì được cháu cả, cháu đã biết chưa?
Lam Anh mím môi, cô gật đầu đáp:
Vâng, cháu biết rồi.
Rời khỏi chỗ bác sĩ, trên đường về nhà Lam Anh gửi tin nhắn cho Sài Tranh Vanh. Sài Tranh Vanh nhanh chóng gọi điện thoại đến:
Anh Anh bây giờ em đang ở đâu?
Lam Anh nói ra một địa chỉ,
Bây giờ em đang trên đường về, em chỉ muốn hỏi xem anh đang làm gì thôi.
Sài Tranh Vanh:
Anh làm gì được chứ? Không có bạn gái ở bên cạnh, anh chỉ có thể ở nhà ngủ thôi. Hay là anh đến đón em nhé?
Cuối cùng Lam Anh cũng đồng ý:
Vâng, anh đến đi.
Khi anh ta tìm được Lam Anh, cô đang ngồi trên chiếc ghế đá dài bên phố đi bộ, vẻ mặt thoải mái nhìn dòng người qua lại. Một cô gái xuất chúng như vậy, chỉ ngồi đó thôi cũng đã tựa như một bức tranh phong cảnh hoàn mĩ rồi. Sài Tranh Vanh đứng ở một góc, yên lặng nhìn cô, cho đến khi một người khác giới dừng lại trước mặt Lam Anh định tiếp cận, Sài Tranh Vanh lập tức đi đến,
Bảo bối.
Chàng trai nhất thời ngượng ngùng rời đi, Sài Tranh Vanh đi đến ôm eo Lam Anh, cúi đầu chặn lấy môi cô. Trên phố vẫn đông người qua lại, xung quanh đã có người mỉm cười nhìn họ. Lam Anh vỗ anh ta hai cái, xấu hổ đỏ bừng mặt lên, trợn mắt lườm anh ta một cái,
Làm gì vậy?
Sài Tranh Vanh nhìn vào mắt cô, trả lời:
Để họ biết em là hoa đã có chủ rồi.
Lam Anh mím môi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, cô cúi đầu, bị anh ta kéo tay chầm chậm đi về phía trước.
Có muốn đi mua đồ không?
Anh ta hỏi. Lam Anh lắc đầu:
Không, em chỉ muốn đi dạo thôi.
Anh ta nắm tay cô đưa đến trước mặt mình, cúi đầu hôn lên một cái, nói:
Vậy em còn muốn đi dạo nữa không? Hay là chúng ta về đi?
Hôm nay trời đẹp thế này, về nhà cũng không có chuyện gì làm, ở bên ngoài đi dạo đi.
Sài Tranh Vanh lầm bầm một câu,
Sao lại không có chuyện gì? Nhiều là đằng khác.
Lam Anh trợn mắt lườm anh ta, không biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ cái gì nữa,
Anh có thấy mất mặt không hả?
Anh thân mật với bạn gái của anh thì đã làm sao? Có còn để cho người ta sống nữa không đây?
Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn kéo tay cô, chậm rãi đi dạo trên phố đi bộ, nhìn thấy có cửa hàng có gì đó thú vị, còn đưa Lam Anh vào trong dạo một vòng,
Có thứ gì em thích không?
Lam Anh đứng trước những đồ vật nhỏ lung linh khắp cửa hàng, cô lấy một vật treo bằng gốm, nói:
Ui chao, con sâu này đáng yêu hơn con em làm rồi. Em mua cái này cho anh, anh vứt con kia đi. Em làm xấu quá.
Anh ta cười nói:
Nếu mua cho anh thì thôi đi, anh không cần. Anh chỉ cần thích đồ Lam Anh đích thân làm cho anh thôi.
Anh ta móc điện thoại ra lắc lư trước mặt cô, hỏi:
Đáng yêu thế này cơ mà, anh treo lên sợ làm mất cho nên khi nào đi ra ngoài cùng em anh mới mang. Bình thường anh đều cất đi.
Nếu mất thì em làm cái khác cho anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.