Chương 1399


Bầu không khí và sự náo nhiệt của năm mới không ảnh hưởng gì đến Lam Anh cả. Cô dùng tâm trạng gần như không một gợn sóng đón8 năm mới đầu tiên cô đến thế giới bên ngoài.

Đối với cô chỉ cần nghiêm túc vượt qua mỗi ngày là tốt rồi, còn năm mới3 trong mắt người khác, cô chưa bao giờ cảm nhận được, cũng không biết rốt cuộc phải như thế nào mới được coi là đón năm mới.9 Sài Tranh Vanh cũng giống cổ, hiển nhiên anh ta không quan tâm đến những thứ này, đồ ăn, đồ uống, đồ dùng của bọn họ vẫn nh6ư thường ngày.
Anh ta cười:
Em đừng nghĩ những chuyện chưa xảy ra này nữa. Trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được.

Cô lại gật đầu:
Vâng.

Anh ta ôm vai cô, gật đầu:
Được. Anh nghe em.

Một tuần sau Lam Anh khai giảng, Sài Tranh Vanh nói với cô là anh ta tìm được việc rồi, làm lái xe kiêm vệ sĩ cho một người nhà giàu, nói trắng ra chính là vệ sĩ. Yêu cầu tương đối, điều kiện và tuổi tác của Sài Tranh Vanh cũng là phù hợp nhất, cho nên tiền lương cũng rất cao.
Sài Tranh Vanh giơ tay lên sờ mặt cô:
Không đâu. Ai cũng có quyền lựa chọn tình trạng hôn nhân của mình, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ em đương nhiên không thể, nhưng say này thì không ai nói trước được, có đúng không? Không cần lo lắng, chỉ cần không phải em không muốn, không có gì quan trọng cả.
Lam Anh lắc đầu:
Không phải đơn giản như anh tưởng đâu. Bây giờ em đang nói thật với anh, anh đừng không để ý. Em sợ sau này anh hối hận, em thật sự không tốt như anh tưởng tượng đầu. Em có rất nhiều khuyết điểm, em không hiểu chung sống với người khác thế nào, thậm chí rất nhiều lúc em không phân rõ đúng sai, em không hiểu rất nhiều thứ trên cái thế giới hiện thực này. Em hoàn toàn... hoàn toàn chính là tìm tòi.

Sài Tranh Vanh nâng mặt cô lên, nói:
Anh cũng thế, chúng ta đều giống nhau. Bạn học bên cạnh em, rồi bạn cùng trường em đều như vậy, đều đang tìm tòi cái thế giới này, vấp ngã lại đứng lên, ai không phải như vậy chứ?

Cô để ra xa, tiếp tục quét dọn, chỉ là có chút tò mò, Sài Tranh Vanh còn định đổi tên à? Cô cảm thấy tên bây giờ của anh ta rất hay, Tranh Vanh, cái tên rất giàu ý nghĩa kỷ niệm, dễ nghe như vậy, sao phải thay đổi? Buổi chiều lúc Sài Tranh Vanh về, Lam Anh vô tình nhắc một câu:
Tranh Vanh, anh muốn đổi tên à?
Sài Tranh Vanh khựng lại, sau đó anh ta cười:
Sao thế?
Lam Anh nói:
Lúc em quét dọn vệ sinh nhìn thấy tờ đơn anh kẹp trong sách, anh định đổi tên thật à?
Sài Tranh Vanh cười nói:
Không, sẽ không đổi, cái đó là hồi anh làm bất động sản cầm từ đồn công an, quên không vứt đi.
Anh ta vòng tay qua người cô, cười nói:
Anh cảm thấy tên anh rất dễ nghe, em thích không?
Cô gật đầu nói thích,
Em cũng cảm thấy dễ nghe. Hoàn toàn không cần đổi.
Sài Tranh Vanh cười nói đúng, anh ta cũng không muốn đổi. Lam Anh ngồi trên sofa, phủ chăn lên chân chuẩn bị đọc sách. Sài Tranh Vanh ngồi xuống bên cạnh cô,
Hôm nay anh chưa tìm được việc.
Lam Anh ngẩng đầu lên nói:
Đừng vội, đâu có vừa khéo như vậy, ngày đầu tiên ra ngoài đã tìm được? Đúng rồi, anh muốn làm gì?

Sài Tranh Vanh suy nghĩ một chút, mới nói:
Vệ sĩ đi. Dù sao anh cũng có sở trường ở phương diện đó. Đương nhiên những việc khác cũng được, không thể xem anh biết cái gì, mà là phải xem đối phương cần gì
. Cô gật đầu:
Đúng. Nhất định là chúng ta hợp với đối phương, không phải bọn họ hợp với chúng ta.
Lam Anh sợ anh ta cảm thấy chán nản, ra sức an ủi:
Anh thật sự đừng có nghĩ nhiều, chưa tìm được thì từ từ tìm. Xã hội có nhiều người cần việc làm như vậy, mọi người đều đang cố gắng, trong chốc lát không tìm được cũng là bình thường.

Lam Anh rất vui vẻ, chỉ là lo lắng anh ta lười, sẽ quên mất những đòn tán thủ không trước kia đã học, rảnh rỗi sẽ kéo anh ta đi rèn luyện, Sài Tranh Vanh không biết nên nói gì:
Được, anh sẽ kiên trì, anh biết Lam Anh nhất định là vì muốn tốt cho anh.


Anh học tán thủ, nếu đã làm vệ sĩ của người ta, vậy chắc chắn phải có kỹ thuật vững vàng mới được, ngộ nhỡ gặp phải tình hình bất ngờ gì, anh phản ứng không kịp, không phải phiền phức rồi sao?
Cô nói.
Anh ta phụ họa:
Bạn gái nhỏ của anh nói rất đúng, anh không thể vội.

Cô chủ động chui vào trong lòng anh ta,
Nếu như bây giờ không tìm được thì cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, trước đây anh quá mệt mỏi rồi. Ngày nào cũng thức đêm, chắc chắn không chịu nổi. Sau này tìm một công việc không thức đêm là được.

Anh ta khẽ chạm trán mình vào trán cô,
Lam Anh, Lam Anh của anh, đừng lo lắng những thứ này. Trên đời này không có thứ gì là bất biển cả, chúng ta không thay đổi được cái thế giới này, chúng ta chỉ có thể sống thật tốt. Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, có được không?

Lam Anh gật đầu:
Vâng.

Đối với Lam Anh, ngày nghỉ và bình thường không có gì khác nhau, cùng lắm là bình thường có ở trường học, mà bây giờ là cô ở nhà hoặc là ở nhà Sài Tranh Vanh. Cô vẫn đọc sách viết chữ như bình thường, kiên trì học tập và rèn luyện. Thời tiết rất lạnh, nhưng cô vẫn duy trì thói quen dậy sớm chạy bộ rèn luyện sức khỏe. Sài Tranh Vanh cũng dậy cùng cổ, nhịp sống của hai người bắt đầu đồng bộ, thêm nữa là Sài Tranh Vanh không cần làm việc ban đêm, thời gian cũng nhiều hẳn lên. Trừ học sinh, sinh viên ra, những người khác bận rộn đi làm, Sài Tranh Vanh cũng ra ngoài tìm việc làm sau mấy ngày nghỉ ngơi, Lam Anh ở nhà lo liệu việc nhà, sau đó quét dọn vệ sinh. Cô cầm máy hút bụi vào phòng sách, đang quét dọn trong góc thì liếc thấy mấy tờ giấy kẹp trong quyển sách đặt trên bàn. Trên tờ một giấy màu trắng trong đó lộ ra mấy chữ đánh máy: ... Đơn xin đổi tên.
Cô tò mò lôi ra ngoài xem thử, đơn vẫn còn mới, vẫn chưa điền, không biết Sài Tranh Vanh cầm cái này làm gì.
Chỉ là mỗi lần đi siêu thị mua đồ, đối mặt với hàng dài người xếp hàng mua đồ, Lam Anh luôn không thể5 hiểu được, chỉ là ngày chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, tại sao lại có nhiều người bình thường không làm những chuyện này, mà vào lúc này mới thay nhau làm như vậy?
Mùng ba tết, hoa tuyết nhẹ bay đầy trời, mặc dù không nhìn thấy tuyết lớn, nhưng có tuyết rơi vẫn khiến cô cảm thấy thật sự đến mùa đông rồi.
Sài Tranh Vanh chỉ có thể gật đầu:
Đúng, em nói đúng.
Nhìn cô cười, nghe cô cằn nhằn anh ta không hề cảm thấy phiền mà còn thấy rất hạnh phúc.
Dần dần trong phòng của Sài Tranh Vanh không ngừng tăng thêm dụng cụ tập thể dục. Một khi Lam Anh cảm thấy sinh hoạt phí của mình tiết kiệm đủ để mua một món món đồ nhỏ, sẽ lập tức mua để ở phòng khách. Cô còn thu dọn lại phòng khách, dọn ra một khoảng trống chuyên cho anh ta rèn luyện. Lam Anh cảm thấy nếu anh ta đã làm vệ sĩ cho người ta thì phải làm tốt nhất, nếu không sẽ có lỗi với tiền lương cao người ta trả mình. Đối với chuyện có một người bạn gái yêu cầu cao, Sài Tranh Vanh cũng rất không biết làm sao:
Được, anh nghe em.
Từ lúc trong ký túc xá chỉ còn lại ba người, Yến Đại Bảo đã biến từ người hoạt bát thành người ngẩn ngơ, cả ngày ăn cơm không nhảy lên, buổi tối cũng không ầm ĩ muốn ăn thịt nướng, làm gì cũng mất đi động lực. Cung Ngũ đã từng đưa cô đi làm đủ loại chuyện xấu chuyện tốt chuyện có ý nghĩa, bây giờ cô cảm thấy nhàm chán muốn chết.
Anh Anh, cậu nói xem có phải tớ nên nghĩ cách để Tiểu Ngũ trở lại không?
Yến Đại Bảo chống cằm hỏi. Lam Anh nhìn cô, nói:
Tiểu Ngũ trở lại không phải sẽ phiền phức hơn sao? Hồi đó cậu ấy thảm hại rời đi, cậu bảo cậu ấy trở lại, nói không chừng cậu ấy sẽ bị tổn thương lớn hơn.
Yển Đại Bảo xị mặt ra, phiền muộn nhìn Lam Anh. Suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, cô thở dài nói:
Vậy được rồi. Buổi trưa tớ phải về nhà, ba tớ đến đón tớ
Lam Anh gật đầu:
Được, vậy buổi trưa tớ không ăn cơm với cậu nữa.

Lam Anh nhận được một tin nhắn của Cung Ngũ. Năm ngoái Cung Ngũ xảy ra chút vấn đề, một số chuyện không tốt lắm, vì vậy người nhà Cung Ngũ quyết định đưa cô ra nước ngoài, tránh những lời đồn đại ở Thanh Thành làm tổn thương đến cô. Trong lòng Lam Anh ít nhiều có chút phiền muộn, có người nhà thật tốt, như vậy thì cho dù gặp phải phiền phức gì, cho dù bị người trên cả thế giới chỉ trích, nhưng sau lưng vẫn có người nhà đang ủng hộ mình. Cô cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng mịt mờ, cứ cảm thấy sắp có một trận tuyết lớn. Sài Tranh Vanh quàng lại khăn quàng cổ cho cô. Tay chân anh ta vụng về, chân tay đàn ông luôn không mềm mại bằng phụ nữ, có một số việc thật sự sẽ lóng ngóng. Lam Anh chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn mặt anh ta, cô mở miệng:
Tranh Vanh.
Sài Tranh Vanh đáp một tiếng:
Ừ?
. Lam Anh nói:
Có chuyện này em không biết có nên nói với anh không.
Sài Tranh Vanh cười, sau khi chỉnh lại khăn quàng của cô, anh ta cầm tay cô chậm rãi đi,
Cho dù có nên hay không, em cũng nói đi. Anh nghe đây.
Lam Anh do dự một chút, nói:
Em có thể yêu anh, nhưng sau này em không có cách nào kết hôn với anh được.
Sài Tranh Vanh ngẩn ra:
Có thể cho anh lý do không?

Lam Anh cụp mắt xuống, nói:
Em có thể yêu đương, tìm bạn trai, nhưng đối tượng kết hôn của em không thể do em chọn. Em luôn không biết nói với anh thế nào, nhưng em lại cảm thấy nếu như em tiếp tục giấu giếm sẽ không công bằng với anh.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.