Chương 143: Tiểu ngũ và anh tiểu bảo 1
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1072 chữ
- 2022-02-04 05:01:57
Cung Ngũ đâu có ngờ được rằng mới sáng sớm Công tước đại nhân đã xuất hiện ở đây.
Tiểu Ngũ, bây giờ trời nóng như vậy mà cậu còn không tắm hàng ngày, cái đồ ở bẩn này! Trên người cậu sắp có côn trùng bò lổm ngổm rồi kìa!
Yến Đại Bảo, cậu đừng có luyên thuyên nữa, lát nữa tớ sẽ tắm, tớ chỉ nhất thời nghĩ chưa thông thôi.
Cậu hôi rình thế này, anh tớ chắc chắn sẽ chê cậu cho xem.
Biểu cảm trên mặt Cung Ngũ không khác gì sống không bằng chết, Công tước đại nhân đang ở ngay ngoài cửa đấy được chưa hả?
Công tước đại nhân khẽ ho một tiếng, Yến Đại Bảo xoay người lại:
Anh, không phải anh nói muốn đi xuống dưới nhà ăn sáng hay sao?
Anh đợi hai người cùng đi.
Công tước đại nhân cười, chỉ tay xuống dưới:
Vậy anh xuống đó trước.
Nói xong, anh chậm rãi đi xuống dưới tầng.
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ nhìn nhau. Yến Đại Bảo lên tiếng trước:
Tiểu Ngũ, mau đi tắm đi nhanh lên, tớ ở đây đợi cậu.
Cung Ngũ chỉ muốn hét lên với Công tước đại nhân rằng: Nam thần đừng đi mà, thực ra bình thường ngày nào em cũng tắm, chỉ có tối qua không tắm thôi.
Nhưng Công tước đại nhân đã đi xuống dưới tầng, Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn xông vào nhà tắm tắm rửa. Cô chỉ dội nước, thoa sữa tắm lên người chà qua là đã hết mùi mồ hôi.
Yến Đại Bảo lại chạy tới, hít hít ngửi ngửi người cô rồi gật gù nói:
Cuối cùng cậu cũng thơm tho sạch sẽ rồi.
Cung Ngũ lấy khăn bông lau tóc, Yến Đại Bảo giúp cô sấy tóc, vừa sấy còn vừa lớn giọng nói:
Ngày nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho thì anh tớ mới thích cậu được!
Mặt Cung Ngũ đen sì lại:
Tớ tắm là vì không chịu được cậu cứ cằn nhằn mãi, không phải bởi vì để anh cậu thích!
Dù sao thì cũng giống nhau cả thôi.
Triển Tiểu Liên đứng dưới tầng thấy lạ ngẩng đầu nhìn lên trên:
Hai đứa nó sao còn chưa chịu xuống ăn cơm hả?
Công tước đại nhân cười:
Có chút việc, chắc sắp xong rồi.
Mấy cô gái nhỏ cứ hay rề rà như vậy đấy, thay bộ quần áo nào xong mà thấy không đẹp lại muốn thay bộ khác.
Bà đột nhiên nghiêng người về phía Công tước đại nhân, đè thấp giọng xuống:
Tối qua mẹ nhìn thấy con trai mẹ đưa con gái nhà người ta ra ngoài đấy.
Công tước đại nhân nhìn mẹ mình, nhàn nhạt nói:
Quà sinh nhật của Cung Ngũ dù muộn một chút nhưng con đã tặng bù rồi.
Ờ, hình như là hai đứa về muộn lắm ấy, đi đâu vậy hả?
Công tước đại nhân không nói gì.
Triển Tiểu Liên vội vàng giơ hai tay lên,
Được rồi được rồi, mẹ không hỏi nữa, đó là việc riêng của con trai mẹ.
Sau đó bà lại tỏ ra hơi phiền muộn nói:
Con trai lớn rồi, không thân thiết với mami nữa rồi, mami đau lòng quá!
Công tước đại nhân:
…
Chỉ một lát sau, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ dắt tay nhau chạy xuống.
Chào buổi sáng mami!
Chào cô Triển, chào anh Phí!
Triển Tiểu Liên nhìn Cung Ngũ, đột nhiên nói:
Ôi chao, sao cô nghe thấy hơi kì lạ nhỉ!
Vẻ mặt Cung Ngũ mờ mịt.
Tiểu Ngũ vừa gọi là cô Triển, lại còn gọi là anh Phí, tuy gọi cô trẻ ra như thế cô thấy rất vui, nhưng luận về vai vế thì nghe có vẻ hơi loạn một chút. Tiểu Ngũ cháu nói có phải không?
Cung Ngũ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, thế này thì phải làm sao đây?
Đổi cách xưng hô đi cháu. Cô không muốn bị gọi già đi, vậy chỉ có thể đổi cách gọi anh Phí kia thôi.
Yến Đại Bảo lập tức giơ tay yêu cầu được phát biểu ý kiến, Triển Tiểu Liên hỏi:
Đại Bảo, con có đề xuất gì cho Tiểu Ngũ không?
Tiểu Ngũ phải gọi là anh Bảo Bảo, vừa thân thiết lại gần gũi nữa.
Cung Ngũ bồi thêm một câu,
Còn nổi da gà nữa.
Khóe mắt Công tước đại nhân hơi giật rất khẽ.
Triển Tiểu Liên gật đầu:
Ý kiến này khá lắm. Nhưng mà anh con là Công tước uy phong lẫm liệt, gọi như vậy liệu có mất hết uy phong đi không? Còn có cách gọi nào khác nghe hay hơn không con?
Tiểu Ngũ, cậu muốn gọi là gì?
Tớ cũng không biết!
Cô nhìn Triển Tiểu Liên cầu cứu:
Cô Triển, cô nghĩ cháu nên gọi thế nào thì hợp?
Tiểu Bảo có một cái tên dùng họ của gia tộc là Phí Tiểu Bảo, cháu cứ gọi là anh Tiểu Bảo là được rồi, vừa uy phong lại vừa gần gũi, cháu xem trên phim chiếu trên ti vi đều gọi như thế cả đấy thôi.
Công tước đại nhân:
…
Cung Ngũ giật khóe mắt, nghiêng đầu nhìn Công tước đại nhân. Công tước đại nhân cũng đang nhìn cô với vẻ mặt vô tội. Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Chẳng phải chỉ là đổi cách xưng hô thôi mà? Sao lại có cảm giác xấu hổ như vậy cơ chứ?
Triển Tiểu Liên vẫn cười nói:
Nào Tiểu Ngũ, gọi một câu nghe xem, quen rồi là hay hết.
Cung Ngũ nhăn mặt thử gọi,
Anh Tiểu Bảo.
Sau đó vành tai đỏ bừng lên.
Yến Đại Bảo phất tay:
Được rồi, cứ quyết định vậy đi.
Triển Tiểu Liên nhìn Công tước đại nhân,
Tiểu Bảo, hình như còn không được đúng lắm thì phải, Tiểu Ngũ đã gọi con là anh rồi, có phải là con cũng phải thể hiện một chút thành ý không? Ngày nào con cũng gọi là Cung Ngũ. Nào, gọi thử một tiếng Tiểu Ngũ mẹ nghe thử xem.
Công tước đại nhân:
…
Cung Ngũ:
…
Công tước đại nhân nhìn bà mẹ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn của mình, nhìn Cung Ngũ, nụ cười vẫn ôn hòa:
Tiểu Ngũ ngồi xuống ăn cơm đi, đừng nghe mẹ tôi nói.
Cung Ngũ thấy so với giọng nói khô khan khi nãy của cô thì anh gọi sao mà tự nhiên thế, không hề có cảm giác ngượng ngùng nào.