Chương 189: Tức giận rồi sao? .2
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1617 chữ
- 2022-02-04 05:02:02
Sau khi Cung Ngôn Bồng đưa lọ thuốc đó cho cô ta vẫn thỉnh thoảng liên hệ với cô ta, hai anh em không nhiều cơ hội gặp nhau nhưng lại thường xuyên duy trì liên lạc. Thực ra Cung Ngôn Bồng vẫn luôn thấy không phục Bộ Sinh, anh ta lớn tuổi hơn Bộ Sinh, cũng tham gia vào việc kinh doanh của gia đình sớm hơn, nhưng anh ta cảm thấy sự trượt dốc của nhà họ Cung không liên quan đến mình lắm. Dù sao thì cho đến bây giờ người nắm quyền thực tế của chi thứ tư nhà họ Cung vẫn là Cung Truyền Thế, anh ta chỉ là một trợ thủ đắc lực của Cung Truyền Thế mà thôi. Tuy anh ta chưa bao giờ nói gì, nhưng anh ta cảm thấy tình trạng hiện tại của chi thứ tư là trách nhiệm của Cung Truyền Thế, thậm chí trong lòng còn thấy oán thán, nếu như ông ta giao lại quyền lực cho anh ta sớm thì có lẽ chi thứ tư nhà họ sẽ không rơi vào bước đường cùng này.
Trong lòng Cung Ngôn Bồng luôn có một cảm giác thất bại, buồn bực. Nhưng trước mặt một người chuyên quyền độc đoán như Cung Truyền Thế, anh ta không thể nói ra, thậm chí không thể phá hoại hình ảnh người con trai trưởng trưởng thành chững chạc trong mắt ba mình.
Sản nghiệp của chi thứ tư ngày một sa sút hơn trước, cảm giác này của Cung Ngôn Bồng ngày càng rõ ràng hơn, hàng loạt viễn cảnh anh ta từng thêu dệt nên trong lòng cũng theo đó mà bị vùi lấp trong bóng tối.
Mỗi lần nhìn thấy Bộ Sinh, anh ta đều bất giác nghĩ, nếu như mình có được nơi để phát huy tài năng như của Bộ Sinh, nếu như mình có gia thế như Bộ Sinh thì chắc chắn mình sẽ còn xuất sắc hơn cả cậu ta.
Nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc, cho dù Cung Ngôn Bồng có tưởng tượng ra cảnh tượng mình hô phong hoán vũ thế nào đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với Bộ Sinh, anh ta vẫn phải cúi đầu xuống, nở nụ cười không mấy cam tâm tình nguyện.
Cung Ngôn Bồng thừa nhận Bộ Sinh rất biết cách sống, luôn rất lễ độ với anh ta. Tuy nhiều khi anh ta biết Bộ Sinh cũng không hề thật lòng gọi mình là
anh Cả
nhưng anh ta biết Bộ Sinh rất biết giữ thể diện, cho nên anh ta không thể tìm ra được cớ gì để chê bai Bộ Sinh trước mặt người khác.
Cung Ngôn Bồng bức thiết muốn chuyển mình, muốn dùng cách của mình để chứng minh bản thân với ba và ông nội anh ta và tất cả mọi người. Nhưng tình hình của chi thứ tư nhà họ Cung cũng rất nguy ngập, Bộ Sinh là cái phao cứu sinh cuối cùng của nhà họ. Bọn họ dựa cả vào Bộ Sinh, nếu như Bộ Sinh rút lui bây giờ thì Cung Ngôn Bồng biết mình cũng sẽ mất đi nơi dựa dẫm cuối cùng. Chỉ khi nhà họ Cung vững vàng thì anh ta mới có tư cách sải đi bước đi đầu tiên được.
Địa vị xã hội hiện nay của Cung Ngôn Bồng rất khó nói, anh ta đã ở độ tuổi này rồi, từng làm tổng giám đốc nhưng chỉ giới hạn trong công ty của gia đình. Anh ta muốn ngay lập tức đạt được thu nhập mấy triệu tệ tiền lương một năm là chuyện không thể nào. Người khác không biết công ty của nhà họ Cung, cho dù có biết nhưng một khi biết tình hình quẫn bách hiện giờ của công ty của chi thứ tư nhà họ Cung sẽ không có ai thừa nhận tài năng lãnh đạo của anh ta.
Bảo Cung Ngôn Bồng bắt đầu làm từ vị trí thấp nhất càng là chuyện không thể. Một người từng làm tổng giám đốc, sao chịu đồng ý bắt đầu lại từ con số không chứ? Huống hồ một người chưa bị ép đến bước đường cùng sẽ không thể hiểu được nỗi lòng của kẻ đã bị ép đến bước đường cùng, cho nên Cung Ngôn Bồng phát hiện ra rằng, nay bản thân anh ta muốn làm một gì đó là chuyện không thể được.
Khi biết Cung Ngôn Bồng tạm thời rời khỏi nhà họ Cung, một người bạn của anh ta đã giao cho anh ta một chức vụ trong công ty gia đình của người đó. Chức vụ tổng giám đốc công ty nhưng tiền lương bốn mươi vạn mỗi năm, đối với người bình thường là cao nhưng trong mắt Cung Ngôn Bồng vốn không hề đáng nhắc đến. Thậm chí anh ta còn cảm thấy người bạn đó cố ý sỉ nhục mình, kết quả đương nhiên là tan rã không mấy vui vẻ.
Cung Ngôn Bồng cảm thấy mình không còn kế sách gì cả, cứ kẹt tại chỗ, dự án của gia đình cần rót vốn liên tục, nhưng mười triệu ở giai đoạn đầu chỉ là để vận hành, hai mươi triệu Bộ Sinh đầu tư vào giai đoạn tiếp theo không biết có thể cầm cự được bao lâu
Đợt tập quân sự dài một tuần kết thúc, hàng ngày Cung Ngũ đều thoa kem chống nắng mẹ cô đưa cho lúc trước nên vẫn không có thay đổi gì.
Lúc này Yến Đại Bảo đang ra sức soi gương, nhìn trái ngó phải, sau đó quay sang hỏi Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, cậu nói xem có phải tớ đen đi rồi không?
Cung Ngũ tiến sát đến:
Yến Đại Bảo, bình thường cậu không chú ý chống nắng gì hết, tớ thấy cậu đen rồi đấy.
Đen thật á?
Cung Ngũ gật đầu:
Đen rồi, còn đen cực kỳ luôn ấy.
Tớ đã nói là phải thoa kem chống nắng, Tần Tiểu Ngư cứ nói là không cần, nhưng các cậu cũng không thèm nhắc tớ thoa cơ…
Lam Anh đi tới, nhìn cô nói:
Đại Bảo có đen đi vẫn xinh, hơn nữa đợi qua đợt tập quân sự này dưỡng da lại là trắng lại ngay ấy mà.
Yến Đại Bảo cực kỳ phiền muộn,
Đại Bảo không xinh đẹp nữa rồi. Haizzz...
Cung Ngũ liếc nhìn cô ấy một cái, đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được đề tài nói chuyện rồi. Cô lén lấy điện thoại ra, mở phần mềm học tiếng Anh nói chuyện với Công Tước đại nhân, sau nhiều lần nói chuyện cô cũng không ngại mình nói có chuẩn hay không. Dù sao thì dù cô có nói sai thế nào Công Tước đại nhân cũng sẽ không cười nhạo cô, lần nào cũng khen cô ngày càng tiến bộ khiến Cung Ngũ thấy tự tin hơn hẳn, càng nói bạo dạn hơn.
Cô đã học nhiều từ mới, ít nhiều cũng có tiến bộ. Bởi vì Công Tước đại nhân luôn cổ vũ khích lệ nên cô thường xuyên là người đầu tiên giơ tay xin trả lời câu hỏi, tuy sai nhưng vẫn được giáo viên khích lệ vì tinh thần dũng cảm ham học hỏi.
Cung Ngũ luôn cảm thấy Công Tước đại nhân vô cùng thần kỳ, bởi vì cho dù cô gửi tin nhắn đến vào lúc nào thì anh cũng có thể trả lời lại cô ngay lập tức. Thời gian anh gõ chữ cực kỳ chậm, nhưng sau khi có công cụ ngôn ngữ này, tốc độ của anh đã nhanh hơn nhiều. Tuy Cung Ngũ cảm thấy vẫn chưa được gọi là thần tốc nhưng anh vẫn luôn có bản lĩnh trả lời lại kịp trước khi cô chờ đợi sắp đến mức mất kiên nhẫn, bất cứ lúc nào cũng đều như vậy cả.
Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo vừa rồi có hơi đau lòng một chút, sau một tuần tập quân sự cậu ấy bị đen đi rồi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.]
Công Tước đại nhân: [Cảm ơn Tiểu Ngũ luôn quan tâm chăm sóc cho Đại Bảo. Không sao cả, một thời gian sau Đại Bảo sẽ hồi phục lại thôi, sẽ lại xinh đẹp như trước kia. Vậy còn Tiểu Ngũ thì sao, em có bị đen đi không?]
Cung Ngũ: [Em không bị đen đi, mẹ em cho em một lọ kem chống nắng, ngày nào em cũng thoa. Trước đây em không biết kem chống nắng là cái gì, bây giờ thì biết rồi, sau này em sẽ biến thành một đại mỹ nhân.]
Công Tước đại nhân: [Tôi sẽ đợi ngày Tiểu Ngũ biến thành đại mỹ nhân, tôi nghĩ chắc chắn là sẽ rất đẹp.]
Cung Ngũ: [Em cũng thấy vậy. Anh Tiểu Bảo, bây giờ anh chuẩn bị ngủ dậy chưa?]
Công Tước đại nhân: [Tôi dậy rồi, Tiểu Ngũ chuẩn bị nghỉ ngơi chưa?]
Cung Ngũ: [Chưa, bọn em vừa ăn cơm xong, ngày tập quân sự cuối cùng kết thúc, ngày mai là được giải thoát rồi!]
Cô nói tiếng Anh còn ngắc ngứ, nhưng rất thần kỳ là vẫn hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự giao lưu với Công Tước đại nhân. Cung Ngũ cũng thấy nghi ngờ, trên thế giới này liệu có phải chỉ có Công Tước đại nhân mới hiểu được tiếng Anh mà cô nói hay không? Dù sao thì bởi vì phát âm và ngữ pháp của cô đều có vấn đề, những chữ được dịch ra ở khung phía dưới cũng loạn xị ngậu cả lên, nhưng Công Tước đại nhân vẫn hiểu được.