Chương 29: Đồ ngốc và đồ đần
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1393 chữ
- 2022-02-04 05:01:42
Lý Tư Không vừa bước vào đã vươn cánh tay dài vịn cổ Cung Ngũ. Cung Ngũ bị đè đến trừng mắt,
Anh có thể đứng thẳng nói chuyện được không? Nặng chết tôi rồi!
Cô dùng sức lắm mới có thể kéo tay hắn khỏi người,
Đừng cứ đè tôi mãi, sẽ không cao lên được.
Cô còn mong cao lên nữa sao?
Lý Tư Không mỉm cười thật khiến người khác muốn đánh hắn,
Yên tâm đi, cô không cao lên nữa đâu.
Cung Ngũ tức giận:
Anh mới không cao lên nữa, cả nhà anh đều không cao lên nữa! Tôi sau này nói không chừng có thể cao hơn một mét bảy mươi đó!
Cả nhà tôi đều đã trưởng thành rồi, quả thật không cao lên nữa. Đúng rồi, ngủ nhiều một chút có thể sẽ thực hiện được.
Lý Tư Không hữu nghị nhắc nhở:
Ngủ nhiều một chút có thể giúp xương cốt phát triển, chủ yếu là có thể nằm mơ, vừa chớp mắt liền có thể cao một mét bảy ngay..
Cung Ngũ khoanh tay, liếc mắt nhìn hắn không nói gì.
Câm rồi sao?
Lý Tư Không hỏi:
Đột nhiên không nói gì? Để tôi kiểm tra xem lưỡi cô có còn không?
Cung Ngũ hất trừng mắt lườm:
Tôi không nói gì, chỉ lặng lặng nhìn anh khoe khoang.
Hai người đang đấu khẩu, bỗng nhiên giọng của Bộ Sinh vang lên từ phía sau,
Tiểu Ngũ.
Cung Ngũ lập tức vẫy tay với anh:
Bộ Sinh!
Lý Tư Không quay đầu, lúc nhìn thấy Bộ Sinh liền sửng sốt, đột nhiên hỏi:
Đồ keo kiệt, anh ta là ai vậy?
Cung Ngũ chạy đến bên cạnh Bộ Sinh, nói:
Bộ Sinh, vị này là Lý Nhị thiếu, công việc của em ở đây chính là do anh ta giới thiệu đấy.
Bộ Sinh mỉm cười với Lý Tư Không, đưa tay ra với anh ta,
Xin chào, tôi là vị hôn phu của Tiểu Ngũ - Bộ Sinh, rất vui được gặp anh.
Lý Tư Không quét mắt nhìn Bộ Sinh, lại nhìn sang cánh tay Bộ Sinh đang đưa ra, ngây người không đưa tay, chỉ khoanh tay nói:
Hóa ra anh chính là vị hôn phu của đồ keo kiệt này? Mắt của anh có phải bị mù rồi không? Lại để mắt tới đồ keo kiệt này, vì mấy chục đồng mà kỳ kèo mặc cả với tôi cả nửa ngày!
Hắn đây là muốn cáo trạng, Cung Ngũ không cam lòng yếu thế, vội bước đến nói:
Ai keo kiệt chứ? Rõ ràng anh mới là đồ keo kiệt! Bộ Sinh mới không mù, tôi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này, rõ ràng là Bộ Sinh được hời, phải không phải không?
Bộ Sinh đã rút tay về, nắm lấy tay Cung Ngũ, mỉm cười nói:
Phải, Tiểu Ngũ của chúng ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Cung Ngũ đắc ý hất cằm,
Nghe thấy chưa?
Vẻ mặt Lý Tư Không buồn bực,
Anh ta mù cô cũng chẳng sáng mắt, bây giờ nhìn lại quả là rất xứng đôi đó.
Cung Ngũ xắn tay áo lên:
Anh muốn đánh nhau có phải không?
Tiểu Ngũ, đừng gây sự.
Bộ Sinh mỉm cười với Lý Tư Không, nói:
Cô ấy còn nhỏ tuổi, có chỗ nào đắc tội xin bỏ qua cho.
Lý Tư Không trừng mắt:
Sớm biết ông đã không đến! Còn đặc biệt đến cổ vũ cho cô.
Nói xong hắn liền tức giận, quay đầu ra ngoài tìm người đẹp để đánh cùng.
Bộ Sinh đưa tay kéo cửa chớp xung quanh phòng xuống, lập tức căn phòng trở thành một căn phòng kín, anh đưa tay đặt lên bàn bida, nhìn sang Cung Ngũ:
Nào, tiếp đến mời Ngũ tiểu thư cùng anh đánh một ván được không?
Cung Ngũ lập tức hăng hái,
Được, ai sợ ai chứ?
Ngày đầu tiên đến thực tập không có tiền, hoàn toàn chỉ là làm quen môi trường và thích ứng. Hơn nữa Bộ Sinh đến trước, người khác muốn vào cũng phải đợi sau khi Bộ Sinh rời đi, thế nên Cung Ngũ không giống như những người khác phải thay đồng phục. Giám đốc Hứa biết rõ Bộ Sinh để ý, đương nhiên cũng không muốn tự làm bẽ mặt.
Lý Tư Không ở bên ngoài đang trêu đùa cùng một người đẹp, quay đầu nhìn sang phòng kính, bĩu môi:
Một đôi cẩu nam nữ mù mắt.
Đang định khom lưng đánh tiếp, đột nhiên hắn như nhớ ra chuyện gì đó, liền xách cơ bước sang, gõ cửa. Cung Ngũ bước ra mở cửa,
Nhị thiếu, có chuyện gì sao?
Tay Lý Tư Không chống lên cây cơ, cười hihi nhìn vào bên trong nói:
Đột nhiên nhớ ra, vị hôn phu của cô đánh cũng không tệ. Tôi và anh ta đều đến một mình, vừa khéo có thể cùng nhau đánh một ván.
Cung Ngũ quay đầu nhìn sang Bộ Sinh:
Bộ Sinh, Lý Nhị thiếu muốn đánh một ván với anh.
Bộ Sinh mỉm cười nói:
Được thôi, vừa rồi không phải em nói khát rồi sao? Đi uống chút nước đi, đúng lúc anh có thể đánh một ván với Lý Nhị thiếu.
Cung Ngũ đặt cây cơ trong tay mình xuống, gật đầu liền chạy ra ngoài đi uống nước. Để lại hai người đàn ông đứng như trời trồng.
Lý Tư Không bước vào trong, nhìn tàn cuộc còn lại trên bàn, hỏi:
Đồ keo kiệt là bi hoa à?
Bộ Sinh nhìn hắn, mỉm cười:
Muốn đánh tiếp?
Lý Tư Không để lộ hàm răng trắng tinh, nói:
Tôi đánh tiếp bi của đồ keo kiệt.
Bộ Sinh gật đầu:
Được.
Lúc Cung Ngũ uống nước xong trở lại, thấy Lý Tư Không và Bộ Sinh đang đứng song song hai bên bàn bida.
Cô trừng mắt nhìn người này rồi quay sang nhìn người kia, sau đó hỏi:
Chỉ còn lại bi số 8 mà đánh không vào sao?
Cây cơ trong tay Bộ Sinh gõ xuống đất, quay đầu mỉm cười với Cung Ngũ nói:
Vừa rồi Lý Nhị thiếu không đánh vào, bây giờ đến lượt anh.
Sau đó Cung Ngũ liền nhìn thấy lúc Bộ Sinh đánh, Lý Nhị thiếu kia liền xụ mặt, dùng cây cơ trong tay phá rối, bi số 8 lăn thẳng vào lỗ, bị anh ta trực tiếp chặn quay trở lại.
Cung Ngũ:
...
Chơi xấu nha!
Bi số 8 lăn ngược trở ra, đến lượt Lý Nhị thiếu đánh, trực tiếp đánh bi số 8 vào lỗ.
Hắn rất vui mừng:
Tôi thắng rồi!
Cung Ngũ:
...
Vô sỉ!
Cô vội đứng lên đến an ủi Bộ Sinh:
Bộ Sinh, anh đừng chấp nhặt với anh ta, anh ta chỉ biết chơi xấu thôi!
Lý Nhị thiếu trừng mắt:
Đồ keo kiệt cô đây là trọng sắc khinh bạn. Ai chơi xấu chứ? Là tôi đánh vào lỗ mà!
Bộ Sinh chỉ mỉm cười không nói gì, Cung Ngũ tiếp tục an ủi anh:
Chúng ta không để ý đến anh ta!
Lý Nhị thiếu khoanh tay, tức giận,
Đồ keo kiệt, cô là đồ ngốc!
Ai là đồ ngốc chứ? Kỹ thuật của anh vốn không tốt, Bộ Sinh đánh tốt hơn anh nhiều.
Cung Ngũ đối chọi gay gắt:
Lý Tư Không, anh là đồ đần!
Cung Ngũ cô là đồ ngốc... Không đúng, là Tiểu Ngộ Không cô là đồ ngốc!
Đồ đần!
Đồ ngốc!
Hai người mắng qua mắng lại, Bộ Sinh vội đưa tay ôm cô vào lòng,
Được rồi Tiểu Ngũ, không sao, chúng ta chơi bida vốn chỉ để giải trí, đừng làm tổn thương hòa khí. Không được mắng người có biết không?
Cung Ngũ như thị uy vứt một ánh mắt khiêu khích về phía Lý Tư Không. Cô có trợ thủ, Lý Tư Không không có trợ thủ, tâm trạng tốt biết mấy, so về số người đã hơn một cấp bậc, thắng rồi.
Bộ Sinh thở dài, không cho cô khoe khoang như vậy nữa, kết quả căn bản không trị được cô.
Cung Ngũ bị Bộ Sinh ngăn cản vẫn nhảy nhót nói với Lý Tư Không:
Đồ đần! Đồ đần!
Lý Nhị thiếu dậm chân tại chỗ, sau khi đảo mắt một vòng liền lấy điện thoại ra, gọi đi,
Bảo, tôi bị người ta ức hiếp rồi, bây giờ cậu đến báo thù cho tôi đi, bằng không tôi sẽ treo cổ chết ở trước cửa nhà dì đó!