Chương 321: Yêu đương là chuyện thật ngọt ngào. .4
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1651 chữ
- 2022-02-06 08:41:24
Công Tước đại nhân đứng tại chỗ chờ, sau khi Cung Ngũ đi mới gọi điện cho Triển Tiểu Liên.
Con trai, không phải con nói đón Đại Bảo đưa về nhà, buổi tối còn đi tham dự tiệc rượu mà? Sao còn gọi điện cho mami?
Con có việc đột xuất muốn nhờ mami giúp.
Ôi chao, còn khách sáo với mami làm gì? Sao nào? Có chuyện gì?
Nhà họ Hạ ở Mặc Thành tổ chức tiệc thường niên, nếu như mami có thời gian rảnh có thể đến xem. Một tiếng nữa sẽ bắt đầu.
Mami không biết ở đây còn có bữa tiệc khiến con cảm thấy quan trọng đấy. Con đang làm gì thế?
Công Tước đại nhân đi hai bước đến chỗ yên tĩnh nói:
Con có việc ở bên ngoài. Đại Bảo được chú Yến đón về rồi.
Vẻ mặt Triển Tiểu Liên liền trở nên ám muội,
Ái chà, con trai ngoan của mami, có phải con đang đi hẹn hò không?
Công Tước đại nhân khẽ ho một tiếng:
Tạm biệt mami.
Con trai, con hẹn hò với ai thì cũng phải nói rõ chứ. Mami đã đi đến cuộc hẹn thay con mà con lại làm thế...
Mặc dù Công Tước đại nhân nói tạm biệt nhưng vẫn chưa tắt máy. Triển Tiểu Liên nói một thôi một hồi, Công Tước đại nhân chỉ yên lặng lắng nghe, vẫn không lên tiếng. Bà cảm thấy bản thân cũng không còn cách nào nữa, chỉ đành nói:
Được rồi được rồi, xem như mami sợ con. Con yên tâm đi hẹn hò đi.
Rồi bà lại nói thêm một câu rất ám muội,
Con trai, mami không thúc giục con, mami yên lặng đợi tin tốt của con.
Công Tước đại nhân:
...
Anh tắt máy thì cũng vừa lúc Cung Ngũ chạy ra,
Anh Tiểu Bảo, anh muốn ăn gì nào? Chúng ta nói trước, không được đến chỗ quá đắt, em rất nghèo.
Công Tước đại nhân mỉm cười:
Tiểu Ngũ cảm thấy ở đâu được thì đi, tôi đi theo Tiểu Ngũ.
Cung Ngũ nghe vậy lập tức hào hứng nói:
Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi ăn trước, sau đó ăn sẽ dẫn anh đến khu vui chơi giải trí. Chúng ta có thể chơi điện tử, đua xe… được không?
Công Tước đại nhân gật đầu:
Được, tôi nghe theo Tiểu Ngũ.
Đương nhiên địa điểm Cung Ngũ thích đầu tiên chính là nơi có giá rẻ. Nhưng lần này Cung Ngũ quyết định bỏ thêm chút tiền. Cô cảm thấy mình đã ăn chùa của người ta bao nhiêu bữa ăn đắt chết đi được, cũng phải mời lại một bữa ra trò. Huống hồ Công Tước đại nhân không giống với đám nam sinh ở trường. Quà anh tặng đều khiến cô vô cùng hài lòng ví dụ như bức tranh tiền hay là chiếc điện thoại báu vật vô giá luôn bị người ta nhòm ngó.
Nơi hai người đến cũng coi như khá được, nhìn có vẻ rất sạch sẽ, đó là nơi bán các món xào.
Cung Ngũ rất nhiệt tình cầm menu đưa cho Công Tước đại nhân,
Anh Tiểu Bảo, anh cảm thấy món này thế nào? Hơi cay một chút, anh ăn được không? Món này ngọt, còn món này thì chua chua ngọt ngọt…
Tôi sao cũng được. Tiểu Ngũ thích ăn cái gì, tôi đều có thể ăn cái đó. Tôi nghe theo Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ vẫn bàn bạc với anh một lúc lâu sau mới gọi xong món.
Anh Tiểu Bảo, thật ra em không thường đến đây ăn.
Cung Ngũ cẩn thận tráng cốc, sau đó mới rót nước.
Anh Tiểu Bảo, anh có muốn uống nước có ga không?
Công Tước đại nhân ngây người:
Nước có ga? Sâm panh sao?
Cung Ngũ vội xua tay,
Là một loại nước ngọt ấy, không phải là sâm panh. Anh Tiểu Bảo, em mời anh uống nước ngọt nhé!
Hiếm khi cô hào phóng như vậy, ở bên ngoài ăn cơm, còn uống cả nước ngọt. Chuyện này là một hành vi xa xỉ với Cung Ngũ.
Công Tước đại nhân đang do dự thì Cung Ngũ đã hào phóng gọi ông chủ,
Ông chủ, cho thêm hai chai nước ngọt!
Chai nước ngọt được mở ra, vô số bọt khi nhỏ nổi lăn tăn trong chai thủy tinh. Cung Ngũ cầm lấy chai đưa lên miệng tu rồi chép miệng, híp mắt nói:
Ngon quá! Anh Tiểu Bảo, anh cũng uống thử một ngụm đi.
Công Tước đại nhân nhìn chằm chằm vào chai nước ngọt, bên trong không rõ chứa nước gì. Một lúc sau anh mới học theo bộ dạng của Cung Ngũ, đưa lên miệng uống, nhất thời bị vô số bọt khí làm bối rối, anh nói:
Nước này khá thú vị.
Ngon chứ? Một đồng một chai nhưng không thể mang chai đi. Chai này phải thu lại tái sử dụng, chỉ có thể uống ở tại cửa hàng thôi.
Công Tước đại nhân gật đầu,
Ừ.
Anh Tiểu Bảo, anh ăn món này đi, món này rất dai, rất giòn.
Anh Tiểu Bảo, anh thử món này đi…
Bởi vì đồ ăn rẻ nên Tiểu Ngũ có chút áy náy, may mà mặc dù Công Tước đại nhân rất trầm tĩnh, có vẻ không hợp với môi trường thế này nhưng anh cũng bằng lòng phối hợp với cô. Hai người chậm rãi ăn hết thức ăn.
Cung Ngũ xoa cái bụng no căng của mình, nói:
Ôi trời, em coi như đã no. Thỏa mãn quá đi!
Rồi cô lại hỏi Công Tước đại nhân:
Anh Tiểu Bảo, anh cảm thấy thế nào?
Công Tước đại nhân mỉm cười,
Rất thú vị.
Em cũng cảm thấy thú vị. Dù là ăn ở Hoàng Triều hay là ăn ở bên ngoài em đều cảm thấy rất tốt! Em đều thích.
Công Tước đại nhân cúi đầu nhìn cô,
Tôi cảm thấy Tiểu Ngũ như vậy rất tốt.
Hả?
Cung Ngũ chớp mắt,
Anh nói cái gì cơ?
Công Tước đại nhân giải thích:
Tôi cảm thấy Cung Ngũ như vậy có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh, rất tốt.
Cung Ngũ liền đắc ý:
Hi hi, em cũng cảm thấy em rất tốt. Em cảm thấy anh Tiểu Bảo cũng rất giỏi.
Thật ra cô thấy Lý Tư Không cũng rất tốt, không hề tỏ ra kiêu kỳ, chảnh chọe, người giàu có như vậy mà sau hai bữa ăn tôm hùm đã trở nên thân thiết. Nếu như không phải bây giờ anh ta không có ở Thanh Thành thì khi rảnh rỗi cô đòi anh ta bao một bữa tôm hùm cũng rất tốt. Đáng tiếc anh ta lại chạy ra nước ngoài mất rồi.
Cung Ngũ dẫn Công Tước đại nhân đến khu vui chơi giải trí mà cô nói. Khu vui chơi này khác với khu vui chơi ở các siêu thị lớn. Máy móc đều là đồ đã dùng rồi, giá cả cũng rẻ. Những chỗ khác phải hai mua hai xèng mới có thể chơi được, ở đây chỉ cần một xèng mà thôi.
Cô lấy ra ba mươi đồng mua ba mươi xèng, chia cho Công Tước đại nhân một nửa,
Anh Tiểu Bảo, anh muốn chơi cái gì?
Cung Ngũ nhìn hết bên nọ sang bên kia, cuối cùng quyết định chơi trò lái mô tô. Công Tước đại nhân ở bên cạnh yên lặng nhìn cô chơi. Lúc cô chơi cũng không hề trật tự, bởi vì sắp hết thời gian nên cô hét suýt khản cả cổ.
Cung Ngũ lại nhét một xèng vào định tiếp tục đua mô tô, đang định ấn nút xác nhận chơi tiếp thì bất thình lình có một chai nước đưa đến bên môi cô. Công Tước đại nhân cầm chai nước khoáng đã mở nắp nói:
Em uống nước đi.
Cung Ngũ nhìn tay anh uống một ngụm, rồi hét lên:
Sắp bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!
Công Tước đại nhân ở bên cạnh thở dài, nói là dẫn anh đi chơi, vậy mà cô lại tự chơi vui vẻ.
Cung Ngũ đua xong một ván, cũng đã thỏa mãn liền đi xuống, vẫy tay với Công Tước đại nhân:
Anh Tiểu Bảo, Anh Tiểu Bảo, lại đây đi!
Cung Ngũ lại tiếp tục ngồi xuống chơi trò bắt cá. Sau khi nhét một xèng vào cô bắt đầu quăng lưới, cá bắt được vừa không thể ăn lại cũng không thể nuôi. Cung Ngũ hưng phấn hét to, Công Tước đại nhân đứng bên cạnh lại đưa chai nước đến miệng cho cô uống,
Tiểu Ngũ, uống nước đi, khản hết cả giọng rồi.
Cung Ngũ nghiêng đầu, cảm thấy chai nước chắn tầm nhìn, làm vụt mất cơ hội bắt cá lớn,
Anh Tiểu Bảo, lát nữa em sẽ uống!
Cô lại chuyên tâm bắt cá.
Chơi hết một vòng các trò, số xèng của Cung Ngũ cũng sắp hết, thấy trò lái ô tô cô lại muốn chơi. Công Tước đại nhân nhét xèng vào máy chơi cho cô, Cung Ngũ vui vẻ ngồi lên,
Anh Tiểu Bảo, anh có muốn thi đua xe với em không?
Công Tước đại nhân mỉm cười lắc đầu,
Tôi nhìn Tiểu Ngũ chơi thôi cũng thấy rất vui rồi.
Trò chơi bắt đầu, Cung Ngũ không quan tâm gì nữa, đôi mắt hoa đào sáng rực nhìn vào màn hình, căng thẳng cầm vô lăng, ra sức đạp ga không buông chân.
Chiếc xe ô tô lật nhào, Cung Ngũ vội hét lên:
Chuyện gì thế này? Tức chết được! Sao lại không rẽ được sang đường lớn chứ…
Sau đó cô ủ rũ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Công Tước đại nhân, anh lại nhét một xèng vào trong máy.
Tinh thần Cung Ngũ lại phấn chấn, khí thế hừng hực phấn khích hét to tiếp tục lái xe.
Tóm lại người bận rộn nhất tối nay chính là cô. Cô mua ba mươi xèng thì mình cô chơi hết ba mươi xèng.