Chương 36: Màu mắt khác biệt


Cô duỗi tay che lại trước ngực, giương mắt nhìn sang người trước mặt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp giận đến méo mó, vừa mới thay đổi suy nghĩ về Mr Con Lười, nhưng sự thật đã chứng minh lưu manh vẫn là lưu manh, vẫn không biết xấu hổ như vậy!

Vẻ mặt Mr Con Lười hoàn toàn vô tội nhìn sang, còn hỏi:
Cung Ngũ tiểu thư muốn bắt đầu rồi sao?


Cung Ngũ:
...


Cô trừng mắt, nghẹn không nói nên lời, lại phát hiện màu mắt của Mr Con Lười không giống với những người khác, có vài phần giống màu mắt của người ngoại quốc.

Cô khom lưng tiến sát đến, giả vờ như vừa mới phát hiện, kinh ngạc nói:
Ơ! Phí tiên sinh, màu mắt của anh...


Mr Con Lười che giấu ánh mắt:
Làm cô giật mình sao?


Cung Ngũ nói:
Rất đẹp!
Sau đó cô đứng thẳng người lên, hai tay ôm lấy gương mặt mình, ảo não nói:
Sao màu mắt của tôi không được như vậy nhỉ? Đáng ghét!



Ha.
Mr Con Lười bật cười thành tiếng:
Không phải lo, Cung Ngũ tiểu thư như bây giờ đã rất xinh đẹp rồi.


Cung Ngũ lườm anh một cái, có chút cảm giác được khen đến lâng lâng, vừa rồi trong lòng còn mắng người ta lưu manh, bây giờ lại được khen đắc ý rồi.

Lý Tư Không ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm, nhắc nhở:
Ván thứ hai chuẩn bị bắt đầu. Đồ keo kiệt, cô đánh một ván bida mà cứ như tranh bá quyền vương vậy? Vừa xoa vừa bóp hết nửa ngày, bắt đầu được chưa hả?


Mr Con Lười ngẩng đầu nhìn Lý Tư Không, chậm rãi nói:
Cung Ngũ tiểu thư là con gái, thể lực không bằng đàn ông, nghỉ ngơi thêm một lát cũng là chuyện nên làm, không cần vội.


Lý Tư Không trừng mắt,
Hừ
một tiếng nhìn Mr Con Lười, giọng điệu như lên án nói:
Bảo, cậu không cảm thấy hôm nay cậu nói có hơi nhiều sao? Ba ngày trước tôi hỏi cậu một câu, ba ngày sau cậu mới trả lời một câu, bây giờ thì sao? Cậu thiên vị quá!


Mr Con Lười chậm rì rì nói:
Không thể để tiểu thư xinh đẹp đợi lâu.


Lý Tư Không bị anh ta chọc tức trừng mắt:
Bảo, cậu đợi đó, trở về tôi sẽ mách với dì, cậu bắt tay với người ngoài ức hiếp tôi!


Cung Ngũ chống hông đắc ý:
Nói cho anh biết, bây giờ anh có bay ra nước ngoài làm phẫu thuật chuyển giới cũng đã muộn rồi. Anh cao như vậy, còn đen nữa, không thể nào trở nên đáng yêu được. Hahaha!


Con khỉ này mời một tên ngốc đến làm cứu binh, còn bảo nhờ cao thủ báo thù. Chờ đấy mà xem cô sẽ đánh cho Mr Con Lười thất bại thảm hại, hạ nhuệ khí của Lý Nhị thiếu.

Lý Tư Không đưa tay chỉ vào sau ót Cung Ngũ,
Đồ keo kiệt ngu xuẩn này! Tôi biết ngay cô không có lương tâm nhất mà. Tôi là đàn ông chân chính, cô thì biết cái gì? Cô chỉ biết thích mấy tên tiểu bạch kiểm.



Tiểu bạch kiểm thì sao chứ?
Cung Ngũ căm giận nhìn anh ta:
Tiểu bạch kiểm ưa nhìn, tiểu bạch kiểm được nhiều người yêu thương, loại như anh chỉ khiến người ta đau mắt!



Ý cô nói là vị hôn phu tiểu bạch kiểm của cô chứ gì? Hahaha.
Lý Tư Không châm chọc:
Đã nói cô bị mù mà.



Bộ Sinh không phải là tiểu bạch kiểm!
Cung Ngũ phồng má, ra sức tranh luận:
Không cho phép anh nói Bộ Sinh như vậy!


Lý Tư Không trừng mắt,
Được rồi được rồi, không phải thì không phải. Mà rốt cuộc cô có thi nữa không đây?


Cung Ngũ lập tức gật đầu:
Thi, sao lại không thi?


Hôm nay là ngày tốt để cô thể hiện trước mặt ông chủ, nói gì cũng phải đánh bại Mr Con Lười.

Cung Ngũ tinh thần tràn trề nhảy nhót tại chỗ mấy cái, La Tiểu Cảnh liền đưa cây cơ đến trước mặt cô, cô tiện tay cầm cục lơ xoa trên đầu cơ, nói với Mr Con Lười:
Lần này đến lượt tôi đánh khai cuộc.


Mr Con Lười chậm rãi gật đầu, bước về vị trí của mình, Cung Ngũ chuẩn bị đánh phát đầu tiên.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đứng một bên xem, Lý Tư Không tiếp tục làm trọng tài.


Bộp!


Bi trắng chạm vào làm các bi màu tản ra, một bi màu trơn vào lỗ. Cung Ngũ đi xung quanh bàn quan sát, sau đó lại đánh từng bi từng bi vào lỗ. Sau khi vào bi thứ ba, vị trí còn lại không tốt, đều bị các bi khác che mất, bi thứ tư cô chỉ điều chỉnh vị trí một chút, đến lượt đối phương đánh.

Lý Nhị thiếu ở bên cạnh tiếp tục lẩm bẩm:
Ây ya, không vào được nữa rồi phải không? Đáng đời!


Cung Ngũ quay trở về chỗ ngồi, lườm hắn một cái:
Cũng không phải đánh với anh, anh nhảy nhót làm gì chứ?
Cô siết chặt cây cơ, nói:
Cảm giác tay của tôi đang tốt, anh đừng chọc tôi, tránh cảm giác tay tôi quá tốt, nhất thời không cẩn thận đánh vào đầu anh đấy.


Cô ngồi xuống, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh liền bóp vai, bóp chân cho cô, thái độ khiến Lý Tư Không ngứa mắt:
Xem cô khoe khoang được bao lâu.


Mr Con Lười hoàn toàn xứng với cái tên mà Cung Ngũ đặt cho anh ta, chậm như vậy, còn khiến người ta sốt ruột hơn cả phụ nữ sinh em bé. Động tác anh đổi một góc độ cũng có thể khiến người ta sốt ruột đến chết.

Cung Ngũ ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt dại ra, một lúc lâu sau, cô đưa tay che miệng ngáp dài một cái. Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng ngồi bên cạnh cô, bị cô lây nhiễm cũng ngáp theo. Đến cả trọng tài Lý Nhị thiếu cũng không kìm được truyền nhiễm ngáp dài một cái.

Mr Con Lười tuy chậm nhưng kỹ thuật quả không tồi, đánh một lần là dọn sạch bàn.

Ván thứ hai, Mr Con Lười thắng.

Lúc này Cung Ngũ liền khẩn trương lên, vậy ván tiếp theo chính là ván quyết định thắng thua rồi.

Lý Nhị thiếu đang nhìn chằm chằm Mr Con Lười, cổ vũ sĩ khí cho anh ta. Nhưng tiếc là không nhận được một từ hồi đáp, anh ta đang thong thả ung dung ngồi uống trà.

Ván thứ ba bắt đầu.

Mr Con Lười đánh trước, bi bị đánh tản ra, nhưng không có bi vào lỗ. Cung Ngũ đứng lên quan sát một lúc, chọn mấy góc độ khó, điều chỉnh vị trí.

Mr Con Lười cũng không vội đánh bi vào lỗ, cũng đang điều chỉnh vị trí của tất cả bi.

Lý Tư Không sốt ruột kêu lên:
Bảo, đánh đi! Đánh đi! Đánh vào đi chứ! Ba bi này đều dễ vào nè? Sao cậu lại không đánh chứ?


Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng hỏi Cung Ngũ,
Ngũ à, cậu có mấy bi đều có thể vào, sao lại không đánh vậy?


Cung Ngũ nhìn họ một cái:
Phải điều chỉnh vị trí tất cả bi đến góc độ tốt nhất, như vậy mới có cơ hội đánh một cú ăn hết cả bàn, không cho đối thủ cơ hội đánh. Tớ thấy anh ta cũng đang điều chỉnh, đánh vào lỗ không phải là chính, đánh thắng mới là quan trọng nhất.


Vẻ mặt Đoàn Tiêu đầy khâm phục:
Ngũ, cậu giỏi lắm, không ngờ đánh bida còn có kiến thức như vậy.


Cung Ngũ khinh bỉ cậu nói:
Kiến thức thì nhiều lắm, chỉ là cậu không hiểu thôi.


Đến lượt Cung Ngũ đánh tiếp, cô tiếp tục quan sát cả bàn, điều chỉnh vị trí tốt nhất. Hai bên bây giờ vẫn chưa có ai đánh vào bi.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh nhìn thấy cũng sốt ruột, ước gì có thể ở bên cạnh giúp cô ném bi vào lỗ.

Đang nóng lòng chờ, thình lình điện thoại của Cung Ngũ đặt trong túi reo lên, Đoàn Tiêu lấy ra xem,
Ngũ à, Bộ Sinh gọi cho cậu.


Cung Ngũ chẳng thèm quay đầu lại nói một câu:
Cậu bắt máy đi.


Đoàn Tiêu bắt máy, giọng Bộ Sinh vang lên trong điện thoại:
Tiểu Ngũ, em đang ở đâu? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?


Đoàn Tiêu nhìn ra cửa một cái, trong lòng nghĩ có phải bọn người ngoài kia không cho Bộ Sinh vào, anh đang ở bên ngoài lo lắng, vội lên tiếng:
Ngài Bộ, tôi là Đoàn Tiêu, bạn thân của Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ đang đánh bida, không tiện nghe máy, bây giờ ngài đang ở đâu?



Tôi đang ở bên ngoài, có người nói câu lạc bộ bị bao hết, xảy ra chuyện gì vậy?
Bộ Sinh đang đứng trước cổng lớn, người trước mặt vừa khách khí vừa cung khí, nhưng lại không cho anh vào.

Đoàn Tiêu do dự một chút, nhìn dáng vẻ Cung Ngũ lúc này là biết đang tập trung tinh thần cao độ, đến chiếc áo sơ mi thắt trên eo đã lỏng ra cũng không phát hiện.

Đoàn Tiêu đành đi tìm Lý Tư Không:
Nhị thiếu, ngài Bộ đang đứng bên ngoài, tôi có thể mời anh ta vào không?


Lý Tư Không cười lạnh:
Không thể, bảo anh ta đợi ở bên ngoài đi.


Đoàn Tiêu khó chịu nhưng tay vẫn đang che điện thoại lại, sợ Bộ Sinh nghe thấy tức giận gây ra những chuyện không thể cứu vãn, dù sao đây cũng là những người có tiền, tốt nhất nên đối đãi hòa bình với nhau.


Nếu Tiểu Ngũ biết sẽ tức giận đó, đến lúc đó tôi sẽ nói Nhị thiếu cậu không cho ngài Bộ vào...
Đoàn Tiêu vừa định cầm điện thoại lên đáp, thình lình bị Lý Tư Không túm lấy cổ áo kéo trở lại:
Quay lại! Nói cái gì vậy? Liên quan gì đến tôi chứ?



Vậy rốt cuộc có cho vào không?



Cút đi.
Lý Tư Không mất kiên nhẫn:
Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi mà mời...
Hắn quét mắt nhìn sang Cung Ngũ bên kia:
Một đôi mù mắt chó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.