Chương 402: Viết giấy bảo đảm là gia quy .5
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1677 chữ
- 2022-02-07 11:17:25
Cung Ngũ cúi đầu xuống, buồn bã,
Yến Đại Bảo này, thật ra tớ cũng rất vô tội…
Bây giờ cậu lại bắt đầu nói mình vô tội! Không phải lúc nãy cậu vừa nói sẽ chịu trách nhiệm với anh tớ sao? Bây giờ cậu lại muốn đùn đẩy trách nhiệm! Tiểu Ngũ, tớ thật sự nhìn nhầm cậu rồi!
Công Tước đại nhân lặng lẽ đặt dao nĩa trên tay xuống, biểu cảm nuốt không trôi.
Yến Đại Bảo tỏ vẻ rất đau lòng,
Tiểu Ngũ, cậu đúng là chẳng ra sao!
Nhưng tớ đâu có nói không chịu trách nhiệm.
Nói không có bằng chứng! Cậu phải viết giấy bảo đảm, nếu sau này cậu làm Trần Thế Mỹ, tài sản đứng tên cậu đều là của anh tớ!
Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nhảy lên,
Dựa vào cái gì chứ? Tớ làm Trần Thế Mỹ, tài sản của tớ đâu phải là Trần Thế Mỹ, tại sao phải đưa tiền của tớ cho anh Tiểu Bảo? Anh Tiểu Bảo cũng chẳng thiếu tiền, cậu xem cậu xem, bữa ăn này rất đắt đấy!
Cậu cũng biết bữa ăn này rất đắt à?
Yến Đại Bảo chống nạnh:
Anh tớ dùng nhiều tiền như vậy mời cậu ăn cơm, cậu còn định làm Trần Thế Mỹ, cậu xứng đáng với anh tớ không?
Yến Đại Bảo, tớ còn chưa làm Trần Thế Mỹ mà.
Cậu có viết giấy bảo đảm hay không?
Yến Đại Bảo mím môi, hỏi.
Cung Ngũ kiên quyết lắc đầu:
Không viết! Tớ đã nói tớ sẽ chịu trách nhiệm, tại sao còn phải viết giấy bảo đảm?
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Cung Ngũ, Yến Hồi bê bình hoa, nghiêng đầu hỏi sau lưng:
Đồ xấu xí sao giống như sắp bị lấy mạng thế, nó có bao nhiêu tài sản?
Thưa ngài Yến, tài khoản của cô Ngũ có 47537 tệ 5 hào, tài sản hiện có 64870 tệ 3 hào 2, đã bị mẹ cô ấy lấy đi hơn 30000, thêm hộp trữ tiền của cô cộng lại là 4230 tệ 2 hào, còn một bức tranh làm bằng các loại tiền trên thế giới, tiền giấy đều là tiền thu thập từ các thời đại của các nước, giá trị không thể xác định, ngoài ra hai ngày trước cô ấy còn nhận được một tấm bản đồ làm bằng vàng. Nhưng bức tranh và bản đồ đó đều để ở chỗ mẹ cô ấy, nên chỉ tính riêng tài sản là tiền thì có hơn một trăm nghìn.
Một bữa ăn là tiêu hết rồi, ông đây còn nghĩ nó có rất nhiều tài sản.
Ngài Yến xem trò, xem rất say mê thích thú, chỉ cần Yến Đại Bảo không thất bại, ông ta sẽ rất vui.
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ bên kia vẫn còn đang giằng co, một người cứ bắt buộc phải viết giấy bảo đảm, nói đó là nguyên tắc của nhà bọn họ, một người không chịu viết, sợ viết xong thì tiền mà cô thu thập bao nhiêu năm qua đều mọc cánh mà bay hết.
Công Tước đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói một câu:
Xin lỗi, anh phải vào nhà vệ sinh một chút.
Anh nói rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Yến Đại Bảo vội vàng:
Tiểu Ngũ, cậu xem cậu xem, anh tớ sắp đau lòng chết rồi, cậu nhẫn tâm vậy sao? Cậu đúng là Trần Thế Mỹ mà!
Cung Ngũ nhìn theo bóng dáng của Công Tước đại nhân,
Anh… anh Tiểu Bảo…
Yến Đại Bảo hét to:
Cậu xem cậu khiến anh tớ tức giận thành dáng vẻ thế nào rồi?
Yến Hồi lẩm bẩm:
Làm gì mà tức giận? Ông đây thấy thằng ranh đó mặt đang đắc ý…
Yến Đại Bảo vẫn đang giáo huấn Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, cậu không thấy ngại sao? Cậu muốn đùa giỡn tình cảm của anh tớ à?
Cung Ngũ bĩu môi, thiên thần và ác quỷ trong người cô đánh nhau một mất một còn, một người bảo viết một người không cho viết. Cuối cùng Cung Ngũ
hừ
một tiếng,
Tớ viết, tớ viết thì được chứ gì?
Yến Đại Bảo vừa nghe, vội vàng cho người mang giấy bút đến, đẩy đến trước mặt Cung Ngũ, nói:
Viết đi!
Phải viết sao?
Yến Đại Bảo khoanh tay, trừng mắt nhìn chằm chằm,
Ừ, tiền chính là mạng sống của cậu, tớ cảm thấy chỉ có tiền mới có thể khiến cậu không làm kẻ bạc tình.
Cung Ngũ cam chịu cầm bút lên, bắt đầu viết:
Tôi là Cung Ngộ, đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với anh Tiểu Bảo…
Yến Đại Bảo đứng bên cạnh chỉ vào ba từ
anh Tiểu Bảo
,
Không được không được, phải viết là Celtic Edward mới đúng!
Cung Ngũ đành phải xóa đi, viết lại:
Tôi là Cung Ngộ, đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm với Celtic Edward, nếu sau này tôi bội bạc với anh ấy, sẽ dùng… của tôi…
Cô ngẩng đầu nhìn Yến Đại Bảo, hỏi
Tớ viết một nửa tài sản có được không?
Yến Đại Bảo lắc đầu:
Không được trả giá! Mau viết đi!
Cung Ngũ đành tiếp tục viết:
Tài sản đứng tên tôi sẽ chuyển hết cho anh Celtic Edward. Dùng biên bản này làm bằng chứng, người viết Cung Ngộ.
Sau cùng dưới sự chỉ đạo của Yến Đại Bảo, cô ấn dấu vân tay.
Bên này ngài Yến vui vẻ gọi hai người đến,
Mau mau, hai người là luật sư, hai người là người chứng kiến, không ai chạy thoát được.
Cung Ngũ:
…
Thật sự rất muốn đi chết!
Giấy bảo đảm vừa viết xong, Công Tước đại nhân từ nhà vệ sinh trở ra, Yến Đại Bảo lấy giấy bảo đảm đưa đến trước mặt anh, nói:
Anh, đây là quyền lợi mà em thay anh giành lấy, anh nhất định phải giữ kỹ, nếu sau này Tiểu Ngũ có ý đùa giỡn với anh, anh cứ lấy tờ giấy này đi tố cáo cậu ấy, để cậu ấy đưa toàn bộ tài sản cho anh, anh có biết không?
Công Tước đại nhân nhìn tờ giấy bảo đảm, lại nhìn sang Cung Ngũ mắt đầy lửa hận, anh hơi chau mày, nói:
Nếu Tiểu Ngũ không tự nguyện, vậy thì không công bằng với Tiểu Ngũ.
Cung Ngũ đang định gật đầu hùa theo thì nghe Yến Đại Bảo nói:
Tiểu Ngũ đương nhiên là tự nguyện, cũng chẳng có ai ép cậu ấy, có đúng không Tiểu Ngũ?
Yến Đại Bảo đã vui vẻ bắt đầu ăn.
Cung Ngũ chẳng ăn được chút nào, cô trừng mắt nhìn tiền của mình bị Yến Đại Bảo nhét vào trong túi áo của Công Tước đại nhân.
Buổi trưa Công Tước đại nhân chủ động đưa Cung Ngũ trở về trường, đến trước cổng thì nói tạm biệt với cô:
Chiều nay anh bay nên bây giờ anh muốn đi tạm biệt mẹ, Tiểu Ngũ phải chăm chỉ học hành, giành được thành tích tốt. Anh phải đi rồi, tạm biệt Tiểu Ngũ!
Cung Ngũ mím môi, lại có chút buồn bã,
Anh Tiểu Bảo…
Công Tước đại nhân mỉm cười,
Được rồi, đi vào đi. Đúng rồi…
Anh nói rồi lấy giấy bảo đảm mà Yến Đại Bảo bắt cô viết vào buổi trưa từ trong túi ra,
Cái này trả cho Tiểu Ngũ, anh tin Tiểu Ngũ nhất định không phải là người như vậy nên có hay không cũng không sao, đúng không?
Anh chỉnh lại tóc của cô rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái,
Tạm biệt Tiểu Ngũ.
Cung Ngũ cầm tờ giấy, ngẩng đầu nhìn vào gương mặt nở nụ cười của Công Tước đại nhân, trong lòng xuất hiện hai người đấu tranh tâm lý gầm gừ nói:
Mau xé đi! Mau xé đi! Tiền của chúng ta!
Kết quả, Cung Ngũ trừng mắt nhìn tay mình như bị ai nhập, cầm tờ giấy nhét vào lại trong túi áo anh,
Cái này cho anh Tiểu Bảo, sao em phải lấy lại? Dù sao cũng không dùng tới, cho em hay cho anh không phải cũng như nhau sao?
Cô vỗ vỗ vào túi anh, nhe răng mỉm cười:
Anh giữ đi, lỡ sau này em quỵt nợ thì sao?
Ừ, vậy thì anh sẽ giữ nó, Tiểu Ngũ cũng phải nỗ lực kiếm thêm nhiều tiền mới được.
Em biết rồi…
Vậy… tạm biệt Tiểu Ngũ.
Cung Ngũ vừa nghe câu này, trong lòng lại có chút buồn bã, bước đến trước một bước, ôm lấy lưng anh, nói:
Tạm biệt anh Tiểu Bảo.
Rồi cô lại ngẩng đầu nhìn anh:
Em không nỡ xa anh!
Công Tước đại nhân vỗ nhẹ vào lưng cô,
Anh cũng không nỡ xa Tiểu Ngũ, nhưng mà chúng ta sẽ gặp lại, có đúng không? Anh đợi Tiểu Ngũ đến tìm anh.
Cung Ngũ bối rối:
Nhưng anh Tiểu Bảo ở nơi rất xa, em lại chẳng có nhiều thời gian như vậy, mẹ em sẽ không cho em một mình đến tìm anh đâu.
Không sao, nếu như vậy thì anh sẽ đến tìm Tiểu Ngũ, chỉ cần Tiểu Ngũ không chê anh phiền phức là được.
Cung Ngũ vội vàng nói:
Không chê không chê, em tuyệt đối sẽ không chê anh Tiểu Bảo phiền đâu!
Công Tước đại nhân vẫn mỉm cười,
Vậy tạm biệt Tiểu Ngũ.
Nói xong, Công Tước đại nhân buông tay định rời khỏi. Cung Ngũ vội đi theo hai bước,
Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, anh không hôn tạm biệt em sao?
Công Tước đại nhân xoay đầu lại, Cung Ngũ ngoan ngoãn nhón chân, hôn lên môi anh một cái, rồi vẫy tay, ngoan ngoãn như một con búp bê, khác hẳn với người hôm qua thề chết cũng phải trở về ký túc xá ôn bài.
Tạm biệt anh Tiểu Bảo!
Cung Ngũ nói,
Anh Tiểu Bảo phải nhớ đến em đấy!
Trước khi Công Tước đại nhân lên xe, anh mỉm cười với cô, sau đó xoay người ngồi vào xe.
Cô bé đáng ghét, không có lương tâm, dâng tận miệng mà cô chê phiền, sắp đi thì cô lại quyến luyến không nỡ.