Chương 430: Thịt nướng thịt nướng (4)


Yến Đại Bảo đã chạy đi thay quần áo, thay xong lại chạy như bay xuống:
Con xuất phát đây!
Triển Tiểu Liên dặn dò:
Đại Bảo nhớ về sớm nhé!
Yến Đại Bảo dạ một tiếng liền chạy mất, Công tước đại nhân giả vờ như không nghe những gì Triển Tiểu Liên nói, đứng dậy đi thay quần áo. Triển Tiểu Liên mỉm cười nhìn theo bóng lưng Cổng tước đại nhân:
Con trai, buổi tối con có thể không cần trở về
Công tước đại nhân:
...
Cung Ngũ đọc sách một lúc, ước chừng Yến Đại Bảo chắc cũng sắp đến, liền đi thay quần áo giày dép, đội mũ đeo kính, chạy đến gõ cửa phòng Nhạc Mỹ Giảo:
Mẹ!
Nhạc Mỹ Giảo bước đến mở cửa:
Làm gì vậy?
Cung Ngũ chỉ ra bên ngoài,
Yến Đại Bảo hẹn con đi ăn thịt nướng, cậu ấy đang trên đường đến đón con rồi.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn thời gian,
Giờ này ăn thịt nướng? Đi đầu ăn?
Cung Ngũ suy nghĩ một lúc,
Hình như là núi Vạn Tuế?
Bộ Sinh đính chính,
Là núi Thiên Tuế
Rồi quay đầu sang giải thích với Nhạc Mỹ Giảo, Là một nơi rất khá, người bình thường không biết được, cũng có thể xem là kiểu câu lạc bộ tư nhân, thịt nướng và nguyên liệu đều có thể yên tâm, đều là động vật sống được vận chuyển hàng không đến, đợi sau này có dịp tôi sẽ dẫn em đến đó
Nhạc Mỹ Giảo ném cho anh ta một câu:
Không đi, cậu tính thử xem đi một chuyến tốn bao nhiêu tiền, cậu đưa tiền cho tôi là được.
Cung Ngũ lại lẩm bẩm:
Con phải nói rõ với Yến Đại Bảo, nếu bắt con trả tiền thì con không đi đâu, miễn phí mới suy xét lại!
Bộ Sinh thở dài,
Tiểu Ngũ, tôi đưa cho em một tấm thẻ, em cứ mang đi quẹt, lúc cần tiêu tiền thì vẫn phải tiêu..
Còn chưa nói xong, Nhạc Mỹ Giảo đã tịch thu tấm thẻ mà Bộ Sinh vừa lấy ra,
Con bé còn nhỏ, cậu đưa cho con bé tấm thẻ giá trị cao như vậy làm gì?

Tôi nhớ nhầm rồi, không phải thẻ này, thẻ này hạn mức nhỏ hơn.
Cung Ngũ liếc nhìn mẹ cô, đưa tay nhận tấm thẻ, chủ động nói:
Con biết rồi, nếu có thể không dùng tuyệt đối không động đến, những lúc nhất định phải dùng con mới dùng, trở về sẽ trả ngay cho Bộ Sinh!
Bộ Sinh mỉm cười,
Cứ cần dùng đi, không cần phải trả vội đâu.
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt,
Phải trả!
Cung Ngũ trợn mắt:
Con biết rồi!
Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, giọng nói của Yến Đại Bảo truyền đến:
Tiểu Ngũ, tớ đến rồi!
Cung Ngũ vội chạy ra mở cửa:
Tớ ra đây!
Mở cửa ra, thấy Yến Đại Bảo đang nhún nhảy:
Đi thôi!
Nhạc Mỹ Giảo đuổi theo:
Tiểu Ngũ nhớ về sớm đó. Yến Đại Bảo, ăn xong cũng phải về nhà sớm, biết không?
Yến Đại Bảo vẫy bàn tay nhỏ:
Cháu biết rồi! Cô yên tâm!
Cung Ngũ chạy ra ngoài, còn chủ động đóng cửa lại,
Đi thôi, đi thôi, tránh để mẹ tớ lại cằn nhằn
Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng:
Mẹ nghe thấy rồi đấy!
Cung Ngũ thè lưỡi, vội cùng Yến Đại Bảo hi hi ha ha chạy ra xe, lên đường tiến thẳng đến núi Thiên Tuế. Hai cô gái nhỏ ngồi sau xe khoa tay múa chân vui vẻ ca hát, hát xong thì nhau vui cười khúc khích. Hát xong, Cung Ngũ lại có chút rầu rĩ:
Yến Đại Bảo, sau này tớ phải ra nước ngoài học rồi, không thể cùng cậu ra ngoài chơi nữa
Yến Đại Bảo ngửa đầu ngả người ra sau, tức giận nói:
Nếu không phải tại ba tớ, tớ chắc chắn cũng có thể ra nước ngoài. Tớ vừa nói muốn ra nước ngoài du học, ba tớ đã đi lấy dây thừng treo cổ, tớ cũng không thể đứng im nhìn ba tớ treo cổ chết đúng không?
Cung Ngũ vỗ vai an ủi,
Tuy ba cậu rất hiếm thấy những chú ấy cũng thật lòng yêu thương cậu, cậu phải thông cảm cho chú ấy. Tớ cũng rất muốn có một người ba như chủ Yến, chỉ tiếc rằng ba của tớ ngay cả một móng tay của chú Yến cũng không bằng
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.