Chương 46: Đã nói trước là thế giới kỳ diệu mà
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1763 chữ
- 2022-02-04 05:01:44
Tháng chín đúng là thời điểm nóng nực. Cung Ngũ đội một chiếc mũ rộng vành, đeo một chiếc kính râm, mặc một chiếc váy màu xanh xinh đẹp, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng đế bằng, hừng hực khí thế đợi trước cổng lớn nhà họ Cung.
Cô sắp đi nhập học, Bộ Sinh đang trên đường đến đón cô.
Vốn dĩ Cung Tứ nói muốn đưa cô đi, nhưng Bộ Sinh nói một câu liền khiến cho anh ngoan ngoãn đi làm.
Cung Ngũ đợi đến sắp phát cáu thì nhìn thấy xe của Bộ Sinh rẽ qua khúc cua cuối cùng rồi lái thẳng đến chỗ mình.
Bên cạnh cô chất một đống túi lớn túi nhỏ. Những túi này là đồ đạc tối hôm trước Cung Tứ phân loại cho người xếp vào, bên trong là những thứ Cung Ngũ đi học dùng đến.
Bộ Sinh hạ cửa xe:
Tiểu Ngũ, lên xe.
Theo sau anh còn có một chiếc xe nữa, tài xế bước xuống xách lần lượt đồ đạc của Cung Ngũ lên xe.
Có Bộ Sinh thật tốt, không cần phải làm gì cả. Tôi thích sau khi ăn uống no nê được nằm ì không động đậy.
Bộ Sinh bối rối không biết nên nói gì:
Không sợ béo à?
Béo tốt mà!
Cung Ngũ rung chân nói:
Béo chứng minh không lãng phí lương thực, rất tốt! Tôi chợp mắt một lát, đến nơi anh gọi tôi nhé!
Xe vừa đến trước cổng trường học, có người khiêm nhường chào hỏi Bộ Sinh:
Ngài Bộ, tôi là người trong ban hậu cần của trường. Tôi họ Chu, ngài cứ gọi tôi là thầy Chu là được. Hôm nay đúng là ngày tốt mà, liên tục được đón khách quý, thật là vinh hạnh! Đây là sinh viên Cung Ngũ đúng không? Chào mừng tân sinh viên. Ngài Bộ, mời đi bên này.
Mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, ngay cả đến ghi danh cũng chỉ cần cô ký tên là được. Hành lý của cô được hai tài xế đặt vào xe đẩy, đem thẳng đến dưới lầu kí túc xá.
Cô quản lý kí túc xá không cho họ vào trong:
Đây là kí túc xá nữ, chỉ có thể để em ấy tự đi lên, các anh không được vào!
Thầy Chu tiến lên trước nói hai câu:
Hành lý quá nhiều, bọn họ đem hành lý lên trên rồi sẽ xuống ngay.
Vậy thì các anh đem lên xong phải lập tức đi xuống đấy.
Cô ta vừa quay về phòng quản lý vừa buồn bực:
Chỗ chúng ta là kí túc xá của khoa Ngữ văn và khoa tiếng Anh đúng không? Sao hôm nay lại có toàn sinh viên dáng dấp như sinh viên khoa Nghệ thuật đến ghi danh chứ?
Cung Ngũ cầm chìa khóa cô quản lý phát cho, lên lầu ba tìm phòng.
Ở một nơi cách đó rất xa, có hai người đàn ông mặc comple đen đứng trước cửa một căn phòng giống như thần giữ cửa.
Vốn dĩ Cung Ngũ muốn tránh bọn họ, kết quả tình cờ nhìn thấy số của căn phòng là 303. Cô vội vàng cúi đầu nhìn thẻ chìa khóa trong tay mình, rồi lại nhìn số phòng, trợn tròn mắt.
Cô Cung Ngũ, có phải là ở đây không?
Hai người tài xế xách đồ đặt xuống, lau mồ hôi. Cung Ngũ gật đầu:
Các anh đặt hết xuống đi, chính là ở đây. Tôi tự mình thu dọn, các anh không cần phụ trách nữa.
Hai người tài xế cũng không tiện ở lại lâu. Dù sao cũng là kí túc xá nữ, lại là mùa hè, con gái mặc ít đồ, ngộ nhỡ chạm mặt thì khó mà nói rõ. Vừa nghe thấy Cung Ngũ lên tiếng, hai người vội vàng đi xuống dưới lầu.
Cung Ngũ đứng trước cửa phòng kí túc, cẩn thận liếc nhìn hai người đàn ông mặc áo đen, hỏi dò:
Hai anh... đưa người thân đến à?
Hai người không hề nhìn cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bức tường trắng đối diện, không nói năng gì, nghiêm trang còn hơn cả cọc gỗ.
Hai anh là người gác cửa à?
Cô chỉ vào cửa phòng kí túc đang bị đóng, liếc mắt nhìn rồi lại liếc mắt hỏi:
Lẽ nào... bên trong đang làm chuyện xấu hổ sao?
Hai người vẫn không để ý đến cô, nhưng mặt một người khẽ co rút.
Thật sao? Ôi mẹ ơi, sắp phát tài rồi!... Tôi có thể vào trong ngó một cái không? Chỉ một chút thôi... Nếu không thì tôi nghe một chút cũng được...
Cung Ngũ còn chưa nói xong, cửa phòng 303 thình lình mở ra, cô ngẩng đầu nhìn thì ngây người, sao Mr. Con Lười lại ở đây chứ?
Cô dụi mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn lại, vẫn là Mr. Con Lười.
Bàn tay buông thõng bên người len lén véo vào đùi mình, người trước mắt vẫn là Mr. Con Lười đẹp trai ngời ngời, khí chất phi phàm.
Cung Ngũ trợn mắt ngoác mồm. Cô ngây người rất lâu, cuối cùng Mr. Con Lười lên tiếng trước:
Cô Cung Ngũ, thật trùng hợp.
Cô vội vàng lùi lại sau một bước, ngẩng đầu nhìn số phòng, rồi lại nhìn thẻ chìa khóa, lắp ba lắp bắp:
Xin hỏi... đây là phòng kí túc 303 đúng không?
Mr. Con Lười còn chưa lên kịp lên tiếng, phía sau lưng anh bỗng thò ra đầu một cô gái:
Đúng thế! Đúng thế! Cô cũng ở phòng này sao?
Ơ!
Cung Ngũ lập tức chỉ vào cô gái nói:
Là cô! Cô gái mua băng vệ sinh!
Cô ta xinh đẹp như vậy, cô muốn không nhớ cũng khó.
Cô ở phòng này à? À không đúng, cô là sinh viên trường này à? Vẫn không đúng, cô cũng học khoa tiếng Anh à?
Đúng thế!
Đôi mắt cô gái to tròn xoe long lanh, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác. Cô ta nhìn thấy Cung Ngũ cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên,
Cô cũng học ở đây à?
Đúng thế!
Căn phòng dành cho bốn người. Tường phía đông và phía tây đều được kê hai chiếc giường tầng. Tầng trên là giường, phía dưới là bàn học liền giường, bên cạnh là tủ quần áo, dưới cùng là một cái tủ khóa lớn để cất quần áo không treo được. Giữa hai chiếc giường tầng là cầu thang lưu trữ vừa rộng vừa an toàn, tiện lợi cho nữ sinh trèo lên trèo xuống.
Vốn dĩ Cung Ngũ muốn vào trong thăm quan, kết quả vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy trên ghế còn có một người mặt mày bực dọc. Vừa nhìn thấy ông ta, Cung Ngũ liền cảm thấy đầu ngón tay mình đau.
Con thuyền tín nhiệm nói lật là lật, đã nói trước là thế giới kỳ diệu là nơi an toàn nhất mà? Sao lão yêu tinh này cũng ở đây chứ?
Bộ não trước giờ vẫn lười nhác của Cung Ngũ hiếm khi xoay chuyển một vòng. À, xe của Mr. Con Lười đăng ký dưới tên của một người phụ nữ nào đó. Mr. Con Lười có quan hệ gì đó với lão yêu tinh. Cô gái kia là con gái của lão yêu tinh...
Cung Ngũ chóng mặt, nghĩ không thông, thôi bỏ đi.
Phòng kí túc đã có hai người đến, một là cô gái này, còn có một người nữa, không biết bị khiếp sợ hay là do quá mệt, trốn trong chăn, rất lâu cũng không dám cử động.
Cung Ngũ liếc nhìn lão yêu tinh, cẩn thận chú ý động tĩnh của ông ta:
Tôi đem hành lý vào phòng là được. Các người nói chuyện đi!
Cô định đến sớm một chút tìm chiếc giường tốt, kết quả bây giờ xem ra đâu cần phải cướp nữa. Cái nào cũng như nhau, cô tùy tiện chọn một cái là được.
Cung Ngũ nhìn thẳng về phía trước, xem nhẹ những người trong phòng, chạy ra ngoài kéo một cái túi vào trước.
Không gian phòng kí túc chật hẹp, Cung Ngũ lại phải nghĩ cách đi vòng qua lão yêu tinh khủng bố kia, túi lớn túi nhỏ bị kẹt ở một góc nào đó. Cô ra sức kéo nhưng không kéo lên được. Mr. Con Lười hơi cúi người, giúp cô kéo một cái túi lên:
Được rồi.
Cung Ngũ liếc nhìn anh, tầm mắt dừng trên tay anh một lát, vội vàng mở một cái tủ trống ra nhét túi vào trong, rồi lại chạy ra ngoài lấy những chiếc túi khác.
Mr. Con Lười nghiêng người nhường đường, mỉm cười với cô, nhã nhặn hỏi:
Cần giúp không?
Không đợi cô trả lời, tay anh khẽ búng một cái, ra hiệu cho hai người đứng ngoài cửa. Hai người lập tức hành động, nhanh chóng xách hành lý của Cung Ngũ vào trong.
Cung Ngũ vội vàng nói:
Cảm ơn anh Phí! Cảm ơn hai anh!
Cô một mạch nhét hết các túi vào trong tủ, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khóe mắt liếc thấy Mr. Con Lười và lão yêu tinh đang ngồi trên một cái ghế khác đang nhìn động tác của mình, cô giả vờ không nhìn thấy gì, tiếp tục nhét túi vào trong tủ.
Chăn quá to, tủ quá đầy, không nhét vào được, để bên ngoài cô lại không yên tâm, bị mất chắc chắn cô sẽ mất ngủ một năm mất.
Vì thế cô nghiêm mặt, giơ cái chăn đã được quấn chặt lên, muốn vứt chăn lên trên giường. Ai ngờ bên trong túi lớn đựng chăn còn bị cô giúp việc nhét đồ dễ vỡ khác ở giữa, Cung Ngũ dùng một tay nhấc lên, không ngờ lại nặng như vậy. Cô có sức nhấc lên nhưng không có sức đưa lên giường.
Cung Ngũ bị cái túi kéo lùi về sau một bước, cổ tay run lên. Cái túi to kéo cả người cô ngã về phía sau. Bỗng nhiên có một cánh tay đỡ sau lưng cô, nâng cô dậy. Cô đứng thẳng dậy, túi to cũng được đưa lên giường.
Cô quay đầu lại, phía sau là lồng ngực, hơi thở mát lạnh sạch sẽ trên người đàn ông bay thẳng đến. Cô ngước mắt nhìn, Mr. Con Lười đứng sau lưng cô, đang chậm rãi thu cánh tay lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô:
Cẩn thận.
Cầu thang lưu trữ: là cầu thang được thiết kế theo dạng ngăn tủ, để cất đồ đạc trong gia đình, tiết kiệm không gian.