Chương 668


Cung Ngũ rời khỏi nhà trúc, biểu cảm có chút bối rối, cô cũng không biết là tâm trạng gì, tóm lại, cô cảm thấy Chiêm Húc có chút kì lạ. Cô lại không thể tự đa tình, nhưng cô cảm thấy câu hỏi của anh ta quá dễ dàng khiến cô suy nghĩ lệch lạc, cái gì mà thích một cô gái đã có vị hôn phu? Người đó là ai, là cô sao? Cô có vị hôn phu rồi đây, chính là vị hôn phu đó... khiến cô có chút đau lòng. Nghĩ đến Công tước đại nhân, Cung Ngũ liền vô cùng thất vọng, càng nghĩ càng đau lòng. Dù trong lòng biết anh xem trọng bản vẽ kia, dù nói mình hiểu được sự lựa chọn của anh nhưng cô vẫn rất đau lòng. Cô chạy đi gom quần áo lại, vừa lấy vào xong chưa lâu thì quả nhiên trời đổ mưa. Ban đầu chỉ là những giọt mưa nhỏ thưa thớt, sau đó thì càng ngày càng to, chớp mắt thời tiết đã thay đổi. Màn đêm buông xuống, mưa như trút nước rơi xuống mặt đất làm vô số bọt nước bắn tung tóe, tạo thành khe suối nhỏ chảy xuống vùng trũng. Cung Ngũ ngồi trong nhà trúc, nhìn vào thì thấy đây chỉ là một căn nhà trúc bình thường, nhưng khả năng chống nước lại rất tốt. Cô chống cằm nhìn ra xa, ánh mắt có chút trống rỗng, bên cạnh có một người ngồi xuống nhưng cô lại không phát hiện. Cô gái ngồi xuống cạnh cô, nói:
Tôi tên là Mễ Điển.
Cung Ngũ ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn cô ta,
Không phải cô không muốn nói tên của mình cho người khác biết sao?
Mễ Điển mỉm cười, nói:
Đúng vậy, vì tôi sợ càng nhiều người biết thì tôi sẽ càng nguy hiểm. Vì tôi thật sự không muốn trở về.
Cung Ngũ trầm ngâm, cô hỏi:
Vậy người cô đắc tội rất đáng sợ sao!

Đúng vậy!
Mễ Điển nói:
Tôi biết sự sợ hãi đến từ trong lòng tôi, nhưng mà tôi vẫn không khống chế được nó. Vì thế tôi phải đợi đến khi hắn ta chết thì tôi sẽ trở về.

Cô cũng nói rồi, hắn ta vẫn còn trẻ tuổi cường tráng, trong nhất thời không thể nào chết đi được, cô phải làm sao đây?
Cung Ngũ tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Mễ Điển trầm ngâm một hồi mới nói:
Ngài Chiêm đã đồng ý với tôi rồi, nếu tôi có thể kiên trì ở đây ba năm, ngài ấy sẽ giết người đàn ông đó thay tôi. Tôi không trả nổi tiền thuê, tôi sẽ làm việc cho ngài ấy.
Cung Ngũ mím môi,
Như vậy à...

Vì thế, cô và ngài Chiêm có mối quan hệ gì?
Mễ Điển hỏi. Cung Ngũ trừng mắt,
Mối quan hệ con tin và kẻ bắt cóc.

Vậy sao?
Mễ Điển đặt cằm lên đầu gối, nói:
Nhưng mà, tôi cảm thấy ánh mắt ngài Chiêm nhìn cô rất khác với mọi người, ánh mắt đó tôi chưa từng nhìn thấy qua.
Cung Ngũ thở dài, nói:
Có lẽ lúc anh ta nhìn tôi giống như đang nhìn một khối vàng. Dù sao thì chắc anh ta muốn kiếm được chút lợi ích gì từ tôi đã rồi mới chịu thả tôi đi.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Mễ Điển chuyển sang người Cung Ngũ, hỏi:
Cô thật sự cảm thấy ngài ấy sẽ để cô đi sao?
Cung Ngũ gật đầu:
Tôi cảm thấy có lẽ là vậy.
Mễ Điển mỉm cười, nói:
Nhưng mà, ánh mắt ngài ấy dịu dàng như vậy, rõ ràng là ánh mắt nhìn người mình yêu, lẽ nào cô không phát hiện sao?
Cung Ngũ kinh ngạc,
Mễ Điển, tuy cô nói với tôi tên của cô, nhưng cô cũng không thể nói vậy. Điều này không tốt cho danh dự của anh Chiêm.

Tôi nói thật mà.
Mễ Điển trả lời:
Tôi thích một người, tôi biết tâm trạng thích một người là như thế nào, cũng biết chuyện thích một người không nên thích sẽ đau khổ thế nào. Vì thế, tôi hiểu được ánh mắt của ngài ấy.
Cung Ngũ dùng khóe mắt liếc nhìn cô ta một cái, nói:
Được rồi, các người đều hiểu, tôi không hiểu! Nhưng tôi nói một lần nữa, tôi và anh Chiêm chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa con tin và kẻ bắt cóc.
Mễ Điển vểnh môi cười, nói:
Phải không? Nhưng mà, ngài Chiêm có nghĩ như vậy không?

Anh ta nghĩ thế nào thì tôi không biết, dù sao thì từ đầu đến giờ mối quan hệ giữa chúng tôi đều là như vậy!
Cung Ngũ không muốn tranh luận vấn đề này, đó là một vấn đề khiến cô rất mệt mỏi. Mễ Điển ngước quai hàm, lại nói:
Tôi vẫn nên nói với cô, người tôi thích là ngài Chiêm. Khi ngài ấy nói với tôi, nếu tôi ở đây đủ ba năm, ngài ấy sẽ giúp tôi giết người đàn ông đó thì tôi đã yêu ngài ấy rồi.
Cung Ngũ nhìn cô ta một cái, lập tức có chút cảnh giác. Mễ Điển lại mở miệng:
Nhưng mà, tôi cảm thấy những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là tại sao cô không bỏ trốn?
Cung Ngũ sững sờ:
Mễ Điển, hôm nay cô uống say rồi à?

Tôi thấy cảnh cô đứng ở nhà trúc của ngài Chiêm rồi, giống như một bức họa. Tôi còn biết ngài Chiêm còn mua rất nhiều quần áo cho cô,
Mễ Điển nói:
Tôi vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, nhưng tôi chẳng có cách gì, tôi thậm chí không thể nói với ngài ấy. Vì thế, tại sao cô không bỏ trốn đi? Nếu cô bỏ đi rồi thì ngài Chiêm sẽ không bị ai làm phiền, tôi cũng sẽ không phiền não như vậy.
Cung Ngũ sững sờ hỏi:
Vậy cô nói với anh ta đi? Cô nói với tôi cũng vô ích, tôi không quen thuộc với chỗ này, tôi có thể chạy đi đâu? Tôi còn chưa chạy được bao xa, không bị ai bắt thì cũng sẽ bị rắn rết trùng độc gì đó cắn chết. Tôi đâu có ngốc.
Mễ Điển thở dài:
Vì vậy, cô còn ở một ngày thì tôi sẽ rất phiền não.
Cô ta hỏi:
Cô có bạn trai chưa?
Cung Ngũ gật đầu:
Vốn dĩ là có. Nếu tôi trở về thì có lẽ không còn nữa.
Mắt Mễ Điển nhìn ra ngoài trời đang mưa, hỏi:
Bạn trai của cô không tìm cô sao?

Có lẽ không nỡ trả tiền chuộc. Cô muốn làm gì?
Mễ Điển mỉm cười, dáng vẻ lúc cười không hề dễ nhìn, vì Cung Ngũ cảm thấy trong lòng cô ta có tâm sự, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ của cô ta có chút đáng sợ. Thật ra Mễ Điển không tệ, nhưng nhất định không thể xem là mỹ nhân. Đó là một cô gái kiểu ngũ quan đoan chính, lại thêm việc cô ta chẳng hề trang điểm, nhiều nhất cũng chỉ được xem là thanh tú chứ không xinh đẹp, không đủ chói mắt, đến cả quần áo cũng có kiểu dáng và màu sắc không khác gì những bà thím ở đây, muốn khiến cho Chiêm Húc đặc biệt chú ý đến cô ta thật sự rất khó. Mễ Điển cười
ha ha
hai tiếng,
Cô đừng sợ, tôi không phải là người giống như ngài Chiêm, tôi chỉ là một người bình thường. Thật ra... phần nhiều là tôi đố kỵ với cô, tôi đố kỵ cô được ngài ấy đặc biệt chú ý, thậm chí từ ngày đầu tôi đã phát hiện ra sự khác biệt. Nếu là ngày trước, bất luận là cô gái nào đến, nhất định là mấy ngày sau sẽ bị đưa đến chỗ cha nuôi của ngài ấy, sau đó có giá trị thế nào thì không cần nói nhưng cô thì không. Cô có thể nói tại sao cô không bị như vậy không?
Cung Ngũ trả lời:
Vì tôi và anh ta đã bàn điều kiện, chỉ cần tôi đánh cầu thắng anh ta, anh ta sẽ không đưa tôi đến chỗ người khác, sau đó tôi chiến thắng.
Mễ Điển mỉm cười:
Thì ra là như vậy, nhưng tại sao cô lại làm được? Tại sao cô lại dễ dàng thu hút được sự chú ý của người khác như vậy, còn tôi thì không thể?
Cung Ngũ bĩu môi, ôm đầu gối, xoa xoa vết sẹo bên trên, nói:
Có lẽ tôi là biết bày mưu. Con người mà, khi gặp nguy hiểm sẽ tự mình ra sức giành lấy quyền an toàn, tôi có giá trị lợi dụng là chắc chắn rồi, quan trọng là anh ta nhìn thấy được giá trị của tôi, bằng không tôi có nói long trời lở đất cũng không có tác dụng gì! Ngoài việc tôi có vận may tốt, chủ yếu là còn ở anh ta. Thật ra lúc đầu anh ta không chỉ muốn ném tôi cho đám người cấp dưới của mình, mà còn muốn tìm tôi báo thù, vì tôi từng vô tình làm anh ta bị thương một lần, anh ta nhớ mối thù này.
Mễ Điển nghiêng đầu nhìn cô, nói:
Cô thật sự rất xinh đẹp, nếu tôi có thể xinh đẹp như cô, ngài ấy nhất định sẽ thích tôi.
Cung Ngũ lại quay sang một bên,
Cảm ơn cô đã khen.
Nhìn cô ta một cái, nói:
Nếu cô thể vui vẻ một chút, có lẽ sẽ tốt hơn.
Có lẽ là vì trong lòng Mễ Điển có tâm sự, nên cảm giác cô ta mang đến cho Cung Ngũ rất nặng nề, không chỉ có quần áo, đến cả người cô ta cũng mang lại cảm giác như vậy. Theo như Cung Ngũ thấy, Chiêm Húc tràn đầy đầy năng lượng đen tối, nếu có thêm Mễ Điển, đây rõ ràng là cặp đôi chết chóc, tóm lại cô nhìn thấy lập tức sẽ lùi bước nhượng bộ. Mễ Điển mỉm cười:
Tôi cảm thấy tôi rất vui!
Cung Ngũ:
...
Mễ Điển đột nhiên đi đến trước mặt cô, giơ tay nắm lấy tay Cung Ngũ, nói:
Tiểu Ngũ, cô chạy đi. Cô đi rồi, trả lại ngài ấy cho tôi, có được không? Niềm vui mỗi ngày của tôi là có thể nhìn thấy ngài ấy, nhưng từ sau khi cô đến, niềm vui đó của tôi hoàn toàn bị cô cướp đi. Ngài ấy không tìm tôi nữa, không còn ra sau núi luyện súng, cũng rất ít khi lộ diện, ngày nào cũng cho người gọi cô vào trong nhà của ngài ấy để nói chuyện, sự chú ý của ngài ấy đều bị cô cướp đi hết. Tiểu Ngũ, cô trả ngài ấy lại cho tôi được không?
Cung Ngũ luống cuống giơ tay đẩy tay cô ta ra:
Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi trốn thế nào đây? Nếu tôi có thể trốn, thì đã trốn từ tám kiếp rồi, còn đợi đến bây giờ sao?
Niềm hi vọng trên mặt Mễ Điển dần dần u ám trở lại,
Cô không dám sao? Tại sao cô không dám trốn? Trước kia có rất nhiều cô gái không chịu được sự giày vò nên đã bỏ trốn.

Vậy bọn họ có thành công không?
Cung Ngũ hỏi. Mễ Điển nhếch miệng cười,
Đương nhiên là không. Bọn họ có người thì chết trên đường, có người thì rơi xuống núi, còn có người thì bị bắt trở lại.

Vậy cô còn bảo tôi trốn?
Cung Ngũ ra sức rút tay mình trở lại, nói:
Cô muốn hại tôi mà!
Mễ Điển cúi đầu,
Nhưng cô quá xinh đẹp, cô còn ở một ngày, ngài ấy sẽ một ngày không tìm đến tôi...
Cung Ngũ trừng mắt:
Có ý gì chứ?
Mễ Điển nhìn cô, mắt không to, nhưng đen trắng phân biệt rõ ràng:
Trước kia ngài ấy thường tìm tôi đến qua đêm cùng ngài ấy, nhưng khi cô đến rồi, ngài ấy không còn tìm tôi nữa. Tiểu Ngũ, cô có từng qua đêm với ngài ấy chưa?

Cái này thì không!
Cung Ngũ kêu to một tiếng:
Bà đây đã nói là có đối tượng rồi, cô có thể đừng phát điên nữa không? Tôi có vị hôn phu rồi, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai tay còn dài, giữa tôi và anh ta chỉ là con tin và kẻ bắt cóc, có hiểu không?
Cô lắc đầu, vội vàng đứng dậy, kéo ghế sang một bên ngồi xuống, nói:
Tự cô bình tĩnh lại đi, tôi cảm thấy cô đang bị kích động.
Mễ Điển nhìn cô một cái, còn kéo ghế sang ngồi cạnh Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, tôi rất thích cô, tôi không muốn nổi giận với cô, nhưng tôi thật sự rất đố kỵ.
Cô ta nói nhỏ bên tai Cung Ngũ:
Tôi biết đường, tôi đưa cô rời khỏi đây! Tôi có thể cho cô tiền, giúp cô liên lạc xe. Cô chỉ cần rời khỏi đây, muốn đi đâu cũng được. Cô không có hộ chiếu cũng không sao, cô đi đến chỗ nào đó, cứ trực tiếp đi đến đại sứ quán, chỉ cần liên lạc với người nhà cô thì cô sẽ an toàn.
Cung Ngũ mím môi, không nói gì, cô nghiêm túc xoay đầu lại nhìn Mễ Điển một cái,
Cô nói thật à, hay là đang lừa tôi?
Mễ Điển trả lời:
Tôi thật sự hi vọng cô rời khỏi đây, nhưng chỉ với sức của cô thì không thể đi được, nhưng tôi thì khác, tôi rất hiểu chỗ này, tôi biết tất cả mọi thứ ở đây, tôi có thể giúp cô rời khỏi. Cô đi rồi thì sẽ được tự do, còn tôi lại có được Chiêm Húc, như vậy không tốt sao?
Thấy Cung Ngũ không nói gì, Mễ Điển lại hỏi:
Người nhà cô trả nổi tiền chuộc không?
Cung Ngũ thở dài, nói:
Chuyện của tôi có chút phức tạp. Anh ta chỉ cần một bản thiết kế của bạn trai tôi, nhưng bạn trai tôi không nỡ đưa, anh ta không cần tiền, vì thế, dù nhà tôi trả nổi tiền chuộc thì cũng vô ích.

Vậy tức là hiện tại đang là cục diện bế tắc sao?
Mễ Điển kéo tay áo cô ta lên, đè giọng xuống nói:
Nếu đã như vậy, cô hi vọng vào ai cũng không xong, tại sao không tự tìm đường sống cho mình? Cô khác với tôi, tôi tự nguyện ở lại đây. Còn cô, cô bị bắt ở lại đây, thậm chí không biết ngày về, cô muốn đợi sao?
Cung Ngũ trầm ngâm một hồi mới nói:
Cô nói cũng có lý!
Suy nghĩ thấy thật sự không thể hi vọng vào ai, tự cô cũng cảm thấy Chiêm Húc đối với cô có chút kì lạ, hiện giờ được Mễ Điển chỉ ra, thật ra không phải là cô tự đa tình mà là Chiêm Húc hình như có chút tình cảm đặc biệt với cô. Mễ Điển nói:
Nếu cô cảm thấy đúng, vậy thì cô cứ suy nghĩ, tôi không ép buộc cô. Cô hãy tự nghĩ xem nên làm thế nào, nếu nghĩ thông rồi thì cứ đến tìm tôi, tôi giúp cô bỏ trốn. Cô bỏ trốn rồi thì cô tự do, tôi cũng được tốt đẹp.
Cung Ngũ gật đầu:
Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.
Nghe xong, Mễ Điển lập tức đứng dậy, kéo ghế nhẹ nhàng rời khỏi, bước chân nhanh nhẹn như đang múa ba lê. Cung Ngũ ôm đầu gối nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ, anh Tiểu Bảo hình như không đến đưa cô về thật rồi. Yến Đại Bảo... thì rất giỏi, con trai của thủ lĩnh bộ lạc nửa đêm xông vào chỗ cô ở, bị cô đánh suýt chút gãy chân, ngày thứ hai không thể đi săn được nữa. Thủ lĩnh bộ lạc rất tức giận, nhưng e ngại sức mạnh của Yến Đại Bảo, sau khi bộ lạc tiến hành thảo luận nghiêm túc, sau cùng đã quyết định tha thứ cho cô. Thủ lĩnh bộ lạc quyết định tha thứ cho Yến Đại Bảo, nhưng Yến Đại Bảo xem lại thời gian, sắp đến lúc khai giảng rồi, cô liền làm ầm lên. Vì thế chỉ cần nhìn thấy máy bay ghi hình, cô liền múa tay múa chân, ra hiệu cho Lý Nhất Địch đưa cô trở về. Nhưng Lý Nhất Địch lại lạnh lùng khoanh tay nhìn vào video, giả vờ không nhìn thấy. Yến Đại Bảo suýt chút bật khóc. Ở đây không vui nữa rồi, hu hu hu hu, cô muốn trở về nhà, sao anh Bánh Bao còn chưa đến đón cô?  
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.