Chương 67: Yến đại bảo, cậu thật giỏi!


Trong phòng 303 kí túc xá nữ Khoa Tiếng anh trường Đại học Thanh Thành, bốn cô gái đều có mặt ở đó.

Yến Đại Bảo nằm trên giường, bên cạnh gối còn có vài chiếc phong bì màu sắc tươi sáng. Cô hiếu kỳ mở một phong bì ra xem, vừa xem vừa nói:
Ai thế này? Dùng tiếng Anh viết thư tình, quá nhiều lỗi ngữ pháp!


Cung Ngũ nằm đối mặt với Yến Đại Bảo, nghe thấy tiếng Yến Đại Bảo, cô liền ngẩng đầu lên nhìn:
Ngữ pháp gì?



Cậu học tiếng Anh, ngữ pháp tiếng Anh mà cậu không biết sao?



Tớ nhờ quan hệ mà! Có người viết thư tình cho cậu hả? Thời đại gì rồi mà còn viết thư tình. Dùng giấy viết thư tình thật sự chẳng có chút thực tế nên cậu đừng để ý, đa số đều có tà tâm nhưng lại không có gan, nhà nghèo lại không dám vung tiền ra với con gái.



Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu nói không đúng, nhỡ những tên tiêu tiền như nước kia là nhị thế tổ thì sao? Giống như anh Màn Thầu của tớ chẳng làm gì cả, đều do anh Bánh Bao kiếm tiền. Ngày nào anh ấy cũng đi chơi, thỉnh thoảng sẽ ra nước ngoài, những chuyện khác thì đều không biết, chỉ biết tán gái thì tốt chỗ nào chứ? Dì tớ rất ghét anh Màn Thầu.



Một người có điều kiện tương đối, dĩ nhiên sẽ chọn người có tiền rồi.



Tiểu Ngũ, anh Màn Thầu là nhị thế tổ, cậu đừng thích anh ấy. Anh tớ là tốt nhất, vừa thông minh, vừa biết kiếm tiền, còn rất dịu dàng, quan trọng nhất là ngón tay anh ấy rất dài!
Nhắc đến chuyện này, Yến Đại Bảo vội vàng ló đầu ra, nói với Lam Anh và An Hổ Phách:
Đúng rồi, tuần này nhà tớ có tiệc, tớ mời Lam Anh và Hổ Phách đến dự. Đến lúc đó các cậu trang điểm đẹp một chút, nhưng không được đẹp hơn Tiểu Ngũ!


Lam Anh lạnh lùng gật đầu, An Hổ Phách mặt đầy kinh ngạc:
Tớ sao? Tiệc gì thế, tớ không đem lễ phục theo!


Yến Đại Bảo đáp:
Không sao, tối thứ bảy cơ, buổi sáng cậu có thể về nhà lấy.


An Hổ Phách:
Ừ, được rồi.


Lam Anh nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn bức thư tình được mở ra trên tay cô, đột nhiên nói:
Mấy cái này ở đâu ra? Tớ từng nhìn thấy ở chỗ Tần Tiểu Ngư phòng bên cạnh.


Yến Đại Bảo trừng to mắt:
Không lẽ bọn họ gửi một bức thư tình đến nhiều cô gái cùng lúc sao?


Cung Ngũ không có thư tình, nói mát:
Nói không chừng một bức thư tình rải khắp thiên hạ, có khi lại bắt được một kẻ đại ngốc, hahaha…


Yến Đại Bảo tức giận, hung hăng vò lá thư tình thành một cục, vứt vào sọt rác bên cạnh cửa, không bay vào trong mà văng ra ngoài.


Đừng xem nữa, tớ đang muốn ra ngoài, để tớ giúp cậu đem vứt là được.
Lam Anh đi qua, lấy hết mấy lá thư chưa mở ra xem trên đầu giường của cô, nhân tiện thu dọn hết rác ngoài cửa, bỏ vào túi rác đi ra ngoài:
Tớ đi vứt rác.


Sau khi trở về, mặt cô ta không có chút cảm xúc nào:
Tớ ra ngoài một chuyến.


Ba người còn lại đều chỉ đáp lại một tiếng, ai cũng bận lo chuyện của mình.

Buổi tối trước giờ đi ngủ, Lam Anh mới trở về. Ngày hôm sau đi học, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo nghe được một chuyện, tối qua trong trường không biết từ đâu xuất hiện năm kẻ lưu manh đánh một ban nam khoa văn và hai bạn nam khoa thể dục một trận, một bạn khoa thể dục bị đánh nặng nhất, phải nhập viện, ngày thứ hai không thể lên lớp.

Trường học bắt đầu điều tra, kết quả lại chẳng tra ra được gì.

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chụm đầu vào nhau nghe rất chăm chú. Yến Đại Bảo còn hỏi:
Đám lưu manh đó tại sao cứ thích đánh con trai? Con gái cũng có người khiến người ta chán ghét mà.


Lam Anh ngồi sau lưng cô hỏi nhỏ:
Con gái có ai không tốt?


Yến Đại Bảo thuận miệng nói:
Cô gái học Khoa thanh nhạc lần trước lên hát trong lễ đón tân sinh viên đó. Tuần trước đi lấy nước, nhìn thấy tớ và Tiểu Ngũ, ánh mắt cô ta rất khác thường. Tớ và Tiểu Ngũ lại chẳng đắc tội gì với cô ta!


Cung Ngũ gật đầu phụ họa:
Đúng thế! Loại đó mới đáng ăn đánh.


Lam Anh chậm chạp rụt cổ lại.

Vài ngày sau lại có tin tức: Mỹ nữ tài năng của Khoa thanh nhạc, tối qua trên đường đi lấy nước, giữa đường xảy ra tranh chấp với người khác, bị người đánh sưng nửa bên mặt, hôm nay không dám bước ra khỏi ký túc xá.

Cung Ngũ đắc ý, chống nạnh cười lớn:
Cái miệng con quạ này của tớ nói là chuẩn ngay! Sau này người khác không được đắc tội với tớ, nếu không tớ sẽ cho người đó xui xẻo! Hahaha…


Vì chuyện này, Yến Đại Bảo còn đáng thương cầu xin Cung Ngũ một lúc, để sau này cô đừng nói lời xui xẻo với cô ấy.

Suốt cả tuần, Cung Ngũ đều ở trong trạng thái chờ đợi. Thứ tư nhận được thông báo đến xem mẫu lễ phục, Cung Ngũ cảm thấy hơi lãng phí tiền xe buýt nên nhờ họ gửi hình vào điện thoại của Yến Đại Bảo, hai người cùng nghiên cứu xem nên sửa chỗ nào.

Cả tuần nay, ngoài việc trong trường có vài vụ đánh nhau ầm ĩ, có thể nói tất cả đều rất yên bình.

Chớp mắt đã đến thứ sáu, Bộ Sinh rút kinh nghiệm chuyện lần trước nên trước khi đến anh đã gọi điện thoại hỏi Cung Ngũ và đến đón cô rất sớm.

Cung Ngũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt Yến Đại Bảo:
Bộ Sinh đến đón tớ, tớ xuống trước đây!



Tiểu Ngũ, cậu không đợi tớ đi cùng sao?



Bộ Sinh đợi ở dưới rồi, tớ không đợi cậu nữa!
Cung Ngũ mang giày vào, chớp mắt đã chạy đi mất.

Yến Đại Bảo không vui, bĩu môi:
Tiểu Ngũ thật không có nghĩa khí chút nào hết!


An Hổ Phách sợ gặp phải ba của Yến Đại Bảo nên vội vàng đeo ba lô bỏ chạy, trong ký túc xá chỉ còn lại Yến Đại Bảo và Lam Anh.

Yến Đại Bảo nhìn Lam Anh, nói:
Lam Anh, ngày mai cậu nhớ đến nhà tớ đấy! Đến lúc đó tớ gửi địa chỉ cho cậu.


Lam Anh ngẩng đầu:
Ừ.



Cậu…
Yến Đại Bảo còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng đá vào cửa
cạch
một cái, sau đó giọng nói hung hăng của ba cô truyền đến:
Yến Đại Bảo!




Cung Ngũ xuống dưới thì nhìn thấy Bộ Sinh đứng trước cửa ký túc xá, so với bạn trai của những nữ sinh khác thì Bộ Sinh thật sự rất xuất chúng. Cô mím môi, nhìn anh chằm chằm một lúc.

Biểu cảm của cô khiến cho Bộ Sinh bật cười:
Sao thế? Ánh mắt gì đây?


Cung Ngũ đi tới vỗ vai anh, cười hì hì nói:
Nhìn anh thật đẹp trai! Chỉ tiếc là không biết đánh đàn piano.



Cố chấp với đàn piano vậy sao? Có cần tôi đăng ký một lớp cho em đi học không?


Cung Ngũ bĩu môi,
Đừng, tôi không có thời gian học đâu.
Cô vẫy tay:
Về nhà nhanh thôi.


Sau khi lên xe, cô lại nhìn Bộ Sinh:
Tôi vẫn muốn đến chỗ mẹ.


Bộ Sinh trầm ngâm không nhìn cô, một lâu sau mới nói:
Mẹ em sẽ không vui nếu em thường xuyên qua đó.



Tôi là con của mẹ, đừng bắt tôi không được đến thăm bà có được không?
Cung Ngũ mím môi, tâm trạng lập tức không vui:
Mẹ tôi là vậy, thường lo lắng tôi sẽ làm ba không vui, không chiếm được ưu thế khi thừa kế tài sản của nhà họ Cung. Mẹ không nghĩ rằng ba vốn chẳng có tình cảm với tôi, dù cho tôi trở về nhà họ Cung mỗi ngày thì tài sản có được cũng không bằng người khác. Tôi lại không tham lam, đến lúc đó cho tôi một ít là được, tôi không cần nhiều đâu.



Nói thì nói vậy, nhưng thái độ của em quyết định cách nhìn của người ngoài. Em suy nghĩ xem, nếu người khác cảm thấy em không thường xuyên về nhà họ Cung, trong lòng không có nhà họ Cung, vậy thì đến lúc đó họ không chia tài sản cho em, mọi người đều cảm thấy rất bình thường. Nếu em ngày nào cũng về, nhà họ Cung dù không ai để ý em, nhưng ít nhất mọi người đều biết thành ý của em, có phải không?


Cung Ngũ ghét nhất là những chuyện phiền phức này, cô mất kiên nhẫn khua khua tay:
Bỏ đi bỏ đi, về thì về, tôi chỉ sợ chú Út lại đến làm phiền tôi thôi!


Bộ Sinh nhíu mày:
Cung Cửu Dương? Không đâu, anh ta ra nước ngoài rồi, ở nước ngoài anh ta cũng có công việc, một khoảng thời gian mới quay về kiểm tra một lần, thường chỉ ở mười ngày hoặc nửa tháng.



Sao anh lại biết? Anh quen chú ấy à?



Không quen, nhưng khi anh ta điều tra người khác, người khác tự nhiên cũng sẽ điều tra anh ta. Biết người biết ta mà thôi.


Cung Ngũ chặc lưỡi:
Những người làm ăn như anh thường thích đấu trí, giống hệt như trên phim truyền hình.



Cuộc sống hay hơn phim rất nhiều. Được rồi, em không cần quan tâm chuyện đó, nhiệm vụ của em bây giờ là đi học, học được chút bản lĩnh để mẹ em không phải lo lắng nữa.


Cung Ngũ thở dài:
Tôi cũng muốn vậy, chỉ là chuyện phiền phức cứ tìm đến tôi.
Nhớ đến lời của Cung Tứ, cô xoay đầu nhìn Bộ Sinh:
Đúng rồi, tôi hỏi anh này, anh muốn giúp ba tôi hay là hợp tác với chú Út?


Bộ Sinh nhìn cô,
Em thì sao? Em hi vọng tôi giúp ba em hay hi vọng tôi hợp tác với chú Út của em?


Cung Ngũ nhún vai:
Tôi không biết. Tôi chỉ muốn biết anh hợp tác với ai, tôi có thể được chia bao nhiêu tiền.



Về lợi ích, dĩ nhiên hợp tác với chú Út em sẽ tốt hơn. Nhưng nếu như vậy, em ở nhà họ Cung sẽ rất khó khăn. Ba em và mấy người anh trai, thậm chí là anh Tư - người luôn bảo vệ em cũng sẽ nghĩ em là người ăn cây táo rào cây sung. Em có muốn nếm thử cảm giác bị cô độc không?


Cung Ngũ lẩm bẩm nói:
Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng ai lại bỏ qua tiền chứ



Đúng vậy, không ai bỏ qua tiền. Nhưng mà trong xã hội này, mỗi người đều có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Ví dụ như tôi, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi là người muốn làm gì thì làm, nhưng không phải vậy. Tôi yêu một cô gái nhưng thân phận và địa vị gia đình của cô ấy không xứng với nhà họ Bộ thì bất luận tôi yêu nhiều thế nào, tôi cũng không được lấy cô ấy. Chức chủ tịch tập đoàn chính là áp lực mà ba tôi dùng để khống chế tôi, bọn họ sẽ vì tin đồn không hay của tôi mà bỏ phiếu bầu lại chủ tịch. Người họ chọn có thể không thông minh bằng tôi, không có bản lĩnh như tôi, nhưng cái mà họ muốn là danh tiếng, còn tôi chỉ có thể thỏa hiệp. Trừ phi tôi có thể tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị để giành lại, mà bọn họ vì bảo vệ quyền lợi của mình sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế đề phòng chuyện đó xảy ra. Anh Tư của em cũng vậy, vợ của cậu ấy chưa chắc đã là người cậu ấy tự chọn, mà là do ba em và anh Cả em cân nhắc nhiều mặt, như vậy bọn họ mới có thể thông qua cô ấy mà đạt được mục đích nào đó của nhà họ Cung.



Nếu anh Tư không thích chị Tư thì sao?



Tình yêu đứng trước lợi ích của gia tộc thì chỉ là thứ xa xỉ, xa xỉ hơn cả những bộ lễ phụcvài triệu được may ở nước ngoài.


Cung Ngũ phồng má,
Vậy có nghĩa là sau này tôi cũng sẽ như vậy, muốn có tiền thì không thể có tình yêu, đúng không?


Bộ Sinh gật đầu:
Thông thường thì sẽ như vậy. Bên ngoài thì luôn tỏ ra hào nhoáng đẹp đẽ để che đi cái xấu bên trong. Đó cũng là lí do vì sao phụ nữ hay trang điểm rất nhiều lớp, chính là vì muốn che đi những thứ mình cảm thấy không đẹp.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
Những cô gái xinh đẹp đi qua đi lại trên đường, không phải ai cũng xinh đẹp đoan trang giống như điều bọn họ đang thể hiện ra bên ngoài.


Cung Ngũ ngả người tựa về sau:
Người có tiền thật phiền phức! Chuyện gì cũng có thể nói ra cả bầu trời triết lí.



Đúng vậy!


Trong xe bỗng trở nên im lặng, Cung Ngũ nhìn về phía trước, Bộ Sinh thì nhìn ra ngoài, không nói lời nào.

Xe chạy đến chân núi Cung Thành, vòng qua các khúc cua đi lên. Hai người im lặng suốt đường đi, sau khi lên núi cũng bắt đầu nói chuyện. Cung Ngũ mở miệng trước, vì tiết kiệm hai tệ tiền xe, cô quyết định bảo Bộ Sinh ngày mai đón mình đi lấy lễ phục.

Bộ Sinh gật đầu:
Ừ, ngày mai tôi đến đón em.


Cung Ngũ nhoẻn miệng nói:
Nếu anh có việc thì không cần đích thân đến đón tôi, anh bảo chú tài xế đến đón tôi cũng được, không sao cả.



Tôi không bận gì cả, coi như ra ngoài dạo phố.


Đến cửa lớn của nhà họ Cung, Cung Ngũ liền đeo ba lô lên.


Đến rồi…



Tôi xuống xe với em, tôi đang có chuyện muốn tìm ba em.



Được rồi, anh cứ làm chuyện của anh đi. Tôi không phiền anh nữa.


Đỗ xe xong, tài xế xuống xe mở cửa. Bộ Sinh xuống trước, Cung Ngũ xuống sau. Cô liếc nhìn Bộ Sinh rồi bước một bước đến bên cạnh anh, hỏi:
Có phải anh muốn bàn chuyện kinh doanh với ba tôi không?


Bộ Sinh mỉm cười:
Ừ.


Cung Ngũ giơ tay xoa mũi, có chút lo lắng hỏi:
Thật ra tôi rất lo lắng chuyện của tôi sau này, chủ yếu là sợ mẹ tôi lo lắng, nếu có cách nào vẹn cả đôi đường thì tốt rồi.


Bộ Sinh thở dài:
Vẹn cả đôi đường thì khá khó, dù sao thì xung đột lợi ích đã rất rõ ràng, bây giờ chỉ hi vọng ba em và anh trai em có thể tranh giành được. Tuy tình hình nói là thay đổi nhưng không phải thấy gió thì sẽ mưa, giữa chừng vẫn có chuyển ngoặt, bọn họ vẫn còn cơ hội, phải xem họ có thể nắm bắt hay không.


Cung Ngũ ôm đầu, chặc lưỡi, chỉ đành nói:
Hi vọng đầu ba tôi có thể bị kẹt ở cửa hoặc sau khi chui ra được thì có thể được khai sáng, trở nên thông minh hơn, làm gì cũng kiếm được tiền giống như chú Út.


Tài xế bên cạnh đang chuẩn bị đỗ xe vào bãi, nghe thấy lời của Cung Ngũ, lập tức phì cười thành tiếng.

Cung Ngũ nhìn ông ta, cười gượng:
Chú tài xế đừng tưởng là thật, cháu chỉ đùa thôi.


Bộ Sinh cúi đầu cười thầm, ôm lấy vai của cô:
Ở trước mặt người khác đừng nói những lời này, cẩn thận coi chừng có người mách với ba em, đến lúc đó em sẽ mang tội danh bất hiếu đấy.


Khi Cung Ngũ bước vào cửa lớn thì không ai quan tâm, Bộ Sinh đi phía sau giúp cô đẩy cửa ra bước vào đại sảnh của nhà họ Cung, quản gia lập tức chạy đến:
Ngài Bộ, không biết ngài đến, để tôi đi thông báo cho ông Tư nhà chúng tôi


Bộ Sinh mỉm cười:
Đường đột đến đây, làm phiền rồi.


Sau khi được quản gia thông báo, Cung Truyền Thế vội vã đi đến:
Bộ Sinh, cậu bận rộn thật đấy. Tôi cho người hẹn cậu mấy lần đều không hẹn được…


Hiện giờ Bộ Sinh chủ động tìm đến, Cung Truyền Thế xem như đã thở phào nhẹ nhõm. Không phải thằng nhóc Cung Cửu Dương kia không tìm được Bộ Sinh mà là do Bộ Sinh nể mặt Cung Ngũ, cố ý tránh né Cung Cửu Dương.

Sau khi ông ta đến thì Cung Ngũ đã về phòng, ông ta nghĩ rằng Cung Ngũ chưa trở về nên dặn dò:
Mau phái người đi đón Tiểu Ngũ về, sau này…



Tôi đưa Tiểu Ngũ về rồi, cô ấy mệt nên tôi bảo cô ấy đi nghỉ ngơi.



Vậy thì tốt vậy thì tốt!
Cung Truyền Thế liên tục gật đầu, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện,
Tiểu Ngũ có thể gả cho Bộ Sinh, thật là phúc tám đời mới tu được, vẫn là Bộ Sinh suy nghĩ thấu đáo, người làm ba như tôi thật xấu hổ!


Đang nói chuyện, Cung Ngôn Bồng được báo tin cũng chạy đến,
Bộ Sinh đến rồi? Ba, sao vẫn còn đứng ngoài cửa? Đến phòng sách đi, uống chút trà rồi thoải mái nói chuyện.


Thực tế là để thuận tiện nói những chuyện không thể cho người khác nghe thấy.

Cung Ngũ trở về phòng thì đi tắm, sau đó nằm lên giường gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo. Giọng của Nhạc Mỹ Giảo vừa lạnh lùng vừa hờ hững, may mà Cung Ngũ đã quen rồi, cô vui mừng hớn hở:
Mẹ, con về rồi, mẹ đang ở đâu? Ngày mai con phải đến nhà bạn học dự tiệc, con lừa được Bộ Sinh hai bộ lễ phụ rất đẹp, rất đắt nữa!


Nhạc Mỹ Giảo trả lời:
Phải chú ý an toàn, đừng qua đêm bên ngoài, dự tiệc xong thì phải trở về, ở bên ngoài không được làm quen lung tung với người khác, có biết không?


Chưa kịp nói gì đã bị chặn họng rồi, cô vội vàng gật đầu:
Con biết rồi biết rồi! Con đã khắc ghi trong tim rồi, mẹ yên tâm đi.



Biết thì tốt rồi. Bây giờ con đang ở nhà họ Cung à? Chuyện học hành sao rồi? Mẹ nghe nói bây giờ trường con nếu thi giữa kỳ hay cuối kỳ không đạt thì phải thi lại, thi lại phải đóng năm mươi tệ một môn. Con học hay không mẹ không quan tâm, nhưng đừng để mẹ đóng thêm quá nhiều tiền thi lại!


Cung Ngũ há hốc mồm,
Thi lại phải đóng tiền? Sao con lại không biết? Có cho con người ta sống không vậy? Thật là quá đáng mà!



Quá đáng cái gì? Nếu con không thi lại thì sẽ chẳng có chuyện gì cả!



Rõ ràng là muốn ép con gian lận mà!
Cung Ngũ không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng:
Nếu con dám gian lận thì đừng mong lấy bằng tốt nghiệp! Diện đi cửa sau vào trường mà ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được, con nên nghỉ học sớm để tiết kiệm tiền học phí đi!


Cung Ngũ:



Nhạc Mỹ Giảo tức giận thờ phì phì ở đầu dây bên kia. Một lúc lâu sau, Cung Ngũ mới run rẩy hoảng sợ nói:
Mẹ, mẹ đừng tức giận như vậy, cùng lắm là con không thì lại nữa!


Nhắc đến lại nhớ, chuyện Cung Ngũ thấy rất khó tin chính là Yến Đại Bảo lại đường đường chính chính thi đỗ đại học. Cô nghĩ rằng Yến Đại Bảo có một người ba thần kinh như vậy, cô ấy sẽ học hành không ra gì mới đúng. Nhưng Yến Đại Bảo lại là kiểu nhìn thấy có vẻ không chăm, nhưng thi lại được điểm rất cao.


Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không tốn một đồng nào để thi lại!


Cúp máy, Cung Ngũ phồng má nằm trên giường, mỗi khi tức giận là lại lấy máy tính bảng ra chơi game.

Lúc ăn tối, Cung Ngũ bị gọi ra ngồi cùng Bộ Sinh. Cung Truyền Thế khẳng định là đã bàn chuyện làm ăn gì đó với Bộ Sinh, vừa nhìn đã thấy tâm trạng rất tốt, đến cả Cung Ngôn Bồng sắc mặt cũng vui vẻ với cô vài phần, trước kia toàn giả vờ như không thấy cô.

Bàn chuyện gì Cung Ngũ không hề quan tâm. Cô đang có rất nhiều chuyện phải lo lắng. Sau này không thi lại chính là chuyện cô quan tâm nhất. Nếu như có thể, cô sẽ xin hỗ trợ cho sinh viên nghèo. Cô thật sự rất nghèo!

Tối hôm đó cô ngủ sớm vì mong chờ buổi tiệc tối ngày hôm sau. Sáng hôm sau Bộ Sinh đưa cô đi lấy lễ phục, lấy xong thì cô ngoan ngoãn trở về nhà đợi đến tối.

Dù sao thì bây giờ cô vẫn còn mang thân phận là vị hôn thê của Bộ Sinh, cô không muốn để Bộ Sinh biết, thật ra cô đang muốn đi xem chân và ngón tay của soái ca.

Buổi trưa, cô chạy đi tìm tài xế của nhà họ Cung, hi vọng ông ấy có thể đưa cô đến dự tiệc, kết quả tài xế lại nhìn cô một cái,
Xin lỗi cô Năm, lát nữa cô Tư muốn đi ra ngoài đã gọi tôi trước rồi. Hay là tôi giúp cô gọi taxi nhé?


Cung Ngũ chống nạnh:
Chú thật không dễ thương chút nào! Tôi không cần chú gọi giúp. Đợi sau này tôi thi bằng lái rồi mua xe, lúc đó tôi sẽ tự lái, chẳng cần đến chú đâu!
Nói xong cô xoay đầu, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Chi thứ tư của nhà họ Cung rất nghèo, chỉ có hai chiếc xe và hai tài xế. Chiếc xe tốt hơn một chút thì Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng đang dùng, còn chiếc này để những người khác dùng, dù đến bây giờ nhưng Cung Ngũ chưa dùng qua lần nào.

Cô tức giận hầm hầm trở về phòng, có gắng kiềm chế sự đau lòng vì tốn tiền điện thoại mà gọi cho Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, tớ gặp phải một khó khăn, vấn đề này có thể dẫn đến chuyện tớ không thể đến nhà cậu dự tiệc.


Yến Đại Bảo vội vàng hỏi:
Vấn đề gì vậy?


Cung Ngũ tức giận:
Tài xế ở nhà không đưa tớ đi, tớ lại không thể bảo Bộ Sinh đưa đi. Lát nữa tớ còn phải thay lễ phục, lẽ nào mặc đồ đẹp như vậy mà ngồi xe buýt? Lỡ bị dơ thì tớ không thể bán lại được, cho dù có thể bán cũng không bán được giá tốt!


Yến Đại Bảo:



Một lúc lâu sau, cô mới hỏi:
Tài xế của nhà cậu không phải làm thuê sao? Tại sao không đưa cậu đi?


Cung Ngũ đóng cửa lại, chuẩn bị thay lễ phục:
Cậu nói xem? Tớ mới quay về đây sống mà! Mỗi lần tớ kêu ông ta thì ông ta đều nói phải đưa người này người kia, làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ!



Vậy cậu để ông ta ức hiếp thế à? Cậu đánh ông ta đi!



Đại tiểu thư ơi, tớ không thể đánh, ông ta làm thuê ở nhà họ Cung nhiều năm rồi, có tình cảm thắm thiết với những người khác ở nhà họ Cung hơn tớ đấy. Tớ về nhà họ Cung mới được bao lâu chứ? Nếu đánh ông ta thật, người ba tớ tránh mắng đầu tiên nhất định là tớ. Hơn nữa, mỗi lần như vậy ông ta đều có lý do, cũng không nói trực tiếp là không muốn đưa đi, sao tớ có thể gây gổ với ông ta? Mất mặt lắm!
Cung Ngũ thở dài:
Cậu không biết tớ khó xử thế nào đâu. Mẹ tớ liên tục nhắc nhở không cho tớ gây chuyện, cậu nói xem tớ có thể đánh ông ta không?



Tiểu Ngũ, cậu đợi tớ, cậu không thể đánh thì để tớ! Tớ trút giận thay cậu!



Thôi bỏ đi…


Lời còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã trả lời:
Cậu đưa địa chỉ nhà cậu cho tớ, tớ sẽ tới!


Rồi cúp điện thoại.

Yến Đại Bảo đến đón cũng không tệ, Cung Ngũ gửi địa chỉ đi, thay lễ phục xong thì ngồi soi gương, vui vẻ yên tâm đợi Yến Đại Bảo.

Cô còn đặc biệt chạy ra ngoài chào hỏi bảo vệ ở cổng, nói bạn học của mình một lát sẽ đến, nếu người đến thì nhớ báo với cô một tiếng.

Lời của cô gái nhỏ không đáng kính trọng nhất của nhà họ Cung nói ra, chẳng có ai để tâm, nghe xong thì việc ai người nấy làm.

Cung Ngũ nghĩ rằng mình đã dặn dò xong nên an tâm ngồi đợi trong phòng. Sợ lễ phục sẽ bị nhăn nên cô đứng chơi game, chơi đến mê mẩn mà quên hết cả thời gian. Không biết bao lâu sau, ngoài cửa đột nhiên có người đến gõ cửa,
Cô Năm cô Năm, không hay rồi! Cô mau ra đây đi!


Cung Ngũ bỏ máy chơi game xuống, đi ra mở cửa:
Sao thế?



Có một cô gái dẫn theo một đám người giống như bị điên, không chỉ đánh người mà còn đập cả phòng khách! Cô mau xuống đi, cô gái đó nói là bạn học của cô!



Chuyện lúc nào thế?



Mới đây thôi!


Cung Ngũ vội đi ra, chạy về phía đại sảnh, tới nơi nhìn thấy liền sững sờ. Trong đại sảnh là một đống bừa bộn, những vật trang trí đắt tiền tinh xảo đều bị vỡ nát, đến cả di ảnh của khai sơn lão tổ tông Cung Chiếu Hồng vốn treo trên tường cũng bị ném xuống đất. Cung Học Cần và mấy người khác đang quỳ trước di ảnh của người ba đã chết để dập đầu tạ tội.

Cung Ngũ ngẩng đầu, nhìn thấy Yến Đại Bảo đang ngước hàm dưới xinh xắn của mình lên, hất mặt, khoanh tay, đôi mắt trừng thật to, sát khí đùng đùng đứng giữa đại sảnh, nói:
Tiểu Ngũ đâu? Sao vẫn còn chưa ra?


Hai cô gái dáng người cao ráo trẻ tuổi xinh đẹp đứng bên cạnh cô ấy đang đạp một người dưới chân. Cung Ngũ nhìn kĩ thì thấy đó là người tài xế đã từ chối đưa cô đi.


Yến Đại Bảo!
Cung Ngũ vội vàng chạy đến:
Cậu làm gì thế?


Gương mặt Yến Đại Bảo lập tức nở nụ cười như hoa:
Tiểu Ngũ! Woa, cậu thật xinh đẹp!


Tài xế liền lén bò ra, bất ngờ bị hai cô gái kia dùng sức đạp một cái, ông ta lập tức nằm sấp xuống, mặt mũi bầm tím, khóc còn thảm hơn cả cha chết.

Cung Ngũ làm gì còn tâm trạng quan tâm mình đẹp hay không, cô nuốt nước bọt:
Chỗ này… là cậu cho người đập sao?


Yến Đại Bảo đưa mắt lướt qua,
Bọn họ không cho tớ đến tìm cậu, còn nói tớ đi sai chỗ rồi, nhưng rõ ràng là ở đây, sai chỗ nào chứ?


Cung Ngũ nắm tay, hùa theo:
Đáng đánh!


Yến Đại Bảo lại chỉ vào tài xế đó, hỏi:
Là ông ta phải không? Là người không chịu đưa cậu đi dự tiệc phải không? Cậu nói xem, tớ có cần cho người chặt tay ông ta không? Như vậy ông ta sẽ không lái xe được nữa, tớ tìm người khác đến lái cho cậu, như vậy sau này cậu sẽ có xe để dùng, được không?


Cung Ngũ ngẩn ngơ:
Yến Đại Bảo này, cậu làm vậy…


Yến Đại Bảo trông mong cô tán dương, đôi mắt đen láy nhấp nháy nhìn cô:
Sao nào sao nào?


Mặt Cung Ngũ giật giật, sau đó cô giơ ngón cái đến trước mặt Yến Đại Bảo lắc lư:
Đại Bảo, cậu thật giỏi!


Yến Đại Bảo lập tức cười híp cả mắt, để lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rực rỡ như một bông hoa.

Thấy ánh mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm sang, Cung Ngũ sững sờ quay đầu lại, nhìn vào những người đang tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, nói:
Các người đừng nhìn tôi, không phải là tôi bảo cậu ấy đánh.


Yến Đại Bảo gật đầu hùa theo, lòng đầy căm phẫn:
Đúng vậy! Không phải Tiểu Ngũ đánh!



Tiểu Ngũ, rốt cuộc là chuyện gì? Cháu mau nói rõ ràng với ta! Xem nhà họ Cung chúng ta là chỗ nào? Nói đánh người là đánh, nói đập đồ là đập đồ…
Cung Học Cần nước mắt giàn dụa được dìu đi tới, gậy trong tay gõ mạnh xuống đất,
Cháu kết bạn với những loại không ra gì thế này à? Có gia giáo hay không? Cho cháu đi học để cháu kết giao với đám bạn không đứng đắn vậy sao? Các người còn ngẩn ra đó làm gì? Báo cảnh sát đi! Mau báo cảnh sát! Gọi ba mẹ của đứa con gái này đến đây cho ta, ta muốn xem xem gia đình thế nào mà dạy ra được một đứa con gái như vậy? Xem nhà họ Cung chúng ta là chỗ không người, dễ dàng ức hiếp phải không?


Cung Ngũ chặc chặc lưỡi, liên tục chớp mi mắt vài cái,
Đây là bạn học của cháu Yến Đại Bảo, cậu ấy đến đón cháu đi dự tiệc. Sao lại thành ra thế này rồi?



Cháu hỏi ta? Ta hỏi ai?
Cung Học Cần điềm tĩnh cả đời, suýt bị cháu gái của mình chọc tức điên. Ông ta đang đau thương vì di ảnh của ba mình bị đập vỡ, đứa cháu trước mặt lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tay ông ta run cầm cập, chỉ vào Cung Ngũ:
Cháu có thể tham gia tiệc gì? Cử chỉ lời nói như cô ta, có tiệc gì mà đáng để cháu tham gia? Cháu mau trở về phòng đóng cửa suy nghĩ cho ta! Người đâu? Mau tìm người nhà của con bé này đến cho ta?


Cung Ngũ vừa nghe tìm người nhà, vội quay đầu hỏi Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, cậu có bị thương ở đâu không?... Yến Đại Bảo tay cậu chảy máu rồi kìa?


Yến Đại Bảo lắc đầu:
Có đâu!
Cô giơ tay mình lên xem, kêu lên:
Ôi trời, bẩn quá đi!


Trên tay không biết từ khi nào mà bị dính máu, cô chán ghét vung tay:
Bẩn quá! Bẩn quá đi!


Phía sau lập tức có người cầm một chiếc khăn nóng đưa đến trước mặt cô, Yến Đại Bảo cầm lấy chùi tay:
Bẩn chết được!


Lau xong thì vứt đi, lại cầm lấy cái khác tiếp tục lau, rồi lại vứt đi. Liên tục bốn cái khăn cô mới chịu dừng lại.

Hành động quen thuộc này khiến Cung Học Cần ngẩn ra. Ông ta nhìn Yến Đại Bảo, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh. Cung Học Cần nhìn lại Cung Ngũ, đột nhiên hỏi:
Tiểu Ngũ, lúc nãy cháu vừa nói bạn học của cháu họ gì?



Họ Yến, là Yến của chim én trở về!
Vừa nói, cô vừa dùng hai tay đưa qua hai bên minh họa, như chim én đang bay, hi vọng ông nội có thể hiểu ý mình.

Lời này xem như nhắc nhở ông cụ.

Nếu cô không nhớ nhầm thì người ba thần kinh của Yến Đại Bảo tên là Yến Hồi, nhưng cô lại không thể đứng trước mặt Yến Đại Bảo trực tiếp nói ra tên của ba cô ấy, cô nói chim én trở về chắc là dễ hiểu rồi nhỉ?

Rất may Cung Học Cần không ngốc, sau khi nghe cô nói xong câu đó thì sắc mặt trắng bệch.

Ông cụ tuổi tác đã lớn nhưng hai chân lập tức trở nên linh hoạt,
cộp cộp cộp
xông qua, bước lên trước:
Nói như vậy… cô gái nhỏ này là con của ngài Yến sao?


Yến Đại Bảo vẫn còn đang không vui:
Ngài Yến gì chứ? Ba tôi tên Yến Hồi!


Lần này thì xác nhận rồi.

Yến Hồi là cái tên mà ở Thanh Thành rất kiêng kị, có mấy ai dám quang minh chính đại mà gọi ra chứ?

Chuyện Yến Hồi có cô đứa con gái bảo bối ai cũng biết, nhưng người quen biết cô ấy thì rất ít. Khi Yến Đại Bảo còn bé, Cung Học Cần từng gặp qua một lần, lúc đó Yến Hồi đang bế con gái của mình từ nhà này sang nhà khác đòi bao lì xì năm mới. Sau đó thì không ai nhìn thấy nữa. Ai ngờ được cô bé trước mặt lại chính là con gái bảo bối của Yến Hồi?

Cung Học Cần đã từng tuổi này lại bị hại bởi chính câu nói của mình, ông ta bước đến nói nhẹ nhàng với cô:
Ôi trời cô bé, ta lớn tuổi rồi, không nhận ra ai nữa. Lúc cháu còn nhỏ ta từng gặp cháu, là ta hồ đồ không nhận ra cháu! Cháu đừng giận ông lão như ta, đừng để tâm đến những lời ta nói lúc nãy. Tiểu Ngũ, cháu cũng vậy, sao bạn đến mà không ra gặp mà còn cản lại? Chiều hôm nay ai ở đây? Đang làm cái gì thế?


Cung Ngũ trợn mắt, xoay đầu nhìn những người mình đã nhờ vả, đám người đó bị dọa hết hồn, vội vàng rụt cổ lại không dám nói gì.

Cung Học Cần chỉ vào tài xế dưới chân của thuộc hạ Yến Đại Bảo:
Đây là tài xế trong nhà, vốn để cho Tiểu Ngũ dùng, hôm nay ta mới biết cậu ta dám từ chối đưa Tiểu Ngũ đi, người như vậy giữ lại để làm gì? Lát nữa sẽ đuổi cậu ta đi, người làm mà ức hiếp chủ, làm gì có đạo lý này chứ! Cứ làm theo lời của cô Yến, sau này đổi một người mới biết nghe lời. Tiểu Ngũ uất ức rồi, chuyện này phải trách ta, trách ta, nếu ta biết sớm thì sẽ không có chuyện như hôm nay. May nhờ có cô Yến hôm nay nói ra, nếu không chúng ta cũng không biết.


Yến Đại Bảo chu môi, liếc ông cụ một cái,
Vậy ông ta có đáng đánh hay không?



Đáng! Rất đáng đánh!
Cung Học Cần nói:
Đánh hay lắm, loại coi thường người khác thế này phải giáo huấn. Nhà họ Cung ta tốn tiền thuê cậu ta làm phục vụ, không phải để cậu ta làm chủ nhân.


Yến Đại Bảo có chút hài lòng, hất hàm dưới với hai cô gái bên cạnh, bọn họ rút chân ra, tài xế khóc lóc bò sang một bên.

Cung Truyền Thế nhận được tin rất muộn, nghe nói là bạn học của Cung Ngũ đến làm loạn, trong lòng liền xác định Tiểu Ngũ lại gây họa, từ đằng xa đã chỉ vào Cung Ngũ giáo huấn:
Tiểu Ngũ, con nói xem, từ ngày con đến nhà họ Cung đã xảy ra bao nhiêu chuyện thế này rồi? Không phải hôm nay gây họa thì ngày mai gây họa, ngoài việc gây họa thì con có thể làm gì? Mẹ con dạy con thế nào vậy? Con có thể học chút điều tốt không? Thường ngày ba bận công việc mà còn phải dành thời gian để giải quyết những chuyện này sao…


Trong đại sảnh có rất nhiều người, ông ta đang để Cung Học Cần và những người khác của nhà họ Cung xem.

Cung Ngôn Bồng sau lưng ông ta cũng bắt đầu giáo huấn:
Em không thể bớt gây chuyện được sao? Sao cứ để ông nội và ba phải lo lắng thay cho em? Học hành không tốt, đến cả việc kết giao bạn bè cũng không tốt, thật là làm mất mặt chi thứ tư chúng ta mà!


Hai cha con đến thì liên tục giáo huấn, nói xong còn bước đến gần Cung Học Cần, muốn chứng minh họ không giống như Cung Ngũ. Kết quả chân còn đứng chưa vững thì bị Cung Học Cần đánh một đòn thật đau:
Các người tốt đẹp lắm sao? Mắt các người đều mờ hết rồi, còn mặt mũi nói Tiểu Ngũ? Con gái nhà mình cũng không biết quan tâm, xe của nhà cũng không dùng được, các người làm ba làm anh thế sao? Nó vừa đến nhà họ Cung, trên dưới trong nhà ai quan tâm đến nó? Người làm ba làm anh như các người đang làm cái gì? Người nào cũng bụng to eo tròn, ngồi xe hưởng thụ, còn nói lời công kích Tiểu Ngũ… Bạn học của Tiểu Ngũ thế nào? Có chỗ nào không bằng các người?


Cung Ngũ cảm thấy xấu hổ cúi đầu, giả vờ mình không biết gì cả.

Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng bị mắng đến bù đầu, xảy ra chuyện gì thế? Sao người bị mắng lại là bọn họ?

Yến Đại Bảo không còn kiên nhẫn:
Tôi và Tiểu Ngũ còn có việc, các người cãi nhau không chán à?


Cung Học Cần vội vàng đi qua dỗ dành cô:
Thật sao? Cô Yến đến đón Tiểu Ngũ đi dự tiệc? Được rồi, ông sẽ cho người đưa hai đứa đi…



Không cần, tôi có xe.
Yến Đại Bảo nói rồi kéo Cung Ngũ ra khỏi cửa.

Cung Ngũ nói với Cung Học Cần:
Ông nội, cháu đi trước đây, tối về cháu sẽ thỉnh tội với mọi người.


Cung Học Cần vội nói:
Thỉnh tội gì? Cháu cứ đi đi, chuyện quan trọng mà, phải hòa hợp với cô Yến, đừng cãi nhau đấy!
Rồi ông cụ run cầm cập đi theo ra bên ngoài:
Tiểu Ngũ, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ông!


Ngồi vào xe, Yến Đại Bảo còn nói:
Tiểu Ngũ, sao bọn họ đều ức hiếp cậu vậy? Thật là xấu xa, hay là tớ bảo người đánh luôn cả ông nội và ba cậu một trận?



Không cần đâu, bọn họ lớn tuổi rồi, có lẽ đánh một trận xong sẽ chết thẳng cẳng, đến lúc đó sẽ càng loạn, không phải cậu đã tay tớ đánh ông tài xế kia rồi sao? Sau này bọn họ nhất định không dám ức hiếp tớ nữa, nếu còn có người ức hiếp tớ, tớ sẽ nói với cậu, cậu giúp tớ dạy dỗ bọn họ.


Yến Đại Bảo nắm bàn tay nhỏ trắng trẻo lại, nói:
Ừ!


Cung Ngũ nhìn cô ấy một cái, cảm thấy Yến Đại Bảo thật sự là một cô gái tốt bụng khờ khạo, nói cái gì cũng tin.

Xe chạy đến trước cửa của một căn biệt thư ngoài ngoại ô, mấy đống phân chó vẫn còn nguyên ở đó. Cung Ngũ cảm thấy rất quen thuộc, không tự chủ được mà chặc lưỡi,
Yến Đại Bảo này, nhà cậu nuôi chó phải không?


Yến Đại Bảo xuống xe, vui vẻ nói:
Đúng vậy, anh tớ nuôi ba con chó lớn, rất dễ thương!


Trong lòng Cung Ngũ thầm nhủ một câu, thật đáng sợ!


Sao cậu lại biết? Anh tớ nói với cậu sao?


Cung Ngũ mặt lạnh lùng:
Không phải, tớ từng bị chó mà anh cậu nuôi đuổi.


Yến Đại Bảo:



Sao cô lại không biết từng có chuyện này xảy ra chứ?

Cửa biệt thự của nhà họ Yến là một quảng trường lớn, trước quảng trường có một bức tượng thiên nga xấu đến quỷ khóc thần sầu kinh thiên động địa.

Tài xế lái xe vào bãi đỗ, Cung Ngũ chỉ vào bức tượng thiên nga hỏi:
Yến Đại Bảo, tớ muốn hỏi lâu lắm rồi, bức tượng trước nhà cậu là ai nặn ra thế? Nhìn rất là…


Yến Đại Bảo ngước cổ lên nhìn, hết sức vênh váo nói:
Dĩ nhiên là tớ rồi! Ba tớ từng nói, lúc tớ học mẫu giáo đã rất giỏi thủ công, con thiên nga đó là bức tượng đầu tiên tớ nặn ra, vì thế giữ lại làm kỷ niệm. Cậu thấy đẹp không?


Cung Ngũ không tiếp tục hỏi nữa, chỉ giơ ngón trỏ tán dương, dối lòng mà gật đầu:
Rất có cảm giác nghệ thuật.



Ba tớ cũng nói vậy.
Yến Đại Bảo kéo lấy cổ tay cô, nói:
Đi thôi, vào trong thôi nào!


Tầng một của biệt thự được trang trí thành sảnh tiệc, phong cách trang trí rất thanh lịch, trang nhã, bên trong đã có không ít người đến. Người ngồi người đứng, ai cũng mặc đồ vest lễ phục, nam thanh nữ tú, Cung Ngũ nhìn thấy liền sững sờ.

Chính giữa đại sảnh được chừa ra một khoảng trống, vừa nhìn đã biết được dùng để khiêu vũ. Một góc còn bày một chiếc đàn piano trắng, cạnh đó còn có một cô gái mặc đầm trắng ngồi đàn giai điệu du dương. Cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đang kéo đàn vi ô lông phối hợp, ngồi sát tường còn có một nhạc công khác.

Cung Ngũ cảm thán một câu:
Yến Đại Bảo này, nhà cậu thật là to!


Nhà họ Cung còn to hơn nhưng có nhiều người sinh sống nên phải chia năm sẻ bảy.

Yến Đại Bảo trả lời:
Mẹ tớ nói đây là nhà tổ của gia đình ba tớ. Tớ cũng cảm thấy rất đẹp. Nói riêng cho cậu biết, nhà tớ còn có cả tầng hầm, vừa to vừa rộng.


Cung Ngũ gật đầu:
Nhà cậu thật là hoành tráng!
Hai người ngồi cạnh không nói gì, Yến Đại Bảo đứng dậy:
Tiểu Ngũ, sắp bảy giờ rồi, tớ phải đi thay lễ phục đây, cậu qua đó lấy chút gì ăn đi. Lam Anh và An Hổ Phách chắc cũng sắp đến rồi, cậu đợi tớ nhé!


Cung Ngũ gật đầu,
Cậu đi đi.


Lễ phục của Cung Ngũ màu bạc, chỉ lộ ra phần vai trước và sau, dài đến đầu gối, chỗ cần che hay không cần che đều bị che lại hết. Nhà thiết kế nói đây là ý của ngài Bộ, nói cô tuổi còn nhỏ, loại quá gợi cảm sẽ không hợp với cô.

Khi cô cầm lấy lễ phục suýt nữa thì tức vẹo cả mũi, đã nói là phải quyến rũ một chút, ai thấy cũng yêu, khiến cho soái ca phải quỳ gối cạnh chân váy cô mà?

Trước sau đều bị che lại hết, cô lấy cái gì thu hút công tước đại nhân khiêu vũ cùng cô đây? Cô lấy gì để so với người khác đây? Rất may là phần eo được cắt đi tạo ra hai khoảng trống, nếu không thì cô chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong.

Cô buồn bã đi đến khu ăn uống, lấy đĩa chọn vài loại trái cây mình thích, bưng đến sofa ngồi xuống ăn, vừa ăn vừa quan sát tình địch. Không nhìn thì không lo, nhìn xong rồi cả người cảm thấy không ổn. Những cô gái đến đây đã đẹp thì thôi đi, tại sao vòng một của ai cũng giống như cái màn thầu lớn có thể móc ra để cắn vậy?

Cô cúi đầu nhìn xuống vòng một của mình, buồn bã suy nghĩ có cần chạy vào nhà vệ sinh để độn lên không, nói không chừng có thể độn ra được đường cong quyến rũ.

Đang buồn rầu thì nhìn thấy một bóng người đang chạy về phía cô, An Hổ Phách mặt như trút được gánh nặng đứng trước mặt cô:
Tiểu Ngũ, cậu cũng đến à? Tớ lo lắng chết được, tớ còn nghĩ chỉ có mình tớ đến chứ.


Cung Ngũ nhích mông qua để cô ấy ngồi xuống,
Sao có thể một mình? Ở đây có rất nhiều người mà.



Người thì nhiều nhưng mà tớ có quen ai đâu!
Chóp mũi và trán của An Hổ Phách đều là mồ hôi, người cô ấy không cao, lễ phục rất vừa người, vừa nhìn đã biết được may theo số đo của cô ấy. Cung Ngũ kề sát lại trước mặt An Hổ Phách, trừng mắt nhìn chằm chằm hỏi:
Mục tiêu của cậu có phải là anh trai của Yến Đại Bảo không?


An Hổ Phách vội vàng lắc đầu:
Mục tiêu gì chứ? Tớ chỉ muốn đến tham dự tiệc thôi.


Cung Ngũ hài lòng gật đầu:
Không tranh với tớ là được.


An Hổ Phách lén liếc nhìn cô:
Thì ra là cậu đến cướp anh trai của Yến Đại Bảo à? Tớ nói này, người muốn cướp anh trai của Yến Đại Bảo rất nhiều, cậu xem, người đó, người đó, còn có người đó, ai cũng muốn như cậu hết!


Cung Ngũ trừng mắt:
Sao cậu biết?



Lúc tớ đến mẹ tớ hỏi là nhà ai, sau khi tớ nói ra thì bà ấy nói vậy, bảo tớ đừng nhiều chuyện, giữ quan hệ tốt với bạn bè là được, những chuyện khác không cần quan tâm.


Cung Ngũ xoa đầu An Hổ Phách:
Đứa trẻ ngoan nên nghe lời mẹ dạy bảo.



Vậy mẹ cậu bảo cậu đi cướp anh trai của Yến Đại Bảo à?


Cung Ngũ chán ghét nhìn cô ấy một cái
Mẹ tớ mà biết nhất định sẽ đánh gãy chân tớ. Tớ đâu có muốn cướp anh trai của Yến Đại Bảo, tớ chỉ muốn sờ tay anh ấy thôi.



Tay thì có gì để sờ?



Cậu thì hiểu cái gì? Một người đàn ông, ngoài mặt gương đẹp trai thì tay cũng rất quan trọng. Cũng giống như đối với phụ nữ, ngoài gương mặt xinh đẹp thì vòng một cũng rất quan trọng.


Ánh mắt An Hổ Phách đầy sự nghi ngờ, hoàn toàn không biết Cung Ngũ vui vẻ vì cái gì.

Bên này hai cô đang thì thầm nói chuyện, bên phía dàn nhạc đột nhiên đổi giai điệu, từ giai điểu nhẹ nhàng ban đầu chuyển sang tiết tấu nhanh hơn.

Khi Cung Ngũ và An Hổ Phách ngẩng đầu lên thì phát hiện khách đến đã khá nhiều. Cung Ngũ và An Hổ Phách vẫn đang tìm Lam Anh thì đột nhiên Yến Đại Bảo nhảy ra, cười hì hì nắm lấy cổ tay Cung Ngũ,
Tiểu Ngũ!


Sau khi Yến Đại Bảo đi ra thì tình hình hoàn toàn khác trước đó. Vừa rồi lúc đi đón Cung Ngũ, cô giống như cô hàng xóm xinh đẹp, giờ xuất hiện lần nữa thì giống như tiểu công chúa đường hoàng bước ra từ lâu đài, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác.

Quần áo của Yến Đại Bảo rất đẹp, lễ phục màu trắng ôm sát ngực, để lộ ra bờ vai trắng nõn và cổ mịn màng, váy xếp tầng để lộ đôi chân nhỏ trắng mịn. Cung Ngũ nhìn cô, sau đó nhìn lại mình, tức vẹo mũi.

Yến Đại Bảo kề sát vào tai cô, nói:
Anh tớ đang thay đồ, một lát sẽ đến. Cậu yên tâm, tớ sẽ tạo cơ hội cho cậu!



Đại Bảo, tớ hi vọng vào cậu đấy, cậu đừng để tớ thất vọng!



Bảo đảm là không!
Yến Đại Bảo mím môi gật đầu:
Cậu đợi đi.


Cung Ngũ đang định mở miệng thì nghe thấy bên kia đang ồn ào náo nhiệt, Yến Đại Bảo vội quay đầu lại:
Tiểu Ngũ, anh tớ đến rồi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.