Chương 768
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1801 chữ
- 2022-02-08 04:09:42
Những điều Lý Tư Không nói, ngoài những lúc anh ta tự khen mình một cách quá đáng thì những chuyện khác đều là sự thật.
Lý Tấn Dương là một Hoàng tử có dòng máu không chính thống nên bị hoàng thất vứt bỏ. Lúc ông ta vẫn còn là một đứa trẻ, thân là trưởng tử của hoàng thất đã bị người ta lén mang ra khỏi cung, tùy tiện ném ở một thành phố nào đó, để mặc ông ta tự sinh tự diệt.
Ba ruột của Lý Tư Không là Mộ Dung Khai, gia tộc của Mộ Dung Khai tồn tại là để bảo vệ cho các thành viên hoàng thất. Mộ Dung Khai là tên sau khi ông ta đến bên cạnh Lý Tấn Dương, trước đó ông ta mang họ Mộ Tư, là người bảo vệ thân cận của Lý Tấn Dương. Người ở ba tỉnh, bảy mươi hai thành phố xung quanh Thiết Yến Thanh Thành đều biết đến ông ta. Khả năng nhắm bắn của Mộ Dung Khai vô cùng chuẩn xác, tốc độ và đường bắn hoàn hảo. Ngoài thân phận là người bảo vệ Lý Tấn Dương, tình bạn giữa ông ta và Lý Tấn Dương cũng rất gắn bó. Khi Lý Tấn Dương còn trẻ, Mộ Dung Khai đã được gia tộc phái đến bảo vệ Lý Tấn Dương.
Sau đó Lý Tấn Dương tay trắng xây dựng sự nghiệp ở Thiết Yến, tích lũy của cải từng chút một, Mộ Dung Khai thì ra sức bảo vệ bên cạnh. Nếu không phải lúc đó xảy ra nội chiến tranh giành hoàng vị ở BanSha, có lẽ Mộ Dung Khai sẽ không chết.
Gia tộc của Mộ Dung Khai liên quan mật thiết đến vương quyền, Lý Tấn Dương lại là Hoàng tử bị từ bỏ vì huyết thống, bất luận ra sao thì Mộ Dung Khai cũng không tránh được cuộc nội chiến. Trong cuộc chiến, vì bảo vệ Lý Tấn Dương, ông ta bị trúng đạn không kịp chữa trị nên đã chết, đến lúc chết ông ta vẫn không biết được sự tồn tại của Lý Tư Không.
Lý Tư Không là con riêng của Mộ Dung Khai và một cô gái ông ta vô tình gặp trên đường đi chiến đấu. Có lẽ Mộ Dung Khai cũng không biết rốt cuộc cô gái đó trông như thế nào, sau khi rời đi thì không liên lạc nữa, nếu không phải cô gái đó bế Lý Tư Không tìm đến Tuyệt Địa thì Lý Tấn Dương cũng không biết đến sự tồn tại của Lý Tư Không. Sự tồn tại của Lý Tư Không đã bù đắp được sự hối tiếc trong lòng Lý Tấn Dương.
Ba tôi rất có mắt nhìn
Lý Tư Không đắc ý nói:
Từ lúc tôi còn rất nhỏ ông ấy đã nhìn ra sự anh tuấn phóng khoáng của tôi, sau này lớn lên nhất định sẽ là một soái ca rung động lòng người, nên mới mặc kệ ý kiến của người khác, cứ quyết tâm nuôi dưỡng tối. Sau đó quả nhiên mẹ tôi cũng nhìn ra được sự anh tuấn trời sinh của tôi nên cũng không còn phản đối nữa.
Bản thân tôi cũng cảm thấy mình đẹp trai đến mức người và thần đều phẫn nộ. Những ai không thích tôi đều là vì họ đố kị với vẻ đẹp của tôi. Tôi cảm thấy người cha đã mất của tôi có một hối tiếc rất lớn đó là đó không biết bản thân có một đứa con trai anh tuấn phóng khoáng như tôi. Còn về người mẹ đã chết kia của tôi... Haiz, nếu tôi đổi một người mẹ khác, nói không chừng còn đẹp trai hơn nữa. Tôi từng xem qua ảnh của bà ấy, không được đẹp lắm, một chút xíu khuyết điểm trên người tôi hiện giờ, chắc chắn là được di truyền từ bà ấy...
Cung Ngũ mím môi:
.
Lý Tư Không lắc lư ngón cái, chỉ người sau lưng mình nói,
Đổ keo kiệt, nhìn thấy chưa, hai người đó là do gia tộc Mộ Tư cho tôi, nhất định là bọn họ bị chinh phục bởi vẻ đẹp của tôi, nếu không có nghĩ bọn họ sẽ cho tôi hai người bảo vệ đó sao?
Cung Ngũ:
Không phải bọn họ nên cho anh hai người con gái sao? Tại sao lại là hai người đàn ông?
Cái này cô không hiểu đâu nhỉ?
Lý Tư Không khoanh tay, rung chấn:
Đó là vì ông đây không nhìn trúng ai ở đây, bọn họ xấu quá, đưa đi sẽ rất mất mặt. Hai người này là vệ sĩ, đi ra ngoài sẽ ngầu hơn, cô nói xem có đúng không?
Cung Ngũ tỏ ra không tin,
Anh Tiểu Bảo, anh có tin lời anh ta nói không?
Công tước đại nhân mỉm cười,
Cậu ta chọc em đấy. Hai người này vốn được gia tộc Mộ Tư huấn luyện riêng để gửi đến làm vệ sĩ cho cậu ta và Lý Nhất Địch. Thật ra đã sớm gửi đến rồi, nhưng chú Lý nói không thiếu người, nên vẫn chưa có cơ hội. Lần này cậu ta đến, đúng lúc có cơ hội gửi người đi, cậu ta cũng khó mà từ chối được nên nhận lời. Ông lão lúc nãy là ông nội cậu ta, ông ấy nói đó là chức trách của gia tộc Mộ Tư, nếu không nhận bọn họ sẽ thấy có lỗi với tổ tông, nên Lý Tư Không đành thu nhận
Cung Ngũ:
.
Lý Tư Không ngồi bên cạnh cười nghiêng ngả:
Đồ keo kiệt, đã sợ chưa? Tóm lại cô cứ nhớ là ông đây có sức hút rất lớn! Đúng rồi, có phải cô luôn hiếu kì vị vương phi phương Đông đó là ai đúng không?
Lý Tư Không đắc ý nói:
Đó là bà nội của tôi!
Cung Ngũ trừng to mắt,
Nói dối!
Công tước đại nhân mỉm cười trả lời:
Là bà nội cậu ta, nhưng đó là mẹ của chú Lý, là một mỹ nhân khuynh thành, vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc bà ấy đã chết trong cuộc tranh đấu quyền lực, chết vì bị rắn cắn
Lý Tư Không vẫn đang đắc ý bên kia:
Bảo, cậu đừng nói với cô ta nữa, cô ta ngớ ra rồi kìa. Cậu xem vẻ mặt cô ta kìa, thật là ngốc nghếch, ha ha ha ha..
Cung Ngũ trợn mắt:
Lý Tư Không anh nói như vậy hơi quá đáng rồi, tôi chỉ phản ứng hơi chậm, còn chưa kịp ngộ ra, có gì đáng cười chứ? Còn nữa, đó là bà nội của anh, anh cười như vậy mà được à?
Lý Tư Không không hề quan tâm:
Tôi chưa từng gặp qua, tôi làm sao biết được? Đúng rồi, ông già lúc sáng nói với tôi, khi tôi còn nhỏ từng đến đây, bọn họ từng gặp tôi. Tôi làm gì nhớ được chuyện lúc nhỏ chứ. Ông ta còn nói đã từng bế tối. Ôi, tôi mà nhớ được thì tối thần thông quản đại quá rồi
Sau đó anh ta lấy trong người ra một bức thư,
Đây là thư Quốc vương bảo tôi đưa cho ba tôi. Bảo, cậu nói xem tôi có nên mở ra xem không?
Công tước đại nhân:
Cậu cũng biết là đưa cho ba cậu à?
Lý Tư Không xé ra,
Tôi chỉ xem một chút thì có sao đâu? Lỡ trong thư ông ta nói xấu ba tôi thì sao? Tôi phải giúp ba tôi xem qua trước, để tránh việc từng tuổi này còn bị Quốc vương chọc tức chết, tôi chỉ muốn tốt cho ba tôi thôi...
Anh ta mở thư ra, chán nản cảm thán:
Chẳng có gì mới lạ cả, chỉ là hỏi thăm, còn nói vô cùng nhớ ba tôi, hi vọng có thể để ông ấy nhìn thấy sự phát triển của BanSha hiện tại, còn nói trồng được cây trong sa mạc gì đó... Ôi trời, chẳng có gì thú vị cả, sớm biết vậy thì tôi đã không xem rồi, lãng phí thời gian của tôi. Lúc trở về ba tôi thấy tôi đã xé thư, nói không chừng sẽ đánh tối một trận, thật là oan ức quá mà...
Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt không nói nên lời.
Cô nằm nhoài trên chân Công tước đại nhân, nghiêng đầu nhìn Lý Tư Không, cảm thấy nội tâm của Lý Tư Không thật mạnh mẽ, lại chẳng để tâm chuyện gì. Cô cứ cho rằng khi anh ta biết được mình không phải là con ruột trong nhà, nhất định sẽ rất đau lòng, rất buồn bã, không chấp nhận được sự thật. Có một số người sẽ tìm đến ba mẹ nuôi của mình để hỏi đủ chuyện, nhưng Lý Tư Không thì lại chấp nhận rất dễ dàng.
Khi nhìn thấy người nhà của ba ruột mình, anh ta lại chẳng có phản ứng gì. Người ta nói gì anh ta cũng gật đầu, biểu cảm bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Công tước đại nhân kéo đầu cô sang một bên, nhíu mày nhìn cô,
Nhìn gì đấy?
Cung Ngũ nũng nịu mỉm cười với anh, ôm lấy eo anh, nói:
Không nhìn gì cả, em chỉ đang so sánh, vẫn cảm thấy anh Tiểu Bảo đẹp trai nhất. Anh Tiểu Bảo, anh thật sự không muốn hỏi gương à?
Công tước đại nhân mỉm cười,
Không cần hỏi, anh biết đáp án rồi. Gương của anh nhất định sẽ nói anh là người đẹp trai nhất trên đời này
Hứ! Ông đây mới là người đẹp trai nhất!
Lý Tư Không nghe thấy, lập tức không thỏa hiệp mà nói rõ vị trí
đẹp trai nhất của mình.
Cung Ngũ trợn mắt, không quan tâm anh ta,
Anh Tiểu Bảo, chúng ta mặc kệ anh ta đi. Dù sao thì trong lòng em, anh Tiểu Bảo luôn đẹp trai nhất, nhất nhất nhất!
Công tước đại nhân gật đầu:
Ừ
.
Lý Tư Không xếp thư lại, nhét vào trong phong thư, rung chân, hỏi:
Bảo, về Gaddles thì phải làm sao?
Công tước đại nhân mỉm cười, nói:
Xem như hắn ta vẫn còn thông minh, biết rõ nên dọn dẹp đuôi của mình gọn gàng
Nhưng vẫn chưa sạch sẽ mà
Lý Tư Không nói:
Nếu sạch sẽ rồi có thể để cậu biết là hắn ta làm sao? Hay là cậu giải quyết hắn ta đi
Công tước đại nhân mỉm cười:
Nói nhảm gì đấy?
Lý Tư Không:
Vậy cậu trở về thì phải làm sao? Lại tìm đến cậu kiếm chuyện thì thế nào?
Công tước đại nhân:
Trước khi chưa vạch mặt thì không có gì thay đổi cả, vấn đề duy nhất chính là để hắn ta thất vọng