Chương 806


Triển Tiểu Liên xoay đầu lại nhìn ông ta một cái:
Phát bệnh thần kinh gì thế?


Yến Hồi vừa nhìn thấy biểu cảm của bà, lập tức ngậm miệng, cẩn thận tiến lại gần:
Sao thế? Không ai giúp được nữa à? Tới mức khóc nước mắt lưng tròng luôn sao? Ông đây đã nói gì đâu? Ông đây chẳng nói gì cả!
Ông ta ngẩng đầu nhìn nhân viên kỹ thuật, dáng vẻ như muốn xé xác anh ta ra:
Muốn chết không? Không muốn chết còn không cút đi?!


Nhân viên kỹ thuật ra sức gật đầu, vội chạy chạy mất tăm mất dạng. Triển Tiểu Liên liếc ông ta một cái, rồi tiếp tục nhìn vào biểu đồ đường, chọn mở to từng mốc thời gian trong biểu đồ ra.


Yến Hồi, ông đừng làm phiền tôi! Ông mệt thì ông đi nghỉ đi, tôi còn có việc!


Yến Hồi tức giận trừng mắt,
Bà đúng là người phụ nữ vô lương tâm!


Tuy tức giận đùng đùng mắng chửi nhưng ông ta vẫn đi về phía sofa bên cạnh góc tường của phòng thí nghiệm. Người sau lưng lập tức nhấc sofa ra, chuyển một tấm đệm mới toanh vào đó. Yến Hồi nằm lên trên như một con gấu trúc nằm nghỉ.

Bên này Triển Tiểu Liên tiếp tục làm việc của mình, không hề có thời gian quản con người phát điên kia.

Sau khi nhớ lại tất cả những khoảng thời gian Công tước đại nhân sống ở thị trấn Enjoy, bà đã rơi vào trạng thái

mệt mỏi. Bà cho người gọi nhân viên kỹ thuật vừa bị hù dọa hoảng sợ trở lại, thêm những khoảng thời gian đó vào chương trình, rồi đi nghỉ ngơi.

Sử dụng đầu óc quá nhiều khiến bà cảm thấy đau đầu. Yến Hồi liếc nhìn là một cái, tức giận bất bình nhường chỗ năm, lại còn rất hăng hái kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống ấn huyệt thái dương cho bà.

Triển Tiểu Liên chỉ huy:
Mạnh thêm một chút nữa... Ông có biết mát xa hay không? Không biết thì tìm người mát xa đến đây cho tôi!


Vừa định đi tìm, kết quả Yến Hồi sống chết không chịu, cứ nói ông ta biết, thế là bị mắng cả buổi tối.

Ngày hôm sau, Yến Hồi muốn trở về xem Yến Đại Bảo nên đã đi từ sáng sớm. Triển Tiểu Liên tiếp tục thức dậy bận rộn với việc của mình. Sau một tiếng đồng hồ, bà nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo oán trách ba cô muốn giết người:
Mami, ba lại muốn bắn anh Bánh Bao nữa rồi!


Triển Tiểu Liên ấn huyệt thái dương, hỏi:
Có chuyện gì thế?
Bà mệt mỏi ngẩng đầu:
Yến Đại Bảo? Sao Bánh Bao lại ở nhà chúng ta?


Yến Đại Bảo trả lời:
Tối hôm qua ba không có ở nhà, con sợ nên con gọi điện thoại cho anh Bánh Bao, anh ấy nói sẽ đến với con. Sau đó sáng sớm ba trở về thì nhìn thấy, hiện giờ đang đánh nhau rồi kìa. Con đang cầm súng trên tay, con có cần bóp cò báo hiệu không?



Yến Đại Bảo, mau cất súng vào cho mami! Bóp cò báo hiệu cái gì chứ? Con không sợ cảnh sát bắt con lại à?
Triển Tiểu Liên tức chết, bà chỉ không về nhà một đêm, trong nhà đã thành ra như vậy rồi.

Yến Hồi suýt chút tức chết ở nhà. Sáng sớm ông ta vừa về nhà, định đi xem tình nhân bé nhỏ Yến Đại Bảo của ông ta, kết quả vừa mở cửa phòng Yến Đại Bảo ra lại nhìn thấy Lý Nhất Địch.

Lý Nhất Địch!

Một người đàn ông!

Một sinh vật giống đực!

Một người đàn ông mạnh mẽ!

Lại xuất hiện trong phòng của bảo bối tuyệt thế của ông ta!

Yến Hồi tiện tay rút ra một khẩu súng tiểu liên bên trong bức ảnh treo trước cửa phòng Yến Đại Bảo,
Ông bắn chết thằng ranh con đáng chết này!


Rất may Lý Nhất Địch đã sớm có chuẩn bị nền động tác liền nhanh nhẹn tránh né. Đúng lúc này Yến Đại Bảo đang gãi đầu tóc rối bù mơ màng chạy ra hét lên:
Ba!


Yến Hồi vội vàng nhét súng trở vào, nhưng động tác quá mạnh nên nhét vào bên này thì rơi ra bên kia, vừa khéo lại rơi xuống dưới chân Yến Đại Bảo. Cô khom lưng nhặt lên,
Ba lại ức hiếp anh Bánh Bao nữa rồi!


Yến Hồi đã nhào đến chỗ Lý Nhất Địch:
Yến Đại Bảo con tiếp tục ngủ đi... Ba phải giết tên nhóc đáng chết này!


Hai người đánh nhau long trời lở đất.

Lý Nhất Địch không dám xuống tay, lỡ làm ông ta bị thương thật, Đại Bảo nhất định sẽ rất đau lòng.

Yến Đại Bảo một tay ôm lấy súng, tay còn lại cầm điện thoại, nghe giọng của Triển Tiểu Liên thì trợn mắt:
Mami, ba và anh Bánh Bao đánh nhau một tiếng đồng rồi, con sắp muộn giờ học rồi, phải làm sao đây?


Triển Tiểu Liên thở dài:
Đừng để bọn họ đánh chết đối phương là được. Mami cúp máy đây?

Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn trời, trừng to mắt, gật đầu:
Vâng, mami nói không chết người là được


Lúc ăn sáng, cô vừa lấy thìa múc cháo đưa vào miệng, vừa tròn mắt nhìn hai người đang đánh nhau, cất cao giọng nói:
Ba, anh Bánh Bao, mami nói rồi, không được đánh chết người!


Lý Nhất Địch:
.


Yến Hồi tức suýt hộc máu:
Bà tám chết tiệt đó..
Ông ta giận dữ nhìn Lý Nhất Địch:
Mày là thứ đồ đáng chết!


Yến Hồi thở hồng hộc. Ông ta đã lớn tuổi rồi, sức khỏe có tốt cũng không bằng người trẻ tuổi, chỉ có thể chống eo, mệt sắp chết,
Ông đây phải đánh chết mày


Lý Nhất Địch thở dài:
Chủ Yến, nghỉ ngơi một chút đi



Mày...
Yến Hồi giơ tay chỉ vào anh ta. Yến Đại Bảo vội vàng vội vàng đi qua đỡ ông ta ngồi xuống:
Ba nghỉ một chút đi, một thế này rồi


Yến Hồi rút một khẩu súng dưới bàn ăn ra, chĩa vào Lý Nhất Địch, trừng mắt nhìn Lý Nhất Địch đang vội vàng trốn đi,
Mày còn dám tránh?!


Yến Đại Bảo bĩu môi:
Không tránh thì anh Bánh Bao chết chắc rồi


Yến Hồi tức giận cầm lấy bánh bao Yến Đại Bảo đưa qua, cắn mạnh một cái,
Giết chết thằng ranh con này!
Ông ta lại nhìn Yến Đại Bảo, phát điên:
Yến Đại Bảo, sao con có thể để thằng ranh đáng chết này vào nhà ông đây? Con phải đánh gãy chân nó chứ?


Yến Đại Bảo múc cháo, nói:
Ai bảo tối hôm qua ba đi tìm mami nhưng không dẫn con theo? Con một mình ở nhà, con rất sợ. Anh Bánh Bao tới để dỗ dành con, con không sợ nữa
Cổ nhìn Yến Hồi một cái,
Vốn dĩ anh Dung cũng nói đến chơi với con, nhưng anh Bánh Bao nói anh ấy không có thời gian, anh Dung còn đang dưỡng thương


Yến Hồi trừng mắt:
Đồ bỏ đi.


Yến Đại Bảo ăn xong, lau miệng:
Ba, con phải đi học đấy!
Cô quay đầu lại nhắc nhở Lý Nhất Địch:
Anh Bánh Bao, anh đừng để bị ba đánh chết đấy


Lý Nhất Địch dở khóc dở cười:
Ừ, không chết đâu.


Yến Đại Bảo nói xong thì thật sự bỏ đi học, để lại Yến Hồi và Lý Nhất Địch trừng mắt nhìn nhau. Chỉ trong chớp mắt, Yến Hồi lại xông lên đánh.

Yến Đại Bảo ngồi vào trong xe nhưng vẫn còn nghe động tĩnh trong nhà, cô quay đầu,
Lái xe đi, tôi phải đi học, không thể đến muộn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.