Chương 847


Buổi tối hôm đó, Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh ở riêng, Nhạc Mỹ Giáo trong cơn tức giận đi đến phòng của Bộ Tiểu Bát.

Mặc dù ban đêm Bộ Tiểu Bát lại bị người đưa trộm đi, nhưng sáng hôm sau cậu vẫn nằm ở trong lòng bà.

Lúc ăn sáng Cung Ngũ thấy Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh không nói gì với nhau, hai người đều cùng sầm mặt lại. Bộ Tiểu Bát ngoan hơn mọi khi, cái tay nhỏ mập run rẩy, cố gắng đưa thức ăn vào miệng.

Cung Ngũ thấy Bộ Tiểu Bát cẩm thìa không chuẩn, cô không nhịn được đút cho cậu, ăn xong rồi, cô vội vàng bế Bộ Tiểu Bát đi ra ngoài tản bộ, thoát khỏi nơi lắm chuyện rắc rối này.

Trong nhà chỗ nào cũng tràn ngập mùi chiến tranh lạnh, Cung Ngũ không nhịn được gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo, hỏi xem Yến Đại Bảo đang làm gì. Yến Đại Bảo nói:
Buổi sáng tớ phải đi học, buổi chiều phải đi tìm anh Bánh Bao



Ô?
Cung Ngũ kinh ngạc:
Cậu đi tìm anh Bánh Bao của cậu hả? Vậy tớ không đi tìm cậu nữa


Yến Đại Bảo:
Tớ muốn đi mua quà cho anh Bánh Bao. Cậu đến tham khảo giúp tớ


Cung Ngũ:
Quà gì thế? Tự dưng lại mua quà cho anh Bánh Bao làm gì?


Yến Đại Bảo:
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh Bánh Bao


Cung Ngũ cảm thấy cuối cùng Yến Đại Bảo cũng có giác ngộ rồi,
Được rồi, mấy giờ, tớ tới tìm cậu.



Dẫn Tiểu Bát theo nhé!
Yến Đại Bảo nhắc nhở:
Đã mấy ngày tớ không gặp nó rồi, nhớ Tiểu Bát lắm


Cung Ngũ:
Được. Nhưng mà cậu phải trông nó giúp tớ đấy, mình tớ không trông nổi


Cung Ngũ nhanh chóng tìm một bộ quần áo cho Bộ Tiểu Bát, cô ngồi xổm dưới

đất đi giày cho cậu,
Tiểu Bát hôm nay vô cùng đẹp trai, đến lúc đó phải ngoan ngoãn, biết không? Chúng ta phải làm người bạn nhỏ ai gặp cũng thích


Sửa soạn cho Bộ Tiểu Bát xong, cô đi chọn trang phục cho mình, sau đó dẫn Bộ Tiểu Bát và cố giúp việc ra ngoài.

Đến trường học vừa vặn là giờ tan học buổi trưa, Cung Ngũ dắt Tiểu Bát đứng ở cổng trường học, lập tức thu hút một đống nữ sinh tan học. Ai cũng không nhịn được chạy qua véo má Bộ Tiểu Bát, có người bóp cánh tay mập mạp của cậu không dùng được, còn có người yêu cầu chụp ảnh chung với Bộ Tiểu Bát.

Cuối cùng Bộ Tiểu Bát phiền muộn, ốm cổ Cung Ngủ không buông tay. Cung Ngũ bế cậu, từ chối đám nữ sinh phía sau còn muốn chụp ảnh nữa, tiếp tục đợi Yến Đại Bảo.


Tiểu Ngũ! Tiểu Bát!
Yến Đại Bảo chạy tới, đeo bịt tai hình con thỏ, tóc bù xù, hai cái bím tóc vắt sang hai bên, mặc váy dài và đi boot cao đến đầu gối, hoạt bát chạy đến,
Tớ đến rồi!


Bộ Tiểu Bát:
Chị Đại Bảo!


Yến Đại Bảo dang hai cánh tay ôm lấy cậu bé:
Tiểu Bát! Woa, hôm nay Tiểu Bát đẹp trai quá!


Cung Ngũ cười:
Đã thu hút một đống người rồi!


Đang nói chuyện, Tần Tiểu Ngư đeo một cái túi lớn đi đến, chào hỏi bọn họ:
Yến Đại Bảo, Tiểu Ngũ, các cậu đang làm gì thế? Nhóc mập mạp này là con nhà ai vậy? Sao lại đáng yêu thế?


Bộ Tiểu Bát mặc dù còn nhỏ nhưng trải qua thời gian dài thường xuyên nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, cậu sầu sắc biết
nhóc mập mạp
không phải là từ tốt, cậu vỗ cái tay béo mũm lên bụng, không vui:
Tiểu Bát gầy! Đẹp trai!


Cung Ngũ phì cười.

Yến Đại Bảo chớp mắt:
Tiểu Bát của chúng ta mập cũng đẹp trai


Bộ Tiểu Bát sửa lại:
Tiểu Bát gầy!


Tần Tiểu Ngư nén cười,
Õ, chị nhìn nhầm rồi, hóa ra là một anh chàng đẹp trai thon thả!


Cuối cùng Bộ Tiểu Bát cũng hài lòng.

Tần Tiểu Ngư hỏi:
Các cậu đi đâu thế?


Cung Ngũ:
Bọn tớ đi tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn. Cậu thì sao? Cậu đeo cái túi to như vậy làm gì? Đi đâu thế?


Tần Tiểu Ngư vỗ ba lô,
Tớ đi tìm quán bar mở rộng tiêu thụ bao cao su


Yến Đại Bảo tò mò:
Tìm quán bar mở rộng tiêu thụ bao cao su?


Cung Ngũ chặc lưỡi,
Liệu quán bar có loạn không?


Tần Tiểu Ngư lão luyện quay đầu lại,
Loạn cũng không sao, đừng uống rượu là được, đụng phải rắc rối tớ sẽ chạy


Thật ra Tần Tiểu Ngư rất không dễ dàng gì, vì kiếm tiền mà nơi nào cũng dám xông vào, chỉ riêng dũng khí của cô ấy thôi đã đáng quý rồi, rất nhiều chuyện nam sinh cũng chưa chắc đã dám làm nhưng Tần Tiểu Ngư dám. Chỉ cần có thể kiếm tiền, chưa có chuyện gì cô ấy không làm được.

Cung Ngũ giơ ngón tay cái lên với cô ấy:
Cậu giỏi lắm! Đi làm đi, không làm phiền cậu kiếm tiền nữa.
Tần Tiểu Ngư đeo ba lô lên, đi đến ven đường ngồi lên xe đạp của mình đi mất.

Yến Đại Bảo hỏi Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, bán bao cao su kiếm được tiền lắm hả?


Cung Ngũ:
Tớ nghe Tần Tiểu Ngư nói hình như là lãi được khoảng mười lăm phần trăm, chắc cũng tạm được


Yến Đại Bảo trợn mắt:
Vậy một trăm tệ mới có thể kiếm được mười lăm tệ, vẫn không làm thì hơn


Cung Ngũ kinh ngạc:
Cậu còn định bán bao cao su à?


Yến Đại Bảo:
Tớ chỉ nói thế thôi. Nếu như kiếm được tiến tớ sẽ bán, không kiếm được thì bạn làm gì?


Cung Ngũ chấn động:
Tại sao đột nhiên cậu lại nghĩ như vậy?


Yến Đại Bảo đặt Bộ Tiểu Bát vào ghế trẻ con, nói:
Bởi vì tớ sắp tốt nghiệp rồi, tớ thấy Tần Tiểu Ngư cũng định sau này bán bao cao su, tớ cũng phải định vị cho mình, bán chút gì đó kiếm tiền


Cung Ngũ:
.


Cô thật sự không hiểu nổi Yến Đại Bảo nữa rồi.


Tiểu Ngũ, cậu nói xem tớ nhập một ít hàng đồ chơi trẻ em bằng bông từ chỗ anh tớ, bày trên vỉa hè bán thì thế nào?
Yến Đại Bảo ngồi vào trong xe, hỏi Cung Ngũ.


Bày bán trên vỉa hè? Ba cậu nỡ để cậu bán hàng vỉa hè à?



Tớ đã thương lượng với ba tớ rồi, ba tớ nói có thể tìm khách hàng đến mua giúp tớ


Lúc nói lời này, Yến Đại Bảo còn dương dương đắc ý.

Cung Ngũ thật sự không còn gì để nói nữa. Đây là ba với con gái kiểu gì vậy? Thật là phục mà.

Bán hàng vỉa hè....

Không phải cô xem thường bán hàng vỉa hè, mà là... Yến Đại Bảo tốt nghiệp bốn năm đại học, còn là học tiếng Anh, vậy là lại muốn đi bán hàng vỉa hè sao?

Cô hít sâu một hơn, may mà còn có cổ Triển, không cần quá lo lắng.


Hình như hai ngày nay mami tớ không vui lắm
Yến Đại Bảo đột nhiên nói, nhìn về phía trước,
Tớ nghi ngờ có phải là mami tớ gặp phải chuyện gì không?


Cung Ngũ tò mò,
Còn có chuyện gì cô Triển không giải quyết được à?


Yến Đại Bảo cau mày, nói:
Chắc chắn là không giải quyết được, nếu không sao mami tớ còn không vui mấy ngày liền chứ?


Chương 223.1 CÓ MUỐN SINH MỘT ĐỨA CON KHÔNG?

Thật ra Cung Ngũ rất muốn đến nhà Yến Đại Bảo xem xem, thuận tiện an ủi mẹ chồng tương lai, nhưng thời cơ không đúng, hơn nữa cũng không biết là chuyện gì, nếu như đi thật, ngược lại sẽ thêm phiền phức cho người ta.

Cổ suy nghĩ một chút, mới nói với Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, cậu an ủi mẹ cậu nhiều một chút. Vốn dĩ chúng ta đều sẽ có rất nhiều chuyện không dễ giải quyết, nhưng mà cho dù thế nào thì cuộc sống vẫn phải trải qua đúng không? Thuyền đến đâu cầu ắt sẽ thẳng, không có khó khăn nào không qua được


Yến Đại Bảo trợn mắt,
Dừng dừng, để tớ học thuộc đã rồi về an ủi mami


Cung Ngũ:
.


Bộ Tiểu Bát ở bên cạnh cười khanh khách,
Chị Đại Bảo, ngốc


Yến Đại Bảo giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ với Bộ Tiểu Bát:
Dám nói chị Đại Bảo ngốc à, xem sự lợi hại của bản cô nương đấy!


Cung Ngũ có chút phiền muộn nhìn ra bên ngoài. Anh Tiểu Bảo rất bận, tâm trạng của Triển cũng không tốt, xem ra anh Tiểu Bảo thật sự có chuyện rồi. Cô không nên trách anh Tiểu Bảo, là vị hôn thể tốt nên thông cảm cho anh Tiểu Bảo mới đúng.

Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng cô lại khá hơn một chút.

Yến Đại Bảo vẫn còn đang trêu Bộ Tiểu Bát, cô cũng dịch qua hùa vào:
Gừ gừ gừ, ta là đại yêu quái đây, ta sẽ ăn thịt Tiểu Bát!


Cả đường quỷ kêu ngựa hí trong xe, ba người ầm ĩ mãi không thối, Bộ Tiểu Bát ngồi ở ghế trẻ em, đung đưa tay chân nhỏ bé, cười đến nỗi nước miếng chảy hết ra ngoài.

Cung Ngũ cầm giấy lau cái miệng nhỏ cho cậu.

Xe đến nơi tổ chức bữa tiệc, Yến Đại Bảo bảo người lái xe đến đường dành cho người đi bộ,
Tiểu Ngũ, chúng ta đi vào trung tâm thương mại mua đồ đi


Cung Ngũ:
Yến Đại Bảo, nếu như cậu đón sinh nhật, chắc chắn anh Bánh Bao của cậu đã mua xong quà từ rất nhiều ngày trước rồi


Yến Đại Bảo trừng mắt:
Sao cậu biết được?


Cung Ngũ:
Bởi vì anh Bánh Bao của cậu thông minh! Cậu xem cậu đi hôm nay sinh nhật, hôm nay cậu mới đi mua, nhìn là biết không chuẩn bị gì rồi.


Yến Đại Bảo phản bác:
Đó là bởi vì tớ không biết!



Vậy sao anh Bánh Bao của cậu lại biết sinh nhật của cậu?
Cung Ngũ trợn mắt,
Chứng minh anh Bánh Bao của cậu để tâm!


Yến Đại Bảo hất hàm nói:
Anh Dung cũng biết!


Cung Ngũ trợn mắt:
Tại sao người ta đều nhớ sinh nhật của cậu, cậu lại không nhớ sinh nhật của người khác?


Yến Đại Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực, trả lời:
Bởi vì tớ xinh đẹp phóng khoáng, là vợ hiền mẹ đảm!


Cung Ngũ:
.


Yến Đại Bảo vừa đi vừa hỏi:
Tiểu Ngũ, tớ mua tặng anh Bánh Bao một cây gậy ba toong có được không?


Cung Ngũ:
Anh Bánh Bao của cậu... còn trẻ như vậy, cậu tặng gậy ba toong cho anh ấy? Cậu của anh ấy ngã gãy chân à?


Yến Đại Bảo
a
một tiếng,
Vậy thì thôi. À, Tiểu Ngũ, cậu nói tớ mua tặng anh Bánh Bao chút đồ bổ thì thế nào? Cậu nhìn cái này đi, bên trên viết... bổ thận tráng dương.


Cung Ngũ che miệng Yến Đại Bảo lại
Đừng có đọc lên, kỳ cục lắm... Ờ mà Yến Đại Bảo này, nếu như cậu thật sự cầm đồ bổ này qua đó, anh Bánh Bao của cậu nhất định sẽ bị tức chết. Cậu đây là chế anh ấy... lưng không khỏe à?


Yến Đại Bảo gãi đầu, tiếp tục đi về phía trước, còn lẩm bẩm:
Vậy làm thế nào bây giờ?


Cung Ngũ nhắc nhở,
Yến Đại Bảo, cậu mua cho anh Bánh Bao của cậu một cái kẹp cà vạt đi, nếu không thì mua bút máy, đều được cả, dù sao cũng tốt hơn cậu mua gậy ba toong hay đồ chăm sóc sức khỏe cho anh ấy nhiều!


Yến Đại Bảo nghe thấy thế, cảm thấy đây là ý hay, lập tức đi đến phía bán bút máy.

Yến Đại Bảo y như trẻ con, người ta nói cái này tốt là cô muốn mua, người ta nói cái kia đang hot cô cũng muốn mua, chọn một lúc đã chọn được cả đống. Cung Ngũ nhìn như vậy không nhịn nổi nữa, mua nhiều như vậy làm gì? Cô vội vàng đi qua giúp.


Chúng tôi chỉ cần một cái thôi, tặng quà cho một anh chàng trẻ tuổi
Cung Ngũ vẫn dắt Bộ Tiểu Bát không dám buông tay, sợ bị người ta bế mất.

Cung Ngũ thử mấy cái giúp Yến Đại Bảo, cuối cùng chọn một cái trong đó,
Yến Đại Bảo, tớ cảm thấy cái này không tệ


Bộ Tiểu Bát đứng ở bên cạnh Cung Ngũ, giơ cái tay nhỏ xíu ra:
Chị, muốn xem! Chị, Tiểu Bát muốn xem!


Cung Ngũ khom người bế cậu lên, Yến Đại Bảo cầm lấy cái bút viết mấy chữ,
Vậy thì cái này đi. Gói lại cho tôi, phải gói đẹp mới được.


Bộ Tiểu Bát giơ bàn tay nhỏ ra muốn cầm lấy:
Tiểu Bát viết chữ..


Cung Ngũ chớp mắt:
Tiểu Bát đừng quấy. Đó là quà tặng. Đợi em lớn đi học rồi chị sẽ mua bút máy đẹp cho Tiểu Bát viết chữ, có được không?


Bộ Tiểu Bát tủi thân cho cái miệng hồng hồng ra, đáng thương nhìn Cung Ngũ:
Tiểu Bát muốn viết chữ...


Yến Đại Bảo thấy thế lập tức nói:
Bây giờ sẽ mua ngay! Lấy một cái y hệt như thế nữa!


Cung Ngũ:
Yến Đại Bảo, cậu thật sự muốn mua cho Tiểu Bát và anh Bánh Bao của cậu hai cái bút giống y như nhau à? Nếu như anh Bánh Bao của cậu biết rồi nhất định sẽ đau lòng chết mất. Anh ấy còn tưởng mình là độc nhất vô nhị, kết quả phát hiện lại cùng cấp bậc với Bộ Tiểu Bát


Yến Đại Bảo chỉ đành nói:
Vậy đổi cái của anh Bánh Bao.


Cung Ngủ không thể nhịn được nữa,
Đổi cái của Tiểu Bát!


Yến Đại Bảo mím môi:
Được rồi


Cung Ngũ phiền muộn. Anh Lý đáng thương, lúc nào mới có thể theo đuổi được cô ngốc Yến Đại Bảo này đây!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.