Chương 886


Tiễn Carlisle đi, cô trở về ký túc xá, đá giày leo lên giường nằm. Cô cầm điện thoại lên chơi game, chơi được một nửa, điện thoại vang lên.


Alo?



Tiểu Ngũ!
Tiếng Yến Đại Bảo hết sức phấn khởi vang lên trong điện thoại,
Tớ kiếm được tiền rồi!
Cung Ngũ kinh ngạc:
Hả? Cậu kiếm tiền gì? Vui vẻ như vậy?
Yến Đại Bảo đắc ý cười ha ha ha:
Tối hôm qua anh Bánh Bao cùng tớ đi bày hàng ra vỉa hè bán, tớ kiếm được sáu mươi tệ!


Cung Ngũ nghẹn giọng:
Cậu... cậu thật sự đi bày hàng ra vỉa hè bán à? Ba cậu không đi cùng cậu sao?



Ba cùng mami đi Tương Giang rồi, nói là đưa mami đi giải sầu một chút, gần đây tâm tình mami luôn không tốt...
Cung Ngũ im lặng một lúc mới hỏi:
Vậy sao? Sao lại tâm tình không tốt thế?
Yến Đại Bảo thở dài,
Hình như trước đó cãi nhau với anh một trận, ba rất tức giận, còn muốn đi dạy dỗ anh nữa. Tiểu Ngũ, cậu có thể nói với anh tớ, bảo anh ấy đừng cãi nhau với mami nữa không?


Cung Ngũ hàm hồ trả lời:
Yến Đại Bảo, cậu cứ ngoan ngoãn làm chuyện của mình đi, ai cũng có chuyện phiền não cả. Chúng ta luôn cho là mình là đang quan tâm, nói không chừng quan tâm lại không tốt. Ngộ nhỡ giúp thành phiền, có phải là khiến cho mọi chuyện phát triển theo chiều hướng xấu hơn không?


Yến Đại Bảo xụ mặt:
Được rồi, Tiếu Ngũ tớ cảm thấy cậu nói rất có lý.

Yến Đại Bảo, cậu và anh Bánh Bao ở bên nhau vẫn ổn chứ?

Ổn, anh Bánh Bao cùng bày hàng ra vỉa hè bán với tớ, còn giúp tớ chào hỏi khách
Cung Ngũ chớp mắt:
Lợi hại, bán cái gì thế?

Búp bê! Anh Bánh Bao lái xe đưa qua cho tớ, còn giúp tớ chiếm chỗ. Có người bắt nạt tớ, không cho tớ bày, sau đó bị anh Bánh Bao dọa cho chạy mất.



Vậy thì không tệ, cậu bán được mấy con búp bê?

Ba con!
Yến Đại Bảo cười, đắc ý muốn chết. Lần đầu tiên trong đời kiếm được tiền, cô không biết nhét sáu mươi tệ kia đi đâu, cuối cùng Lý Nhất Địch tốn ba nghìn tệ mua cho cô một cái két sắt, để cô cất sáu mươi tệ thực sự không có chỗ nào để kia vào đó.

Cung Ngũ khen ngợi:
Mở màn thắng lợi nha! Yến Đại Bảo không tệ!
Nếu như Yến Đại Bảo có cánh thì đã suýt nữa bay lên rồi,
Tiểu Ngũ, tớ rất giỏi đúng không? Ha ha ha ha ha ha, anh Bánh Bao nói nếu như tớ muốn bán, tối nay vẫn có thể đi, anh ấy vẫn sẽ đi cùng với tớ!
Cung Ngũ chớp mắt:
Lợi hại.
Cô sắp nghi ngờ Yến Đại Bảo căn bản không có khái niệm về tiền rồi, sáu mươi tệ kia cô ấy đã trừ đi nhân lực giá vốn chưa? Ví dụ như Lý Nhất Địch lái xe nhập hàng giao hàng cước phí bưu điện cô ấy đã tính chưa? Nghĩ đến đây, Cung Ngủ không nhịn được hỏi một câu:
Yến Đại Bảo, cậu bán bao nhiêu tiền một con búp bê thé?


Yến Đại Bảo vui vẻ trả lời:
Hai mươi tệ một con! Mấy con bán ra đó hơi nhỏ
Cung Ngũ khiếp sợ:
Yến Đại Bảo, hình như cậu đã từng nói công xưởng sản xuất đồ chơi của anh cậu đều là hàng cao cấp, cho dù là đồ chơi bằng bông cũng là đồ xa xỉ, cậu bán hai mươi tệ không phải là lỗ à?
.


Anh Bánh Bao nói nhập hàng rất rẻ. Hơn nữa, lúc xuất khẩu cộng thêm thuế quan, cho nên bán rất rất đắt, nhưng bọn tớ lấy ở nguồn hàng nên rất rẻ. Ban đầu định giá là hai nghìn tệ, nhưng chẳng có ai mua cả, tớ cực kỳ tức giận, sau đó anh Bánh Bao nói bán rẻ một chút, đổi thành hai mươi tệ, nhất định sẽ có người mua, thật sự có người mua!


Nói xong lời cuối cùng, Yến Đại Bảo lại đắc ý.

Cung Ngũ che ngực, thật sự là bị cô ấy làm tức chết rồi. Hai nghìn tệ biến thành hai mươi tệ, vậy thì phải lỗ bao nhiêu chứ? Ôi chao mẹ ơi, người mua được đúng là hời quá rồi, cô cũng muốn dùng hai mươi tệ mua một con về chơi!


Yến Đại Bảo, để ủng hộ sự nghiệp bán hàng vỉa hè của cậu, tớ quyết định mua một con. Cậu nhớ phải để lại một con cho tớ đấy, lúc nào về Thanh Thành tớ sẽ lấy.
Cung Ngũ siết tay,
Hoặc là cậu lấy trước cho Tiểu Bát chơi cũng được, không, lấy hai con, một con cho Tiểu Bát, một con ném lên giường trong phòng tớ!
Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thể lập tức cao hứng:
Tiểu Ngũ, tớ biết cậu tốt nhất mà!
Ủng hộ sự nghiệp bán hàng vỉa hè của cô ấy, hôm nay còn chưa bày hàng đã bán được hai con rồi, bán được bốn mươi tệ, thật cao hứng.

Cung Ngũ trợn mắt lên, thật là ngốc, nhưng làm thế nào được, sau này nếu để cho cô ấy làm ăn, không thể lỗ đến nỗi quần lót cũng không còn nữa chứ?

Yến Đại Bảo ngốc, vậy anh Lý thông minh như vậy sao lại cũng ngốc theo rồi, thật là phục mà!


Buổi tối cậu vẫn phải đi tìm anh Bánh Bao của cậu à?
Cung Ngũ hỏi:
Hay là anh ấy đến tìm cậu? Nhà cậu chỉ có một mình cậu, cậu không sợ à?

Buổi tối anh Bánh Bao ở đây, tớ sẽ không sợ nữa!
Cung Ngũ kinh ngạc:
Ôi chao, đây là quang minh chính đại đến nhà cậu ở à? Không phải anh Bánh Bao của cậu còn phải làm việc sao?

Anh Bánh Bao dùng máy tính cũng có thể làm việc được, hơn nữa anh Màn Thầu đang ở Thiết Yến. Ba tớ nói nếu như làm ăn ở Thanh Thành bị thua lỗ, sau này không cho anh Bánh Bao đến Thanh Thành nữa, cho nên anh Bánh Bao rất cố gắng! Anh Bánh Bao còn nói, nhà bọn họ làm ăn ở Thiết Yến rất thuận lợi, sau này anh Màn Thầu không được đi đâu cả, chỉ có thể ở Thiết Yến thôi. Anh Màn Thầu rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng làm việc!


Cung Ngũ:
...
Đây là cá lớn nuốt cá bé, cá bé bị ép phải cố gắng biến thành cá lớn, đến cả tôm ở sông nhỏ cũng liều mạng muốn có vỏ giáp dày, thật là thảm!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.