Chương 91: Hóng chuyện cần người xem 4
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1533 chữ
- 2022-02-04 05:01:50
Khách đến tham dự cũng có người muốn đi về nhưng vẫn chưa chào hỏi Bộ Sinh nên đành ở lại đợi anh đến, nếu không sẽ rất thất lễ.
MC nhìn đồng hồ, đã qua ba tiếng đồng hồ nên anh ta tuyên bố kết thúc buổi tiệc, nhiệm vụ của bọn họ đã xong, nhận tiền về nhà.
Cung Ngũ cũng đợi Bộ Sinh nhưng anh vẫn chưa xuất hiện. Lý Tư Không ở bên cạnh lạnh lùng nói:
Đồ keo kiệt cô ngốc à? Sao không chủ động gọi điện thoại hỏi? Cô tiết kiệm tiền điện thoại để làm gì?
Cung Ngũ suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo, bà nhanh chóng bắt máy:
Tiểu Ngũ.
Mẹ đang ở đâu thế?
Cung Ngũ hỏi.
Mẹ vừa gặp một người bạn trên lầu hai, con ở đâu?
Con ở đại sảnh.
Nhạc Mỹ Giảo đi được hai bước thì nhìn thấy Cung Ngũ đang ngồi trên sofa,
Ngẩng đầu lên, mẹ ở trên này.
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy mẹ mình đang đứng cạnh lan can. Cung Ngũ vẫy vẫy tay với bà, Nhạc Mỹ Giảo nói:
Mẹ thấy rồi, chắc mẹ về muộn một chút. Nếu con cảm thấy mệt thì cứ về đi, tiệc sắp kết thúc rồi.
Dạ, con biết rồi.
Cung Ngũ trả lời:
Mẹ, tối nay con về nhà mẹ nha, con với bạn con đi ăn khuya, trở về nhà họ Cung muộn quá sẽ có chuyện...
Lời còn chưa nói xong, Nhạc Mỹ Giảo đã nghiến răng:
Con nói với mẹ thì mẹ không mắng con à? Con gái sao không về nhà, đi ăn khuya cái gì? Ở đây nhiều đồ ăn như vậy vẫn không làm con no được à?
Cung Ngũ lẩm bẩm:
Đoàn Tiêu và Tiểu Cảnh lâu rồi mới trở về, bọn con lâu rồi không tụ tập, đi ăn một chút thì có sao? Rẻ mà ngon là được.
Con về mau cho mẹ, đừng tìm lý do!
Cung Ngũ ứng phó nói:
Con biết rồi, con ngoan nhất mà.
Cô vội vàng cúp máy, hừ một tiếng vào điện thoại:
Mẹ có thể đi ra ngoài muộn, con về muộn một chút không được sao? Hứ!
Lý Tư Không ở bên cạnh nói nhỏ:
Cô không thấy trên tivi hay trên báo thường có tin cô gái trẻ bị người ta giết hay sao?
Cung Ngũ bĩu môi:
Không phải còn có Đoàn Tiêu và Tiểu Cảnh sao? Tôi đi một mình sẽ thấy sợ, nhưng đi cùng bọn họ thì sợ cái gì?
Lý Tư Không nghe thấy lời này liền thấy khó chịu, anh ta chớp mắt, kéo Cung Ngũ lại:
Đồ keo kiệt này, cô nói xem lời này của cô có phải hơi kỳ thị rồi không? Tôi cũng cùng đi ăn xiên nướng, sao cô lại bỏ tôi ra ngoài rồi?
Có thể so được sao? Tôi cùng Đoàn Tiêu và Tiểu Cảnh là bạn từ thời tiểu học đến giờ, anh chỉ là người đến sau thôi.
Này, lời của cô khiến người khác tức giận rồi đấy! Tuy chúng ta chỉ mới quen biết khoảng hai tháng nhưng cô xem tôi đối với cô thế nào? Cô tự nói đi, điện thoại đó của cô là tôi mua đúng không? Công việc của cô là tôi giới thiệu cho mà? Cô nói xem một sinh viên như cô có thể tìm được công việc nào tốt như vậy?
Điện thoại là tự anh muốn mua, cái đó tôi không thể cảm kích. Công việc thì thật sự là cần phải cảm ơn anh. Tuy anh lừa tôi ba cây kem cực đắt nhưng tôi vẫn phải nói cảm ơn.
Chỉ ăn của cô hai cây kem, còn một cây là cô tự ăn mà cô thù dai thế à? Vui lắm hả?
Hai người họ cãi nhau, Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, giục Cung Ngũ:
Ngũ, chúng ta có thể đi trước rồi nói không? Đi sớm về sớm.
Cung Ngũ rầu rĩ,
Tốt xấu gì tớ cũng là nhân vật chính, khách chưa về mà tớ bỏ đi thì sao được? Tớ không vội các cậu vội làm gì? Đợi chút đi.
Hai người họ hết cách, đành phải tiếp tục đợi.
Lý Tư Không dựa vào sofa nhìn Cung Ngũ, ánh mắt đảo qua đảo lại một vòng, đột nhiệt đứng dậy nói:
Tôi đi vòng vòng một chút, sẽ trở lại ngay.
Đoàn Tiêu cười hì hì nói:
Anh Lý an tâm, chúng tôi nhất định sẽ đợi anh.
Đó là người trả tiền, bỏ ai thì bỏ chứ không thể bỏ lại anh ta.
Lý Tư Không không biết đi đâu, sau một hồi thì trở lại, tiếp tục ngồi duỗi dài duỗi dọc trên sofa.
Mọi người tiếp tục chém gió, Lý Tư Không không nói cùng bọn họ được, chỉ ngồi bên cạnh nghe và liên tục chọc ghẹo Cung Ngũ, kéo thắt lưng lễ phục của cô, giật tóc cô. Cung Ngũ thấy phiền nên đổi chỗ, kết quả anh ta vẫn chạy theo tiếp tục phiền cô.
Bỗng có người chạy đến nói nhỏ gì đó bên tai Lý Tư Không, anh ta nghe xong thì lập tức mắt sáng rực, xoay đầu lại nói:
Tôi sẽ qua ngay.
Người đó gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Lý Tư Không nhìn Cung Ngũ,
Đồ keo kiệt, có kịch hay, cô muốn xem không?
Kịch gì hay?
Đi xem rồi biết. Có muốn đi không?
Cung Ngũ lắc đầu:
Không đi, tôi lười chạy lắm.
Lý Tư Không mỉm cười đầy ác ý,
Cô không đi thì sẽ hối hận đấy, tôi cảm thấy cô nên đi thì tốt hơn.
La Tiểu Cảnh nghe thấy, cậu thích nhất là hóng chuyện, vội vàng nghển cổ ra hỏi:
Kịch hay gì thế? Tôi đi với!
Đoàn Tiêu vừa nghe xong cũng nói:
Ở đâu? Cần người xem cùng!
Lý Tư Không đứng dậy:
Đi thôi.
Cung Ngũ nhìn thấy chỉ còn lại mình cô, thở dài,
Cả đám con trai các người đừng nhiều chuyện như vậy được không?
Miệng thì nói như vậy nhưng người thì vẫn muốn đi cùng.
Cung Ngũ đi về hướng của nhà vệ sinh, nhìn thấy ở trước một phòng gần nhà vệ sinh nhất có rất nhiều người đứng đó thì thầm bàn tán với nhau, dường như trong phòng đang xảy ra chuyện gì đó.
Lý Tư Không kéo lấy Cung Ngũ,
Keo kiệt, qua đây!
Cung Ngũ được anh ta che chở chen vào trong đám đông, vừa nhìn cảnh tượng trước mặt thì sững sờ.
Trong phòng mùi rượu nồng nặc, dưới đất là một chiếc áo vest đen và một cái điện thoại kiểu của nữ, Bộ Sinh nằm trên sofa dài trong phòng, áo sơ mi trắng bên trong xốc xếch, còn dính một ít vết đỏ như son. Một người phụ nữ quay lưng lại, đang cố gắng trốn sau rèm cửa, nhưng tiếc là cô ta mang giày cao gót nên vẫn để người khác nhìn thấy.
Người duy trì trật tự là phục vụ của khách sạn đang đứng chặn ở cửa nỗ lực thuyết phục mọi người không cho vào, hỏi ai là người quen biết vị khách đang say mèm trong phòng.
Cung Ngũ bị Lý Tư Không đẩy ra phía trước, cô ấp úng nói:
Anh ta vị hôn phu của tôi!
Người xung quanh vừa nghe thấy lời này liền bất ngờ, cô ấy là vị hôn thê của người đó, vậy người phụ nữ bên trong là ai?
Mọi người xung quanh nhốn nháo, muốn nhìn rõ xem người phụ nữ bên trong trông thế nào.
Phục vụ đang lo lắng không tìm được ai đến dọn tàn cuộc, vừa nghe cô nói thì vội nói:
Vậy mong cô nhanh chóng vào đó xem nên làm sao, phòng đó không có ai đặt, hiện giờ đã bị dùng rồi...
Anh ta có chút khó xử nói:
Quần áo của cô gái bên trong đều bị xé hỏng hết, cô xem có thể giúp cô ấy tìm quần áo che chắn không.
Cung Ngũ nhìn đôi giày rồi bước vào trong, đóng cửa lại. Âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách tuyệt đối, Cung Ngũ nhìn Bộ Sinh, chống nạnh, khom lưng nhặt áo vest dưới đất lên, ném lên người Bộ Sinh, lại quay ngẩng đầu nhìn sang người đứng sau rèm cửa. Cô bước tới, thăm dò hỏi:
Chị Ba?
Cung Ngôn Thanh cắn môi dưới, nắm chặt rèm cửa, hai tay nắm chặt vạt áo trước.
Cung Ngũ lại hét to:
Chị Ba?
Cung Ngôn Thanh thấy không trốn được nữa mới từ từ kéo rèm ra, nắm lấy lễ phục bị xé rách, cúi đầu không nói gì.
Cung Ngũ đứng cách đó hai bước, mặt không cảm xúc nhìn cô ta.
Cung Ngôn Thanh không dám nhìn Cung Ngũ, nói nhỏ:
Chị... chị không có ý...
Cô nam quả nữ, chị cùng với vị hôn phu của tôi ở trong căn phòng không ai đặt, anh ta thì không biết đã uống say từ khi nào, lễ phục đắt tiền của chị đều bị xé hết, còn nhăn như vậy, chị còn nói với tôi là không có ý gì à? Chị cố ý đúng không?