Chương 926
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1656 chữ
- 2022-02-08 08:23:57
Ngoại ô Thanh Thành, trong biệt thự nhà họ Yến, Triển Tiểu Liên đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, người nằm bên cạnh đã ngủ say như heo con say sữa. Người đã có tuổi rồi mà vẫn vô tâm vô tính, ngủ còn nhanh hơn cả người bình thường.
Vừa đặt tay lên công tắc đèn, bỗng nhiên chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường đổ chuông. Triển Tiểu Liên liếc nhìn Yến Hồi đã mở mắt ra, biết người này đã bị đánh thức dậy rồi. Từ khi còn trẻ đến khi đã có tuổi, Yến Hồi đều sợ chết hơn người bình thường, chỉ một cơn gió khẽ lay động đám cỏ cũng khiến ông ta tỉnh giấc, chỉ sợ cái mạng nhỏ bé quý báu của ông ta sẽ không còn nữa. Ông ta không vui hỏi:
Đứa nào chán sống thế? Muốn chết à?
Triển Tiểu Liên trừng mắt nhìn ông ta, cầm điện thoại ra nhìn dãy số gọi đến, sắc mặt trầm xuống, sau đó bà ấn nút nghe máy, gương mặt hiện rõ nụ cười, bà nói:
Tiểu Ngũ à? Sao đã muộn thế này rồi cháu còn chưa ngủ?
Cung Ngũ:
Cô Triển, cháu xin lỗi vì muộn thế này rồi còn làm phiền cô, thực ra bởi vì cháu có chút chuyện muốn hỏi cô. Vốn dĩ cháu định để đến mai rồi hỏi, nhưng mà thực sự là không thể nhịn được nữa.
Triển Tiểu Liên vẫn cười nói:
Ừm. Cô cũng chưa ngủ mà, chắc chắn Tiểu Ngũ có việc gấp nên mới liên lạc với cô thế này, cô hiểu mà. Cháu nói đi, nếu cô có thể giúp được cháu thì đương nhiên sẽ không từ chối đâu.
Rất kỳ lạ là họ nói chuyện bao lâu như vậy nhưng không một ai nhắc đến mối quan hệ hiện tại giữa Cung Ngũ và Công tước đại nhân. Cung Ngủ không nói, Triển Tiểu Liên cũng không nói, không phải cố ý né tránh, mà hai người đều không có ý nói thẳng ra.
Bởi vì họ đều biết rằng, một khi đã nói thẳng ra rồi, tất cả đều sẽ trở nên gượng gạo và khó xử.
Cung Ngũ dựa vào chiếc đệm nhỏ êm ái ở phía sau, cô cố gắng thả lỏng cơ thể, cố gắng để giọng nói của mình trở nên thoải mái, nói:
Cô Triển, hôm nay cháu đã được gặp bác sĩ Hòa Húc rồi, ông ấy nói là chỗ quen biết cũ với cô. Có thật vậy không ạ?
Triển Tiểu Liên chỉ trầm mặc một giây, bà đáp:
Ừm, cô quen Hòa Húc từ lâu rồi, lúc đó ông ta cũng chưa có được trình độ như bây giờ, Tiểu Ngũ gặp được ông ta rồi à? Đúng là có duyên.
Cung Ngũ cười:
Đúng vậy ạ, cháu cũng cảm thấy là quá có duyên. Cô Triển, ông Hòa nói với cháu là được cô Triển nhờ đến Gaddles để chữa bệnh.
Giọng cô có ý cười rõ ràng,
Bác sĩ Hòa đúng là rất thú vị, còn nói là khó lắm mới mời được ông ta, là nhân tài về y khoa hiếm có trên thế giới.
Triển Tiểu Liên cười, nói theo lời cô:
Đúng vậy. Ông ta ngoài việc thích tự khen mình ra thì còn có chút tự kiêu nữa, nhưng mà đúng là ông ta là một nhân tài hiếm có.
Cung Ngũ lại nói:
Vâng, cháu cũng cảm thấy có lẽ là ông ta rất có bản lĩnh. Bởi vì cô Triển là người thông minh như vậy, sẽ không tốn tiền vô ích để mời ông ta về đâu, chắc chắn là phải thu về được hiệu quả tương xứng.
Khóe mắt Triển Tiểu Liên đã hơi ướt, bà cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, không để giọng mình thay đổi,
Đúng vậy, cô sẽ không để tiền của cô thành công cốc đâu.
Bà nói xong, bên kia Cung Ngũ cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở rất khẽ.
Triển Tiểu Liên há miệng, nhưng lại không nói được thành lời. Hai bên đều trầm mặc.
Không biết bao lâu sau, Cung Ngũ điềm tĩnh hỏi:
Cô Triển, anh ấy sẽ chết sao?
Nước mắt rơi xuống, Triển Tiểu Liên nghẹn ngào trả lời:
Ừ. Giống như ba nó năm xưa...
Cung Ngũ bỗng thấy rất khó chịu. Cô hỏi:
Ông Hòa liệu có thay đổi được số mệnh của anh ấy không?
Triển Tiểu Liên trả lời:
Có lẽ là...
Cung Ngũ trầm mặc, rất lâu sau cô mới nói tiếp:
Cháu xin lỗi cô Triển, cháu không muốn khiến cô đau lòng như thế.
Triển Tiểu Liên đưa tay lên che mắt,
Không sao.
Hơi ngưng lại giây lát, bà lại nói tiếp:
Tiểu Ngũ.
Dạ.
Cung Ngũ trả lời,
Cháu đang nghe cô nói đây.
Nó rất ngốc đúng không cháu? Ngốc nghếch mà còn tự cho là mình thông minh, giống y hệt như ba nó...
Cung Ngũ:
Anh ấy muốn hoàn thành tâm nguyện của mình. Anh ấy thấy tốt là đủ.
Xin lỗi cháu Tiểu Ngũ, cô có một thằng con ngốc nghếch...
Bà cầm lấy khăn giấy Yến Hồi đưa, bịt mắt lại,
Nó đã khiến Tiểu Ngũ đau lòng, đúng không?
Cung Ngũ cố gắng để bản thân bật cười thành tiếng:
Mới đầu cũng có một chút, nhưng sau này tốt hơn rồi. Cô Triển cũng không phải xin lỗi thay cho anh ấy đâu, thật đấy, cháu hiểu được mà. Cho dù là anh ấy hay là cô Triển, cháu đều hiểu được tâm trạng của hai người mà.
Triển Tiểu Liên lau nước mắt, cổ ổn định lại tâm trạng, nói:
Tiểu Ngũ, cháu có thể đồng ý với cô một chuyện được không?
Cung Ngũ:
Cô Triển nói đi ạ, chỉ cần cháu làm được thì nhất định cháu sẽ đồng ý với cô.
Nếu như nó chết thì Tiểu Ngũ phải tiếp tục sống thật vui vẻ, sống thọ trăm tuổi, sống tiếp cả phần đời còn dang dở của nó, có được không cháu?
Cung Ngũ ngây người, trả lời:
Được ạ...
Triển Tiểu Liên cười, nói:
Nếu như nó có cơ hội sống tiếp, còn Tiểu Ngũ đã tìm được hạnh phúc của riêng
mình thì Tiểu Ngũ nhất định cũng phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, như vậy nó mới tha thứ được cho bản thân, mới cảm thấy sự lựa chọn mà tự nó cho là thông minh đó là chính xác, là đáng giá.
Cung Ngũ nghe giọng của Triển Tiểu Liên, sau đó cô đáp:
Vâng!
Cảm ơn cháu.
Triển Tiểu Liên khẽ nói,
Chúc Tiểu Ngũ ngủ ngon.
Cô Triển ngủ ngon.
Sau đó hai người cùng gác máy. Triển Tiểu Liên chầm chậm đặt điện thoại lên trên bàn, mãi sau vẫn không nói gì.
Yến Hồi ngồi xổm bên cạnh, trừng mắt nhìn bà, âm u nói:
Vừa rồi ông vừa nghe thấy cái gì ấy nhỉ?
Triển Tiểu Liên cúi đầu, không thèm nhìn ông ta,
Tâm trạng tôi không tốt, ông đừng có làm phiền tôi.
Yến Hồi nổi giận:
Bà đã từng này tuổi rồi mà còn nhớ nhung mãi một người chết, còn chê ông đấy à? Bà tám bà đúng là đồ lăng nhăng...
Nếu tôi mà lăng nhăng thì còn có chỗ cho ông à? Dàn hậu cung đàn ông mà tôi nuôi còn không có chỗ nhét ấy chứ?!
Yến Hồi đưa tay chỉ vào bà:
Bà bà bà... tôi phải sống thế nào đây!
Rồi xoay người tức giận chỉ ra ngoài cửa:
Yến Đại Bảo! Yến Đại Bảo, dây thừng ở đâu rồi?
Triển Tiểu Liên không thèm để ý đến ông ta, nằm trên giường, đầu óc vẫn còn đang nghĩ về cuộc điện thoại vừa nãy.
Đúng là một cô gái thông minh, không hỏi một chữ nào đến chuyện của Tiểu Bảo, nhưng lại hỏi ra được hết mọi chuyện. Chắc chắn cô bé đã biết Tiểu Bảo không muốn nói cho cô bé biết, cho nên mới dùng phương thức đó để hỏi ra câu trả lời.
Bên ngoài truyền đến tiếng Yến Hồi và Yến Đại Bảo, Yến Hồi đi khắp nơi tìm dây thừng cứ nhất quyết đòi treo cổ tự tử trước cửa phòng Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng khó khăn lắm mới đây được ông ta về phòng.
Mami, mami xem ba đi này, muốn thể này rồi còn không cho ai ngủ!
Yến Đại Bảo tức giận nói, đẩy Yến Hồi vào phòng rồi đóng cửa lại. Triển Tiểu Liên nhìn Yến Hồi đang tức giận đùng đùng, nói:
Qua đây nằm ngủ đi, tôi đang nói với Tiểu Ngũ về Tiểu Bảo, ông ở đấy làm loạn cái gì chứ?
Yến Hồi chỉ trích:
Vừa rồi chính bà cũng tự nói bà mà bà còn không rõ à?!
Triển Tiểu Liên nhún vai:
Quan trọng là tôi có nói gì đâu! Tôi chỉ nói Tiểu Bảo giống ba nó, chỉ có mỗi câu này thôi đúng không? Nghe lời đi, mau nằm xuống ngủ đi.
Yến Hồi tức giận đùng đùng lại chui vào dưới lớp chăn mỏng, trừng mắt nhìn bà:
Hừ!
Triển Tiểu Liên tắt đèn, dịch sang bên cạnh ông ta, Yến Hồi rất có cốt khí dịch sang bên kia,
Đừng có chạm vào ông!
Bà lại dịch sang, đặt cánh tay lên hông ông ta, lần này Yến Hồi không động đậy, nhưng vẫn hừ một tiếng.
Triển Tiểu Liên có mặt lên vai ông ta, cuối cùng Yến Hồi cũng thỏa mãn, cũng tìm lại được tôn nghiêm của người đàn ông, hào phóng nói:
Ông đây tha thứ cho bà đấy!
Triển Tiểu Liên đáp:
Vậy thì mau đi ngủ đi thôi!
Trong căn phòng tối tăm, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.