Chương 930
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1425 chữ
- 2022-02-08 08:23:58
Thứ bảy không mở nổi mắt, bên ngoài ve kêu ra rả không ngừng, thời tiết nóng nực khiến tâm tình người ta có chút phiền muộn.
Cung Ngũ mở mắt ra, quả nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
Giọng Dung Trần vang lên cùng tiếng đập cửa:
Này, nữ thần phòng đối diện, cô dậy rồi hay là lén lút trốn đi rồi thế hả? Có phải là cô quên mất tôi rồi không? Tối qua đã nói thế rồi, cô đi còn mình tôi sẽ buồn chán thể nào chứ? Cứu với!
Cung Ngũ day day thái dương, lẩm bẩm:
Ôn chết đi được!
Nữ thần!
Dung Trần ở bên ngoài không biết, vẫn đang gào thét:
Cô không thể bỏ tôi lại được!
Cung Ngũ dùng sức đạp lên thành giường, quát lớn một tiếng:
Vẫn còn ở nhà!
Phiền chết đi!
Cô lề mề bò dậy, gãi mái tóc rối bù, tùy tiện mặc một cái áo khoác vào rồi đi ra mở cửa,
Anh có thể yên tĩnh chút không hả? Ít nhất cũng phải giả vờ bày ra bộ dạng sùng bái trước mặt tôi chứ.
Dung Trần điều chỉnh lại bản thân lung linh tỏa sáng, cửa vừa mở ra anh ta đã chạy luôn vào:
Tôi sợ cô cảm thấy tội phiền, lén lén lút lút đi không nói với tôi.
Cung Ngũ chớp mắt:
Không đâu, dù sao có thêm một người, đi đường cũng có người nói chuyện, sẽ không cảm thấy vô vị
Đây là nguyên nhân lớn nhất cô đồng ý dẫn Dung Trần theo, dù sao có một mình đi hơn một tiếng đồng hồ ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có.
Cô ợ một cái, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, lại ra ngoài cầm quần áo vào nhà vệ sinh thay đồ. Dung Trần nhìn cửa nhà vệ sinh:
Có cái gì mà nhìn chứ, còn nấp đi thay nữa.
Cung Ngũ lười quan tâm đến anh ta, thay đổi xong cô ra ngoài thay giầy, đeo ba lô lên, còn đặc biệt tìm một cái túi có quai nhét vào trong ba lô, định để đựng cái ống tiền tiết kiệm hình con mèo mập. Lần này có kinh nghiệm rồi, lúc xuống tầng cố còn lấy đồ ăn chỗ quản lý ký túc xá để mang đi.
Dung Trần hỏi:
Làm gì thế? Bên đó không có chỗ nào mua đồ ăn à?
. Cung Ngũ chớp mắt:
Có, tôi không phải là con gái ngốc nhà địa chủ, cho nên không có tiền. Nếu như anh tốt bụng thì hãy mang theo tiền, nhớ mời tôi ăn một bữa trưa.
Dung Trần lẩm bẩm,
Mời cô đi xem phim cô không đi, dựa vào cái gì mà bảo tôi mua đồ ăn...
Anh có thể không mời, đừng nói như đã mời rồi thể. Không mời không có quyền phát ngôn
Ra khỏi ký túc xá, lần này có người đi cùng, Cung Ngũ đứng bên đường đợi xe.
Dung Trần nhìn taxi chạy trên đường, vội vàng hỏi:
Tại sao chúng ta không đi taxi?
Cung Ngũ:
Bởi vì taxi hơi đắt, tôi không muốn một mình lắc lư cả tiếng đồng hồ trên đường, cho nên sẽ đi taxi. Bây giờ có hai ngươi, xe bus đi chậm, nhìn thấy khách sẽ dừng lại, có thể ngắm được phong cảnh bên đường.
Cô nhìn anh ta một cái, nói:
Phong cảnh trên đường đến trấn Enjoy rất đẹp, bảo đảm anh sẽ cảm thấy đáng.
Dung Trần nghe thấy thế, lấy máy ảnh trong túi ra, nói:
Máy ảnh là bảo bối của tôi... Nào, đứng yên, tôi chụp cho cô một bức!
Đợi một lúc lâu, cuối cùng xe bus cũng đến, hai người cùng lên xe.
Trên xe không có nhiều người, người vốn dĩ đã ít, người đi về phía trấn Enjoy còn ít hơn cho nên có rất nhiều ghế trống. Dung Trần hí hoáy cái máy ảnh trong tay, lấy bức ảnh bên trong đưa cho Cung Ngũ xem:
Cô xem, tôi chụp ảnh có đẹp không?
Cung Ngũ nhìn thấy lập tức kinh ngạc:
Có vẻ anh chụp tôi rất đẹp đó, ánh sáng này làm thế nào vậy?
Vừa nghe thấy cô khen, Dung Trần đắc ý nói:
Tôi lợi hại không? Bây giờ biết tôi có nhiều tài nghệ thế nào rồi chứ? Đây là ánh sáng tự nhiên, cộng thêm góc độ của ống kính sẽ xuất hiện quầng sáng như vậy, cô có cảm thấy nhìn cô rất cao quý không?
Khóe mắt Cung Ngũ giật giật:
Chụp không tệ.
Đây là công việc yêu thích của tôi.
Dung Trần đắc ý nói:
Tôi mặc dù là một minh tinh thần tượng nhưng tôi cũng là người đa tài đa nghệ. Bây giờ sự kính phục của cô đối với tôi có phải là cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng không?
. Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người này đúng là không thể khen được.
Phong cảnh dọc đường quả nhiên rất mỹ lệ. Xe chạy không nhanh, Dung Trần bấm máy ảnh không ngừng, lúc thì chạy đến phía sau chụp, lúc thì chạy lên trên cùng chụp, còn chạy đi nói chuyện với tài xế mấy câu, cuối cùng lại chạy về.
Nữ thần, cô thấy tôi có đúng kiểu của nhiếp ảnh gia không?
Anh ta hỏi, mặt đắc ý. Cung Ngũ gật đầu cho qua:
Ừm, có.
Trên đường có người nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh hơn so với đi một mình, sau khi xe đến trấn Enjoy, Cung Ngũ nói:
Nhanh thế đã đến rồi à?
Dung Trần cho cô nhìn thời gian trên điện thoại:
Một tiếng bốn mươi phút, nhanh gì chứ?
Hai người xuống xe, Dung Trần hỏi:
Tôi đi loanh quanh, cô định đi đâu?
Cung Ngũ giơ tay chỉ về hướng khác của trấn Enjoy, nói:
Tôi đi ra đằng đó, anh làm gì tùy anh.
Dung Trần gật đầu:
Được, vậy lúc nào thì về?
.
Cho tôi số điện thoại của anh, tôi lấy đồ xong sẽ gọi điện cho anh.
Cô đi lấy đồ có nhanh không?
Chắc là rất nhanh.
Dung Trần lập tức nhét máy ảnh vào người, nói:
Thế này đi, tôi cùng cô đi lấy đồ trước, lấy xong chúng ta cùng tản bộ đi loanh quanh chút, buổi trưa tối mời cô ăn cơm, được không?
Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lập tức gật đầu:
Được! Anh mời tôi ăn cơm, tôi cũng sẽ không đối xử tệ với anh, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho anh.
Dung Trần rất hài lòng:
Vậy mới được chứ!
Vậy là hai người cùng hướng về phía phủ Công tước, Dung Trần vừa đi vừa nói:
Này, nghe nói ở đây có một phủ Công tước rất cổ kính, nó nằm ở chỗ nào thế? Tôi muốn đi xem.
Cung Ngũ:
Chính là hướng chúng ta đang đi đây, vừa hay có thể thỏa mãn yêu cầu của anh. Anh đến muộn rồi, nếu như anh qua đây sớm chút nữa, nói không chừng còn có thể kịp phong trào đến phủ Công tước dùng bữa lần trước, nghe nói có rất nhiều người đều kích động đến nỗi suýt khóc lên.
Dung Trần nghe vậy lập tức tiếc nuối,
Đáng tiếc quá! Biết sớm có phải là đến sớm rồi không?
Cung Ngũ chỉ phía trước, nói:
Nhìn kìa, đó chính là tường rào của phủ Công tước, khí thể không?
Dung Trần vội vàng lấy máy ảnh ra
tách tách
chụp một pô:
Khí thế
Cung Ngũ nói:
Ừm, bên ngoài thì khí thế, có điều nghe nói chủ nhân là một tên ngu ngốc.
Dung Trần quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô:
Sao có thể chứ? Người có thể chống đỡ một ngôi nhà lớn như vậy, làm sao có thể ngu ngốc được? Đám người cao ngạo trong trường học kia sao có thể vì được đến đó ăn một bữa cơm mà kích động phát khóc được? Cô tưởng tôi ngốc à?
Tôi coi anh là con trai ngốc nhà địa chủ mà!
Cung Ngũ nói.
Vòng qua tường rào, đi thẳng đến cửa, cô nói với vệ sĩ ở cửa:
Tôi đến lấy đồ.
Vệ sĩ lập tức nói:
Mời cô vào, lần này ngài Edward đã nhắc nhở rồi.
Cung Ngũ gật đầu, đi hai bước, cô lại dừng lại nói:
Anh đừng vào đây, đợi ở bên ngoài đi, tôi lấy đồ xong sẽ ra ngay.