Chương 938
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 3455 chữ
- 2022-02-08 08:23:59
Đối mặt với món quà sinh nhật keo kiệt của Cung Ngũ, Dung Trần nhìn cô đầy ghét bỏ:
Chỉ có thế này thôi à?
Cung Ngũ gật đầu:
Chỉ có thế này thôi, nếu không anh muốn thể nào nữa?
Dung Trần siết tay lại:
Đồ keo kiệt!
Anh hào phóng, sao không thấy anh tặng quà cho tôi?
Cung Ngũ trợn mắt.
Sinh nhật cô là lúc nào? Cô nói cho tôi biết, tôi mới có thể chuẩn bị quà cho cô được chứ!
Cung Ngũ:
Nửa tháng sau khi khai giảng năm thứ tư chính là sinh nhật tôi, tôi đợi đến lúc đó anh tặng quà cho tôi, nếu như anh không tặng, tôi sẽ dán chữ lớn mắng anh keo kiệt đến nỗi tiêu chảy!
Vừa nghe nói đến tiêu chảy, mặt Dung Trần lập tức biến sắc, còn run cầm cập, hiển nhiên nghĩ lại vẫn sợ hãi, trên mặt anh ta là vẻ tàn bạo, rít qua kẽ rằng:
Cô có thể nói nhỏ một chút không hả?
Cung Ngũ chớp mắt,
Chỉ được như vậy thôi, không nhỏ được.
Dung Trần suýt nữa tức hộc máu:
Cô...
Cung Ngũ vẫn giữ cái vẻ mặt đó,
Anh có cần không? Nếu không cần thì bỏ đi, tôi ôm về ký túc xá của tôi. Cái này đổi bằng ba ngày lao động của tôi, còn tốn hai tệ nữa đấy, sớm biết anh phản ứng như vậy, một xu tôi cũng không bỏ ra rồi, hừ!
Dung Trần cướp lấy bó hoa, vừa mới cướp được, anh ta đã không tự chủ được sờ sờ sau lưng, nói:
Không biết tại sao, đột nhiên tôi cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
Cung Ngũ bĩu môi:
Trời nóng như vậy, sống lưng anh lại lạnh gì chứ?
Dung Trần vặn vẹo sống lưng, muốn cọ cọ cho cảm giác lạnh lẽo đó biến mất, đương nhiên không có tác dụng gì cả. Anh ta đặt bó hoa lên trên món quà khác, loại cảm giác phát lạnh này hình như biến mất một chút. Dung Trần ngẩn người ra, anh ta quay phắt đầu lại, hướng ánh mắt kiểm tra xung quanh, cảnh giác nhìn khắp nơi, hình như muốn tìm ra được nguyên nhân, nhìn mấy cái không thấy có thứ gì kỳ quái, chấm đỏ nhỏ khả nghi cũng không có. Nhưng cảm giác vừa rồi là thế nào chứ?
Dung Trần do dự một chút, sau đó anh ta cầm lại bó hoa ôm vào lòng, anh ta lại đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh. Dung Trần đặt hoa xuống, cảm giác biến mất, cầm hoa lên, lại lạnh toát cả người. Cuối cùng, Dung Trần thận trọng đặt bó hoa sang bên cạnh, đảo mắt nhìn khắp nơi, không nhìn thấy cái gì cả.
Sau đó anh ta đi đến bên cạnh Cung Ngũ, hỏi:
Phòng đối diện, cô nói thật cho tôi biết, hoa này có phải là do cô trộm đến không?
Cung Ngũ đang nhón đồ ăn, trả lời:
Không nhé. Tôi đã nói rồi, là tôi dùng ba ngày lao động đổi lấy. Tôi rất thân với người làm vườn của trường học, tôi làm việc cho chú ấy, chú ấy cho tôi ít hoa, trao đổi ngang giá.
Sao tôi phát hiện cô nói chuyện với nhiều người thế nhỉ?
Cung Ngũ ngẩng đầu lên:
Chứng minh nhân duyên của tôi tốt.
Ánh mắt Dung Trần rơi lên trên bó hoa kia, tại sao anh ta ôm hoa lên sẽ có loại cảm giác sống lưng lạnh toát? Chuyện này rốt cuộc là tại sao chứ? Sau khi trải qua nhiều lần thử nghiệm, Dung Trần quyết định từ bỏ món quà hoa tươi giá trị hai tệ đó. Nhiệm vụ của Cung Ngũ chính là ăn cho hồi lại vốn của hai tệ. Cả tối cô ăn không ngớt miệng, cũng chỉ lúc mọi người hy sinh nhật vui vẻ mới bưng ly lên tham gia náo nhiệt.
Này, phòng đối diện!
Cung Ngũ thấy Dung Trần thoát khỏi những người phụ nữ kia, ngồi ở đối diện cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng:
Tối nay cô đã ăn bao nhiêu thứ của tôi rồi hả?
Anh mời tôi đến, tôi tặng anh quà, còn không cho tôi ăn à, anh có cần keo kiệt đến thế không hả? Hay là tôi tuyên dương với bọn họ anh đã từng...
Dừng!
Dung Trần lập tức lên tiếng:
Đề tài này đến đây là chấm dứt, đừng nói nữa.
Cung Ngũ cười, nhìn anh ta, nói:
Ăn đồ của tôi, cẩn thận buổi tối anh đau bụng đấy!
Thật ra Cung Ngũ chỉ thuận miệng nói thế thôi, dù sao đồ cũng là mọi người cùng ăn, căn bản không ngờ thật sự khiến anh ta đau bụng. Buổi tối lúc cô đã sắp đi ngủ rồi, Dung Trần còn qua đập cửa:
Phòng... phòng đối diện...
Cung Ngũ mở cửa ra:
Sao thế?
Dung Trần ngồi xổm ở trước cửa phòng cô, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn đến mức vặn vẹo, anh ta lẩm bẩm:
Tôi tôi tôi... tôi đau bụng... gọi bác sĩ...
Cung Ngũ:
...
Cô chỉ cửa:
Anh mau về phòng anh đi, đừng có bĩnh ra đường đi, người khác còn đi thế nào được hả?
Dung Trần khom người, ôm bụng, xông vào phòng vệ sinh trong phòng mình. Cung Ngũ đứng ở cửa, do dự một lúc mới hỏi:
Vậy tôi đi gọi bác sĩ nhé? Anh không sao chứ? Đã đi ra quần chưa?
Cô im miệng!
Dung Trần khó chịu rống lên một tiếng, sau đó lại rên rỉ một trận,
Tôi sắp chết rồi...
Cung Ngũ cảm thấy giọng anh ta rất có sức sống, một chốc một lát chắc chắn không chết được, cô nói với:
Tôi đi tìm bác sĩ đây!
Cô vội vàng xuống tầng tìm quản lý ký túc xá, quản lý ký túc xá vừa nghe thấy đã trợn to mắt:
Cậu Dung lại có vấn đề về đường ruột à?
Cung Ngũ gật đầu:
Hôm nay là sinh nhật anh ta, tổ chức ở nhà ăn trường học, đều là đồ ăn ở trường học, người khác cũng ăn, trở về anh ta bắt đầu kêu đau bụng, tôi thấy tám phần vẫn là vấn đề giống lần trước.
Bác sĩ trường học đến rồi, lại lấy mẫu, kết quả vẫn y như lần trước.
Bác sĩ trường học thở dài:
Nếu như chức năng của đường ruột không tốt như vậy, sau này đừng ăn nhiều thể nữa, cậu nhìn cậu đi, đây không phải là tự chuốc vạ vào thân à?
Dung Trần tiêu chảy xong rồi, nằm bò ở trên giường, sống dở chết dở,
Bây giờ tôi đang nghi ngờ có người muốn hại tôi đây! Nhất định là có người muốn hại tôi! Nếu không tại sao lần nào cũng chỉ có một mình tôi xui xẻo? Cái tên mập trong lớp kia ăn nhiều hơn tôi nhiều, mà cậu ta vẫn yên ổn, chỉ có tôi...
Cung Ngũ trợn mắt:
Cái này chỉ có thể trách đường ruột của anh quá yếu ớt thôi...
Lúc tôi ở trong nước chưa bao giờ bị như thế này cả!
Dung Trần đấm xuống giường,
Tôi đã chọc đến ai rồi? Tôi nói tôi ở trong nước xui xẻo là vì Yến Đại Bảo, vậy tôi cũng đã chạy tới nơi này rồi, chẳng lẽ vẫn là vì Yến Đại Bảo à?
Cung Ngũ cũng mặt ủ mày chau theo anh ta:
Cái này thì khó nói rồi, nói không chừng anh đã vô tình đắc tội với ai mà bản thân anh lại không biết, anh nói có đúng không?
Mặt Dung Trần như đưa đám,
Tôi nghi ngờ chính là có người trả thù tôi, nếu không năm lần bảy lượt như vậy, sao lại chỉ có mình tôi xui xẻo?
Anh ta ngẩng đầu lên:
Hoa đâu?
Cung Ngũ chỉ về phòng mình,
Không phải anh nói không cần sao? Tôi để ở phòng tối rồi.
Dung Trần suy nghĩ một chút, nói:
Cái đó, cô cầm hoa đến phòng tôi đi, cho có mùi thơm.
Cung Ngũ gật đầu. Cầm lấy không bao lâu, Dung Trần cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cung Ngũ, hỏi:
Trong trường học có người theo đuổi cô à?
Vẻ mặt Cung Ngũ mờ mịt, sau đó lắc đầu:
Không có. Nói ra thì thật kỳ lạ, tôi đẹp như vậy đáng yêu như vậy ưu tú như vậy, lại không có ai theo đuổi tôi?
Dung Trần trợn mắt:
Đừng có tự luyến!
Anh còn nói tôi à? Anh mới là tự luyến ấy!
Cung Ngủ không phục,
Tôi nói thật đấy, chẳng lẽ tôi không ưu tú à? Môn nào cũng đạt điểm A, tôi cảm thấy tôi rất ưu tú!
Dung Trần nhìn cô một cái, lại nhìn cô cái nữa, đột nhiên hỏi:
Phòng đối diện, tôi hỏi cô, cô cảm thấy cái vị hôn phu cũ đó của cô liệu có vì nhìn thấy tôi có quan hệ tốt với cô mà ngấm ngầm hại tôi không?
.
Cung Ngũ trợn mắt nhìn Dung Trần:
Này, anh nói như vậy thì không đúng rồi? Đường ruột của anh không tốt ăn vào bị tiêu chảy, anh không mau chú ý chăm sóc dạ dày của anh đi, anh lại còn vu oan cho người khác hại anh? Anh tưởng là anh đang diễn phim cung đấu à?
Dung Trần im lặng một lúc, mới nói:
Tôi chỉ hỏi là có khả năng đó không thôi. Dù sao, tự cổ cũng nói, cô rất ưu tú, nói không chừng anh ta vẫn quyến luyến không quên được cô thì sao?
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời:
Quyến luyến không quên tôi ấy hả? Cũng không thể loại bỏ cái khả năng này, nhưng nếu như anh Tiểu Bảo...
Cô vàng lắc đầu:
A không đúng, là Công tước đại nhân Edward, cho dù anh ấy tức giận, cũng chỉ cau mặt khó chịu thôi, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó, nhân phẩm của ngài Edward tôi rất bảo đảm...
.
Nói xong lời này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh Công tước đại nhân đứng ở trước mặt Dung Trần, nhét củ cà rốt vào trong tay anh ta, cô không tự chủ được run lên, giọng đột nhiên không còn kiên định như vừa rồi nữa,
Chắc là không phải đầu... nhỉ?
Cô nhìn cô đi!
Dung Trần lập tức gào lên:
Cô nhìn cô đi, nói còn không chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ tôi là bị cô làm hại à?
Cung Ngũ lập tức phản bác:
Anh không được vu oan cho người khác! Đây chính là suy nghĩ bậy bạ bây giờ của anh, làm sao có thể nói một cái mà coi như thật được chứ? Vả lại, bắt kẻ gian phải có tang vật, anh chỉ nói mồm như vậy, làm sao có thể đúng được? Không điều tra anh không có quyền phát ngôn.
Vẻ mặt Dung Trần đau khổ:
Chủ yếu là tôi đây cũng quá xui xẻo rồi... cứ hết lần này đến lần khác, đời người còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Ở đây từ đầu tới cuối tôi chỉ quen biết một mình cô, cùng chỉ cùng cô đi ra ngoài loanh quanh một chuyển. Cô nhìn đi, bây giờ tôi khổ sở thế nào? Ôi chao... phòng đối diện à, cô nói xem, khả năng tối bị cô lại là bao nhiêu phần trăm hả?
Cung Ngũ bĩu môi, trợn mắt, nói:
Năm mươi phần trăm chăng, chỉ có thể tính như vậy thôi. Vả lại, cứ coi như là ngài Edward làm hại đi, vậy cũng không liên quan đến tôi cho lắm, dù sao đó cũng là bạn trai cũ, anh hiểu không?
Tôi... cô...
Dung Trần gục đầu xuống,
Ức hiếp người quá rồi... chẳng lẽ năm nay tôi vẫn phải đến chùa cướp nén hương đầu à?
Cung Ngũ lập tức giới thiệu:
Vậy tôi tiến cử anh đi chùa White Dragon...
Cô còn nói!
Dung Trần nằm bò trên giường, con ngươi đảo qua đảo lại một vòng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô:
Này, phòng đối diện, cô nói chúng ta chúng ta có cần thử nghiệm chút không?
Cung Ngũ mờ mịt:
Thử nghiệm cái gì?
Dung Trần trả lời:
Thử nghiệm xem có phải là do vị hôn phu cũ của cô giở trò với tôi không.
Cung Ngũ chớp mắt, hỏi:
Thử thế nào?
Dung Trần sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
Nếu như vị hôn phu cũ của cô hại tôi vì cô, chắc chắn chính là ghen ghét tôi ở phòng đối diện với cô, hoặc là tôi có cơ hội hàng ngày gặp mặt cô mà anh ta không có cơ hội, cho nên anh ta vừa nhìn thấy hai chúng ta ở cạnh nhau thì thấy tôi chướng mắt...
Anh ta như đột nhiên nghĩ đến cái gì ngẩng đầu lên nhìn cô nói:
Phòng đối diện, cô nói xem, nếu như tôi là người theo đuổi cô, liệu có ngày nào tôi phơi thây ngoài đường không?
Cung Ngũ:
Không đến mức như vậy chứ, cho dù tôi coi thường anh cũng sẽ không giết anh đâu. Dù sao cũng là người theo đuổi tôi mà.
.
Vớ vẩn!
Dung Trần thở hổn hển nói:
Tôi nói là liệu vị hôn phu cũ của cô có giết chết tôi không ấy!
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời:
Giết chết anh chắc chắn anh ấy sẽ chê bẩn tay.
Cái người này...
Dung Trần hộc máu:
Không làm tổn thương tôi cô sẽ chết à? Tôi biết vị hôn phu cũ của cô ghê gớm rồi, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, đáng tiếc là anh ta đã đá cô rồi.
Cung Ngũ nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt suýt nữa giết chết anh ta,
Nếu như anh còn dám nói nữa, tôi sẽ khiến anh phơi thây ngoài đường.
Dung Trần cười,
Vậy... chúng ta thử nghiệm xem nhé?
Cung Ngũ hỏi:
Giả vờ hai chúng ta yêu nhau à? Sau đó tôi đợi xem có phải là anh sẽ phơi thây ngoài đường không?
Dung Trần:
Ngộ nhỡ tôi thật sự phơi thây ngoài đường, cái giá này có phải là hơi lớn rồi không?
Cung Ngũ nhún vai:
Anh cứ tự cân nhắc đi.
Dung Trần úp mặt lên gối, nói:
Thôi bỏ đi, ngộ nhỡ chết thì lỗ to, người như tôi thế gian hiếm thấy lắm, làm sao có thể bởi vì nhất thời hành động theo cảm tính mà mất mạng được?
Cung Ngũ nhìn anh ta, im lặng một lúc, đột nhiên nói:
Dung Trần, hay là chúng ta cứ thử xem?
Dung Trần nghiêng đầu lại:
Cô đùa đấy à? Chỉ nghe lời này của cô thôi, sống lưng tôi đã lạnh toát rồi!
Tôi nói nghiêm túc đó.
Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói:
Thật ra tôi cũng rất muốn biết, tôi có tình cảm mới... sẽ như thế nào.
Ai sẽ như thế nào?
Dung Trần hỏi.
Cung Ngũ im lặng một lúc mới trả lời:
Tôi. Tôi muốn biết tôi sẽ như thế nào. Tôi không biết liệu tôi có không quen không, có phải không biết chung sống với người khác như thế nào không, liệu có cảm thấy tất cả mọi người đều không tốt, đều không bằng anh ấy không? Tôi rất tò mò, đáng tiếc bên cạnh tôi chẳng có lấy một người theo đuổi.
Dung Trần nhìn cô, suy nghĩ một chút mới nói:
Tốt xấu gì tôi cũng là minh tinh thần tượng, người như tôi làm sao có thể theo đuổi phụ nữ được? Tôi có cái danh thần tượng trên người. Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội, cô theo đuổi tối, thế nào? Dù sao cho dù là cô theo đuổi tôi hay là tôi theo đuổi cô, hiệu quả đều như nhau cả thôi, cô nói có đúng không? Nào nào, bắt đầu từ lúc tôi bị bệnh, cô chăm sóc tôi mấy ngày, sau đó tăng thêm thiện cảm với tôi, cam tâm tình nguyện đến chăm sóc tôi, đây là khởi đầu của việc theo đuổi, thế nào hả?
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, sau đó cô gật đầu:
Được rồi.
Dung Trần kinh ngạc:
Cô... cô đồng ý hả?
Cung Ngũ lại gật đầu:
Ừm, tôi đồng ý rồi.
Dung Trần lập tức cảnh giác, anh ta nhìn Cung Ngũ, cẩn thận hỏi:
Cô có mục đích gì hả?
Cung Ngũ chớp mắt:
Không có mục đích gì cả. Tôi thật sự cảm thấy tôi cần phải bắt đầu một đoạn tình cảm mới để điều chỉnh lại tâm trạng thôi. Dù sao cũng đã chia tay được nửa năm rồi, tôi bắt đầu cuộc sống mới cũng là lẽ đương nhiên, không phải sao?
Dung Trần mím môi, không biết nói lại thế nào:
Vậy... nếu như tôi phơi thây ngoài đường thì làm thế nào?
Cung Ngũ:
Tôi sẽ nhặt xác cho anh.
Dung Trần:
...
Cung Ngũ:
Yên tâm đi, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu. Nếu như thật sự như thế, người thích tối sẽ rất thảm, người tôi thích, có lẽ sẽ khác...
Dung Trần run rẩy, lắp ba lắp bắp nói:
Cô nói đi, có phải là cô đã sớm có mưu tính rồi không? Thật ra cô đã sớm say đắm nhan sắc của tôi đúng không? Cô luôn ngấp nghé yêu thầm tôi có đúng không?
Cung Ngũ trợn mắt:
Không có đâu nhé, có điều tôi cảm thấy anh đúng là rất thuận mắt thật.
Lúc cô nói những lời này, hai chân đang đung đưa, biểu tình trên mặt cũng không có thay đổi gì nhiều, chỉ thản nhiên nhìn Dung Trần. Dung Trần nghi ngờ nhìn cô, cố gắng ngồi dậy, hỏi:
Này, phòng đối diện, cô nói đi, rốt cuộc cô có mục đích gì
hả?
Vừa nãy tôi đã nói rồi đấy thôi, mục đích của tôi là muốn xem xem tôi sẽ như thế nào.
Cung Ngũ chậm rãi đung đưa hai chân, nói:
Dù sao anh vẫn ở Gaddles một năm nữa, tôi cũng còn một năm nữa, sau một năm nữa nếu như có thể thành đối thì tốt nhất, không thể thành thì chia tay, không dễ dàng gì mới lên được đại học, đừng lãng phí thời gian, anh cảm thấy thế nào?
Mặt Dung Trần giật giật,
Hình như cô nói rất có lý, nhưng mà tôi phải nói trước cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô đâu!
Ừm, tôi cũng không định kết hôn với anh, bởi vì tôi cảm thấy anh không phải là một đối tượng phù hợp để kết hôn. Anh không trưởng thành cho lắm, nhưng làm bạn trai cùng nhau vui đùa thì không tệ.
Cung Ngũ nói lời thật lòng.
Dung Trần suýt nữa hộc máu:
Ai đã từng nói lấy kết hôn làm mục đích của việc yêu đương hả, toàn là giở trò lưu manh! Cô đây là muốn lưu manh với tôi đúng không?
Cung Ngũ gật đầu:
Anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, tôi cũng rất cần phải tỏ rõ lập trường của mình. Đây coi như là nhận thức chung của cả hai chúng ta, tôi cảm thấy rất tốt!
Dung Trần chỉ Cung Ngũ:
Phòng đối diện, thật không nhìn ra đấy! Hóa ra cô lại là playgirl như vậy!
Cung Ngũ lập tức cười:
Anh thật sự muốn nói chuyện về vấn đề play với tôi à?
Dung Trần:
...
Cung Ngũ:
Vậy vừa rồi tôi nói đó, anh nghe thấy rồi chứ?
Dung Trần nghiến răng, gật đầu:
Nghe thấy rồi!
Đồng ý không?
Cô hỏi. Dung Trần cau mày nhìn cô, vùi đầu vào trong chăn, nói:
Cô để tôi suy nghĩ xem đã.
Cung Ngũ gật đầu:
Được thôi. Vậy ngày mai tôi sẽ qua đây hỏi anh xem.
Nói xong, cô rời đi.
Cung Ngủ không đóng cửa, anh ta nằm bò trên giường nhìn bóng Cung Ngũ ngồi trước bàn, phùng má lên, rất lâu mới thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục nằm, cố chịu đựng cái bụng đang đảo lộn tùng phèo lên.
Dung Trần cảm thấy một cô gái ưng thuận muốn theo đuổi anh ta, thế nào cũng phải chăm sóc anh ta nhiều hơn trong cuộc sống thường ngày chứ nhỉ? Nhưng Cung Ngũ vẫn như trước đây, nên làm gì thì làm cái đó, ngày nào cũng bận rộn ôn tập.