Chương 954


Ngồi xe trở về nhà, Bộ Tiểu Bát quả nhiên nổi giận, sau khi nhìn thấy Cung Ngũ, cậu giận hầm hầm

nghiêng đầu nhìn sang một bên, mũi nhỏ còn cố ý

một tiếng. Cung Ngũ vội vàng chạy đến:
Tiểu Bát, chị về rồi! Chị chơi với em nhé!
Bộ Tiểu Bát bĩu bờ môi nhỏ, nói:
Chị nói dối! Còn nói ngày nào cũng chơi với Tiểu Bát, nhưng lại lén ra ngoài!


Cung Ngũ vội vàng xin lỗi:
Chị sai rồi, chị không nên nói dối Tiểu Bát, Tiểu Bát tha thứ cho chị có được không?
Bộ Tiểu Bát nhìn cô một cái, giơ bàn tay nhỏ ra xoa mặt cô:
Được rồi, Tiểu Bát còn làm gì được chứ? Thật là hết cách với chị, em tha thứ cho chị, nhưng chị phải hứa với Tiểu Bát, sau này phải ngoan ngoãn, dẫn Tiểu Bát cùng ra ngoài chơi, có biết không?


Cung Ngũ vội vàng gật đầu:
Ừ ừ, chị biết lỗi rồi, Tiểu Bát nhà chúng ta đáng yêu nhất, chị thương Tiểu Bát chết được.
Cậu nhóc cuối cùng cũng hài lòng, Cung Ngũ ngồi xuống chuyên tâm chơi với cậu.


Tiểu Bát, có phải năm nay em nên đi nhà trẻ rồi không?
Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu nhìn cô, nói:
Mẹ nói Tiểu Bát năm tới sẽ đi nhà trẻ, năm nay không thể nào đi được.


Cung Ngũ:
Tại sao?
Bộ Tiểu Bát khẽ vỗ đầu cô nói:
Vì năm tới Tiểu Bát mới có thể đi học! Chị, chị không thông minh như vậy, sau này phải làm sao đây?
Cung Ngũ:
...
Chớp chớp mắt, không kiếm được nựng nựng mặt Bộ Tiểu Bát:
Chị đã có Tiểu Bát thông minh bảo vệ rồi này!
Bộ Tiểu Bát suy nghĩ thấy cũng đúng,
Được rồi, Tiểu Bát bận lắm, còn phải bảo vệ mẹ, bảo vệ ba, rồi bảo vệ chị. Haiz, Tiểu Bát thật là bận.
Nói xong, cậu vểnh cặp mông nhỏ nằm nhoài dưới đất chơi xe ô tô. Đã đến giờ tan học buổi chiều, xe ô tô của Yến Đại Bảo xuất hiện đúng giờ trước cửa biệt thự Bộ Thị Yến Đại Bảo hào hứng phấn khởi bước xuống xe:
Tiểu Ngũ! Tiểu Bát! Tớ đến rồi!


Bộ Tiểu Bát đứng dậy chạy qua ôm lấy cô, dáng vẻ nhiệt tình như nhiều năm chưa gặp mặt,
Chị Đại Bảo đến rồi!


Nhiệt tình xong thì tiếp tục chạy đi chơi, Yến Đại Bảo oán trách Cung Ngũ:
Tiểu Ngũ, cậu nhìn thấy tớ sao chẳng có phản ứng gì cả?
Cung Ngũ:
Hôm qua mới vừa gặp, có phản ứng gì chứ? Lẽ nào cậu muốn tớ giống như Tiểu Bát, giả vờ như hai mươi năm rồi chưa gặp?



Tiểu Bát như vậy là tốt nhất.
Yến Đại Bảo ngồi khoanh chân trên sofa, nói:
Hôm nay cậu làm gì thế? Giúp Tần Tiểu Ngư đòi tiền được chưa?


Cung Ngũ lắc đầu:
Nhìn tình hình có lẽ là trường kì kháng chiến. Chú Út tớ rất thích ức hiếp người dễ bắt nạt, trước kia thì ức hiếp tớ, hiện giờ thì ức hiếp Tần Tiểu Ngư, thật là đáng thương.


Yến Đại Bảo hiếu kỳ hỏi:
Tại sao chú Út cậu lại ức hiếp Tần Tiểu Ngư? Có phải vì cậu ấy dễ bắt nạt không?


Cung Ngũ:
Cậu nói rất có lý đấy, nhất định là Tần Tiểu Ngư dễ bị bắt nạt nên mới bị như vậy, bằng không sao chú Út tớ lại không ức hiếp người khác chứ? Tần Tiểu Ngư thật đáng thương, bị thiếu nợ năm mươi vạn, hi vọng cậu ấy có thể nhanh chóng lấy được tiền. Cậu ấy lấy được rồi, tớ mới lấy được phần mà tớ kiếm được.
Sau đó hai người họ cùng nhau than vắn thở dài thay cho Tần Tiểu Ngư. Bộ Tiểu Bát lập tức đứng dậy, chạy đi xách một chiếc cặp nhỏ của mình ra,
Chị, cho chị tiền này.


Cung Ngũ vội vàng nhìn sang phòng của Nhạc Mỹ Giảo, nháy mắt ra hiệu với Yến Đại Bảo, dẫn theo Bộ Tiểu Bát trở về phòng, khóa cửa lại:
Chúng ta cùng đếm tiền đi.


Yến Đại Bảo hào hứng, Bộ Tiểu Bát cũng hào hứng, cậu vui vẻ nhảy nhót:
Đếm tiền đếm tiền!
Yến Đại Bảo lấy tiền ra khỏi bao lì xì, Cung Ngũ ngồi bên cạnh đếm, Bộ Tiểu Bát vung tay lấy hết bao lì xì ra khỏi chiếc cặp nhỏ, phân công rõ ràng đâu vào đấy, không khí hiện trường khá căng thẳng như đang phân chia tài sản.
Cốc cốc!
Nhạc Mỹ Giảo gõ cửa bên ngoài:
Tiểu Ngũ? Con có trong phòng không? Có nhìn thấy Tiểu Bát không?


Cung Ngũ lập tức nói:
Tiểu Bát đang ở chung với con, mẹ yên tâm đi.


Nhạc Mỹ Giảo vừa nghe thì bỏ đi, Bộ Tiểu Bát ở cùng với Cung Ngũ thì bà yên tâm rồi.

Ba người đến tiền xong, Yến Đại Bảo kinh ngạc,
Tiểu Bát sao lại có nhiều tiền như vậy?


Cung Ngũ khua tay:
Mấy ngày lễ tết họ hàng của nhà họ Bộ luôn nghĩ cách để dỗ ngọt Bộ Sinh. Bộ Sinh thì bọn họ không thể ra tay, mẹ tớ thì bọn họ không thích, người ta không có lý do cho mẹ tớ bao lì xì nên mới trăm phương nghìn kế dùng đủ mọi cách cho Tiểu Bát. Tiểu Bát là cháu trai lớn của nhà họ Bộ, ai cũng xem nó như bảo bối mà nâng niu.


Yến Đại Bảo bể Bộ Tiểu Bát lên:
Tiểu Bát, em thật là hạnh phúc!


Cung Ngũ:
Yến Đại Bảo cậu đừng nói Tiểu Bát, cậu cũng hạnh phúc mà, hạnh phúc từ nhỏ đến lớn, không cần phải ngưỡng mộ người khác đâu.


So với Cung Ngũ, Yến Đại Bảo thật sự không biết hạnh phúc đến mức nào. Nhưng bản thân Yến Đại Bảo lại không nhận ra, chỉ biết ngưỡng mộ người bên cạnh. Đôi chân mập nhỏ của Bộ Tiểu Bát đạp lung tung:
Xuống xuống, Tiểu Bát muốn xuống, Tiểu Bát lớn rồi đừng bế nữa!
Yến Đại Bảo để cậu xuống, xoa xoa đầu cậu,
Ừ, Tiểu Bát lớn rồi.
Sau đó lén la lén lút kề sát đến trước mặt Cung Ngũ, nói:
Chúng ta dùng tiền của Tiểu Bát đi ăn đồ ngon đi.


Cung Ngũ lập tức gật đầu:
Ừ ừ!
.

Bộ Tiểu Bát vừa nghe, lập tức nói:
Tiểu Bát muốn đi!


Yến Đại Bảo và Cung Ngũ nhìn nhau một cái, còn muốn lừa Bộ Tiểu Bát không cho cậu đi, kết quả Bộ Tiểu Bát trừng to đôi mắt long lanh, nhìn Cung Ngũ, lên án:
Chị lúc nãy còn nói đã biết lỗi rồi, bây giờ lại không muốn cho em đi, còn nói sau này sẽ chơi với em, nói dối! Chị Đại Bảo, Tiểu Bát thích chị nhất, chị cũng không cho Tiểu Bát đi, Tiểu Bát rất đau lòng.


Nói xong, cậu trừng to mắt nhìn hai người họ. Sau cùng, hai cô phải phải đồng ý dẫn theo Bộ Tiểu Bát ra ngoài ăn. Cung Ngũ đi ra nói với Nhạc Mỹ Giảo, bà liền ngạc nhiên:
Dẫn theo cả Tiểu Bát à? Nó có thể ăn cái gì?
Bộ Tiểu Bát nằm nhoài trên lưng Yến Đại Bảo, vội vàng nói:
Tiểu Bát món gì cũng ăn, Tiểu Bát không kén chọn đâu!


Cung Ngũ:
Con biết, không được cho Tiểu Bát ăn cay, cũng không cho nó ăn quá nhiều dầu, đồ quá lạnh, quá nóng cũng không được, con nhớ hết rồi.



Nếu trên đường đi nó buồn ngủ thì phải làm sao?
Bộ Tiểu Bát lập tức nói:
Tiểu Bát không ngủ đâu!



Cho nó đi đi, nếu nó buồn ngủ thì cứ ném vào thùng rác là được, không cần nhặt mang về
Bộ Sinh đi qua nói.

Bộ Tiểu Bát trừng to mắt,
Tiểu Bát sẽ không ngủ đâu!
Ba thật xấu xa!

Nhạc Mỹ Giảo nhìn dáng vẻ của cậu, nếu không cho cậu đi, không biết cậu sẽ làm ầm ĩ ra sao, đành nói:
Muốn đi thì đi đi, đừng ra ngoài chơi quá khuya, mẹ sẽ cho cô Lựu đi theo, lỡ bọn con chơi những thứ mà nó không chơi được thì cũng có người trông chừng nó.
Vì thế sau khi nhất trí, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ dẫn theo Bộ Tiểu Bát ra ngoài chơi. Cung Ngũ nhìn chiếc xe ô tô của Yến Đại Bảo, hỏi:
Yến Đại Bảo này, cậu xác định cậu lái xe đáng tin cậy chứ?


Yến Đại Bảo kiên trì:
Vô cùng đáng tin cậy! Lúc tớ còn rất nhỏ đã biết lái xe ô tô rồi, có thể lái rất nhanh nữa đấy.



Lái xe không được lái quá nhanh, phải chú ý an toàn. Yến Đại Bảo nếu cậu làm được điều này thì đi xe của cậu, còn không thì không đi đâu. Không phải tớ không tin cậu, chủ yếu là vì chúng ta dẫn theo cả Tiếu Bát, cậu biết không? Cậu lái xe có gây tai nạn bao giờ chưa? To nhỏ đều tính hết, tổng cộng bao nhiêu lần?


Yến Đại Bảo mím môi, trừng mắt nhìn Cung Ngủ, một tay còn vịn vào xe, dáng vẻ phóng khoáng, hai người giằng co một hồi, Bộ Tiểu Bát nhìn người này lại nhìn người kia, gương mặt nhỏ rất mơ màng.

Một hồi sao, Yến Đại Bảo cuối cùng cũng nói:
Haiza, thôi bỏ đi, huấn luyện viên nói tớ chưa có bằng lái, không thể lái xe, chúng ta cứ để tài xế đưa chúng ta đi đi!


Cung Ngũ hài lòng gật đầu:
Như vậy mới đúng chứ!
Tài xế chia làm hai xe, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo dẫn theo Bộ Tiểu Bát đi một xe, bà giúp việc đi xe phía sau, cùng nhau xuất phát.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tước.