Chương 971
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 2225 chữ
- 2022-02-08 08:24:03
Suốt đường đi không ai nói gì khi đã đến Thanh Thành, xe chạy về phía khu biệt thự của Bộ Sinh. Cung Ngũ nghĩ tới chuyện lúc tối hôm qua thì mặt u ám, cô đến giờ vẫn không biết tối hôm qua rốt
cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là mình bị Công tước đại nhân bắt cóc, thần không biết quỷ không hay. Cô giơ cổ tay mình lên nhìn một cái, bên trên không có vết hằn gì cả, nếu không phải sáng nay cô nhìn thấy Công tước đại nhân, cô còn nghi ngờ tối hôm qua liệu mình có nằm mơ hay không.
Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự, Công tước đại nhân dẫn theo Bộ Tiểu Bát xuống xe. Bộ sinh nghe thấy tiếng động thì từ trong biệt thự bước ra, khi nhìn thấy Công tước đại nhân thì liền sững sờ. Dáng vẻ của Công tước đại nhân hiện tại dường như có chút khác biệt, Công tước đại nhân hiện tại trong tinh thần phấn chấn hơn và cũng giống người trẻ tuổi hơn. Còn lúc trước, Công tước đại nhân trông như cùng tuổi với Bộ Sinh thậm chí còn già dặn hơn cả Bộ Sinh.
Anh Phí?
Bộ Sinh mỉm cười,
Suýt chút không nhận ra rồi.
Bộ Tiểu Bát vẫn nắm tay Công tước đại nhân, nhìn Bộ Sinh lại nhìn Công tước đại nhân, nói:
Ba, đây là khách mà Tiểu Bát mời đến.
Bộ Sinh cốc trán Bộ Tiểu Bát một cái,
Ừ, nên ba phải nhiệt tình tiếp đãi, con không được thất lễ với khách, có hiểu không?
Bộ Tiểu Bát phòng má, nước mắt lưng tròng đột nhiên đẩy tay Bộ Sinh ra, chạy về phía cửa nhà:
Mẹ...
Nhạc Mỹ Giảo vừa nghe giọng khóc thét của Bộ Tiểu Bát thì biết ngay là Bộ Sinh lại phát bệnh thần kinh.
Bà bế Bộ Tiểu Bát lên:
Được rồi bảo bối của chúng ta đừng khóc nữa, không phải đã mời khách đến nhà sao? Làm gì có chuyện bỏ khách một bên, chủ nhà khóc lóc chạy đi chứ? Khách sẽ rất ngại ngùng đấy.
Mặt Bộ Tiểu Bát đầy vẻ uất ức, ôm lấy cổ Nhạc Mỹ Giảo không chịu buông. Nhạc Mỹ Giảo bể cậu đi ra, đúng lúc nhìn thấy Bộ Sinh và Công tước đại nhân cùng nhau bước vào.
Cậu Phí!
Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười nói:
Cậu Phí lần này đến cảm giác dường như không còn giống như trước nữa. Như thế này mới giống dáng vẻ của một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Ăn mặc thế này rất thích hợp.
Công tước đại nhân cười,
Cảm ơn cô. Sau này tôi sẽ chú ý.
Nhạc Mỹ Giảo khều khều Bộ Tiểu Bát trong lòng, mỉm cười nói:
Tiểu Bát, phải chào hỏi khách chứ.
Bộ Tiểu Bát bĩu môi, trên mặt vẫn còn giọt nước mắt to đùng, dáng vẻ rất đáng thương, Công tước đại nhân mỉm cười nói:
Tiểu Bát dũng cảm, nhiệt tình như vậy, anh đã cảm nhận được sự ấm áp, cảm ơn lời mời của Tiểu Bát. Anh rất vui khi có thể đến tham quan nhà của Tiểu Bát. Tiểu Bát nói sẽ dẫn anh đi tham quan phòng của em mà. Bây giờ có thể đi được chưa?
.
Bộ Tiểu Bát vừa nghe, lập tức đung đưa chân nhỏ, không quan tâm trên mặt vẫn còn nước mắt, muốn Nhạc Mỹ Giảo để cậu xuống đất, sau đó chạy về phía phòng mình,
Ở đây ở đây! Anh ơi, ở đây này! Đây là phòng của Tiểu Bát!
Thấy Công tước đại nhân không đi qua, cậu vội vàng xông qua, ngoan ngoãn giơ cánh tay nhỏ ra, để một đôi dép lê mới tinh sạch sẽ xuống trước mặt Công tước đại nhân, nói:
Anh thay dép đi, Tiểu Bát dẫn anh đi tham quan phòng em!
Đợi Công tước đại nhân thay dép xong, Bộ Tiểu Bát quả nhiên dẫn anh đi tham quan phòng trẻ con của cậu nhóc.
Nhạc Mỹ Giảo nghiệm mặt nhìn Bộ Sinh,
Có phải cậu lại ức hiếp Tiểu Bát không? Một ngày cậu không chọc nó thì cậu sẽ chết à? Nhìn nó khóc cậu vui lắm đúng không? Đồ thần kinh!
Bên ngoài truyền tới tiếng nói của con gái, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cùng nhau bước vào nhà. Nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo, Yến Đại Bảo ngoan ngoãn hổ một tiếng:
Cô ơi, cháu lại đến rồi!
Nhạc Mỹ Giảo lập tức nở nụ cười:
Đại Bảo hôm nay trông cũng rất đáng yêu, sao cô cứ cảm thấy Đại Bảo càng ngày càng xinh xắn nhỉ?
Yến Đại Bảo đắc ý, hoàn toàn không cảm thấy người ta có thể đang nói những lời khách sáo, trực tiếp gật đầu:
Vâng, ba cũng nói cháu càng ngày càng xinh xắn. Tiểu Ngũ có đúng không?
Cung Ngũ mắt lờ đờ:
Hả? Ừ.
Hoàn toàn là ứng phó một cách hời hợt, rất may Yến Đại Bảo không chú ý chỉ mải cởi giày chạy vào trong nhà, Nhạc Mỹ Giảo đuổi theo phía sau:
Đại Bảo, đây là dép lê của cháu, mau mang vào, sàn nhà hơi lạnh đấy.
Cung Ngũ đi sau cùng, chậm rãi thay giày, Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô:
Tiểu Ngũ, sao lại chẳng có tinh thần thế kia?
Hả?
Cung Ngũ ngẩng đầu,
Không có gì, có lẽ là do con đói rồi. Mẹ, trưa nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt, con muốn ăn các món xào.
Lần nào mẹ xào đồ ăn xong thì da cũng bị xấu đi một chút!
Cung Ngũ chớp chớp mắt, Nhạc Mỹ Giảo tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng bà vẫn đi vào nhà bếp. Cung Ngũ vừa nhìn thì biết ngay trưa nay sẽ có món sườn xào chua ngọt ăn.
Những người khác đều vào phòng Bộ Tiểu Bát tham quan, bên trong liên tục truyền ra tiếng giới thiệu của Bộ Tiểu Bát. Cung Ngũ cũng chẳng có hứng thú, một mình ngồi trên ghế sofa, cầm tạp chí của Nhạc Mỹ Giảo nghiêm túc xem.
Khi cô xem được nửa quyển thì nhóm người tham quan phòng của Bộ Tiểu Bát cuối cùng cũng đi ra. Bộ Tiểu Bát vẫn đang diễn giải cho Công tước đại nhân nghe về phòng của mình:
Anh ơi, Tiểu Bát sau này sẽ có một căn phòng thật to! Tiểu Bát phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua căn nhà thật là lớn!
Công tước đại nhân mỉm cười nói:
Tiểu Bát thật lợi hại, có một mục tiêu thật là lớn.
Cung Ngũ vẫn cứ ngồi đó. Công tước đại nhân đi đến tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại ngồi xích vào bên trong, không nói một câu nào, biểu cảm lại tỏ ra rất chán ghét. Bộ Sinh ngồi xuống phía đối diện, Bộ Tiểu Bát lập tức sà vào lòng Cung Ngũ,
Tiểu Bát yêu chị, chị xinh đẹp nhất!
Yến Đại Bảo ngồi lên ghế sofa đơn, hỏi:
Chị ấy xinh đẹp nhất sao? Vậy còn chị?
Bộ Tiểu Bát:
Chị Đại Bảo cũng rất xinh đẹp!
Yến Đại Bảo rất hài lòng, như vậy mới được chứ.
Bộ Sinh và Công tước đại nhân nói chuyện. Cung Ngũ ngồi ôm Bộ Tiểu Bát, cảm thấy bản thân cũng không chen lời vào được, bèn bể Bộ Tiểu Bát để lên sofa, nói với Yến Đại Bảo:
Yến Đại Bảo, vào phòng tớ đi, để Bộ Sinh và anh cậu nói chuyện.
Công tước đại nhân nhìn cô, nở nụ cười, nói:
Không sao cả, chúng tôi chỉ tán dóc thôi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Cho dù thật sự có chuyện quan trọng, cũng không cần em và Đại Bảo phải tránh mặt.
Cung Ngũ:
Là tôi và Yến Đại Bảo cần nói chuyện con gái với nhau.
Yến Đại Bảo vừa nghe, rất hào hứng:
Anh, anh đừng làm phiền bọn em mà, đi thôi Tiểu Ngũ, là la la!
Công tước đại nhân gật đầu:
Ừ, là anh hiểu lầm rồi.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chạy thẳng vào phòng Cung Ngũ, đóng cửa lại nói chuyện. Bộ Tiểu Bát liền buồn bã, cậu rất muốn chơi với chị gái mình và chị Đại Bảo, nhưng khách là do cậu mời đến, cậu không thể tùy tiện bỏ đi, cậu thật sự rất bận.
Về chuyện học lái xe, hai người trong phòng bàn bạc suốt cả buổi, sau cùng quyết định sẽ cùng Yến Hồi đến trường lái xe xem, nói không chừng mấy huấn luyện viên đó sẽ bị ba của Yến Đại Bảo hù dọa, sau đó phát huy tiềm năng.
Nghĩ đến khả năng này, Yến Đại Bảo cười nghiêng ngả:
Nếu là như vậy thì tốt rồi, sau khi trở về ba nhất định sẽ khoe với mami, vì mami cứ nói ba mãi, ba thì cứ không phục.
Cung Ngũ lau mồ hôi:
Thế hả? Tóm lại, chúng ta cứ đi cùng chú ấy, không cần nói gì cả, kết quả xấu nhất chính là chúng ta lấy tiền trở về, đổi một trường khác là được.
Yến Đại Bảo chỉ cần đi cùng với Cung Ngũ, chuyện gì cô cũng đồng ý. Cô chỉ mong sao cả đời này cũng không học xong bằng lái xe, như vậy thì ngày nào cũng cùng với Cung Ngũ quậy tung ở trường lái xe. Cung Ngủ không biết Yến Đại Bảo có suy nghĩ như vậy. Cô bỏ tiền ra, nhất định là phải chuyên tâm học bằng lái xe, nếu không học được thì rất lãng phí thời gian, như vậy thì không ổn.
Sau khi hai người thảo luận xong, Cung Ngũ cuối cùng cũng thả lỏng, cô nằm lên giường, nói:
Mệt chết tới rồi!
Tại sao lại mệt?
Yến Đại Bảo hỏi. Cung Ngũ:
Tớ cũng không biết, cảm thấy tay chân đều nhức mỏi...
Nhất định là đêm qua lúc bị bắt cóc, cô ra sức vùng vẫy kịch liệt nên bây giờ tay chân mới đau nhức như vậy.
phòng khách một hồi, Bộ Tiểu Bát cuối cùng cũng không chịu được mà chạy qua, gõ cửa:
Chị! Em là Tiểu Bát, em có thể vào chơi với chị gái xinh đẹp và chị Đại Bảo xinh đẹp không?
Cung Ngũ trợn mắt, lại đến rồi, thật không chịu nổi thằng nhóc này, miệng lưỡi ngọt ngào đến chết người. Yến Đại Bảo đã chạy ra mở cửa cho cậu vào,
Này, sao Tiểu Bát không chơi với anh đi?
Bộ Tiểu Bát:
Vì Tiểu Bát cũng muốn chơi với chị xinh đẹp. Anh ấy là khách, chị Đại Bảo cũng là khách mà!
Yến Đại Bảo hôn
chụt
một cái lên má cậu,
Không sai, xem như em cũng có chút lương tâm.
Đến buổi trưa, thức ăn đã dọn lên xong, Nhạc Mỹ Giảo và cô giúp việc trong nhà bận rộn tới tấp. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo dẫn theo Bộ Tiểu Bát ra ngoài chuẩn bị ăn trưa. Cung Ngũ vừa nhìn thấy món sườn chua ngọt, lập tức nói:
Tớ phải ngồi bên phía món sườn chua ngọt!
Yến Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh,
Tớ cũng muốn ngồi ở đây!
Bộ Tiểu Bát chạy đến ngồi xuống cạnh một bên còn lại của Cung Ngũ, kết quả lại nhìn thấy Yến Đại Bảo. Cậu vô cùng bối rối, không biết nên ngồi xuống bên cạnh chị Tiểu Ngũ hay là ngồi bên cạnh chị Đại Bảo.
Công tước đại nhân đứng sau lưng cậu mỉm cười nói:
Chị Tiểu Ngũ và chị Đại Bảo, Tiểu Bát đều thích, làm sao đây?
Bộ Tiểu Bát sắp bật khóc, phải làm sao đây? Vì thế Công tước đại nhân đề nghị:
Tiểu Bát có thể ngồi giữa chị Tiểu Ngũ và chị Đại Bảo, để chị Đại Bảo ngồi cách ra một chỗ.
Bộ Tiểu Bát nghe xong lập tức vui vẻ, chạy qua, ánh mắt đáng thương nhìn Yến Đại Bảo:
Chị Đại Bảo, Tiểu Bát thương chị và cũng thương chị Đại Bảo, Tiểu Bát muốn ngồi giữa chị và chị Đại Bảo.
Yến Đại Bảo vò đầu, nhìn đôi mắt tròn xoe của Bộ Tiểu Bát, đành phải ngồi sang ghế bên cạnh. Chỗ mà Bộ Tiểu Bát ngồi trước đó liền bị trống, Công tước đại nhân đi qua,
Tiểu Ngũ, anh sẽ không ảnh hưởng đến em.
Lời này vừa nói xong, Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu thật mạnh. Ý gì thế này? ở trước mặt mẹ cô và Bộ Sinh nói lời này sẽ khiến người ta nghi ngờ, lẽ nào anh không biết sao? Công tước đại nhân vẻ mặt vô tội, dáng vẻ có chút khó xử. Yển Đại Bảo lập tức nói:
Anh, anh ngồi xuống đi, người nhà của Tiểu Ngũ đều rất tốt, không cần khách sáo.
Nhạc Mỹ Giảo thật sự có chút ngạc nhiên. Nhà bọn họ thật sự không chú trọng gì cả, cậu Phí ngồi ở đâu cũng như nhau, nhưng một khi hỏi như vậy liền khiến Nhạc Mỹ Giảo có cảm giác Tiểu Ngũ và cậu Phí dường như đang giận hờn nhau, lúc ngồi xuống cũng phải cẩn thận hỏi ý trước.