Chương 985
-
Công Tước
- Yến Tử Hồi Thời
- 1598 chữ
- 2022-02-08 08:24:04
Yến Đại Bảo nghe Công tước đại nhân nói xong thì quyết định đối tốt với Cung Ngũ hơn, như vậy có
thể giúp anh trai cô cộng thêm điểm. Haizzz, đúng là anh cô cứ khiến người khác phải lo lắng mãi, sao lại cãi nhau với Tiểu Ngũ cơ chứ? Đã bảo là thường khi hai người cãi nhau thì con trai phải nhường con gái cơ mà. Về vấn đề này, Yến Đại Bảo còn muốn dạy dỗ Công tước đại nhân một lượt, bảo anh phải luôn luôn nhường nhịn Tiểu Ngũ.
Công tước đại nhân nhìn dáng vẻ Yến Đại Bảo nhăn mày nhăn mặt, không khỏi bật cười thành tiếng:
Ừ, sau này nhất định là anh sẽ luôn nhường nhịn Tiểu Ngũ. Trước đây là do anh sai, anh vẫn luôn tự ngẫm lại bản thân mình, sau khi Đại Bảo nói anh sẽ càng chú ý hơn.
Yến Đại Bảo nghe Công tước đại nhân nói xong cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Đúng là anh trai nghe lời đáng yêu mà! Thực sự hy vọng Tiểu Ngũ và anh trai nhanh chóng làm hòa! Bên ngày ba người nhà họ đi về, còn bên kia Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát về nhà. Trên đường về, Bộ Tiểu Bát nói với Cung Ngũ:
Chị ơi, ngày mai chúng ta có đi chơi nữa không?
Cung Ngũ cười nói:
Ngày mai chúng ta không đi chơi nữa, ngoài trời nóng lắm, chúng ta ở nhà chơi là tuyệt nhất.
Bộ Tiểu Bát nghe vậy lập tức nói:
Chị cũng ở nhà, Tiểu Bát cũng ở nhà. Chị chơi cùng với Tiểu Bát là Tiểu Bát vui nhất.
Buổi tối về nhà, hai người bị Nhạc Mỹ Giảo mắng cho một trận:
Buổi sáng hai đứa cứ thế mà đi à? Không dẫn theo giúp việc à? Không ai nghĩ ra à? Nhỡ chẳng may con không trông được rồi Tiểu Bát lại bị bắt cóc mất thì sao?
Bộ Tiểu Bát lập tức ngẩng đầu lên:
Tiểu Bát sẽ gọi chị mà!
Cung Ngũ gật đầu:
Đúng rồi, Tiểu Bát nhà mình có ngốc đâu!
Con nhà ai cũng ngốc, chỉ có mình các con thông minh thôi hả?
Nhạc Mỹ Giảo nghe hai chị em nói càng tức giận hơn, còn dám cãi nữa! Cung Ngũ và Bộ Tiểu Bát vội vàng ngậm chặt miệng lại. Bộ Sinh biết chuyện không liên quan đến mình nên đã đóng cửa phòng làm việc lại, coi như không nghe thấy
Hai người lại bị mắng một hồi, Nhạc Mỹ Giảo mới chịu ngừng lại, bà liếc nhìn Bộ Tiểu Bát, hỏi:
Hôm nay Tiểu Bát có ngoan không? Có nghe lời không? Hôm nay trời nóng như vậy, không biết nghĩ thế nào nữa, cứ chạy hùng hục ngoài trời, đi làm gì hả?
Bộ Tiểu Bát không nói gì, ngoan ngoãn chạy sang một bên, cầm ô tô đồ chơi ra chơi. Cung Ngũ chạy về phòng mình, đã mệt suốt một ngày trời, cô không muốn nghĩ gì nữa, bật điều hòa nằm hưởng thụ, dựa vào chiếc đệm mềm mại đọc sách. Cung Ngũ đang tập trung đọc sách, bỗng điện thoại đổ chuông, là Dung Trần gọi đến bèn nghe máy:
Alo?
Này! Phòng đối diện!
Giọng nói mệt mỏi Dung Trần vang lên trong điện thoại,
Tôi sống sót về phòng rồi đây!
Cung Ngũ:
Anh làm gì đấy?
Thì ăn trộm hoa của ông lão làm vườn đó!
Dung Trần nói,
Bị bắt rồi, cho dù tôi có giả bộ đáng thương nhưng vẫn bị táng cho một trận suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó bị phạt làm việc cho đến sau khi khai giảng một tuần. Này phòng đối diện, tại sao lại không giống như suy đoán thế? Chẳng phải cô nói cứ giả bộ đáng thương là chỉ bị phạt một tuần thôi cơ mà.
Cung Ngũ nghĩ ngợi một lúc, mới hỏi:
Anh đã hái bao nhiêu hoa của ông lão làm vườn?
Dung Trần đáp:
Thì tôi lấy kéo cắt hết hoa trong vườn của ông ta thôi!
Cung Ngũ sợ hãi:
Cắt hết à? Cắt hết thật rồi à?
Ừ, thì cắt hết thật rồi, ngay cả nụ hoa tôi cũng không để lại cho ông ta luôn!
Cung Ngũ hít sâu một hơi,
Sao ông lão làm vườn lại không đánh chết anh luôn nhỉ?
Dung Trần kêu lên,
Tại sao? Chẳng phải là cô dạy tôi như vậy sao?
Tôi không dạy anh lấy kéo cắt hết hoa đi! Người ta khó khăn lắm mới trồng được chừng đó hoa, anh đã cắt hết đi rồi, lại còn cắt hết sạch cả nụ hoa, anh muốn khắp trường chúng ta không có bóng dáng một bông hoa nào nữa hả?
Cung Ngũ tức đến nghiến răng:
Nếu đổi lại tôi là ông lão làm vườn, tôi không đánh chết anh không được!
Dung Trần gãi đầu:
Tôi chỉ học theo cô thôi, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Hơn nữa, tôi thấy trường có nhiều hoa như vậy, nếu chỉ có một hai bông thì sao xứng với tôi được chứ? Đương nhiên là phải tất cả hoa tươi trong trường tích tụ lại mới làm nổi bật được dung nhan đẹp trai xuất chúng của tôi chứ?
Cung Ngũ tức giận,
Thế mà anh cũng nói ra được! Anh tự cầu phúc đi. Tôi thấy nhiều khả năng ông lão làm vườn thấy anh cố ý muốn phá hoại vườn hoa rồi, đừng nói đến việc thích anh, ông ấy hận anh còn không kịp ấy chứ, đừng mơ tưởng đến món cá khô nhà ông ấy nữa đi!
Nói xong Cung Ngũ tắt máy máy luôn, thở phì phò,
Tức chết đi được ấy, lớn bằng chừng ấy rồi, sao đầu óc lại toàn bã đậu như thế chứ? Lại dám lấy kéo cắt hết hoa đi nữa chứ!
Dung Trần nhìn điện thoại bị tắt máy giữa chừng, gầm gào lên:
Hả? Dám tắt điện thoại của mình! Cái đồ vô lương tâm này, cái đồ lừa đảo này, lại dám tắt điện thoại của mình! Đã nói là bạn gái cơ mà? Đã nói là lúc nào dù ở đâu cũng sẽ trả lời tin nhắn cơ mà?
Anh ta lại gọi tiếp. Cung Ngũ:
Anh vẫn còn gì muốn nói à?
Cô dám tắt điện thoại của tôi hả?
Dung Trần gào lên,
Để tôi ở trường một mình đã là quá đáng lắm rồi, cô lại còn dám tắt điện thoại của tôi, cô có còn là bạn gái của tôi nữa không? Đáng lẽ ra cô phải an ủi tôi, thương xót tôi, chia sẻ nỗi buồn với tôi chứ!
Cung Ngũ híp mắt lại,
Từ đầu đến giờ chẳng phải lúc nào tôi cũng chia sẻ nỗi buồn với anh còn gì nữa. Tôi không ngờ anh là đồ đầu óc bã đậu, lại đi lấy kéo cắt hết hoa đi. Tôi không còn gì để nói với anh nữa rồi, tắt máy đây!
Dung Trần lại gọi đến, đau lòng muốn chết,
Hôm nay tôi đã thảm thể rồi mà cô còn không để tâm đến tôi hả! Này phòng đối diện, cố làm như vậy không thấy có lỗi với tôi à? Nếu không phải vì nghe lời cô thì tôi có đi cắt hoa không hả?
Tôi bảo anh đi hái hoa, chứ không bảo anh đi cắt trụi hoa nhé!
Cung Ngũ đính chính,
Anh chưa nghe thấy người ta nói bao giờ à? Hái ít vui vẻ, hái nhiều thất đức!
Đâu có đâu!
Dung Trần trả lời:
Tôi chỉ nghe thấy người ta nói là cái gì mà ngược ít vui vẻ, ngược nhiều hại thân...
Cái sht ý! Tôi cạn lời với anh thật rồi! Bye bye...
Đừng tắt mà!
Dung Trần hét lên,
Tôi đã thảm lắm rồi đấy! Tôi có một mình, cô liêu ở trong ký túc xá, đi đến đâu cũng vắng ngắt, tôi thảm lắm đó! Hôm nay tôi đã làm suốt một buổi chiều, vừa xới đất vừa bón phân, ông ta còn bắt tôi đi diệt sâu nữa... Tôi sợ nhất là mấy con sâu mềm mềm nhũn nhũn đó, buồn nôn chết đi được ấy!
Anh có còn là đàn ông nữa không hả? Sâu mà cũng sợ. Yến Đại Bảo còn dám bóp chết sâu bọ, anh thì sao? Có thấy mất mặt không hả?
Cung Ngũ híp mắt,
Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, sáng nay tôi đi học lái xe, trưa ăn no quá, bây giờ phải đi nghỉ ngơi đã.
Sẽ mập đấy!
Dung Trần nói:
Này phòng đối diện, khi cô về sẽ biến thành đồ béo mập xấu xí! Tôi ghét đồ béo mập xấu xí!
.
Con gái mập ăn hết gạo nhà anh hay sao? Anh có tư cách gì mà ghét hả?
Cung Ngũ nổi giận:
Còn đòi đi ghét con gái mập, con gái mập còn chưa ghét anh như que củi thì chớ! Hừ!
Dung Trần khóc:
Này phòng đối diện, hôm nay cô ngứa mắt với tôi à? Sao cứ bắt nạt tôi thế?
Cung Ngũ híp mắt lại,
Tôi đâu có bắt nạt anh, tôi đang chê anh ngốc thôi, cắt trụi hoa ở vườn trường thì đáng bị trừng phạt, ngày mai ngoan ngoãn đi làm việc đi!
Dung Trần:
...
Tôi tắt máy đây, bye bye.
Cuối cùng cũng tắt máy được, lần này Dung Trần không gọi lại nữa, Cung Ngũ cũng được thở phào nhẹ nhõm.