Phụ nữ cá tính
-
Cứ bình tĩnh! (Keep Calm)
- Tuệ Nghi
- 1232 chữ
- 2020-05-09 01:20:04
Số từ: 1213
Tác giả: Tuệ Nghi
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
-----
Nguồn sưu tầm: D.Đ. Lê Quý Đôn
Đôi khi nhìn hình ảnh một người phụ nữ mặc váy ôm sát người, môi đánh son đỏ, chân giày gót nhọn, ngồi vắt chéo, tay kẹp điếu thuốc và nhả khói lơ đãng ở một góc nhỏ với không gian vàng vọt của buổi tối lên đèn, thật sexy, thật cá tính và cũng thật buồn.
Cuộc sống đôi khi có nhiều điều không may, sinh ra làm người đã khổ, làm phụ nữ lại càng khổ hơn. Họ khổ bởi vì họ mềm yếu, dễ tin, dễ yêu, dễ hy vọng rồi cũng dễ gục ngã, chới với trước những điều không may. Họ muốn biến mình trở nên thật gai góc, thật cá tính, thật mạnh mẽ và bất cần đời.
Nhiều người chọn cách sống lất khất, đi đứng ngất ngưởng, tay cầm điếu thuốc nhả khói bay lờ mờ trong hư ảo mà ước gì chuyện buồn chỉ như làn khói, thở ra một cái là tan biến. Nhiều người mở miệng một câu là chửi thề một câu, ăn nói mạnh bạo, nốc rượu như nước lã, đôi khi còn cả hút cần, phê cocain, bay lắc thâu đêm suốt sáng. Khóe môi thì gào rú những lời sang sảng vui vẻ, nhưng trái tim thì trống hoác, thỉnh thoảng môi nhếch lên một giây, lúc đó tim đang nhói lên một cái vì bất chợt nghĩ đến những chuyện đã cố để mà quên.
Trước ngường của tuổi hai mươi ba, tôi có một đời chồng - Dù thế nào đi nữa thì đó cũng đã là một phần sự thật không thể thay đổi được. Dư luận, người thì chép miệng cảm thông, kẻ thì dèm pha thành kiến. Dĩ nhiên, bởi vì tôi đang ở Việt Nam, nơi vẫn còn nhiều những định kiến nhất định. Tôi có tiền - chưa chắc đã nhiều bằng người khác nhưng đó là đồng tiền tôi khổ cực làm ra một cách chính đáng. Tôi có nhà, là ngôi nhà để ở, là một nơi để về, ở đó có một chiếc giường ấm áp mà tôi thường vùi mình vào khóc cười mỗi đêm khi thấy đời mệt mỏi. Tôi có một sự nghiệp của riêng mình, một sự nghiệp nhỏ để mà phấn đấu, vun đắp. Tôi có những người trầm trồ ngưỡng mộ mình lẫn những kẻ ghét bỏ, gièm pha mình. Và tôi có những nỗi buồn, sự mặc cảm, những khắc khoải cho hiện tại và tương lai.
Những ngày buồn, tôi cũng uống rượu. Mặc dù uống chẳng được là bao nhưng cái cảm giác nốc hết ly này đến ly khác cho đén khi say lặc lè, đứng dậy cắm mặt vào bồn cầu mà nôn, đầu óc chẳng nghĩ được gì nữa, không nghĩ thì không buồn. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu thì nhức, phản ứng thì chậm chạp, cảm thấy cuộc đời tẻ nhạt vô cùng.
Những ngày buồn, tôi cũng cầm lái, đạp ga, phóng tít mù trên đường cao tốc, xé toạc màn đêm, xé toạc nỗi trống trải và cô độc. Nhưng rồi cũng chẳng được gì. Nhiều đêm một mình lái xe về nhà, tôi bật khóc trong hầm đỗ xe. Tiếng gót giày khô khốc nện xuống nền theo từng nhịp chân, váng đặc, trơ trọi.
Những ngày buồn, nhiều người lôi kéo, đưa thuốc cho tôi hút, đưa cỏ cho tôi phê. Họ bảo hút vào vui lắm, hút vào quên hết sự đời. Và tôi biết chỉ cần tôi tiến thêm một bước nữa, bước vào một thế giới khác, nơi giúp tôi tìm quên trong chốc lát và sẽ hủy hoại tôi hết nửa cuộc đời.
Tôi chọn cách ngừng lại ở ranh giới đó, tôi không muốn bước sang để rồi tự ném mình vào bốn chữ "hồng nhan bạc phận". Tôi đã từng chứng kiến nhiều người phụ nữ, tuổi trẻ của họ đã từng rất đẹp. Rồi biến cố đổ xuống, học gục ngã và sống buông thả hơn với suy nghĩ không còn gì để mất. Đời càng gièm pha, họ càng bất cần. Rượu, thuốc, những đêm không ngủ để đắm chìm vào cuộc vui đã lấy đi của họ nét tươi nhuận, nhan sắc trở nên xập xệ, tinh thần bạc nhược. Họ lại lao vào thẩm mỹ để níu giữ thanh xuân đánh rơi trong men cay và khói thuốc. Lẩn quẩn và bế tắc, những hồng nhan nhưng rồi tự mình làm cho mình bạc phận.
Ở cái tuổi của tôi, người ta bảo tôi trưởng thành rất nhiều so với tuổi, bởi vì tôi va vấp sớm, lập nghiệp sớm. Nhưng tôi vẫn ý thức đây vẫn là độ tuổi muốn chứng tỏ mình, dễ sa ngã, dễ trượt dài trong những nỗi buồn. Tôi chọn cách lánh xa những cuộc vui như thế, bởi vì tôi không muốn thanh xuân, nhan sắc, tuổi trẻ và ý chí của bản thân bị hủy hoại dễ dàng.
Cocain, rượu, bay lắc, ánh đèn, tốc độ, các mối quan hệ thân thiết trong màn đêm chớp nhoáng, trong khói thuốc mịt mờ và trở mặt với nhau khi ánh mặt trời ló rạng, chẳng biết nhau là ai khi khó khăn ập đến... Đó chưa bao giờ là một cuộc sống cá tính, cũng chưa bao giờ là cách để quên đi những muộn phiền ở đời, muộn phiền khi sinh ra làm kiếp con người.
Phụ nữ cố tỏ ra cá tính là để tìm về cảm giác an toàn, không ai chở che thì họ phải tự gồng lên mà che chở lấy bản thân mình.
Nhưng họ có biết đâu rằng, càng trượt dài thì sẽ càng mất an toàn.
Đừng đổi thanh xuân của mình trong làn khói thuốc, đừng thấm đẫm tuổi trẻ bằng rượu, đừng gặm nát ý chí của bản thân bằng những đêm quay cuồng tưởng chừng như quên hết sự đời để rồi sáng mai thức dậy vẫn bàng hoàng nhận ra rằng nỗi buồn vẫn ở đó, câu chuyện buồn cũng đã xảy ra mà không thể thay đổi, những ngổn ngang cuộc sống vẫn cần ta mạnh dạn bước qua.
Hãy biến nỗi buồn, sự mặc cảm, những khổ đau làm động lực và năng lượng để thúc đẩy ta vươn lên. Hãy đứng ở một vị trí khác cao hơn, tiến xa hơn, để một lúc nào đó nhìn lại những gì đã qua, ta lại mỉm cười và cảm ơn đời, cảm ơn người vì đã có lúc bạc với ta như thế.
Người phụ nữ cá tính là có thể cái gì cũng biết, từ cái tốt đến cái xấu. Biết để mà tránh cái xấu, tránh những cái có thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe, sự nghiệp và gia đình. Cá tính là quyết đoán trong sự nghiệp, có chính kiến, sống can trường mạnh mẽ, yêu chiều bản thân và cá tính chính là nhận thức rõ đâu là giới hạn.
Lãng phí tuổi trẻ trong thứ khiến bản thân nhanh già, tàn tạ, tuột dốc và xấu xí - Chưa bao giờ là cá tính. Mà đó là sự ngu ngốc mà thôi!