Chương 132: CHÚNG TA TRỐN CHUNG LÀ ĐƯỢC RỒI


Không khỏi quá trùng hợp rồi đó!


Chỗ này là của tôi rồi, cậu đổi chỗ khác trốn đi!
Cô bĩu đôi môi chúm chím nói.

Bỗng ngoài cửa van8g lên giọng nói của Miêu Miêu:
Hai người trốn xong chưa? Miêu Miêu sắp đi tìm rồi nha!

Kỷ Dạ Bạch nói dối mà mắt không chớp lấy một cái:
Anh đây cũng không biết cậu sẽ trốn ở chỗ này...

Nói còn chưa 5nói xong, Ninh Hề Nhi đã kiễng chân, bịt miệng của hắn,
Suỵt!

Kỷ Dạ Bạch cảm thấy trong nháy mắt cơ thể của mình như cứng lại, ánh mắt thẫm lại, tối đen, chăm chú nhìn Ninh Hề Nhi.

Khụ khụ...
Hắn thấp giọng ho hai tiếng,
Ninh Hề, chúng ta làm hòa nhé.


Hả?
Ninh Hề Nhi bị hắn bất thình lình nói một câu làm cho như lọt vào trong sương mù,
Làm hòa?

Đúng rồi! Bọn họ rõ ràng vẫn đang cãi nhau!
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày:
Không còn thời gian nữa, chấp3 nhận đi, hơi chật tí thôi.

Hắn nghiêng người chui vào, động tác lưu loát liền một mạch.
Ơ này! Ai muốn chen chúc với tên khốn nạn 9này chứ! Vẻ mặt Ninh Hề Nhi bực bội, oán giận nói:
Sao cậu không trốn ở chỗ khác... Đáng ghét, lỡ bị phát hiện, chẳng phải là hai người đều sẽ bị t6ìm được hay sao?


....
Kỷ Dạ Bạch suy nghĩ một chốc, hình như là có chuyện như thế.
Có điều, con nhóc này lại hiểu sai ý hắn!

Tôi không hề chê bôi gì cậu.

Kỷ Dạ Bạch đẩy tay cô ra:
Nhóc đó đi ra ngoài rồi.


Cậu nói nhỏ một chút! Lỡ Miêu Miêu lại vào đây nghe thấy thì sao!

Kỷ Dạ Bạch âm thầm nghĩ: Có khi Miêu Miêu không vào đâu...

Ha, cậu giận cái gì chứ!
Ninh Hề Nhi phồng má:
Người chê tôi bẩn là cậu, nói sẽ không thèm cưới tôi cũng là cậu, tên khốn nạn nhà cậu! Tôi không đánh cho cậu một trận là đã nể mặt cậu lắm rồi, vậy mà cậu còn muốn sai tôi làm bài tập cho cậu...


Chờ một chút!
Kỷ Dạ Bạch ngắt lời lải nhải của cô, nhíu mày:
Tôi chê cậu bẩn hồi nào?


Lần trước đó, cái lần cậu bắt tôi đi tắm rửa á!

Ninh Hề Nhi thoáng ngẩn ra, sau đó hỏi lại:
Có thật không?


Ừ.
Kỷ Dạ Bạch gật đầu, ngay sau đó hắn nhếch mép cười với vẻ nghiền ngẫm:
Có điều, tôi không ngờ cậu lại tức giận bởi vì anh đây nói sẽ không cưới cậu đấy. Ninh Hề, chẳng lẽ thực ra trong lòng cậu rất mong được kết hôn với tôi?

Hơi thở ấm phả lên mặt cô, Kỷ Dạ Bạch lại bước đến áp sát hơn nữa, vóc người cao to mang lại cảm giác căng thẳng đè nén tựa như vị vua đứng đầu một nước.
Trong không gian nhỏ hẹp tối tăm, cơ thể của cô, dán sát lấy hắn...
Yết hầu lên xuống, gương mặt tuấn tú như tạc của hắn nghiêng sang một bên, thấp giọng nói:
Chỉ là trò chơi con nít mà thôi, cần gì phải nghiêm túc như thế.


Đừng có nói chuyện, sẽ bị phát hiện đấy...
Ninh Hề Nhi cực kỳ khẩn trương, dựng thẳng lỗ tai lên, nghe thấy tiếng Miêu Miêu đang tìm kiếm trong phòng, không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng Miêu Miêu rời khỏi phòng.
Nghĩ đến đây, Ninh Hề Nhi đẩy hắn một cái,
Tránh ra, cách tôi xa một chút, đừng có đứng gần sát tôi!

Hừ! Cô muốn cách cái tên cực kỳ khốn nạn này thật xa! Kiên quyết không nói chuyện với hắn!
Vẻ bất đắc dĩ thoáng hiện lên trên gương mặt của hắn, Kỷ Dạ Bạch nắm lấy cổ tay cô, bước về phía trước một bước:
Rốt cuộc cậu đang giận cái gì mới được chứ? Người nên tức giận là tôi mới đúng!

Cái chiêu hỏi ngược lại này của hắn quá lợi hại, Ninh Hề Nhi lập tức đần ra!

Đôi môi nhỏ nhắn của cô thoáng nhếch lên, vẻ mặt giật mình ngơ ngác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cục Cưng Ôm Cái Nào.