CHƯƠNG 27: NỮ NHÂN DỮ CẨU
-
Cực Phẩm Gia Đinh
- vũ nham
- 3418 chữ
- 2019-08-22 01:00:29
Tiêu phu nhân khuôn mặt tươi cười như hoa, nhìn từng gia đinh tân tấn với ánh mắt thân thiết, ân cần hỏi han sức khoẻ từng người trong bọn họ. Tiêu phu nhân quả nhiên là đã lăn lội trên thương trường lâu năm, tuy nhiên cũng chỉ là làm qua, nhưng cũng đã có được kết quả tốt. Một vài gia đinh đa sầu đa cảm đã nước mắt lưng tròng, một mực coi Tiêu gia phu là phụ mẫu tái sinh.
Lâm vãn vinh đã đói bụng từ nãy, không thể đợi Tiêu phu nhân tới hơn nữa, vội vàng đút vài miếng cơm rau vào trong miệng. Khi Tiêu phu nhân đã tới trước mặt, hắn ta vừa mới gắp một miếng rau nóng sốt bỏ vào miệng, đang nhai nhồm nhoàm.
- Phu nhân, vị này là Lâm Tam.
Vương quản gia đang giới thiệu cho Phu nhân.
Tiêu phu nhân liếc qua Lâm Tam một cái, tướng mạo không tồi, tính tình hiền hoà, rất có thiện cảm. Liền nhìn Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ngươi chính là Lâm Tam, người được ký trong hợp đồng thuê người ư?
Lâm Vãn Vinh đứng dậy đáp:
- Vâng thưa phu nhân, tôi chính là Lâm Tam.
Hắn đưa tay ra một cách tự nhiên, muốn bắt tay với Tiêu phu nhân, trong thế giới của hắn thì bắt tay với người khác là một lễ tiết cơ bản nhất.
Tiêu phu nhân mặt mày biến sắc, lạnh lùng nói:
- Nhà ngươi muốn làm gì chứ?
Nam nữ thụ thụ bất thân, đó là giáo huấn tự cổ tới nay, Tiêu phu nhân là một quả phụ trinh đức, cực kỳ tự ái, luôn tôn trọng nghiêm khắc với lễ giáo phong kiến, người ta thường nói quả phụ thường bị lời ra lời vào thị phi nhiều, nhưng đã bao năm nay chưa hề có bất kỳ lời đàm tiếu đơm đặt nào từ Tiêu phu nhân cả, từ đó có thể thấy được lòng kiên trinh của bà. Vì vậy, khi bà nhìn thấy Lâm Vãn Vinh đưa tay ra liền không tự chủ được vô cùng giận dữ.
Lâm Vãn Vinh cũng ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm "kinh nghiệm chủ nghĩa" vô cùng nghiêm trọng, may mà hắn nhanh chóng hiểu ra, trong chốc lát đã xoay được kế, hắn cố tình không rút tay lại, mà nói với giọng vô cùng tự nhiên khoáng đạt:
- Bắt tay với phu nhân cái nào.
- Bắt tay ư?
Tiêu phu nhân cau mày lại, không ngờ rằng tên tiểu tử này lại dám nói thẳng thắn ra như vậy.
- Vâng ạ, ở gia hương (quê) tôi, với hai người lần đầu tiên gặp mặt làm quen thì bắt tay là một lễ tiết cơ bản nhất.
Lâm Vãn Vinh nói với giọng thuần phác tư nhiên, trên khuôn mặt nở một nụ cười hiền lành thân thiện, cộng thêm bộ dạng chất phác nữa, khiến người khác rất dễ tin tưởng hắn.
- To gan!
Vương quản gia và Bàng quản gia ở bên hét lớn lên, tên tiểu tử này là gì chứ, lại dám giở trò với Tiêu phu nhân ư.
- Không sao.
Tiêu phu nhân cười vui vẻ ngăn hai quản gia lại, trước khi Tiêu đại tiểu thư tiếp quản Tiêu gia, thì Tiêu phu nhân luôn là người lo liệu thu xếp chuyện làm ăn của Tiêu gia, để có thể cai quản Tiêu gia nề nếp trật tự như vậy thì chứng tỏ bà ta cũng không phải là người đơn giản. Nói một cách chính xác hơn thì bà ta là một phụ nữ tài ba mạnh mẽ. Để có thể tự bảo vệ mình, bà ta quen thuộc với mọi loại đàn ông, cũng quen thuộc với mọi ánh mắt, bà ta rất tin tưởng vào con mắt của mình, thần sắc của kẻ bề dưới này vô cùng tự nhiên, không hề lộ ra ý khinh nhờn gì cả, như vậy xem ra bản thân đã hiểu nhầm rồi.
Lâm Vãn Vinh vốn là chỉ muốn bắt tay với bà ta mà thôi, thần sắc tự nhiên rất bình thường, còn như giả dụ trong lòng có cảm giác khinh nhờn thì cũng sẽ không biểu lộ ra bên ngoài.
Lâm Vãn Vinh cũng đang dò xét Tiêu phu nhân, khác xa với những gì nhìn thấy từ phía xa, lúc này nhìn gần Tiêu phu nhân thì thấy bà quả là một phụ nữ xuất sắc, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đẹp mê hồn, đuôi mắt không hề có nếp nhăn nào, chỉ đôi khi nhíu đôi lông mày như lộ ra vẻ lo âu.
Đây đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ tài ba, Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, so với đủ kiểu phụ nữ giỏi giang khác mà bản thân hắn đã gặp qua khi còn là ông chủ trong buôn bán thì bà ta càng đẹp hơn gấp bội.
- Vậy quê ngươi ở đâu vậy?
Tiêu phu nhân bắt đầu cảm thấy chút thú vị với kẻ được ký hợp đồng này, rốt cuộc thì bà ta vẫn chưa từng nghe nói về cái hợp đồng thuê công nhân này từ trước tới giờ, song cách nghĩ này vô cùng mới mẻ, cũng có tính sáng tạo nhất định nữa. Đối với một gia đinh có thể có đưa ra cách nghĩ như vậy đã gơị cho bà đôi chút hiếu kỳ.
- Quê hương của tôi ư? Nó ở rất xa, rất xa, nói ra phu nhân cũng chưa chắc đã biết được.
Trong mắt Lâm Vãn Vinh ánh lên vẻ lạc lõng, bây giờ hắn như một cánh bèo vô phương hướng, trôi dạt về đâu thì về đó.
Thấy hắn không muốn trả lời, Tiêu phu nhân cũng không miễn cưỡng nữa, bởi vì hắn đã ký hợp đồng làm việc một năm với Tiêu gia, nên tuy hắn là một gia đinh, cũng có thể rời bỏ Tiêu gia đi bất cứ lúc nào.
Ta lại lo lắng một thuộc hạ sẽ rời bỏ Tiêu gia ư? Tiêu phu nhân bất giác tự cảm thấy nực cười với nỗi lo vô vị của mình, song chỉ cần là nhân tài, Tiêu gia sẽ giữ lại, đây chính là tổng kết kinh nghiệm bao năm nay trên thương trường của Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân nhìn Lâm Vãn Vinh cười thân thiện, rồi quay người đi, tất nhiên là bà ta sẽ không bắt tay với Lâm Vãn Vinh rồi. Bất kể là quê hương nhà ngươi có quy tắc gì, nhưng đã tới đất này rồi thì phải nhập gia tuỳ tục, nếu như tin ta bắt tay nhà ngươi mà lan truyền ra bên ngoài thì danh tiếng trinh đức quả phụ sẽ bị huỷ hoại, huống hồ lại là một tên người làm hạ đẳng.
Tiêu phu nhân bước lên trên bậc, phát biểu một bài diễn thuyết nhiệt tình thân mật với những gia đinh mới vào, đó đều là những lời đón chào mọi người, hi vọng mọi người sẽ tận trung làm việc hết sức mình, yêu nghề, cống hiến năng lực của bản thân cho Tiêu gia.
Sau đó, Lâm Vãn Vinh lại thấy một cảnh tượng như đã chứng kiến ở đâu đó --- một tên gia đinh mới đến đại diện lên phát biểu. Nhìn thấy bài bản này, Lâm Vãn Vinh thực dở khóc dở cười, hắn ta đã tham gia vô số lễ khai giảng và bế mạc rồi, mỗi lần đều có một cảnh dàn dựng kiều đó, không ngờ rằng ở thế giới này cũng không ngoại lệ.
Gã lên thay mặt cho các gia đinh mới lại càng làm cho Lâm Vãn Vinh muốn hộc máu, gã tiểu tử đó không ai khác chính là tên mọt sách Tiêu Phong.
Tiêu phong bước lên bục phát biểu thấn sắc có vẻ căng thẳng, rút từ trong túi áo ra một tờ giấy đã viết từ trước, đôi bàn tay run lập cập, giọng đọc thì lắp ba lắp bắp rằng sẽ làm việc chăm chỉ, luôn giữ tinh thần tiến thủ, yêu tổ quốc, yêu Tiêu gia.
Khiến Lâm Vãn Vinh phì toàn bộ thức ăn đang trong miệng ra, làm cho đám gia đinh sùng bái xung quanh giận dữ nhìn hắn.
Trở lại chiếc sân nhỏ trong khu hoa viên, hắn sắp xếp lại hành lý một chút, cũng chẳng nhìn thấy Phúc bá đâu, lúc này có lẽ ông ta đã ngủ trưa rồi, những người có tuổi rồi đều như vậy cả thôi.
Đang định nằm xuống giường thì bỗng nhiên nghe thấy từ ngoài sân vọng vào loạt âm thanh lảnh lót như chim oanh, chim yến:
- Ái chà, đoá hoa Mẫu Đơn này thật là đẹp, rất hợp với ta.
- Ta thấy cỏ đuôi chó kia hợp với nhà ngươi hơn đấy.
- Ta nghe nói rằng, tên gia đinh hôm nay mới được vào được phân làm thuộc hạ của Phúc bá đó.
- Đúng vậy, đúng vậy, ta đến đây là để thăm hắn. Nghe nói hắn ta dáng người cao, đôi mắt to, làn da khoẻ khoắn, tràn đầy vẻ đàn ông - -"
- Úi giời, nhìn lại bộ dạng của các ngươi đi, ta nói cho ngươi biết, nghe nói tên gia đinh mới này rất giỏi, ngay cả trướng() của Vương quản gia cũng không mua. - -"
- Trướng của Vương quản gia hắn cũng không mua sao, nhưng bổn cô nương cho hắn quản gia, trướng này chắc hẳn cũng muốn mua chứ
-Úi giời…
- Không phải nói nữa, chúng ta hái hoa trước đã, rồi hãy tán chàng đẹp trai sau, vậy ha "
Lâm Vãn Vinh bịt chặt miệng, con mẹ nó…phải chăng hắn đã lạc vào động bàn ti, thế nào lại gặp một bầy nữ yêu tinh thế này.
Hắn bước khỏi cánh cửa, chỉ nhìn thấy trong sân hơn chục nha đầu, đều trẻ đẹp thanh tú, tuy không được mỹ miều, nhưng đều rất trẻ. Bọn họ đang bận rộn trong vườn hoa, không ngừng hái hoa.
Hái hoa trước rồi hái chàng đẹp trai sau, đôi mắt Lâm Vãn Vinh chớp chớp thích thú, những tiểu nữ này cũng chẳng phải hạng tầm thường, mà có vẻ như là cực phẩm trong số tầm thường
- Các tỷ tỷ ở đây làm gì vậy?
Lâm Vãn Vinh đứng ở cổng tươi cười hỏi lớn
Mấy nha hoàn ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Vãn Vinh, cùng một lúc kinh hãi kêu lên.
- Ồ, chàng ta thật giống gia đinh tài ba đó.
Một nha đầu ngạc nhiên thốt ra, vài nha đầu túm tụm vào nhau bắt đầu bàn tán cười khúc khích, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên trên thân Lâm Vãn Vinh, nhìn hắn khắp từ đầu tới chân.
Một cô gái thì có lẽ vẫn còn ngượng ngùng nhút nhát, nhưng mười cô gái thì mạnh bạo hơn vạn lần không sợ cả trời, dù sao thì mọi người cũng không ai cười ai, vậy thì yên tâm mà nhìn rồi.
- Chàng có phải là Lâm Tam không?
Một nha đầu nhỏ bé mảnh khảnh cất tiếng hỏi, đây là một cô gái quan tâm thật sự, ngay cả tên của hắn cũng đã nghe ngóng biết được.
- Chính là tại hạ đây. Không biết vị tỷ tỷ này có gì dặn dò.
Lâm Vãn Vinh cười nói. Cũng chỉ là chục cô gái thôi, sợ quái gì, cùng lắm thì cởi hết quần áo cho các nàng ấy ... hái thui.
Tiểu nha đầu đôi má ửng hổng đáp:
- Lâm Tam, hôm nay chàng đã thật sự bước vào từ cửa chính ư?
Câu hỏi này bây giờ tất cả nha hoàn và gia đinh trong viện đều đang thảo luận, vài tiểu nha đầu cũng tự nhiên rất hiếu kỳ, ánh mắt đều đổ dồn lên hắn.
Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
- Đúng vậy
Một nha hoàn khác nói với vẻ ngạc nhiên:
- Theo như ta biết thì mỗi một gia đinh khi bước vào cửa đều là từ cửa ngách, lẽ nào chàng không sợ Vương quản gia ư?
Lâm Vãn Vinh nghĩ một lát rồi cười nói:
- Mỗi một người đều có tôn nghiêm, mỗi một người đều có quyền được tôn trọng, tôn nghiêm, đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng
Một vài nha hoàn có vẻ mơ hồ, trong suy nghĩ lý giải của họ thì đã làm người hầu thì ngay cả tính mạng của mình cũng phải giao cho chủ nhân, chứ lấy đâu ra tôn nghiêm gì chứ?
Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy tư tưởng này của mình vượt trước thời đại so với bọn họ, liền dừng lại không tranh luận với bọn họ những chuyện này nữa, cười nói rằng:
- Đúng rồi, các tỷ tỷ còn chưa nói cho ta biết tới nơi này làm chi vậy? Có phải là muốn tìm Phúc bá không?
Một vài nha hoàn tuy không hiểu lời hắn nói cho lắm, nhưng trong lòng vẫn vô cùng ngưỡng mộ nể phục, rốt cuộc thì có thể đối phó được với bọn Vương quản gia, cả khu Tiêu gia rộng lớn này chẳng tìm ra mấy ai như vậy đâu.
- Tam ca, chúng ta không phải tới để tìm Phúc bá, chúng ta muốn hái vài bông hoa ở trong khu vườn này, chàng đừng nói cho Phúc bá biết được không?
Một nha đầu khác bạo dạn hơn một chút, thần tượng Lâm Vãn Vinh một cách mù quáng, bất giác gọi Tam ca, vẻ mặt đầy xấu hổ ngượng ngùng.
- Có phải là hái hoa trước rồi hái chàng đẹp trai sau không?
Lâm Vãn Vinh trêu đùa cười hỏi.
Các nha đầu hét lên kinh ngạc, ai nấy cũng đều đỏ hết mặt, biết được những lời nói kia bị hắn ta nghe thấy, trong lòng tự nhiên xấu hổ dị thường. Bất quá, bọn họ người đông thế mạnh, không ai sợ bị chê cười cả, nên cười khúc khích, một nha hoàn mạnh bạo nói:
- Tam ca, chàng xấu quá, không để ý chàng nữa. Chúng ta đi hái hoa thôi các tỷ muội — —"
Các nha hoàn cười hì hì, bỏ mặc Lâm Vãn Vinh, bắt đầu hái hoa.
- Tam ca, chàng nhìn ta cài bông hoa mẫu đơn này lên có đẹp không…?
- Tam ca, chàng nhìn bó hoa cúc này có hợp với bộ xiêm y của ta không…?
- Tam ca, vóc dáng của ta có phải rất giống với vẻ đẹp chín chắn của đoá thược dược này không…?
Những lời oanh thanh yến ngữ cứ vờn quanh tai Lâm Vãn Vinh, những nha hoàn này cùng nhau nói, có vẻ như gan lớn hơn nãy nhiều, ai nấy cũng đều gọi Tam ca một cách thân mật, mà chỉ một khắc trước thôi vẫn chưa hề quen hắn.
Không ngờ rằng những nha hoàn này lại nhiệt tình thân thiết như vậy, Lâm Vãn Vinh có chút cảm giác đựơc yêu mà sợ. Tuy không xinh đẹp mỹ miều, nhưng đây đều là những cô gái đầy sức sống tuổi thanh xuân, giống như những con bướm hoa, cứ không ngừng bay lượn nhảy múa trước mặt Lâm Vãn Vinh. Oanh oanh yến yến, những lời nói như rót mật của các nàng khiến Lâm Vãn Vinh người trong vườn hoa mà có cảm giác mất hết phương hướng.
Tuy nhiên, cảm giác sau đó rất nhanh chuyển sang đau khổ, các nha hoàn rất thích Lâm Vãn Vinh, không ngừng lôi kéo hắn lại hỏi đông hỏi tây, quê hắn ở đâu, nhà còn có ai khác nữa không, năm nay bao tuổi, đã kết hôn chưa, tiểu thư đầu tiên mà hắn thích là con nhà nào. Ai ai cũng láu cá đanh đá, khiến cho Lâm Vãn Vinh không thể ứng phó kịp bọn họ.
Không phải là ta không hiểu, thế giới này biến đổi rất nhanh, Lâm Vãn Vinh bị vài nghìn con vịt vây xung quanh quả là đau khổ mà khó nói ra lời, đây chẳng phải là hưởng thụ, rõ ràng là sống chịu tội mắng chửi, sớm biết thế này thì có đánh chết ta cũng không ra ngoài.
- Tam ca, thật sự là chàng trước kia chưa từng thích tiểu thư nhà nào sao?
Một nha đầu với đôi mắt tinh nghịch đang đứng cạnh Lâm Vãn Vinh, đang cố tìm hiểu ẩn tình tâm tư của hắn.
- Chưa, chưa hề, từ trước tới nay ta chưa thích "tiểu thư" nào.
Lâm Vãn Vinh nói với giọng nghiêm túc. Ở quê của hắn thì làm ý của hai chữ "tiểu thư", người người đều rõ, Lâm Vãn Vinh tự nhiên không thích "tiểu thư" rồi.
Không thích tiểu thư, vậy chẳng phải là thích nha hoàn ư? Người nói thì không nghĩ gì, người nghe lại suy diễn ra nhiều điều, một vài nha hoàn tỷ tỷ đã hiểu nhầm ý của hắn, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên xấu hổ. Tên Lâm Tam này tuấn tú, hay đùa vui với mọi người, nếu như không phải do thân phận thấp hèn thì cũng có thể gọi là nhân vật phong lưu. Nha hoàn mặt ai nấy đều ửng hồng, đều không ai dám nhìn hắn nữa.
Lâm Vãn Vinh vẫn không biết những lời nói của mình đã gây nên sóng to gió lớn, thấy những nha hoàn này đều yên lặng mà cúi đầu xuống, đang định cất lời thì bỗng loáng thoáng nghe tiếng kêu từ xa vang tới.
- Tiếng gì vậy?
Lâm Vãn Vinh thính lực vô cùng tốt, hắn nghe thấy rõ mồn một, âm thanh đó không hề lạ lẫm, nghe như tiếng chó sủa. Tiêu gia này đều là nhà của đàn bà con gái, nơi này có người nuôi chó sao? Lâm Vãn Vinh trong lòng nghi ngờ, còn cho rằng là mình đã nghe nhầm.
- Cái gì, âm thanh gì cơ?
Nha hoàn có đôi mắt to vừa ngắm nét âu tư trên khuôn mặt Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi, đôi má vẫn còn đỏ ửng như hai trái đào
Âm thanh đó ngày càng vang tới gần hơn, Lâm Vãn Vinh đã hoàn toàn có thể khẳng định rằng đây chính là tiếng chó sủa, mà dường như nó đang hướng về phía này vậy. Tiêu trạch nhà cửa rộng lớn, nuôi vài con chó canh nhà cũng không hề khiến người ta lấy làm lạ, Lâm Vãn Vinh giải thích nỗi nghi ngờ trong lòng như vậy.
Cùng với âm thanh của tiếng chó sủa đang ngày càng gần hơn, một vài nha hoàn cũng đã nghe thấy, thần sắc của bọn họ đều thay đổi:
- Không hay rồi.
Những nha hoàn này hét lên kinh sợ như thể đã gặp ma vậy:
- Tam ca, chay mau, chay mau thôi, còn không chạy là không kịp nữa đâu.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, tiếng chó sủa này lại đáng sợ như vậy sao, tại sao những nha đầu này sợ tới mức sắc mặt tái mét thế kia? hắn không cho rằng vậy cười nói:
- Không sao, không sao, ta không sợ.
Mấy nha hoàn mặt mày biến sắc, nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt lo lắng, ngay cả hoa đã hái cũng không cần nữa, thuận tay ném xuống đất, sau đó chạy như bay đi.
Bọn nha hoàn vừa đi cả thế giới này như thể yên tĩnh đi rất nhiều, tai của Lâm Vãn Vinh cuối cùng cũng nhàn rỗi. Hắn huýt sáo vài tiếng dài, rồi lắc đầu bất đắc dĩ, đẹp trai tuấn tú cũng thật là phiền phức quá đi, hắn thầm thích thú nghĩ ngợi.
Tiếng chó sủa ngày càng lớn dần lên, ngày càng gần hơn, cứ như thể đang chạy xông tới vườn hoa này không bằng. Ý, đây chẳng phải là địa bàn của Phúc bá sao, ai dám vào đây thả chó chứ, thật sự là chán sống rồi
- Con súc sinh nhà nào vậy, còn không mau cút đi.
Lâm Vãn Vinh đứng dậy, quát mắng thật to .
Chỉ xoay người lại một cái hắn liền giật cả mình, đây có phải là chó đâu, trông nó giống cứ như con chó sói vậy. Một con chó sói to có đôi chân cao bằng nửa con người, đôi mắt xanh lè chớp chớp, đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nó vô cùng hung hãn, là điều mà ai cũng có thể thấy được.